Thần Thoại Chi Hậu

Chương 635: Dung hợp Hắc Ám pháp tắc

Không phải Đinh Hoan năng lực lĩnh ngộ kinh người, mà là bởi vì thức hải của hắn bên trong vũ trụ Đại Đạo, dung nhập hàng tỷ pháp tắc.
Lại thêm Đại Vũ Trụ thuật là hắn tự sáng tạo, dưới sự vận hành của Đại Vũ Trụ thuật, Đinh Hoan rất nhanh liền đắm chìm vào cảm ngộ pháp tắc Hắc Ám.
Ban đầu, Đinh Hoan còn nỗ lực dung nhập pháp tắc Hắc Ám, hy vọng pháp tắc Hắc Ám cũng trở thành một đạo trong vũ trụ Đại Đạo Thức Hải của chính mình.
Khi Đinh Hoan cảm ngộ càng lúc càng sâu sắc, hắn dần dần dẫn pháp tắc Hắc Ám vào sự vận hành của Đại Vũ Trụ thuật.
Trước kia, khi hắn khai sáng Đại Vũ Trụ thuật, đã có thể hấp thu bản nguyên của vạn vật trong trời đất, tất cả nguyên khí trong trời đất, bao gồm Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.
Sau này, khi hắn trải qua lôi kiếp, Đại Vũ Trụ thuật lại hấp thu thêm sự vận hành của pháp tắc Lôi hệ. Lúc tu luyện ở chỗ sông băng, Đại Vũ Trụ thuật lại hấp thu thêm nguyên tố băng, chính là sự vận hành của pháp tắc Băng hệ...
Khi Đinh Hoan không ngừng dung hợp pháp tắc Hắc Ám vào sự vận hành của Đại Vũ Trụ thuật, Đại Vũ Trụ thuật bắt đầu hấp thu nguyên lực ẩn chứa trong pháp tắc Hắc Ám.
Ban đầu, Đinh Hoan chỉ có thể thu hoạch nguyên khí trời đất từ trong thần tinh.
Khi sự vận hành của pháp tắc Hắc Ám trong Đại Vũ Trụ thuật hình thành, Đinh Hoan bắt đầu có thể hấp thu nguyên khí trời đất từ xung quanh mà không cần đến thần tinh.
Không gian này ẩn chứa nguyên khí pháp tắc Hắc Ám tràn trề, Đinh Hoan có thể hoàn toàn hấp thụ.
Cho đến khi một mũi tên dài màu đen rơi xuống chân Đinh Hoan, lúc này Đinh Hoan mới chợt tỉnh lại khỏi tu luyện.
Hắn không ngờ mình đã tu luyện gần một tháng.
Theo bản năng, hắn mở rộng thần niệm, thần niệm lại có thể bao trùm phạm vi gần mười trượng, và trong phạm vi thần niệm, tất cả đều rõ ràng.
Ở chỗ cách hắn chưa đến ba trượng, có một tên nam tử cầm một thanh trường cung.
Đinh Hoan nhặt mũi tên dài màu đen dưới chân lên, rõ ràng mũi tên này vừa rồi chính là do tên nam tử kia dùng trường cung bắn ra.
Một mũi tên bắn ra chưa đầy ba trượng thì có vẻ buồn cười, trên thực tế, ở cái địa phương này đã là vô cùng xa.
Đinh Hoan đoán chừng không phải thực lực của người này rất mạnh, mà là do cây cung kia quá mạnh.
Nếu như hắn dùng cung tên bình thường, trước khi cảm ngộ pháp tắc Hắc Ám, e rằng cũng không bắn được ba trượng.
Cũng may nơi này chỉ có thể bắn ra ba trượng, nếu như xa hơn chút nữa, chẳng phải là sẽ bắn trúng hắn sao?
Đinh Hoan không chút do dự quét thần niệm, trường cung trong tay nam tử kia trong nháy mắt bị Đinh Hoan cuốn đi, giây sau đã rơi vào tay Đinh Hoan.
Đinh Hoan liền cung tên, toàn bộ đưa vào thế giới ngũ hành của mình.
Cái tên này không phân tốt xấu liền tùy tiện bắn cung tên, mặc dù hắn lười đi giết gã, nhưng cung tên thì phải lấy đi.
Cung tên trong tay đột nhiên biến mất, nam tử kinh hãi không thôi lùi lại mấy bước, hắn nghiêng tai lắng nghe.
Đáng tiếc không những không có âm thanh mà cho dù có, hắn cũng không hiểu bất cứ động tĩnh nào.
Ngũ Nguyên cung có thể là bảo vật, giờ lại bị mất ở chỗ hắc ám này.
Mấu chốt là hắn bị mất, còn không biết là rớt thế nào, cũng không biết ai đã cầm đi.
Đinh Hoan không để ý hắn, hắn quét thần niệm ra, bắt đầu tìm kiếm Văn Tễ Nguyệt.
Văn Tễ Nguyệt chắc chắn là ở trong này.
Khi Đinh Hoan không ngừng tiến lên, thần niệm của Đinh Hoan đã phát hiện ra vài cái xác hoặc vài tu sĩ sắp ngã xuống.
Hai ngày sau, Đinh Hoan đã bắt được khí tức ba động của nguyên khí thiên địa nhàn nhạt.
Trong hai ngày này, khi thần niệm của hắn không ngừng mở rộng, thần niệm của hắn lại tăng cường một chút.
Đinh Hoan cấp tốc đến chỗ có dao động nguyên khí này, điều khiến Đinh Hoan kinh hãi là, hắn lại thấy ánh sáng.
Chính xác mà nói, dưới thần niệm của hắn, có một khu vực có ánh sáng.
Vùng này rộng chưa đến trăm trượng, nhưng khu vực trăm trượng này sớm đã có người ngồi đầy.
Xem ra sau khi vào đây, các tu sĩ có thể đi lại hầu như đều đến nơi này.
Thần niệm Đinh Hoan nhanh chóng quét đến Văn Tễ Nguyệt.
Sắc mặt Văn Tễ Nguyệt tái nhợt, khí tức không ổn định, hiển nhiên là bị thương còn không nhẹ.
Chắc là vừa trải qua một trận đấu pháp.
Văn Tễ Nguyệt là cường giả Thần Quân trung kỳ, vào đây vẫn bị thương không nhẹ, hơn nữa chỗ nàng chiếm hình như cũng không lớn.
Thần niệm của Đinh Hoan lại quét tới trước mặt Văn Tễ Nguyệt, nơi đó cũng có một tu sĩ Thần Quân cảnh.
Theo khí tức của kẻ này, hẳn là Thần Quân viên mãn.
Hắn cũng bị thương nhẹ.
Trong phỏng đoán của Đinh Hoan, chắc chắn là tên này đã cướp đoạt địa bàn của Văn Tễ Nguyệt, khiến Văn Tễ Nguyệt bị thương lui ra phía sau.
Ở cái địa phương rộng trăm trượng này, ngoài Thần Quân ra, còn có vài tên thế giới thần.
Còn có hai người, thần niệm Đinh Hoan quét qua thì cảm nhận được một loại cảm giác áp bách cường hãn.
Hắn vội thu hồi thần niệm.
Chỉ trong chớp mắt, hai người kia đã cảm ứng được thần niệm của Đinh Hoan, ánh mắt nhìn về phía vị trí của Đinh Hoan.
Đây tuyệt đối là hai tên Thần Vương.
Khá lắm, cái địa phương nhỏ này thật sự là ngọa hổ tàng long.
Còn những tu sĩ Thiên Thần cảnh kia đều ở rìa khu vực ánh sáng.
Điều khiến Đinh Hoan ngạc nhiên là, hắn nhìn thấy cặp nam nữ mà hắn gặp trước khi tiến vào đây.
Thương thế của hai người hầu như đã bình phục, xem ra tu vi của họ tuy không tốt, nhưng cũng có chút bản lĩnh, còn có thể đến được nơi này.
Đinh Hoan lại cẩn thận quan sát một chút, nguồn sáng ở khu vực ánh sáng trăm trượng này chắc chắn là đến từ một Minh Quang thần trận, có sự dung nhập của pháp tắc Hắc Ám và Quang Minh.
Kẻ bố trí Minh Quang thần trận này chắc hẳn tinh thông pháp tắc Hắc Ám và Quang Minh, bằng không thì không thể bố trí ra đại trận sáng rực này.
Mà thần niệm của hắn chỉ cần đến phạm vi bao phủ của Minh Quang thần trận này, liền sẽ không còn bị hạn chế.
"Cút đi, chỗ của ngươi bây giờ ta sẽ chiếm."
Tên Thần Quân viên mãn trước mặt Văn Tễ Nguyệt lần nữa đứng trước mặt Văn Tễ Nguyệt.
Hắn rất thẳng thắn muốn Văn Tễ Nguyệt rời đi.
Văn Tễ Nguyệt mặt lạnh tanh, đột nhiên đứng dậy, đưa tay muốn tế pháp bảo của mình.
Nhưng động tác của nàng chưa hoàn thành, thì đã nghe thấy bên tai truyền đến một âm thanh quen thuộc:
"Tễ Nguyệt sư tỷ, ngươi đi ra đây, sau đó đi theo ta."
Đinh Hoan?
Tầm mắt của Văn Tễ Nguyệt lập tức quét qua khu vực ánh sáng trăm trượng này.
Nàng không thấy Đinh Hoan.
Nhưng trong nháy mắt nàng đã hiểu ra.
Đinh Hoan đến, nhưng Đinh Hoan không vào phạm vi bao phủ của Minh Quang thần trận.
Đinh Hoan không vào trong, mà có thể truyền âm cho nàng, ý nghĩa là Đinh Hoan rất quen thuộc pháp tắc Hắc Ám, thậm chí là tu luyện công pháp pháp tắc Hắc Ám. Điều này khiến Văn Tễ Nguyệt mừng rỡ trong lòng.
Quả nhiên nàng đã không đoán sai, bản lĩnh của Đinh Hoan vượt xa dự tính của nàng.
Thực tế, khi nàng rơi vào không gian pháp tắc Hắc Ám này, nàng đã hối hận khi cho Đinh Hoan truyền tin.
Nếu như biết vào đây rồi không thể ra ngoài, nàng chắc chắn sẽ không truyền tin cho Đinh Hoan tới tìm chỗ chết.
Mọi người đều nhìn Văn Tễ Nguyệt.
Vị trí của Văn Tễ Nguyệt vừa rồi đã bị người ta chiếm hơn nửa, giờ còn muốn tiếp tục đuổi Văn Tễ Nguyệt đi.
Nếu như Văn Tễ Nguyệt không muốn nhường, thì chỉ còn cách ra tay.
Hoặc là nhường vị trí của mình, rồi đi cướp vị trí của người khác.
Văn Tễ Nguyệt cũng không phải là một người hiền lành.
Từ khi tìm thấy khu vực bao phủ của Minh Quang thần trận này, nàng đã trải qua vô số lần đấu pháp và liều mạng mới có được vị trí này.
Bây giờ làm sao có thể vô ích mà nhường lại?
Điều khiến mọi người không ngờ đến là, Văn Tễ Nguyệt vậy mà thật sự lùi ra phía sau.
Mắt thấy Văn Tễ Nguyệt đứng ở địa bàn của người khác, người bị chiếm địa bàn kia cũng đột nhiên đứng lên.
Ở cái địa phương này, mỗi một khối địa bàn đều là mọi người giành giật lẫn nhau, không ai chịu nhường ra.
Văn Tễ Nguyệt đã bị người ta chiếm địa bàn, muốn cướp địa bàn của người khác thì ai đồng ý?
Nhưng người này chưa kịp lên tiếng, Văn Tễ Nguyệt đã đi ngang qua địa bàn của hắn, sau đó nhanh chóng chui vào trong bóng tối.
Đây là?
Nhận sợ rồi?
Ở cái địa phương này, vào không gian pháp tắc Hắc Ám, cơ bản là một con đường chết.
Một tên Thần Vương trong thần trận Quang Minh nghi hoặc nhìn Văn Tễ Nguyệt biến mất trong bóng tối, trong lòng có chút không hiểu.
Với thực lực của Văn Tễ Nguyệt, cho dù bị người ta chiếm mất địa bàn, nàng vẫn có khả năng cướp lại được một chỗ.
Ở đây phần lớn địa bàn đều là tranh giành như vậy, kẻ mạnh chiếm vị trí lớn và tốt nhất, kẻ yếu đều ở bên rìa.
Văn Tễ Nguyệt không có lý gì lại vào bóng tối để chết chứ?
Văn Tễ Nguyệt rất lo lắng, một khi mình tiến vào không gian Hắc Ám, thì không còn nghe được âm thanh truyền của Đinh Hoan nữa.
Điều khiến nàng thở phào là, âm thanh của Đinh Hoan đã kịp thời truyền đến tai nàng.
Đinh Hoan quả nhiên là tinh thông pháp tắc Hắc Ám.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Văn Tễ Nguyệt đã đứng bên cạnh Đinh Hoan.
Dưới lĩnh vực của Đinh Hoan, Văn Tễ Nguyệt đã thấy Đinh Hoan, và thần niệm của nàng cũng có thể ở trong phạm vi lĩnh vực của Đinh Hoan mà không hề bị cản trở.
"Đinh Hoan, ngươi thật sự đến nơi này?"
Giọng Văn Tễ Nguyệt kích động run rẩy.
Nàng không xúc động vì Đinh Hoan thật sự đến nơi này, mà xúc động vì Đinh Hoan vậy mà lại hiểu pháp tắc Hắc Ám.
"Tễ Nguyệt sư tỷ, ngươi nói nơi này có Thần Mục Hà, ta đến là vì Thần Mục Hà."
Đinh Hoan cười xấu hổ.
Nếu không có Thần Mục Hà, hắn chắc chắn không đến đây.
Quan hệ giữa hắn và Văn Tễ Nguyệt, còn chưa đến mức phải liều mạng cứu nàng.
Văn Tễ Nguyệt không chút do dự lấy ra một miếng ngọc giản đưa cho Đinh Hoan:
"Đây là ngọc giản chỉ dẫn, ta sau khi tiến vào, thần niệm căn bản không dùng được, ta cũng không cảm nhận được gì."
Đinh Hoan nhận lấy ngọc giản, thần niệm rơi vào bên trên, hắn bắt được một tia khí tức đạo vận nhàn nhạt.
Lập tức Đinh Hoan liền cảm nhận được chỗ chỉ dẫn của đạo vận khí tức này.
"Đi theo ta."
Đinh Hoan nói xong nhanh chóng chọn một hướng đi tới.
Văn Tễ Nguyệt không dám chậm trễ, tranh thủ thời gian bám sát phía sau Đinh Hoan.
Nàng không dám rời khỏi phạm vi lĩnh vực của Đinh Hoan, một khi lạc vào bóng tối này, vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Đi theo Đinh Hoan mấy ngày, Văn Tễ Nguyệt càng ngày càng kinh hãi.
Đinh Hoan có thể dựa theo chỉ dẫn trên ngọc giản mà đi được xa như vậy trong không gian Hắc Ám này, nói không chừng công pháp mà Đinh Hoan tu luyện chính là công pháp pháp tắc Hắc Ám.
Lại thêm một ngày nữa, Đinh Hoan dừng lại.
Vì được lĩnh vực của Đinh Hoan bao phủ, Văn Tễ Nguyệt cũng có thể nhìn rõ tình hình trước mắt.
Trước mặt nàng và Đinh Hoan, là một thần linh mạch cắm vào trong không gian. Thần niệm của nàng thẩm thấu vào, thế mà nhìn thấy hai đầu thần linh mạch đen kịt.
"Đây là thần linh mạch thuộc tính hắc ám?"
Giọng Văn Tễ Nguyệt run rẩy.
Nàng rõ hơn ai hết hai đầu thần linh mạch thuộc tính hắc ám này có giá trị đến mức nào.
"Đúng vậy, ở một bên hai đầu thần linh mạch thuộc tính hắc ám này còn có một đầu thần linh mạch bình thường."
Đinh Hoan nói.
Vừa nãy bị hai đầu Thần Linh Mạch Hắc Ám hấp dẫn, Văn Tễ Nguyệt không để ý, giờ nàng quan sát lại, quả nhiên thấy một đầu thần linh mạch bình thường, xem đẳng cấp thì hẳn là trung phẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận