Thần Thoại Chi Hậu

Chương 188: Tìm tới Tây Phong thành

Đinh Hoan quyết định đi dọc theo Tây Phong Hà đến Tàng Kiếm Sơn.
Tàng Kiếm Sơn cách Tây Phong thành không xa, Đinh Hoan chỉ đi hơn nửa giờ, thần niệm đã quét tới Tàng Kiếm Sơn.
Chính xác hơn, thần niệm của hắn quét trúng một vùng sương mù bao la, vài ngọn núi thấp thoáng giữa màn sương.
Ngay lập tức, Đinh Hoan cảm thấy thức hải mình hơi nhói, hắn vội thu hồi thần niệm.
Thật lợi hại, Đinh Hoan kinh hãi nhìn làn sương mù bao phủ Tàng Kiếm Sơn.
Thảo nào không có tu sĩ Trúc Cơ nào lai vãng nơi này, sương độc này có thể ăn mòn cả thần niệm, tu sĩ Trúc Cơ nào mà không ngu, sẽ không nán lại ở Tây Phong thành.
Dừng lại một chút, Đinh Hoan lại tiếp tục tiến về Tàng Kiếm Sơn.
Đây là con đường thuận tiện nhất đối với hắn, trước tiên hắn muốn thử xem mình có chống nổi sương độc này không. Nếu không được, sẽ tính tiếp.
Công bằng mà nói, tốc độ di chuyển của Đinh Hoan khá chậm, nửa ngày sau, hắn mới đứng ở chân Tàng Kiếm Sơn.
Lúc này, hắn đã bị sương độc bao vây.
Sương độc dưới chân Tàng Kiếm Sơn tương đối yếu, nhưng người thường không thể đến được đây.
Đinh Hoan dừng lại, cảm nhận khả năng kháng cự sương độc của cơ thể mình.
Lúc này, Đinh Hoan mới thấy vui vì mình đã đoán trước, khi dung hợp gien hóa độc, hắn đã biến khả năng này thành năng lực gien của bản thân.
Lúc vừa đến đây, dù chưa mở rộng thần niệm, cơ thể hắn vẫn cảm thấy hơi nhói.
Theo thời gian thích ứng, cảm giác nhói này dần tan biến.
Hắn bắt đầu chậm rãi mở rộng thần niệm, trong thức hải lại có cảm giác nhói nhói.
Đinh Hoan chỉ có thể dựa vào phương pháp rèn luyện thần niệm trong vũ trụ hư không để tiếp tục tôi luyện thần niệm trong sương độc, đây là một quá trình dài dằng dặc và đau khổ.
Điều này khiến Đinh Hoan quyết định, dù thế nào cũng phải tạo ra một công pháp tôi luyện thần niệm.
Nếu không cứ như thế này, chẳng khác nào hắn đang gồng mình chịu tội, không chỉ hiệu quả thấp mà hiệu suất cũng không tốt.
Ngoài Tây Phong thành, một cô gái mặc áo lam có chút ngẩn ngơ nhìn Tây Phong thành trật tự ngay ngắn.
Nàng chính là Liễu Âm Châu, người mà Đinh Hoan đã tìm kiếm mấy tháng, lần này nàng chỉ là đi ngang qua Tây Phong thành.
Điều khiến nàng nghi ngờ là, đây thật sự là Tây Phong thành ư?
Cái thành này nàng từng đến cách đây mười mấy năm, chỉ có thể dùng một từ để hình dung: hỗn loạn.
Còn chưa vào thành, thần niệm của nàng đã thấy rõ tình hình bên trong thành.
Các con đường đều ngay ngắn, thương nhân và khách hàng đều lễ phép, hoàn toàn không có chuyện ép mua ép bán.
Đừng nói ở thành thị giới Đạo tu, ngay cả ở Đại Nghiệp thành, nàng cũng chưa từng thấy sự hài hòa này.
Liễu Âm Châu quyết định vào thành xem sao, vừa đến cửa thành đã bị một vệ binh chặn lại.
"Bạn là người lần đầu đến Tây Phong thành?"
Liễu Âm Châu đáp:
"Đúng vậy."
Vệ binh chỉ vào một tòa kiến trúc cách cổng thành không xa rồi nói.
"Cô qua bên đó đăng ký, người lần đầu đến Tây Phong thành đều phải đăng ký. Yên tâm, đăng ký không mất tiền."
Liễu Âm Châu giả vờ kinh ngạc hỏi:
"Ta nhớ lần trước đến đây, nơi này hình như rất hỗn loạn, sao lần này lại trật tự thế này?"
Vệ binh đắc ý nói:
"Đó là nhờ công lao của đội trưởng tuần thành chúng tôi đấy, từ khi đội trưởng đến Tây Phong thành, Tây Phong thành mới tốt đẹp thế này. Cô yên tâm, chỉ cần ở trong Tây Phong thành là vô cùng an toàn. Có vấn đề gì cứ trực tiếp tìm bọn ta. Nhớ kỹ, ở Tây Phong thành không ai được làm chuyện phi pháp."
Đội trưởng? Nghe vậy Liễu Âm Châu có chút thất vọng, nàng nghĩ Đinh Hoan sẽ không làm mấy chức đội trưởng này.
"Đội trưởng tuần thành là ai vậy?"
Liễu Âm Châu hỏi một câu.
"Đương nhiên là đội trưởng Đinh."
Vệ binh khinh thường nói.
Trong tiềm thức của hắn, dù Liễu Âm Châu có phải là người mới đến hay không, mà không biết đội trưởng Đinh thì là kẻ không hiểu biết.
"Là Đinh Hoan ư?"
Liễu Âm Châu nén xúc động hỏi.
Vệ binh kia hừ một tiếng:
"Còn phải hỏi? Ai chẳng biết danh hiệu đội trưởng tuần thành của bọn ta."
Tìm được rồi, cuối cùng nàng cũng tìm được.
Liễu Âm Châu hít một hơi thật sâu, cảm ơn vệ binh rồi nhanh chóng đi làm giấy tờ vào thành.
Không giống người của Song Hồn Tông, những người đi tìm Đinh Hoan của Song Hồn Tông đều tìm ở các thành thị đạo tu lớn.
Liễu Âm Châu nghĩ Đinh Hoan chắc chắn sẽ không đến các thành thị đạo tu lớn, cho nên nàng đã đi tìm ở những nơi thật xa.
Hôm nay tìm được tin tức về Đinh Hoan, chứng tỏ suy đoán của nàng chính xác, Đinh Hoan trước khi Trúc Cơ sẽ không đến thành thị đạo tu lớn.
Liễu Âm Châu khẳng định Đinh Hoan ở lại đây, đồng thời xây dựng nơi này bình yên như vậy, rất có thể là để có môi trường tốt mà Trúc Cơ.
Nhưng dù là môi trường tốt thì cũng không thể so với Tử Hà Cốc được.
Nếu nàng mời Đinh Hoan về Tử Hà Cốc, rất có thể sẽ thành công.
Một lát sau, Liễu Âm Châu đã đứng bên ngoài sân nhỏ nơi Đinh Hoan ở khu Đại Tinh.
Thần niệm của nàng rơi vào trong sân, lập tức rung động không thôi.
Trong cái sân nhỏ này lại có cả sát trận cấp một và phòng ngự trận cấp một, nếu đây là do Đinh Hoan bố trí thì Đinh Hoan đáng sợ thật.
Trong tình huống bình thường, chỉ có tu sĩ Trúc Cơ trung hậu kỳ mới có thể tiếp xúc đến trận pháp, đồng thời bố trí phòng ngự trận cấp một đơn giản nhất.
Vì không có thần niệm thì không thể bố trí bất kỳ trận pháp nào.
Ngay cả nàng hiện giờ cũng mới chỉ có thể miễn cưỡng bố trí trận pháp cấp hai sơ sài.
Sư phụ nói nàng có thiên phú về trận đạo, vậy mới làm được đến mức này.
Đinh Hoan chẳng phải chưa Trúc Cơ sao? Sao có thể bố trí phòng ngự trận và sát trận cấp một?
Chỉ có một khả năng, khi Đinh Hoan vào đây, trận pháp đã có sẵn rồi.
Liễu Âm Châu cố gắng trấn tĩnh lại, gõ vào lớp cấm chế sơ sài bên ngoài.
Chỉ riêng lớp cấm chế sơ sài này, mà Đinh Hoan có thể bố trí được đã là một người xuất chúng trong đám luyện khí.
Đang tu luyện Diêm Mai cảm nhận có người gõ cửa sân, hắn nhanh chóng chạy ra mở cửa.
"Liễu trưởng lão?"
Diêm Mai có chút không tin nhìn Liễu Âm Châu đứng ngoài cổng.
Liễu Âm Châu có lẽ là trưởng lão của Tử Hà Cốc, sao lại đến cái nơi chim không thèm ị này tìm bọn hắn?
"Lâu rồi không gặp Diêm Mai."
Liễu Âm Châu cười nói.
"À."
Diêm Mai hoàn hồn, vội vàng cúi người hành lễ:
"Gặp qua Liễu trưởng lão."
"Không mời ta vào ngồi chơi sao?"
Liễu Âm Châu trêu chọc.
Diêm Mai vội tránh ra:
"Liễu trưởng lão mời vào, mời vào..."
Liễu Âm Châu bước vào sân, tùy tiện hỏi:
"Đinh đạo hữu không có ở nhà hả?"
Diêm Mai nói:
"Hoan Ca mới đi mấy hôm, Liễu trưởng lão đến chậm một chút rồi."
Liễu Âm Châu giật mình, vội vàng hỏi:
"Ngươi nói Đinh đạo hữu rời khỏi Tây Phong thành rồi sao?"
Diêm Mai vội nói:
"Không phải, không phải, Hoan Ca chỉ có việc tạm thời rời đi, vẫn sẽ quay lại."
"Vậy đại khái bao lâu thì về?"
Liễu Âm Châu có vẻ hơi vội vàng.
Diêm Mai sững người, hắn không hiểu vì sao Liễu Âm Châu lại muốn tìm Hoan Ca đến vậy.
Có vẻ như cảm nhận được sự khó hiểu của Diêm Mai, Liễu Âm Châu đành phải giải thích:
"Chuyện là sư phụ ta nói rõ hắn rõ phương thức tốt nhất để khiến cho ta thành công là đi đến cốc Diêm Mai lắc đầu:
"Liễu trưởng lão, Tử Hà Cốc tuy là nơi ta vô cùng hướng đến, nhưng Hoan Ca cũng không có khả năng làm đầu bếp."
Dù Đinh Hoan không nói với Diêm Mai về chí hướng của mình, nhưng qua việc Đinh Hoan không có hứng thú với việc kiểm soát Tây Phong thành, Diêm Mai cũng hiểu, Đinh Hoan không thể nào muốn làm đầu bếp.
Hắn chịu ảnh hưởng của Đinh Hoan, nên cũng vứt hết việc ở Tây Phong thành mà bế quan khổ tu, đừng nói là đến Tử Hà Cốc làm đầu bếp, dù có đến tông môn đệ nhất Tam Trọng Thiên Tinh Lục làm đầu bếp thì Hoan Ca cũng không có hứng thú.
Liễu Âm Châu đành phải nói:
"Vậy ta có thể ở đây đợi Đinh đạo hữu trở về rồi nói chuyện với hắn được không?"
"Đương nhiên là được, nhưng ta không biết khi nào Hoan Ca mới về nữa."
"Không sao, ta cũng không có việc gì, ở đây có phòng trống cho ta một gian là được rồi. À, căn phòng kia là của ai thế?"
Liễu Âm Châu vừa nói vừa chỉ về phòng của Đinh Hoan.
"Đây là của Hoan Ca."
Diêm Mai cũng không để ý.
Liễu Âm Châu chắc chắn, trận pháp trong phòng rất có thể do chính Đinh Hoan bố trí sau này.
Sau khi chắc chắn điểm này, Liễu Âm Châu càng muốn gặp Đinh Hoan.
Tây Phong thành quá nhỏ bé, Tử Hà Cốc mới là nơi Đinh Hoan có thể thi triển tài năng.
Sau vài ngày cẩn thận tiến lên, Đinh Hoan đã đi tới nơi sâu nhất của Tàng Kiếm Sơn.
Trên người hắn phủ một lớp màng độc mỏng, có thể nói cả người hắn đều bị bao phủ trong lớp độc này.
Vì thời gian dài tôi luyện thần niệm trong sương độc, thần niệm của hắn cũng có khả năng kháng độc, có thể mở rộng ra mấy dặm.
Theo lý thì đây là chuyện đáng mừng, vì nó có nghĩa khả năng kháng độc của Đinh Hoan càng mạnh hơn.
Thực tế là Đinh Hoan không những chẳng có chút hứng thú nào, mà còn đang nghĩ nếu như thêm mấy ngày nữa mà hắn vẫn không tìm được cái miệng xoáy thông đến hư không vũ trụ kia, thì hắn sẽ lập tức rút lui ngay.
Việc hóa giải độc tố là năng lực thuộc tính của hắn, điều đó không tệ, nhưng ở Tàng Kiếm Sơn trong một thời gian ngắn này, Đinh Hoan đã hiểu rõ sâu sắc điểm yếu của năng lực hóa giải này của mình.
Ở cái loại môi trường khắp nơi đều là độc tố này, hắn có hóa giải thế nào, thân thể cũng vẫn bị kịch độc bao bọc.
Lâu dần, hắn cũng sẽ chết ở cái nơi này thôi.
Trong lòng Đinh Hoan đã có một phương án mơ hồ, điều này nhất định phải thực hiện khi hắn sáng tạo ra công pháp Trúc Cơ thuộc về riêng mình.
Đó chính là, khi sáng tạo công pháp, hắn phải thêm vào một cơ chế hỗ trợ cho khả năng hóa giải độc của mình.
Như vậy, khi ở trong loại môi trường đầy độc tố này, hắn cũng có thể thông qua công pháp của mình mà chuyển hóa hết thảy độc tố thành chất khác, rồi tống khứ ra ngoài.
Hiện tại, hắn không có cách nào tống khứ độc tố, chỉ có thể tự mình hấp thụ.
Trong nhận thức của Đinh Hoan, càng đến những vũ trụ xa xôi hơn, mà theo hắn nghĩ, vũ trụ mênh mông kia có lẽ năng lượng không nhất định được bảo toàn.
Nhưng tại giai đoạn vũ trụ trước mắt của hắn, thì năng lượng tạm thời là được bảo toàn.
Xét trên một khía cạnh nào đó mà nói, độc tố cũng là một dạng năng lượng.
Nếu năng lượng trong giai đoạn vũ trụ hiện tại được bảo toàn, thì hắn hoàn toàn có thể thông qua việc tự mình sáng tạo ra công pháp mà phân độc thành hai phần.
Một phần là thiên địa nguyên khí, một phần là chất độc hữu hình.
Sau khi độc tố bị tống khứ ra ngoài, thì nguyên khí hoàn toàn có thể hóa thành thực lực của bản thân.
Đó chính là phương hướng nỗ lực của hắn.
Lại một ngày trôi qua, Đinh Hoan sắp tuyệt vọng thì một đạo kiếm khí bén nhọn từ bên cạnh bắn tới.
Đinh Hoan biết rõ đạo kiếm khí này phóng tới, nhưng hắn lại không cách nào né tránh.
"Phụt!"
kiếm khí xuyên qua thân thể Đinh Hoan, mang theo một vệt máu tươi.
Đinh Hoan không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, hắn không hề suy nghĩ liền lao tới.
Từ khi vào Tàng Kiếm Sơn tới giờ, hắn vẫn luôn suy tính vị trí của xoáy vũ trụ.
Chẳng qua, hắn căn bản là suy tính không ra, sau khi tính toán hàng chục lần thì cuối cùng hắn cũng có chút thu hoạch.
Đó chính là đợi khi hắn bị thương, men theo chỗ nguy hiểm mà đi, thì rất có thể nơi đó chính là vị trí hắn đang muốn tìm.
Mấy ngày nay, Đinh Hoan cẩn thận từng li từng tí, ngoài sương độc ra thì không có gì có thể sát hại hắn.
Hôm nay cuối cùng hắn cũng bị một đạo kiếm khí làm bị thương, vậy chứng tỏ phương hướng mà kiếm khí phóng tới rất có thể là nơi mà hắn muốn tìm.
Lang thang trong sương độc này một thời gian quá lâu, sau khi nắm bắt được cơ hội duy nhất này, Đinh Hoan không kịp để ý đến những thứ khác, trực tiếp thi triển Cực Ảnh độn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận