Thần Thoại Chi Hậu

Chương 342: Năm đó đầu kia Hàn Bạt

"Tông chủ, ta không ngờ lại bị nữ nhân này ám toán, ta căn bản còn không quen biết nàng."
Lâu Bất Tri cảm thấy vô cùng mất mặt.
Đinh Hoan vỗ vai Lâu Bất Tri một cái:
"Ngươi có biết vì sao ta ném ngươi xuống đất không? Chính là để ngươi tỉnh táo lại đó. Sống được đến ngày hôm nay không dễ dàng, đừng để mất mạng vì một chuyện nhỏ."
Lâu Bất Tri gật đầu, hắn hiểu rõ vì sao Đinh Hoan nói vậy, hắn và Đinh Hoan đều cùng nhau đi lên từ Tứ Hướng Tinh Lục.
Gần như mỗi một bước đều là tìm đường sống trong chỗ chết, nếu an ổn rồi mà vẫn bị người ám toán, thì mọi nỗ lực trước kia đều đổ sông đổ biển.
Không thể chỉ vì đối phương nói có quan hệ với Lam Tinh Tông mà liền tin ngay được.
"Tông chủ, ta nhất định phải tìm Mạc Họa Bình về để phế bỏ."
Liễu Âm Châu hoảng hốt nói.
Đinh Hoan xua tay:
"Không cần đâu, ngươi không tìm được nàng đâu, nàng đã rời khỏi Tam Trọng thiên Tinh Lục rồi."
Đinh Hoan không chỉ biết Mạc Họa Bình đã rời khỏi Tam Trọng thiên Tinh Lục, mà còn tính được trăm phần trăm là Mạc Họa Bình sẽ quay về sau khi hắn rời khỏi Lam Tinh Tông.
Nữ nhân này tu luyện tiểu vũ trụ thuật, rời khỏi Lam Tinh Tông thì chỉ có cách đổi tu pháp môn khác, nếu không thì coi như phế.
Chuyển sang công pháp khác để tu luyện tiểu vũ trụ thuật thì dễ, còn đổi tiểu vũ trụ thuật để tu luyện công pháp khác thì ha ha, trừ khi môn công pháp đó hơn hẳn tiểu vũ trụ thuật, nếu không thì rất khó.
Cách duy nhất là phi thăng Tiên Giới để tu luyện công pháp của Tiên Giới.
Nói xong Đinh Hoan nhìn Hồ Vô Tâm và Mạc Chính rồi nói:
"Ấm phó Tông chủ, hai người đã cùng trải qua nhiều chuyện, Lam Tinh Tông vẫn cần hai người để tâm thêm một chút, giúp Liễu Tông chủ bổ sung những chỗ còn thiếu."
Hồ Vô Tâm kiên định nói:
"Tông chủ yên tâm, ta nhất định sẽ hiệp trợ Liễu Tông chủ, để Lam Tinh Tông ngày càng hưng thịnh..."
Nói đến đây, tựa hồ có gì muốn nói nhưng không biết có tiện không, Hồ Vô Tâm có chút chần chừ.
Đinh Hoan cười nói:
"Lão Hồ, ở chỗ ta, có gì mà không nói được?"
Nghe Đinh Hoan nói vậy, Hồ Vô Tâm không do dự nữa:
"Gần đây có một chuyện lạ, rất nhiều cường giả của Đạo Tu Giới đều mất tích, thậm chí cả các Tông chủ của nhiều môn phái cũng không hiểu sao mà mất tích. Thành chủ Cừu Khổ Kim của Chân Uẩn Đạo Thành, môn chủ Hồng Điều của Vạn Thú Môn, Tông chủ Lạc Trường Thanh của Thất Tinh Tông, ngay cả Tông chủ Chung Xán của Đại Tinh Kiếm Đạo vừa mới bước vào Hư Thần Cảnh cũng mất tích."
Nghe đến đó, Đinh Hoan lập tức nhíu mày. Hồng Điều thì hắn biết, trước kia là người đạo lữ của hắn cầm đồ tới chuộc người.
Lạc Trường Thanh tấn cấp, hắn cũng từng giúp đỡ.
Chuyện này rõ ràng không bình thường, những người mất tích này không phải là tông chủ của các đại môn phái trong Đạo Tu Giới thì cũng là người có địa vị khá cao.
Cứ theo đà này thì rất nhanh sẽ đến lượt Liễu Âm Châu.
"Có manh mối gì không?"
Đinh Hoan trầm giọng hỏi.
Hồ Vô Tâm đáp:
"Nghe nói mấy vị Tông chủ mất tích, trước khi mất tích đều xuất hiện ở đầm lầy thất lạc..."
Trong đầu Đinh Hoan lập tức hiện ra vực sâu biển cả.
Trước kia, vực sâu biển cả không biết đã có bao nhiêu người chết ở đó, sau lần đó Đạo Tu Giới gần như không đi thu nhận đệ tử trong thế giới loài người nữa.
Lúc đó nếu không phải hắn biết Đại Thôi toán thuật thì có lẽ hắn cũng không ra được vực sâu biển cả, chứ đừng nói mang theo người thường chạy ra.
Tu vi của hắn tăng lên, hắn một lòng tìm tiên duyên, truy tìm dấu chân tiên thần viễn cổ Hoa Hạ, nên cũng không quá để ý đến sự việc ở vực sâu biển cả. Bây giờ thì không đi không được.
Lam Tinh Tông là nơi kế thừa Đại Đạo của hắn, tuyệt đối không thể dễ dàng bị mất.
Đại Đạo tu luyện đến cảnh giới của Đinh Hoan, hết sức coi trọng truyền thừa Đại Đạo của mình.
Không có truyền thừa Đại Đạo, giống như lục bình không có rễ.
Lam Tinh Tông tuyệt đối không thể bị diệt.
Đinh Hoan nhớ lại phán đoán của Cô Hữu Xương lúc ấy, chính là trong vực sâu biển cả có một con Hàn Bạt cấp cao.
Trước kia con Hàn Bạt này nuốt chửng tu sĩ luyện khí, tu sĩ Trúc Cơ và một số tu sĩ chân đan.
Năm tháng trôi qua, thực lực con Hàn Bạt kia chắc chắn là lên như diều gặp gió. Nếu tu vi nó mạnh hơn, thì những tu sĩ luyện khí và Trúc Cơ bình thường không thể thỏa mãn nó.
Nên nó bắt đầu nuốt chửng các tu sĩ nguyên hồn, thậm chí là một số tu sĩ Hư Thần Cảnh.
Một thời gian nữa, biết đâu chừng thứ này sẽ nuốt chửng cả Nhân Tiên và Địa Tiên.
Thứ này đâu thể nào mà để được?
Nghĩ đến đây, Đinh Hoan nói với mấy người Tễ Cô:
"Các ngươi cứ đến Vạn Bảo Thành chờ ta đi, ta còn có chút chuyện cần giải quyết. Đợi ta xong việc thì sẽ đến Vạn Bảo Thành hội họp với các vị."
Già Bách Hợp há hốc mồm, thật ra nàng muốn đi cùng Đinh Hoan để xem sao.
Nếu Đinh Hoan đi điều tra vụ các tông chủ mất tích, có lẽ nàng giúp được chuyện gì đó. Chỉ là Đinh Hoan không nói rõ chuyện gì nên nàng không tiện mở lời.
"Được thôi, vậy chúng ta ở Vạn Bảo Thành chuẩn bị một chút rồi đợi ngươi cùng nhau tiến vào Khai thiên chiến trường."
Tễ Cô không hề do dự.
Việc tông chủ các phái ở Đạo Tu Giới mất tích không phải chuyện lớn đối với nàng. Nàng chỉ là một tán tu, cũng chẳng có truyền thừa gì.
Đinh Hoan tế nồi sắt của mình ra, lúc bước vào nồi sắt, Đinh Hoan quay sang Lâu Bất Tri:
"Cái vực sâu kia rất nguy hiểm, ngươi tốt nhất đừng có đi lại."
"Ta biết rồi, Hoan Ca."
Lâu Bất Tri đoán được, lần này Đinh Hoan rời đi, trong thời gian ngắn có lẽ khó quay lại Lam Tinh Tông, trong lòng cũng có chút xúc động.
Từ khi cùng đến đây từ Tứ Hướng Tinh Lục, Đinh Hoan đã cứu hắn không biết bao nhiêu lần rồi?
Lúc này Lâu Bất Tri âm thầm hạ quyết tâm, hắn không thể để Đinh Hoan cứu mãi được, hắn phải cố gắng tăng cường thực lực để sau này có thể giúp Hoan Ca một tay.
Nhìn Đinh Hoan khống chế nồi sắt rời đi, Liễu Âm Châu trong lòng vẫn đang nghi hoặc, làm sao Đinh Hoan biết được Lâu Bất Tri đi đâu? Vừa rồi hắn có hỏi Thanh Vũ đâu?
Đinh Hoan vừa đi, những người còn lại vội vàng cáo từ với đám người Liễu Âm Châu, rồi đi về hướng Vạn Hướng Thành.
Nồi sắt có tốc độ cực nhanh, chưa đến một canh giờ Đinh Hoan đã khống chế nồi sắt đến đầm lầy thất lạc.
Đinh Hoan thu nồi sắt lại, thần niệm thẩm thấu ra bên ngoài.
Có lẽ vì gần đây ở đây có nhiều cường giả mất tích, đầm lầy thất lạc lại càng trở nên âm u và tĩnh lặng.
Đinh Hoan trực tiếp đạp không bay qua đầm lầy thất lạc, nơi này cấm bay cấm chế không làm khó được hắn.
Vừa mới đáp xuống vực sâu biển cả, thần niệm của Đinh Hoan liền không chút kiêng kỵ quét ngang ra ngoài.
Vực sâu biển cả đã không còn một bóng người, có lẽ ai cũng biết, ở nơi này thì dù là Hư Thần Cảnh cũng không thể sống sót được.
Mà Hư Thần Cảnh ở Đạo Tu Giới, đã là tồn tại đỉnh cao.
Mặc dù dưới sự can thiệp của Đinh Hoan, Đạo Tu Giới và Phi Thăng Giới đã được thông thương, nhưng ai trong giới Phi Thăng lại muốn tới Đạo Tu Giới để tu luyện? Rất nhanh, thần niệm của Đinh Hoan đã rơi vào một cái thung lũng lớn ở chỗ sâu trong vực sâu biển cả.
Nơi này lại có một cái âm mạch.
Đinh Hoan đáp xuống trên âm mạch này, thần niệm quét vào, phát hiện đây là một cực phẩm âm mạch.
Trước đây ở Khai Thiên Chiến Trường, Đinh Hoan từng có một thượng phẩm âm mạch, nhưng so với cái cực phẩm âm mạch này, thì quá kém.
Khi biết có cực phẩm âm mạch ở đây, Đinh Hoan không cần phải dùng thần niệm quét, cũng biết đây chắc chắn là hang ổ của con Hàn Bạt kia.
Còn chưa đợi thần niệm của Đinh Hoan quét ra ngoài, một làn sương mù đen kịt đột ngột bao phủ lấy Đinh Hoan, hơi thở âm hàn khủng khiếp liền muốn xông thẳng vào thức hải của Đinh Hoan.
Ầm ầm ầm, từng đoàn sương độc âm hàn đen kịt nổ tung ở chỗ Đinh Hoan đứng.
Đinh Hoan đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích, ngay cả vạt áo cũng không hề lay động.
Những luồng huyễn độc âm hàn kia muốn đánh vào thức hải của hắn, ngay cả đến gần cũng không thể, chứ đừng nói xâm nhập.
Đinh Hoan vừa bước ra, đã tới bên ngoài một cái hang lớn.
Đứng ở chỗ này, có thể thấy rõ ràng hết thảy trước mắt.
Cái hang này ít nhất rộng mấy chục trượng.
Đinh Hoan chưa từng thấy Hàn Bạt, hắn còn tưởng Hàn Bạt phải to lớn vạm vỡ.
Nhưng cái xuất hiện trước mắt hắn, chỉ là một thứ nhỏ xíu dài nhất là nửa mét.
Trên người thứ nhỏ xíu kia có khí tức đạo vận như có như không, điều này khiến cho hình thể của nó cũng mờ ảo.
Nếu không có nhãn lực và thần niệm của Đinh Hoan, lần đầu tiên nhìn vào có lẽ sẽ coi nhẹ nó, dẫn đến không thể phát hiện ra vật nhỏ này.
Dưới thần niệm của Đinh Hoan, đây đúng là một con Hàn Bạt cấp bảy.
"Chính là ngươi giết người khắp nơi sao?"
Đinh Hoan nhìn Hàn Bạt, giọng nói có chút lạnh lùng.
"Chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ta không hề chọc giận ngươi."
Giọng của Hàn Bạt âm lãnh như hình thể của nó.
Đinh Hoan cười ha ha:
"Hai mươi ba năm trước, lúc ta đi ngang qua vực sâu biển cả, ngươi đã chọc đến ta rồi, chẳng qua là lúc đó ta không có khả năng đối phó ngươi mà thôi.
Hiện tại vực sâu biển cả đều không có người đi qua, ngươi còn dùng huyễn thuật của mình để dẫn dụ những Tông chủ kia đến rồi nuốt chửng hồn phách của họ, rõ ràng là ngươi đã tự tìm đến chỗ chết."
Đinh Hoan không ngạc nhiên khi con Hàn Bạt này biết nói.
Hắn còn tìm được Thông Linh Lam Diện Quả trong vực sâu biển cả thì việc Hàn Bạt sống ở đây quanh năm biết nói chuyện có gì lạ?
"Ô!"
Một tiếng ô yết thê lương, Hàn Bạt liền hóa thành một bóng đen nhào về phía Đinh Hoan.
Giờ phút này, Đinh Hoan cảm thấy không gian xung quanh toàn bộ đóng băng lại.
Đây chính là lĩnh vực Hàn Bạt, Đinh Hoan không nhúc nhích, đấm ra một quyền.
Bùm!
Dù cho Đinh Hoan căn bản không có mở rộng lĩnh vực Tinh Hà của mình, con Hàn Bạt này cũng không cách nào đến gần Đinh Hoan, liền bị Đinh Hoan một quyền đánh trúng.
Răng rắc!
Thân thể Hàn Bạt phun ra một dòng máu màu tím, lập tức đập vào vách đá ngã xuống.
"Ồ, cũng khá đấy, ta một quyền này thế mà không thể đánh ngươi thành tro, lợi hại."
Đinh Hoan không nhịn được khen một câu.
Vừa rồi hắn một quyền kia tuy không tung hết sức, cũng thi triển ba thành thực lực, vậy mà không thể đánh con Hàn Bạt này thành cặn bã, quả thật có chút lợi hại.
"Dừng tay, ta nguyện ý làm thú sủng của ngươi."
Hàn Bạt thấy Đinh Hoan muốn ra tay lần nữa, lập tức hoảng sợ. Nó không ngờ rằng ở giới Đạo Tu còn có nhân loại mạnh đến vậy.
Nếu như sớm biết mình thôn phệ mấy vị Tông chủ, sẽ dẫn đến cường giả như Đinh Hoan, nó thà rằng cẩu thả thêm vài trăm năm.
"Thú sủng? Ha ha."
Đinh Hoan xòe tay, một ngọn lửa liền xuất hiện trong tay hắn.
Có gì lạ đâu? Thú sủng Lão Lục hắn nuôi dưỡng bao năm, còn không trở mặt đó sao.
Huống hồ, hắn có con thú sủng nào mà không có, muốn nhận một cương thi làm thú sủng?
Hàn Bạt vốn là cương thi tu luyện thành, cái đồ chơi này mà làm thú sủng, vậy chẳng phải tự mình làm mình ghê tởm hay sao?
"Ta biết một bí mật lớn."
Hàn Bạt cảm nhận được sát ý kiên quyết của Đinh Hoan, lập tức hoảng rồi.
"Cho ngươi cơ hội nói."
Ngọn lửa trong tay Đinh Hoan không ném ra ngoài.
"Ngươi thề đừng giết ta..."
Hàn Bạt còn chưa dứt lời, ngọn lửa trong tay Đinh Hoan đã nhét vào trên thân Hàn Bạt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận