Thần Thoại Chi Hậu

Chương 128: Ân oán

Sau khi Đinh Hoan ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, dường như thật sự ngủ thiếp đi.
Trong văn phòng của Anderson lại chìm vào sự im lặng chết chóc, thời gian như ngừng trôi, không gian ngột ngạt khiến không ai thở nổi.
Dù là Anderson, Willes, Uymã Kim hay Kiều Nhân Tuấn đều biết, bọn họ có lẽ cuối cùng đều không thể sống sót. Còn hai vị cổ đông của công ty sinh vật biển đi theo Anderson đến đây lúc này thì hối hận phát điên.
Vì sao hôm nay lại phải đến gặp Kiều Nhân Tuấn này?
Nhìn Đinh Hoan nhắm mắt, Willes bất chợt liếc mắt ra hiệu với một cổ đông, người này hiểu ý. Hắn lập tức rút súng ngắn ra, nhưng chưa kịp nổ súng, một lưỡi đao gió đã xuyên qua cổ hắn.
Đầu tên cổ đông rơi xuống đất.
Mặt đất vốn đã đẫm máu tươi, giờ lại thêm một tầng nữa.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Willes, đây là cường giả cỡ nào?
Nhắm mắt cũng biết ai đang muốn nổ súng?
Không ai còn dám nghĩ rằng Đinh Hoan vẫn đang nhắm mắt.
Trong lòng Kiều Nhân Tuấn rất khinh bỉ hai lão già này.
Nếu Đinh Hoan dễ giết vậy, thì đâu đến lượt một lão già bình thường như ngươi giơ súng lên?
Hắn mà lại như vậy sao? Thật là ngốc nghếch. Không gian lại khôi phục vẻ im lặng vốn có.
Trọn vẹn hai mươi phút sau, Kiều Liễu Đông và Kiều Kiến Sa mới gõ cửa bên ngoài.
"Vào đi."
Anderson liếc nhìn Đinh Hoan, run rẩy cất tiếng đáp. Kiều Liễu Đông mở cửa, còn chưa bước vào thì Kiều Kiến Sa đã kéo Kiều Liễu Đông lại:
"Chờ chút, ông xem trên đất kìa."
Trên mặt đất toàn máu là máu, máu đã chảy ra đến tận cửa. Kiều Liễu Đông giật mình hoảng sợ lùi lại, rồi nhìn thấy những người trong phòng.
Người sáng lập công ty sinh vật biển, Willes và Uymã Kim đều ở đó, cả giám đốc điều hành đương nhiệm Anderson cũng có mặt.
Dưới đất có ba cái xác, hai cái nằm bẹp xuống đất, một cái không đầu.
"Nhân Tuấn, chuyện gì vậy?"
Kiều Liễu Đông nhìn Kiều Nhân Tuấn đang ngồi một bên mặt hơi tái, hỏi một câu.
Kiều Nhân Tuấn không trả lời, Kiều Kiến Sa kinh hãi kêu lên:
"Đinh Hoan?"
Hắn lại thấy Đinh Hoan cũng ở đây.
Đinh Hoan? Kiều Liễu Đông cuối cùng cũng nhìn thấy Đinh Hoan, trong mắt hắn lóe lên chút sợ hãi, theo bản năng muốn rút lui:
"Đã tới rồi thì không cần đi, nếu lùi lại một bước nữa, ông chỉ sợ cũng giống như ba người dưới đất thôi."
Giọng nói của Đinh Hoan kịp thời vang lên.
Trong lòng Kiều Liễu Đông thoáng qua sự tuyệt vọng, hắn biết Đinh Hoan là ai. Chiến tích gần đây của Đinh Hoan, hắn đã nghe không biết bao nhiêu lần, nếu có thể làm lại, hắn thề mình sẽ không bao giờ chạm vào đồ của Đinh Bách Sơn.
Hắn luôn lo lắng Đinh Hoan sẽ tìm đến Kiều gia, hắn tới đây cũng là để buộc Kiều gia với gia tộc đức Nguyên lại.
Mục đích là để cho Kiều gia có đường lui, Đinh Hoan mạnh hơn, cũng không thể chống lại gia tộc số một Địa Cầu chứ?
Nhưng mà hắn còn chưa bàn xong, thì người ta Đinh Hoan đã ở Ngưu La thành phố chờ sẵn. "Đinh lão sư."
Kiều Liễu Đông biết không thể trốn thoát, cố gắng nặn ra vẻ tươi cười ân cần chào hỏi.
Kiều Kiến Sa càng thêm lo lắng bất an, thực lực của Đinh Hoan hắn đã thấy rồi.
Từ lần biết Đinh Hoan ra tay, hắn không chỉ một lần nhắc nhở Kiều gia. Cũng may sau lần đó Đinh Hoan mất tích, Kiều gia cũng bình yên vô sự, khiến hắn dần yên lòng.
Không ngờ có thể gặp Đinh Hoan ở nơi này, rõ ràng bọn họ bị Đinh Hoan ép Kiều Nhân Tuấn gọi đến. "Tất cả ngồi xuống đi."
Đinh Hoan nói một câu.
Dù Kiều Liễu Đông và Kiều Kiến Sa không muốn ngồi ở đây, lúc này cũng chỉ đành ngồi xuống.
"Nếu mọi người đã đến, vậy bắt đầu thôi. Cha ta dẫn theo giáo sư Ôn Viễn Phủ đi Yến Kinh, là ai giết?"
Đinh Hoan đi thẳng vào vấn đề.
"Đinh lão sư, chuyện này không liên quan đến Kiều gia chúng tôi, chúng tôi..."
Kiều Kiến Sa vội vàng thanh minh.
"Phụt!"
Một vệt máu bắn ra, đầu Kiều Kiến Sa bị đao gió của Đinh Hoan trực tiếp đánh xuống, lời hắn còn chưa nói hết.
Kiều Liễu Đông ngồi cạnh Kiều Kiến Sa, máu tươi bắn lên người hắn, nhưng hắn không dám động đậy.
"Ta đang hỏi một vấn đề, không phải nghe các ngươi trốn tránh."
Đinh Hoan nói xong, ánh mắt rơi vào Kiều Liễu Đông.
Kiều Nhân Tuấn lo Kiều Liễu Đông lại trốn tránh trách nhiệm, vội nói:
"Chú, chú nói thật đi, Đinh lão sư có lẽ sẽ xem chú thật thà, không xóa sổ Kiều gia đâu."
Kiều Liễu Đông rùng mình, đây là đang nói hôm nay hắn nhất định phải chết rồi.
Hắn không cho rằng Kiều Nhân Tuấn nói dối.
Đinh Hoan ngay cả sào huyệt của Liên minh gien cũng hai lần chém giết sạch, chủ tịch Liên minh gien cũng giết được, sao không dám xóa sổ Kiều gia?
"Đinh lão sư, kẻ chủ mưu là Sử Xương Nghĩa, Sử Xương Nghĩa biết tin từ chỗ Tần Tú Hinh nhà họ Tần. Rằng tập đoàn Bách Ngọc phát triển một loại thuốc biến đổi gien của Seleucid có thể kéo dài tuổi thọ, khiến cơ thể trẻ lại, nên sinh lòng tham."
"Nhà họ Tần có biết chuyện này không?"
Đinh Hoan hỏi.
"Nhà họ Tần có lẽ chỉ Tần Tú Hinh biết, lão gia nhà họ Tần có quan hệ khá tốt với Đinh Bách Sơn, còn định giới thiệu Tần Di cho ngài nữa."
Kiều Liễu Đông không dám giấu giếm nửa lời.
"Nói tiếp đi."
"Dạ, Willes cũng là thành viên Liên minh gien, sau khi biết chuyện này, ông ta chủ động đổ hết cho gien Đại Dương. Tôi tham tiền, nên hợp tác với gien Đại Dương. Chuyện này là tôi sai Kiều Kiến Sa đi làm, những người khác trong Kiều gia không biết."
Kiều Liễu Đông rất muốn lươn lẹo, nhưng khi nói đến đoạn sau thì răng không nhịn được mà va vào nhau.
"Willes, ông nói xem, có đúng vậy không?"
Đinh Hoan nhìn Willes.
Willes không hiểu tiếng Trung cũng không thể nói, Uymã Kim vội nói:
"Đinh lão sư, chuyện này là Sử Xương Nghĩa yêu cầu, tôi công ty sinh vật biển..."
Đinh Hoan chưa đợi gã nói hết, đã có một lưỡi đao gió đánh qua.
Uymã Kim rên vài tiếng rồi ngã xuống đất chết luôn. Trên mặt đất lại có thêm một lớp máu nữa.
"Nói đi, ai giết cha ta và giáo sư Ôn?"
Đinh Hoan lại nhìn Kiều Liễu Đông.
Kiều Liễu Đông tranh thủ thời gian đứng lên:
"Đinh lão sư, tôi thề không phải người Kiều gia giết. Là Sử Xương Nghĩa phái Hầu Hòa Trọng làm, tình hình cụ thể tôi không rõ."
Hầu Hòa Trọng?
Đinh Hoan thầm nghĩ giết chết cái tên này, đúng là quá tiện cho hắn.
Trong lòng Đinh Hoan cũng hiểu, Hầu Hòa Trọng là kẻ tàn ác, tuyệt đối không tha cho Đinh Bách Sơn và Ôn Viễn Phủ.
Có nên diệt tận gốc Kiều gia không?
Đinh Hoan hơn ai hết hiểu tầm quan trọng của việc diệt cỏ tận gốc.
Chỉ là người Kiều gia quá nhiều, khiến Đinh Hoan do dự.
Sự do dự này, khiến sát ý của hắn bộc phát ra ngoài.
"Đinh lão sư, ngài không thể giết hết Kiều gia..."
Kiều Liễu Đông cảm thấy sát ý lạnh người của Đinh Hoan.
Hắn chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì, như vậy sát ý này của Đinh Hoan không phải nhắm vào hắn.
Không nhắm vào hắn, vậy chắc chắn là nhắm vào Kiều gia.
Đinh Hoan tức giận bật cười:
"Ồ, ta còn phải cung phụng cho Kiều gia các ngươi sao?"
Có lẽ là vì biết chắc mình sẽ chết nên Kiều Liễu Đông không thèm quan tâm:
"Đinh Hoan mẹ anh chính là Tần Thanh San, ngoài mặt thì là người Tần gia, thực tế là con gái Kiều Khải Đình, tính ra là em họ tôi, là người Kiều gia..."
Đinh Hoan khựng lại, từ nhỏ đến lớn hắn chỉ biết mẹ hắn mất khi còn nhỏ.
Về lai lịch của mẹ hắn, hắn thực sự không biết.
Trước đây chỉ là mơ hồ, không hỏi đến.
Sau khi trọng sinh, cha già Đinh Bách Sơn mất tích, rốt cuộc cũng không hỏi được.
Bây giờ mới biết, mẹ hắn lại là người Kiều gia.
Chuyện rõ ràng như vậy, chắc chắn Kiều Liễu Đông không nói sai được.
Chuyện của Kiều gia tạm gác lại đã.
Đinh Hoan nhìn Kiều Nhân Tuấn:
"Xem ngươi thành thật, ta tha cho ngươi một mạng, ngươi biết phải làm gì rồi chứ."
Kẻ này không nhúng tay vào chuyện gien của tập đoàn Bách Ngọc, chỉ là sau này bị Kiều gia phái đến phụ trách mảng này.
Nếu muốn diệt tận gốc Kiều gia, thì không thể bỏ qua Kiều Nhân Tuấn.
Muốn giết sạch Kiều gia, ít nhất phải giết vài trăm người, đây cũng là nguyên nhân khiến Đinh Hoan do dự.
Nhưng Đinh Hoan tuyệt đối không cho là không nên giết, trong suy nghĩ của Đinh Hoan, tuyết lở không có bông tuyết nào là vô tội.
Nếu mẹ hắn thật sự là người Kiều gia, thì thật không thể ra tay được.
Nếu không thể giết chết vài trăm người này, thì lưu một kẻ biết sợ hãi tiếp nhận sự tình sau này vậy.
"Dạ..."
Kiều Nhân Tuấn bị bất ngờ vui mừng đánh trúng, hắn vội vàng đứng lên:
"Đinh lão sư xin cứ việc phân phó, chỉ cần Kiều Nhân Tuấn tôi có thể làm được, chắc chắn sẽ toàn lực làm."
Đinh Hoan gật đầu:
"Thứ nhất, thu hồi thuốc biến đổi gien Kén Nguyên, giao lại cho đại học Vũ Giang kinh doanh. Thứ hai, giao hết lợi nhuận từ thuốc biến đổi gien Kén Nguyên cho Cục An Toàn Phổ Hải."
Đinh Hoan không để Khúc gia nhúng tay vào chuyện này.
Khúc gia có vũ khí lạnh, không lo ăn uống, không cần thiết phải kiếm số tiền này.
Dù là đại học Vũ Giang hay Cục An Toàn, đều là của tập thể.
Vả lại Cục An Toàn không phải là nơi mà Kiều gia có thể đụng vào.
"Vâng."
Kiều Nhân Tuấn kính cẩn đáp.
Giờ phút này hắn còn không thể tin được, chính mình vậy mà thật có thể mạng sống.
"Được rồi, ngươi ra ngoài đi."
Đinh Hoan khoát tay chặn lại.
Kiều Nhân Tuấn đâu còn muốn dừng lại nửa khắc, tranh thủ thời gian bước nhanh ra ngoài.
Hắn thề muốn đem lời Đinh Hoan dặn dò làm cho tốt, trước đó hắn đã làm xong việc Đinh Hoan dặn, liền giữ được cái mạng.
Đến mức Kiều Liễu Đông và Kiều Kiến Sa bị giết, liên quan gì đến hắn?
Với tâm ngoan thủ lạt của hai người này làm bao nhiêu chuyện xấu, Kiều gia không sớm thì muộn xảy ra chuyện, lần này bị Đinh Hoan giết chưa hẳn đã không phải là chuyện tốt.
Chờ Kiều Nhân Tuấn rời đi, Đinh Hoan chậm rãi bước ra khỏi văn phòng này.
Thấy Đinh Hoan không giết bọn họ, dù là Willes hay Kiều Liễu Đông đều như từ trong tuyệt vọng có thêm chút hy vọng.
Chỉ cần Đinh Hoan đi xa là bọn họ lập tức bỏ chạy, trốn càng xa càng tốt.
Kiều Liễu Đông càng cảm thấy lời mình có tác dụng, Đinh Hoan tha cho hắn.
Khiến bọn họ thất vọng là, Đinh Hoan vừa đến cửa đã dừng lại.
Tất cả mọi người tim bỗng thắt lại, bọn họ hết sức muốn phản kháng, đối diện thực lực của Đinh Hoan, bọn họ biết rõ phản kháng căn bản vô dụng.
Đinh Hoan từ trong túi lấy ra một bình xịt, hướng căn phòng xịt lung tung một trận.
"Đã các ngươi thích thuốc biến đổi gien như vậy, ta trước khi đi sẽ tặng các ngươi một ít thuốc biến đổi gien kiểu mới, nhớ kỹ hút nhiều một chút."
"Có ý gì?"
Đến khi Đinh Hoan đi rồi, bọn họ vẫn chưa kịp phản ứng.
Kiều Liễu Đông là người đầu tiên hiểu ra, chính mình vẫn còn sống. Giờ phút này hắn đâu còn nhớ đến Willes và Anderson? Hắn nhanh chân muốn xông ra khỏi văn phòng này.
Chẳng qua là hắn vừa mới bước được mấy bước, đã cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình giống như đột nhiên bị rút hết, lập tức thân thể hoàn toàn không khống chế được ngã xuống.
"Ta hiểu rồi."
Kiều Liễu Đông dù sao cũng là một Huyền cấp võ giả.
Hắn hiểu được lúc Đinh Hoan đi phun thứ gì, đó là dược tề sương độc gien.
Nếu là thuốc độc có lẽ còn có thể cứu vãn được một chút, còn dược tề sương độc gien, ha ha... Kiều Liễu Đông tự giễu một tiếng, hoàn toàn rơi vào bóng tối.
So với Kiều Liễu Đông còn nghĩ được đây là sương độc gien, Willes cùng Anderson và một tên khác trong hội đồng quản trị hoàn toàn mờ mịt.
Đến khi chết ở chỗ này, bọn họ vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận