Thần Thoại Chi Hậu

Chương 176: Tây Phong thành

Tác giả truyện này về sau được ghi là Lão Ngũ Bản Thảo.
Thanh Vũ thấy không thể giấu được nữa, đành phải nói thật.
"Cái tên Đinh Hoan kia kiêu ngạo, hống hách quá đáng, vậy mà còn đòi lại cả cây trúc Ngưng Tinh của Cung chấp sự. Ta không phục, nên đã nói với một đệ tử của Song Hồn Tông rằng Khuất trưởng lão bị Đinh Hoan giết, ta cũng chỉ vừa gặp hắn ở Diễn Nguyệt thành thôi."
Quản Nữ lạnh lùng nói:
"Khuất trưởng lão chết như thế nào, Cô trưởng lão và Liễu trưởng lão đều rất rõ, đó là do trúng độc nuốt chân cương. Ngươi chỉ là một kẻ vừa tu luyện ra khí tức, sao lại biết Khuất trưởng lão bị Đinh Hoan giết? Đinh Hoan chẳng qua chỉ là một đầu bếp, hắn làm sao có thể giết được Khuất trưởng lão?"
Thanh Vũ vội nói:
"Nữ tỷ, ta là đang giúp ngươi mà. Bất kể có phải Đinh Hoan giết hay không, việc Đinh Hoan bất kính với cung trưởng lão, đáng bị giết chết."
Trong lòng Quản Nữ dâng lên một nỗi thất vọng:
"Thanh Vũ, ngươi biết chúng ta sống được là nhờ ai không? Là Đinh Hoan. Nếu không có Đinh Hoan, đừng nói là chúng ta, ngay cả Cô trưởng lão và Cung chấp sự cũng không sống nổi. Vậy mà, ngươi lại đi vu oan cho Đinh Hoan?..."
Thanh Vũ coi thường nói:
"Nữ tỷ, Đinh Hoan chỉ là một tên đầu bếp phàm nhân thôi mà, hắn chết cũng chẳng có gì đáng nói."
Quản Nữ không nói gì nữa, chẳng phải Thanh Vũ trước mắt cũng chỉ là một phàm nhân bình thường thôi sao? Nếu không phải nàng đưa nàng vào Đạo Tu giới, nàng ta cũng chỉ có thể chết già ở nhân gian mà thôi. Trước đây nàng chỉ thấy Thanh Vũ biết nắm thời cơ, lại chu toàn mọi việc. Giờ đây, nàng mới hiểu mình đã sai lầm đến mức nào.
Giờ phút này Quản Nữ nghĩ tới những biểu hiện của Thanh Vũ trên đường đi, còn có việc nàng từng muốn bỏ rơi mình để đi theo đội của Khuất trưởng lão.
Quan trọng hơn cả là, nàng nhớ lại lời Đinh Hoan đã nói với nàng khi gần đi.
"Quản tiểu thư, cô phải cẩn thận con nhỏ bên cạnh, tương lai nếu có ai muốn hại cô, chắc chắn là người phụ nữ vong ơn này."
Đinh Hoan mang theo Diêm Mai và Lão Lục đứng bên ngoài một tòa thành cổ. Sau một thời gian dài nghiên cứu luyện chế trận đạo, nếu có trận kỳ, Đinh Hoan đã có khả năng tự mình bố trí trận pháp cấp một.
Bởi vậy, vừa đến nơi này hắn đã nhận ra thành cổ này không có hộ trận. Không có hộ trận, chứng tỏ nơi này không có tu sĩ cường đại nào ở lại. Trên tường thành cổ có mấy chữ lớn:
"Tây Phong thành".
Bên ngoài thành có một con đường cổ màu vàng, không rõ kéo dài đến đâu, thi thoảng có xe ngựa và vó thú đi qua, làm cát bụi bay mù mịt. Khung cảnh này làm Đinh Hoan nhớ đến câu "Cổ đạo Tây Phong gầy ngựa".
"Hoan Ca, ta cảm thấy nơi này cũng không tệ."
Diêm Mai cũng thấy nơi này tương đối an toàn, người qua lại tuy đông nhưng dường như không có ai có thể đe dọa được bọn họ. Đinh Hoan cũng đã tính toán qua, nơi này không có vấn đề gì, hơn nữa ở địa điểm này thì kết quả suy tính có vẻ rõ ràng hơn một chút. Điều đó có nghĩa là nơi này ít có tu sĩ cường đại lui tới.
"Không sai, nơi này sẽ là nơi chúng ta ở lại sau này."
Đinh Hoan đồng ý với ý kiến của Diêm Mai, dẫn đầu bước vào Tây Phong thành. Hắn muốn tìm kiếm con đường Trúc Cơ của mình, không cần thiết phải đến các Đạo Thành có linh khí sung túc, chỉ cần nơi nào yên tĩnh, tốt nhất là không có ai làm phiền hắn.
Vừa vào thành, một cảm giác nhếch nhác, bẩn thỉu liền đập vào mắt. Đường phố ngổn ngang rác rưởi, phân và nước tiểu, người đi đường chen lấn như thể sắp đánh nhau, trong một thời gian ngắn, Đinh Hoan đã thấy ba vụ ẩu đả. Dù không có án mạng nào xảy ra nhưng mỗi lần đều phải đổ máu mới chịu dừng. Điều làm Đinh Hoan kinh ngạc là, dù trên đường phố có đánh nhau dữ dội thế nào, cuối cùng tất cả đều tự kết thúc. Không có một viên quan sai hay lính trật tự nào ra mặt. Thật vậy, dường như từ khi vào thành bọn họ đã không hề thấy lính canh.
"Hình như hơi loạn một chút."
Diêm Mai khẽ nói.
Đinh Hoan cười:
"Nếu là một thành phố sạch đẹp, yên bình thì chúng ta có dám đến không?"
Diêm Mai ngẫm lại cũng đúng, hắn và Đinh Hoan hiện giờ không thể xuất hiện trước ánh sáng.
"Hoan Ca, ta có Chân Nghiệp tệ trên người, chúng ta đi mua nhà trước đã."
Diêm Mai vỗ vỗ túi đồ, nghĩ thầm cuối cùng cũng có chút tác dụng.
Đinh Hoan lắc đầu:
"Chân Nghiệp tệ của ngươi ở đây có lẽ không đáng một xu, giao dịch ở đây đều bằng tinh thạch vỡ cả."
Thần niệm của hắn đã quét qua từ lâu, giao dịch ở đây đều dùng tinh thạch vỡ. Những tinh thạch này có chút mảnh vỡ chỉ lớn bằng một phần tư móng tay, vẫn có thể dùng để giao dịch được. Tinh thạch vỡ ở đây cũng tương tự như bạc vụn của một triều đại nào đó ở Hoa Hạ.
"A..."
Vẻ mặt Diêm Mai có chút thất vọng, hắn cũng không có ý định thử xem sao. Đinh Hoan đã nói không dùng được thì chắc chắn là không dùng được.
"Ở đây có nhà bán sao?"
Đinh Hoan hỏi một người môi giới bất động sản.
"Có, nhà nào cũng có. Chỉ cần ngươi là dân của lãnh chúa Chước Tinh, thì có thể mua nhà."
Người môi giới tươi cười đáp.
"Nếu không phải dân của lãnh chúa Chước Tinh thì sao?"
Đinh Hoan hỏi thêm.
Người môi giới nhún vai:
"Vậy chỉ có thể thuê, bên ta cũng có nhà cho thuê, giá cả phải chăng."
"Vậy cho hỏi có cách nào để trở thành dân của lãnh chúa Chước Tinh không?"
Diêm Mai hỏi.
"Ta có giới thiệu tóm tắt, một viên tinh nguyên đậu."
Người môi giới lấy ra một cuốn sách đưa cho Đinh Hoan.
Đinh Hoan không có tinh nguyên đậu, mà hắn cũng không muốn nghiền nát trán thần tinh thạch của mình. Trán thần tinh thạch bị nghiền nát, chỉ cần người có ý nhìn là biết được ngay đó là tinh thạch mới vừa bị bóp nát, điều đó không có lợi cho hắn. Trải qua một thời gian dài cẩn thận, khiến cho Đinh Hoan làm gì cũng phải vô cùng thận trọng. Hắn dứt khoát dùng thần niệm quét qua một chút, hiểu rõ sự tình là thế nào.
Tây Phong thành xem như là một trong những thành trì của lãnh chúa Chước Tinh, mà lãnh chúa Chước Tinh lại nằm dưới sự bảo hộ của đại tông môn Đại Tinh Kiếm Đạo.
Nói là bảo hộ, thật ra Đinh Hoan thông qua văn tự bên trong cũng có thể đoán ra đôi chút, đó chỉ là một loại cách nói tô vàng lên mặt. Trên thực tế là có nhiều đệ tử của Đại Tinh Kiếm Đạo, tu vi không thể tấn thăng, lại lớn tuổi sau khi rời tông môn thì không có chỗ đi. Bọn họ liền khoác lên danh nghĩa của Đại Tinh Kiếm Đạo, thành lập ra các lãnh địa nhỏ ở những nơi thiếu linh khí. Những lãnh địa này, phần lớn đều là những người dân thường sinh sống, các tu sĩ có tu vi thấp kém, những tu sĩ già cả, các tu sĩ không thể tấn cấp và cả những người không được vào tông môn... Nói một cách đơn giản, những người sống ở đáy xã hội Đạo Tu giới, đều sống ở trong những lãnh địa này.
Các tu sĩ thành lập các lãnh địa trong phạm vi Đại Tinh Kiếm Đạo quản lý, chắc chắn là các đệ tử của Đại Tinh Kiếm Đạo. Những đệ tử này nếu như có chút đóng góp cho tông môn, thì tông môn sẽ hỗ trợ bọn họ một chút, đây cũng chính là lý do họ "giương cao cờ lớn bảo hộ".
Thực tế, nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ cần không liên lụy đến Đại Tinh Kiếm Đạo thì cơ bản sẽ không có cường giả nào tới giúp.
Muốn trở thành dân của lãnh chúa Chước Tinh, thì bắt buộc phải có công lao với lãnh chúa Chước Tinh, hay nói cách khác là phải làm việc trong chính quyền lãnh chúa Chước Tinh.
Nhận thấy điều này, Đinh Hoan ngay lập tức tìm ra được một sơ hở, hắn tự nhiên là không nhận quyển giới thiệu vắn tắt kia, mà hỏi:
"Ta có cuốn sách này, ta hỏi chút, có phải là sau khi nộp đơn gia nhập tuần thành vệ thì có thể tự động trở thành dân của lãnh chúa Chước Tinh?"
"Đúng, đúng, ta cũng nhìn thấy rồi, khi chúng ta vừa vào thành, thấy phủ thành chủ đang chiêu mộ tuần thành vệ, chúng ta có thể đi nộp đơn."
Diêm Mai lập tức hiểu ra ý của Đinh Hoan.
Đinh Hoan quả thật đã thấy khi vào thành, Tây Phong Thành đang tuyển chọn tuần thành vệ, bây giờ thấy quyển giới thiệu vắn tắt về lãnh chúa Chước Tinh, cảm thấy mình đã nắm bắt được sơ hở.
Người môi giới cười ha hả, thu lại sách:
"Bằng hữu chắc mới tới nhỉ? Ngươi biết chức tuần thành vệ này mỗi năm mới có một lần chiêu mộ không?"
"Có phải vì tỉ lệ tử vong rất cao không?"
Đinh Hoan hiểu rõ ý của người môi giới.
Người môi giới cười hề hề:
"Tỉ lệ tử vong cao sao? Ta cho ngươi biết, sau khi trở thành tuần thành vệ thì không ai sống được qua một tháng đâu. Phủ thành chủ không chỉ chiêu mộ tuần thành vệ, còn chiêu mộ đội trưởng tuần thành bảo vệ, vì hiện tại tuần thành vệ căn bản không có đội trưởng. Còn sót lại mấy tên tuần thành vệ lính thì căn bản không dám ló mặt. Mỗi lần họ ra ngoài thì đều đi nhặt xác chết trên đường phố thôi."
Nói xong, người môi giới nhìn Đinh Hoan với vẻ nửa cười nửa không:
"Ngươi vẫn còn dám đi nộp đơn vào tuần thành vệ chứ?"
Đinh Hoan cuối cùng cũng hiểu vì sao Tây Phong thành hỗn loạn đến vậy. Hóa ra bây giờ nó đang ở trong trạng thái vô chính phủ, vô tổ chức, không ai quản lý. Nhưng những cửa hàng này vẫn hoạt động được thì chắc chắn phía sau chúng có sự chống lưng của thế lực ngầm nào đó.
"Thế thành chủ đâu?"
Đinh Hoan nghi hoặc hỏi.
Người môi giới lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Đinh Hoan biết hắn ta không dám nói tiếp, bèn nói lời cảm tạ rồi dẫn Diêm Mai và Lão Lục rời đi.
"Hoan Ca, chúng ta còn muốn đi nộp đơn làm tuần thành vệ sao?"
Diêm Mai có chút lo lắng, tỷ lệ tử vong cao như vậy ai mà không sợ.
"Đi chứ, sao lại không đi?"
Đinh Hoan đương nhiên trả lời.
Ở loại địa phương này mà muốn sống mà không gặp phải nguy hiểm gì thì là chuyện không thể nào, đó là kinh nghiệm sống của Đinh Hoan.
Cùng hắn ở bên cạnh đám tu sĩ mạnh hơn kia mà vụng trộm cầu sinh, còn không bằng tại cái chỗ sinh tồn tầng lớp dưới chót này, liều một phen, có lẽ kiếm được một chỗ yên tĩnh.
"Hoan Ca, chúng ta nộp đơn rồi, cũng sẽ giống những lão vệ binh tuần thành kia, trốn trong nhà không ra sao?"
Lão Lục nhịn không được nói một câu.
Diêm Mai khinh bỉ liếc Lão Lục một cái, cái tên này đầu óc đúng là có vấn đề.
Nếu có thể trốn trong nhà không ra, loại chuyện tốt này có thể tới phiên bọn hắn?
Phủ thành chủ.
"Phủ thành chủ là nơi quan trọng, người không phận sự dừng bước."
Đinh Hoan vừa tới cửa, liền bị mấy tên hộ vệ ngăn lại.
Đây là lần đầu tiên Đinh Hoan nhìn thấy hộ vệ nội thành kể từ khi vào Tây Phong thành.
Theo kinh nghiệm của Đinh Hoan, Tây Phong thành bên ngoài là không chính phủ không tổ chức, nhưng trên thực tế hẳn là chia khu vực lợi ích của mỗi người. Nơi này, đoán chừng là khu vực lợi ích của phủ thành chủ.
Đinh Hoan chỉ vào tấm bảng bên cạnh:
"Chúng ta đến nộp đơn xin làm tuần thành vệ."
Nơi này cũng treo một cái bảng tuyển dụng tuần thành vệ, xem ra Tây Phong thành đúng là đang rất bức thiết chiêu mộ tuần thành vệ.
"Các ngươi muốn ứng tuyển tuần thành vệ?"
Hộ vệ giống như vừa nghe được chuyện cười lớn.
Một hồi lâu mới tỉnh ngộ lại, nói:
"Cũng có thể, các ngươi trực tiếp đến chỗ tuần thành vệ báo danh là được rồi."
"Không cần vào phủ thành chủ báo danh?"
Đinh Hoan hỏi một câu.
Hộ vệ này châm chọc nói:
"Nếu chuyện nhỏ nhặt này cũng cần thành chủ đại nhân ra mặt, vậy thành chủ đại nhân mỗi ngày cũng không cần nghỉ ngơi."
Theo lời của đối phương, Đinh Hoan đã hiểu hai chuyện, thứ nhất thành chủ đúng là trốn ở trong phủ thành chủ, căn bản không quan tâm đến sự sống chết của cư dân Tây Phong thành, chứng tỏ hắn đoán chính xác.
Thứ hai, tỷ lệ t‌ử v‌ong của tuần thành vệ thật sự rất lớn.
Không đợi Đinh Hoan hỏi thêm, tên hộ vệ này chỉ tay:
"Thấy không? Cái phòng màu xám kia chính là chỗ của tuần thành vệ, các ngươi đi đến đó báo danh đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận