Thần Thoại Chi Hậu

Chương 646: Cố nhân Khúc Y

Đinh Hoan vừa bước vào đường phố Đạo Khư đã biết mình bị để ý.
Hắn lập tức hiểu ra, ngay khi hắn đi ra khỏi Đạo Khư, đã bị người phát hiện.
Người phát hiện hắn có lẽ đã sớm gửi tin tức đi rồi, hẳn là người gửi tin không nhận được hồi đáp nên cũng không biết xử lý ra sao.
Cuối cùng họ chọn theo dõi hắn.
Quảng trường Đạo Khư bày ra nhiều thủ đoạn như vậy để đối phó hắn, vậy mà hắn vừa ra liền bị phát hiện, sao lại không có phản hồi?
Chuyện này không khó đoán, chính là người ta đang chuẩn bị bắt hắn khi có người Thần tộc xâm nhập đánh nhau.
Điều này khiến Đinh Hoan trong lòng càng mừng rỡ vì mình đã quay lại đúng thời cơ.
Kẻ xâm lăng Thần tộc, ít nhất cũng phải là Thần giới hậu kỳ, phần lớn đều có lẽ là Thần Vương.
Nói rõ những người chuẩn bị động tay với hắn, tu vi ít nhất là Thần giới hậu kỳ, khả năng lớn là Thần Vương.
Đinh Hoan lập tức lao ra khỏi lối vào đường phố Đạo Khư, đi tới Hạ Thần Chi Địa.
Hắn vừa mới ra khỏi lối vào đường phố Đạo Khư, liền tế ra trường đao.
Trường đao cuốn lên một đạo màn đao.
Gần như cùng lúc Đinh Hoan cuốn màn đao lên, một tên tu sĩ Thần Quân hậu kỳ liền vọt ra.
Sau đó thứ nghênh đón hắn chính là một đao này của Đinh Hoan.
"Phụt!"
Đao rơi xuống, máu tung tóe, đầu tên Thần Quân bị Đinh Hoan chém xuống.
Nguyên thần của hắn vừa mới thoát ra, hai đạo lôi cung đã khóa chặt đường đi của Nguyên thần ấy.
"Đinh Hoan đạo hữu, chuyện này không liên quan đến ta, ta chỉ là nghe lệnh theo dõi ngươi..."
Nguyên thần tên Thần Quân hiểu rõ tình cảnh của mình, vội vàng kêu lên.
"Nói đi, là ai muốn đối phó ta..."
Đinh Hoan mặt không đổi sắc nói một câu.
"Ngươi phải đáp ứng..."
Lời của Nguyên thần còn chưa dứt, lôi cung của Đinh Hoan đã đánh trúng người hắn.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Nguyên thần vội vàng la lên:
"Là thương hội Đạo Khư..."
Đáng tiếc, dù hắn có nói ra là thương hội Đạo Khư hay không, Đinh Hoan cũng không có khả năng nương tay.
Lôi cung nổ tung, xé nát Nguyên thần Thần Quân thành mảnh vụn.
Đinh Hoan thu nhẫn của đối phương, rồi ném xuống một ngọn lửa.
Từ lúc hắn lao ra khỏi đường phố Đạo Khư, đến giết chết tên Thần Quân theo dõi, rồi đến hủy thi diệt tích bỏ đi, trước sau không quá mười hơi thở.
Đinh Hoan sau khi rời xa lối vào đường phố Đạo Khư, cũng không đi xa.
Thương hội Đạo Khư đã tốn nhiều tâm tư muốn bắt lại hắn, nếu hắn không báo đáp lại thì hắn cũng uổng công hôm nay.
Nửa canh giờ sau, Đinh Hoan biến thành một tu sĩ trung niên không nhanh không chậm tiến vào đường phố Đạo Khư.
Những trận đánh nhau bên ngoài đường phố Đạo Khư đã sớm dừng lại, cả đường phố có vẻ hơi hỗn loạn.
Đinh Hoan đầu tiên đến quảng trường Đạo Khư, trên quảng trường có một cái không gian dùng để đối phó hắn.
Nếu là dùng để đối phó hắn, vậy thì hắn thu lấy nó.
Thần niệm thẩm thấu vào trong, Đinh Hoan lập tức hơi cứng đờ.
Cửa vào ngụy trang của không gian truyền tống kia có chút không đúng, hắn thần niệm một lần nữa thẩm thấu vào.
Đinh Hoan rất nhanh phát hiện ra chỗ khác biệt, phía dưới không gian có một nơi ẩn nấp hai người, khí tức đạo vận của hai người kia gần như hòa làm một với không gian xung quanh.
Nếu không phải hắn quan sát tỉ mỉ thì thật sự khó mà nhận ra.
Khi Đinh Hoan nhìn rõ hai người kia, hắn đã kinh ngạc.
Hai người hắn đều biết.
Điều khiến hắn không thể tin được chính là, một trong hai người lại là Khúc Y.
Khúc Y sao có thể vào được Thần giới?
Cái này...
Khúc Y dù có thu được cơ duyên lớn đến đâu cũng không thể đến được Thần giới a.
Còn La Hoàn Nhi thì hắn không ngạc nhiên.
La Hoàn Nhi đã khôi phục thân thể, mấy năm nay có thể tu luyện đến mức hiện tại xem như là bình thường.
Đinh Hoan lập tức truyền âm cho Khúc Y và La Hoàn Nhi:
"Các ngươi không muốn sống nữa sao, mau chóng rời đi, đừng có đào bới nữa."
Khúc Y nghe được truyền âm của Đinh Hoan, thần sắc cả người đều ngẩn ra.
"Hoàn Nhi tỷ, tỷ có nghe thấy giọng của Đinh đại ca không..."
Đinh Hoan bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục truyền âm:
"Đừng nghi ngờ, là ta, ta đã ra ngoài. Với lại, hiện tại các ngươi rất nguy hiểm, tranh thủ thời gian chạy trốn, ta yểm trợ một chút cho dao động đạo vận của các ngươi."
Khi nói, Đinh Hoan đã bắt đầu bố trí từng đạo trận văn nhiễu loạn.
Khúc Y xác định mình không nghe nhầm, đúng là giọng của Đinh Hoan.
Cô tranh thủ kéo La Hoàn Nhi:
"Hoàn Nhi tỷ, đi nhanh lên..."
Hai người cấp tốc chạy trốn, bởi vì mong muốn lập tức được nhìn thấy Đinh Hoan, cộng thêm thực lực có hạn, dao động đạo vận khi Khúc Y độn thổ có hơi lớn.
Với loại dao động này, người hữu tâm tuyệt đối có thể phát hiện ra.
Đinh Hoan bất đắc dĩ xông lên giữa sân, trực tiếp kéo một nữ tử lại:
"Được lắm, thiếu đồ của ta đến bây giờ còn chưa trả, bây giờ còn dám đến quảng trường Đạo Khư."
Vừa nói, lĩnh vực của Đinh Hoan cuồn cuộn mở ra, vì cố ý gây sự.
Dao động lĩnh vực của Đinh Hoan quá lớn khiến cho tu sĩ ở cả quảng trường đều đổ dồn ánh mắt về phía Đinh Hoan.
"A..."
Nữ tử kêu lên một tiếng sợ hãi, lập tức xoay người bỏ chạy.
Đinh Hoan vui mừng, trực tiếp đánh ra một quyền.
Một quyền này tạo thành dao động đạo vận hoàn mỹ bao trùm lên dao động độn thổ của Khúc Y và La Hoàn Nhi.
Nữ tử cảm nhận được sát cơ mãnh liệt, cô ta căn bản không dám tin Đinh Hoan lại dám ra tay ở nơi này, cô quay đầu đánh ra một quyền.
Theo khí tức sát cơ từ cú đấm của Đinh Hoan, cô chỉ mong mình bị thương có thể nhẹ đi một chút.
Ầm!
Đạo vận va vào nhau, điều khiến nữ tử kinh ngạc không thôi là, cô vậy mà lại chặn được một quyền đó của Đinh Hoan.
Dễ dàng vậy sao?
Đinh Hoan cũng không tiếp tục ra tay.
"Đồ vật không ở chỗ ta, bây giờ ta cũng không có cách nào trả lại cho ngươi..."
Nữ tử vội vàng mở miệng.
Đinh Hoan ngừng tấn công, hắn nhìn thấy Khúc Y và La Hoàn Nhi đã lao ra ngoài.
Đinh Hoan trong lòng vẫn còn nghi ngờ, chẳng lẽ người phụ nữ này thật sự thiếu đồ của người khác?
Đúng rồi, bản thân mình đang dùng Dịch Hình, đối phương tưởng mình là chủ nợ Dịch Hình, cho nên đánh nhầm.
Khúc Y và La Hoàn Nhi ẩn mình ở một góc khuất bên ngoài quảng trường Đạo Khư.
Vì mọi ánh mắt đều bị Đinh Hoan thu hút nên không có ai chú ý đến La Hoàn Nhi và Khúc Y.
"Dừng tay, dám đánh nhau ở quảng trường Đạo Khư..."
Hai tên chấp pháp giả đường phố Đạo Khư từ xa lao tới.
Đinh Hoan nhanh chóng xông vào đám người, biến mất không thấy.
Nữ tử kia thấy Đinh Hoan trốn đi, cô cũng tranh thủ lao vào đám người, đi về một hướng khác.
Trong lòng cô ta vô cùng kinh ngạc, Đinh Hoan vì sao lại đi.
Ở quảng trường Đạo Khư tuyệt đối không được phép đánh nhau, bất quá cô ta và Đinh Hoan đánh nhau, cũng không tạo thành bất kỳ hư hao nào, cũng không gây ra bất kỳ ai bị thương, chuyện này chỉ cần một chút thần tinh là có thể giải quyết.
Nếu đối phương đã thiếu đồ của cô, đối phương không có lý nào mà bỏ đi như vậy a.
Nếu như là lúc bình thường, hai tên chấp pháp này tuyệt đối sẽ xông lên bắt Đinh Hoan và nữ tử lại, phạt thần tinh bọn họ.
Hôm nay rõ ràng là không đúng lúc.
Đừng thấy bên ngoài đường phố Đạo Khư hộ trận không ai công kích, các cường giả Nhân tộc và Thần tộc vẫn đang đánh nhau chưa có hồi kết.
Người Thần tộc tới bị giết mấy người, phía nhân tộc cũng có một tên Thần Vương ngã xuống.
Hôm nay đường phố Đạo Khư có quá nhiều việc xảy ra, mấy chấp pháp này không muốn vì một chút chuyện nhỏ mà thêm phiền phức.
Đến khi tới trước mặt Khúc Y và La Hoàn Nhi, họ gần như không nhận ra hai người.
Trên người hai người toàn là mùi bùn đất, không biết đã ở trong bùn đất bao nhiêu năm.
Hắn tranh thủ khôi phục dung mạo.
"Đinh đại ca..."
Khúc Y vừa kêu ba tiếng thì cả người run lên, nước mắt không cầm được cứ thế tuôn rơi.
Nàng có vô vàn lời muốn nói, nhưng hiện tại lại không thốt nên lời.
Những năm này nàng trải qua vô vàn nguy hiểm, tâm tính sớm đã được tôi luyện đến cứng rắn vô cùng, nhưng khi nhìn thấy Đinh Hoan, nàng vẫn không thể ngăn nổi dòng lệ.
Đây không chỉ bởi vì nàng nhìn thấy Đinh Hoan, mà còn là một loại cảm xúc khó tả trong sâu thẳm nội tâm đang trào dâng, suy nghĩ cũng tạm thời chậm lại.
Từ khi rời khỏi Địa Cầu, nàng vẫn luôn cô độc.
Bạn bè thì đã từng có, sư phụ cũng đã từng có, thậm chí ngay cả đệ tử cũng từng có.
Nhưng nàng không thể nào tìm thấy những thứ thuộc về nàng, tất cả đều chỉ là người qua đường trong hành trình sinh mệnh của nàng.
Nàng chưa bao giờ có một khắc có thể như bây giờ, không thể khắc chế nổi tình cảm trong lòng mình.
Người con trai trước mắt có phải là người nàng ngày đêm mong nhớ? Hay là thân nhân đến từ quê hương xa xôi? Hay là người đã giúp nàng đặt nền móng tu đạo?
Cuối cùng ánh mắt nàng dừng lại ở đôi mắt của Đinh Hoan, ánh mắt của mình khi xưa chính là do hắn ban cho... Đinh Hoan nắm lấy tay của Khúc Y và La Hoàn Nhi, không cần hai người kia nói, hắn cũng hiểu ra chuyện gì.
Hai người biết cái không gian muốn bắt hắn kia, cuối cùng lại muốn dùng một cách không khoa học là lấy tay đào ra, chứ không muốn dùng bảo vật.
Trong suy nghĩ của họ, như thế thì sẽ không có dao động đạo vận pháp bảo.
Thật là... Mặc dù tay của hai người đã được họ cố gắng phục hồi da thịt nhưng vết thương kia Đinh Hoan vừa nhìn là có thể thấy.
"Cảm ơn các ngươi."
Đinh Hoan bỗng nhiên cảm thấy, trên con đường theo đuổi Đại Đạo, có lẽ hắn đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.
Đây là Khúc Y và La Hoàn Nhi, nếu như thay bằng Già Bách Hợp và Ôn Tri Hi ở đây thì liệu các nàng có làm như thế không?
Chẳng qua chỉ trong chốc lát, Đinh Hoan liền xác định, các nàng sẽ.
Bởi vì ngược lại, hắn cũng sẽ nghĩ cách đi cứu các nàng, chẳng qua là dùng phương thức khác thôi.
"Đinh đại ca, chúng ta không biết ngươi thế mà trốn đi ra chưa bị Đạo Khư thương hội phát hiện, nếu như chúng ta biết, chúng ta chắc chắn sẽ không dùng loại biện pháp này."
La Hoàn Nhi giọng có chút xấu hổ, nàng và Khúc Y hai người đều đào tốn thời gian mấy năm, khoảng thời gian mấy năm này, toàn bộ làm công vô ích.
"Chúng ta trước tìm chỗ ở, sau đó lại nói tỉ mỉ..."
Đinh Hoan vừa nói xong chuyện này, liền nhanh chóng quay người, lập tức hắn đã nhìn thấy Đạo Khư quảng trường trận vây giết toàn bộ kích phát.
Một tên nam tử trên đầu ghim dây lụa đỏ trong tay cầm trường kích cuốn lên một luồng kích mang, bảy tám tên tu sĩ đạo khư thương hội nhào về phía hắn toàn bộ bị chém giết.
Trong đó có bốn tên Thần Quân, có một người thậm chí là Thần Quân hậu kỳ.
Ầm!
Từng đợt vang lên ầm ầm, nam tử tay bắt trường kích kích phát độn phù.
Sau một khắc, nam tử liền biến mất không tăm tích.
Đinh Hoan thầm nghĩ không tốt.
Quả nhiên, theo Khư Nhai dọc theo quảng trường cái kia lầu truyền tống đột nhiên tan biến.
Đinh Hoan trong lòng rất im lặng, hắn không nghĩ tới cái không gian này cuối cùng vẫn có tác dụng.
Chỉ bất quá bắt người không còn là hắn, mà là một cái tên đầu thắt tơ hồng mang không liên quan.
Một tên nam tử gầy yếu nghiêng lao vào Đạo Khư quảng trường, sau đó đưa tay liền chộp lấy rìa Đạo Khư quảng trường.
Đinh Hoan biết, cái tên này muốn thu hồi thế giới không gian của hắn.
Đây là một tên Thần Vương, Đinh Hoan rất muốn hiện tại liền ra tay, nhưng hắn nhìn một chút Khúc Y và La Hoàn Nhi bên cạnh.
Hắn ra tay tính toán một chút tên Thần Vương này, sau đó hắn cũng có thể chạy mất.
Khúc Y và La Hoàn Nhi nhất định không chạy nổi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận