Thần Thoại Chi Hậu

Chương 125: Hung hãn Yêu Long

Con Cự Tinh rõ ràng là một bàn tay chụp về phía trường kích đang nhắm đến thân nó, có thể là cái trường kích kia hết lần này đến lần khác bóp méo một thoáng, chuẩn xác theo bàn tay Cự Tinh vừa lướt qua.
"Miệng" trường kích chính xác xuyên qua cổ họng Cự Tinh, mà Cự Tinh lao tới thân thể Đinh Hoan thì bị nghiêng đi một góc bốn mươi lăm độ.
Đinh Hoan vung tay lên, con tinh tinh lớn cao mấy mét lại bị Đinh Hoan vung bay lên, sau đó không nhanh không chậm rơi xuống bức tường nghiêng cách đó hơn chục mét rồi đâm vào.
Hành lang phòng tuyến của nhân loại dựng những bức tường chắn nghiêng ở mặt ngoài tường phòng hộ để đề phòng Hung thú tấn công.
Mấy bức tường chắn nghiêng này mỗi cái đều nhô ra bốn năm mét, các tường chắn nghiêng cách nhau không đến nửa mét, rất nhọn, hơn nữa cạnh ngoài sắc bén.
Con Cự Tinh trọng thương bị Đinh Hoan ném ra ngoài, bị các tường chắn nghiêng đâm thủng.
Ít nhất có năm sáu tường chắn nghiêng xuyên qua cơ thể Cự Tinh, treo nó lơ lửng bên tường phòng hộ.
Cự Tinh có hung hãn đến đâu thì giờ phút này cũng chỉ còn một hơi.
Bị treo trên tường chắn nghiêng, khóe miệng nó rỉ máu, vẫn còn gầm gừ nhỏ.
Cảnh tượng đáng sợ này khiến những con hung thú xông lên tường thành đều lộ vẻ sợ hãi, dường như sự hung tính trong chúng bị bẻ gãy ngay tức khắc, muốn chạy trốn... Mắt thấy sĩ khí của hung thú sắp tan rã, một tiếng rồng ngâm chói tai vang lên, tiếp theo là một con Giao Long màu xanh lao lên tường thành nhào về phía Đinh Hoan.
Đây đúng là kẻ thù gặp mặt thì vô cùng đỏ mắt, lần trước chính Đinh Hoan đã dùng một đòn đánh lén khiến nó bị thương thêm.
Dù cho bây giờ, vết thương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục... Chỉ là nó không thể đợi thêm, nó nhất định phải báo thù.
Hành lang phòng tuyến của nhân loại lần thứ hai được dựng lên đã chạm vào ranh giới cuối cùng của Yêu Long.
Không có sự cho phép của nó, mà nhân loại còn dám đến đây lập phòng tuyến, đơn giản là muốn chết.
Đối với Đinh Hoan, Cự Tinh căn bản không hề gây ra chút uy hiếp nào.
Điều mà Đinh Hoan vẫn luôn chú ý chính là con Yêu Long này, hiện giờ Yêu Long đến thì hắn gần như không kịp nghĩ ngợi, trường kích trong tay đã đánh về phía Yêu Long.
Tiên hạ thủ vi cường.
Thật sự là tốc độ của Yêu Long này quá nhanh, dù cho Đinh Hoan vẫn luôn để ý, cũng thiếu chút nữa trở tay không kịp.
Đòn đánh này Đinh Hoan không hề giữ lại, chân nguyên tuôn trào ra.
"Ầm!"
Trường kích cùng Yêu Long va vào nhau, một luồng sức mạnh khổng lồ ập tới.
Đinh Hoan cảm giác mình như bị một chiếc búa nện vào ngực, cả người đều bay ra ngoài.
Phụt! Người vẫn còn đang trên không trung, Đinh Hoan đã phun ra một ngụm máu tươi.
Ngũ tạng lục phủ giống như bị ai đó không ngừng lôi kéo, sau đó đổi một vị trí mới... Trong lòng Đinh Hoan chùng xuống, hắn trông thấy con Yêu Long kia chẳng qua là bị hắn ngăn lại một lát.
Tuy rằng không nhìn thấy Yêu Long có bị thương hay không, nhưng đoán chừng dù có bị thương cũng không quá nặng... Sự khác biệt về thực lực là rõ ràng.
Không chỉ mình Đinh Hoan hít một hơi lạnh, mà những người khác đang theo dõi trận đấu này cũng đều lộ vẻ kinh hãi... Vừa rồi Đinh Hoan chỉ một thương đã xử lý Cự Tinh, hung thú cấp chín, tất cả mọi người đều cho rằng thực lực Đinh Hoan đã có khả năng dễ dàng giết được Yêu Long.
Không ngờ khi đối mặt với con Yêu Long này, Đinh Hoan vậy mà hoàn toàn không phải là đối thủ, thậm chí còn cách biệt quá xa một chút.
"Chúng ta giết... giết một con đủ vốn, giết hai con lời một."
Tận mắt nhìn thấy Đinh Hoan và Yêu Long giao chiến, Phiền Nghi Băng biết hành lang phòng tuyến của nhân loại không còn... Nàng đã kỳ vọng quá cao vào Đinh Hoan, mà thực lực Đinh Hoan rõ ràng không bằng Yêu Long.
Đinh Hoan lau vết máu trên mặt, hắn biết đây là sự khác biệt giữa mình và yêu thú Trúc Cơ... Con Yêu Long này trăm phần trăm trúc cơ, cộng thêm việc long yêu có sức chiến đấu bẩm sinh vốn đã mạnh, so sánh ra thực lực của hắn là quá rõ ràng.
Tương tự với việc tấn công lén một con đại điêu vịt Trúc Cơ, hắn có thể đắc thủ, nhưng đối với Yêu Long này, Đinh Hoan nghi ngờ cho dù có đánh lén, e là cũng không thể đắc thủ.
Yêu Long không công kích người khác, quay lại nhìn chằm chằm Đinh Hoan, một lần nữa bộc phát ra một tiếng gầm rú cuồng bạo.
Hôm nay không giết Đinh Hoan, nó rõ ràng sẽ không bỏ qua. Còn những người khác, có lẽ trong mắt Yêu Long này, chỉ là những con kiến không đáng tồn tại.
Đinh Hoan nắm chặt trường kích, nhìn chằm chằm Yêu Long.
Hắn chỉ có một cơ hội.
Nếu như Cửu Đạo Thương thứ nhất không thể trọng thương Yêu Long, vậy hôm nay không chỉ mình hắn sẽ chết ở đây, mà những người ở hành lang phòng tuyến của nhân loại, e rằng không ai có thể sống.
Nực cười là trước đây hắn còn chuẩn bị gien sương độc, bây giờ thì hoàn toàn không có chỗ dùng.
Rầm rầm rầm!
Từng đợt tiếng nổ vang lên, ngay lập tức từng luồng sáng lao ra từ tường phòng hộ, tập trung quét về phía những hung thú bên ngoài tường phòng hộ, số lượng lên đến hàng triệu.
Một chiến đĩa khổng lồ lơ lửng trên tường phòng hộ.
So với những viên đạn và tên lửa mà tuyến phòng thủ bắn ra, luồng sáng mà chiến đĩa này quét ra giống như một lưỡi hái gặt lúa... Vũ khí nóng của tuyến phòng thủ đối phó với thú dữ cấp thấp thì còn có tác dụng, nhưng đánh vào những con hung thú da dày thịt béo, thì chỉ làm chúng bị thương mà thôi.
Việc hung thú tử vong hoặc bị thương sẽ kích thích những hung thú khác trở nên cuồng bạo hơn.
Những luồng sáng này quét đi.
Bất kể là hung thú nào, cao cấp hay cấp thấp, da dày hay da mỏng, tất cả đều như bị gặt lúa, quét qua là chết.
Chỉ trong nháy mắt, đã có hơn vạn con hung thú bị tàn sát.
Cứ tiếp tục như vậy, đừng nói hàng triệu, cho dù là hàng chục triệu hung thú, cũng chỉ có đường bị tàn sát... Đinh Hoan mừng rỡ, lần này Lão Chung cuối cùng cũng đáng tin một chút.
Yêu Long đang nhìn chằm chằm Đinh Hoan chuẩn bị xông lên lần nữa, trông thấy một luồng sáng có thể dễ dàng xé tan tất cả những con hung thú cản đường, ngay lập tức nổi cơn cuồng nộ.
Nó biết rõ, những hung thú này đều là thủ hạ của nó, tương lai nó thống trị Địa Cầu, không thể chỉ là một kẻ chỉ huy không có quân.
Cho nên lúc này, Yêu Long không chút do dự lao về phía chiến đĩa.
Giết Đinh Hoan không vội, nhưng nếu không xử lý chiến đĩa này, chẳng bao lâu nữa, đàn thủ hạ của nó sẽ chết sạch.
Yêu Long quay người, Đinh Hoan trước tiên lấy gien sương độc xịt lên trường kích... Sau đó cũng bước ra trong hư không, trường kích cuốn theo vô số kích mang đánh về phía Yêu Long.
Cùng lúc đó, Chung Trì ở trên chiến đĩa đã nhìn thấy cảnh Yêu Long xông tới.
Chỉ là hắn không dám tấn công Yêu Long.
Yêu Long đang đứng trên tường phòng hộ, nếu hắn công kích Yêu Long, Đinh Hoan và những người khác ở sau Yêu Long sẽ toàn bộ đối mặt với những đòn sát thương của chiến đĩa.
Chỉ một thoáng do dự, Yêu Long đã một trảo vồ tới chiến đĩa.
Cùng lúc đó, trường kích của Đinh Hoan đánh vào sau lưng Yêu Long.
Có lẽ vì biết đòn tấn công của Đinh Hoan không gây tổn hại gì cho mình, Yêu Long không thèm để ý tới đòn tấn công của Đinh Hoan, chỉ điên cuồng thúc giục yêu nguyên.
Nó nhất định phải đánh sập chiếc chiến đĩa này xuống, nếu không đàn thủ hạ của nó sẽ bị chém giết sạch.
Đây vẫn chỉ là mới bắt đầu, đợi chiến đĩa này bay một vòng quanh thế giới, thì sẽ có biết bao nhiêu yêu thú bị giết?
Ầm! Móng vuốt Yêu Long đập vào rìa chiến đĩa.
Chiếc chiến đĩa lớn cỡ mấy sân bóng này bị một trảo của Yêu Long làm cho chao đảo, suýt chút nữa đã rơi xuống khỏi tường phòng hộ.
Phụt! Một đạo huyết quang nổ tung sau lưng Yêu Long, trường kích của Đinh Hoan biến thành vô vàn sát mang, chỉ trong chớp mắt ngưng tụ thành một luồng... Trường thương theo luồng sát mang này xuyên qua cơ thể Yêu Long.
Yêu Long phát ra một tiếng rống giận dữ, thân hình chuyển hướng, lần nữa lao về phía Đinh Hoan... Một con sâu kiến không đáng để ý tới vậy mà lại thực sự làm nó bị thương.
Đinh Hoan cũng cảm thấy trường kích trong tay mình bị một sức mạnh kinh khủng xoắn lại, hắn cuối cùng không thể nắm chặt được nữa, trường kích trực tiếp bị đánh bay, còn hắn cũng bị đẩy lùi ra xa mấy chục mét.
Trường kích tuy không xuyên thủng cơ thể Yêu Long, nhưng lại giống như một chiếc đinh dài ghim vào người nó.
Nhìn con Yêu Long đang lao tới, Đinh Hoan không lùi bước, việc đóng trường kích lên người Yêu Long, hắn đã thành công.
Rống! Yêu Long gầm thét và chụp một trảo về phía Đinh Hoan. Những người đang đứng ở xa quan sát đều có thể cảm nhận được sự đáng sợ của cú cào này.
Ngay cả chiến đĩa khổng lồ kia cũng bị Yêu Long một trảo này đánh văng ra khỏi tường phòng hộ.
Có thể nói nếu không có Đinh Hoan ra tay, Yêu Long tiếp tục xông tới, có lẽ chiến đĩa đã bị nó nện xuống mặt đất.
Chiến đĩa bị nện xuống đất, có còn tiếp tục công kích được hay không vẫn còn là vấn đề.
Một trảo này nếu trúng phải, Đinh Hoan có một trăm cái mạng cũng không đủ bù.
"Đinh lão sư, tranh thủ thời gian rút lui..."
Từ xa Phiền Nghi Băng mặc dù hi vọng Đinh Hoan câu giờ được Yêu Long, nhưng trong lòng cô cũng biết rõ, việc Đinh Hoan đối đầu với Yêu Long chẳng khác nào tự sát.
Đinh Hoan không rút lui, mà ngược lại tập trung gần như toàn bộ chân nguyên, đánh ra một quyền.
Đối phó với Yêu Long loại này, Phong Nhận Thuật vô dụng, chỉ có thể gắng sức chống đỡ.
Ầm!
Lực lượng cuồng bạo như lần trước ập đến, Đinh Hoan vẫn là bắn ra một đạo huyết tiễn, bay văng ra ngoài. Đinh Hoan lại không hề kinh sợ mà còn lấy làm mừng, gần như là khi hắn dừng lại thân hình đồng thời, cả người liền nhào về phía Yêu Long. Mười mấy đạo phong nhận bổ xuống, tiếp đó là một quyền đánh về phía đầu Yêu Long. Hắn cảm nhận rõ ràng được lực công kích của Yêu Long yếu đi rất nhiều, hiển nhiên là cái một kích kia tạo ra tác dụng.
Thực ra nói, hẳn không phải do một kích kia tác dụng, mà là do gien sương độc hắn bôi lên đã phát huy tác dụng.
Cái một kích kia làm Yêu Long trọng thương, chỉ cần tiếp tục dây dưa với Yêu Long, không sớm thì muộn Yêu Long sẽ bị giết.
Đinh Hoan rất rõ ràng, trong tình huống bình thường, cho dù Yêu Long bị hắn đánh trúng một kích kia, hắn cũng không đủ tư cách để dây dưa với Yêu Long quá lâu.
Có gien sương độc thì khác, lúc này gien độc tố trong cơ thể Yêu Long đã có tác dụng, thân thể Yêu Long đang nhanh chóng bị phá hủy.
Thấy Đinh Hoan không những không chạy trốn mà còn tiếp tục nhào về phía Yêu Long, đừng nói Phiền Nghi Băng cùng Chu Cần Giang bọn người sinh lòng kính nể.
Ngay cả đám người Nông Y Chân không ưa Đinh Hoan cũng cảm thấy Đinh Hoan đủ loại.
Đổi lại là bọn họ, lúc này mà chạy trốn thì không ai nói bọn họ sợ chết cả.
Với thực lực của Đinh Hoan, hoàn toàn có thể chạy thoát một mạng.
Thấy Đinh Hoan còn dám xông tới, trong mắt Yêu Long sự phẫn nộ càng sâu. Không ngờ một con kiến nhỏ loài người lại dám coi nó là quả hồng mềm, còn dám chủ động công kích nó.
Mười mấy đạo phong nhận vậy mà không đạo nào rơi xuống ngoài, toàn bộ đều bổ vào đầu Yêu Long, tóe lên một đám huyết quang.
Sau khi bị thương, năng lực phòng ngự của Yêu Long giảm xuống rất nhiều, đao gió công kích của Đinh Hoan lại toàn đánh vào những nơi không có long lân, khiến Yêu Long càng thêm đau đớn.
Dưới sự phẫn nộ, Yêu Long đón lấy nắm đấm của Đinh Hoan, móng vuốt cũng chộp tới Đinh Hoan, đồng thời cái đuôi to lớn quét tới.
Đinh Hoan thấy Yêu Long ngay cả đao gió của mình cũng không tránh, trong lòng rõ ràng con Yêu Long này càng ngày càng không xong rồi.
"Oanh!"
Nắm đấm của Đinh Hoan và móng vuốt của Yêu Long lần thứ hai đụng vào nhau.
Đinh Hoan chỉ lùi lại vài bước, lần này hắn không thèm tránh, tiếp tục dùng một quyền đánh vào cái đuôi đang quấn tới của Yêu Long. "Rầm!"
Nắm đấm của Đinh Hoan và cái đuôi Yêu Long nện vào nhau, Đinh Hoan lần thứ ba bị bay ra ngoài. So với hai lần trước, lần này Đinh Hoan chỉ bị đánh bay ra ngoài cách xa mấy mét.
Nhưng Đinh Hoan căn bản không chờ Yêu Long kịp thở, lập tức lao đến và vung nắm đấm đánh xuống Yêu Long. Thấy Đinh Hoan còn dám xông đến, trong mắt Yêu Long lộ ra vẻ sợ hãi. Nó sợ không phải Đinh Hoan, mà là cảm giác lực lượng trong cơ thể mình đang tan rã.
Không chỉ là lực lượng trong cơ thể, ngay cả kinh mạch của nó cũng dường như đang sụp đổ.
Giờ khắc này Yêu Long nào còn dám tiếp tục đối chiến với Đinh Hoan, nó điên cuồng lao về phía tường phòng hộ, trực tiếp hướng đại dương bỏ chạy.
Đinh Hoan không chút do dự, cũng đuổi theo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận