Thần Thoại Chi Hậu

Chương 144: Đại Thôi toán thuật

Không cần Đinh Hoan căn dặn, nhà này tiệm giao dịch cũng sẽ không đem tin tức của Đinh Hoan tiết lộ ra ngoài vì muốn tiết kiệm tiền.
Đắc tội một cường giả Trúc Cơ không phải là chuyện tốt gì.
Đinh Hoan không chọn quay về Hơi Thở Lâu mà đi đến chợ đen Kinh Cức ngõ hẻm lớn hơn.
Hắn muốn mua một cây pháp khí phù bút ở đây.
Đến đây, Đinh Hoan mới hiểu ra, trước đây hắn nghĩ rằng chỗ này có pháp khí, sai lầm lợi hại đến nhường nào.
Pháp khí ở đây đích thật là có, nhưng toàn là loại cực kỳ kém.
Ví như giày rách, trâm cài hư, binh khí gãy một nửa,...
Thêm chút tìm hiểu, cuối cùng Đinh Hoan cũng đã rõ chuyện gì.
Pháp khí ở đây toàn bộ đến từ các hành tinh văn minh cao cấp.
Các phi thuyền từ hành tinh văn minh cao cấp đến, sẽ tiện đường mang những pháp khí đã vô dụng này đến Tứ Hướng Tinh Lục.
Những pháp khí này ở hành tinh văn minh cao cấp thì không đáng tiền, nhưng đến Tứ Hướng Tinh Lục lại là vô giá.
Bất đắc dĩ, Đinh Hoan chỉ có thể mua chút vật liệu.
Ngoài ra, hắn còn mua vài quyển sách mô tả khoáng thạch và các loại vật liệu.
Đa phần chúng cũng là tri thức do các hành tinh văn minh cao cấp mang đến, chỉ là nhờ người ở đây tìm kiếm mà thôi.
Quan trọng nhất là mua một cái túi lớn, để đựng chiếc nồi lớn của mình, cứ cầm trong tay chiếc nồi đó trông hơi chướng mắt.
Sau khi mua sắm một đống đồ, Đinh Hoan quay về Hơi Thở Lâu.
Dù biết thực lực của Đinh Hoan ở đây không tệ, nhưng sau khi Đinh Hoan đi, Kỳ Tâm Nguyệt vẫn không có tâm tư tu luyện.
Mãi đến khi Đinh Hoan trở về, nàng mới thở phào nhẹ nhõm rồi vào phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Đinh Hoan dẫn Kỳ Tâm Nguyệt và Lão Lục rời khỏi Hơi Thở Lâu, đi thuê phòng.
Có tiền tử kim tệ dư dả, Đinh Hoan thuê một căn nhà có sân nhỏ với giá một vạn tử kim tệ một năm.
Thật ra cái sân này là bốn người cùng thuê, giá bình thường khoảng 2500 một người.
Đinh Hoan một mình thuê, thêm Lão Lục, tổng cộng ba người ở thì cũng không lộ vẻ quá khác biệt.
Sân nhỏ cách khu trung tâm thành phố phồn hoa không xa, đến phủ thành chủ cũng rất gần.
Chỉ cần có phi thuyền của văn minh cao cấp từ các hành tinh khác đến, Đinh Hoan tin là mình sẽ phát hiện ra ngay.
Dù sao hiện tại hắn cũng không cần tu luyện, có nhiều thời gian đi dạo bên ngoài.
Sau khi ở lại, Đinh Hoan tiếp tục nghiên cứu ngọc giản.
Bên cạnh hắn còn mười mấy miếng ngọc đồng chưa xem, lần trước vì nhìn thấy ngọc giản chế phù nên đã tập trung tinh thần vào chế phù.
Hiện tại không có bút phù cao cấp, cũng không thể chế phù nên dứt khoát tiếp tục nghiên cứu ngọc giản.
Đạo Môn lục nghiên cứu về tông môn, để sang một bên.
Thất Ngự trận bố trí cái thứ này nhìn không hiểu chỗ nào? Để sang một bên.
Luận linh thảo cái này có thể xem, nhưng hiện tại không vội nên để sang một bên.
Linh căn luận cái này tạm thời cũng không cần xem.
Liên Tàng Dịch Đạo ?
Là suy tính?
Miếng ngọc giản này làm Đinh Hoan hứng thú, hắn dùng thần niệm thấm vào.
"Vũ trụ mênh mông, vạn vật đều có số mệnh, thiên biến vạn hóa đều có quẻ tượng, càn có tam liên, khôn vì lục đoạn..."
Dù thức hải của Đinh Hoan có mạnh mẽ, thần niệm như thực chất, loại thông tin khổng lồ này vẫn khiến hắn suýt ngất. Sau khi Đinh Hoan đắm mình vào Liên Tàng Dịch thuật, trong trí nhớ bỗng xuất hiện một bộ đại đạo thần thông, Đại thôi toán thuật.
Thông tin cực kỳ phức tạp tràn đến.
Mất tròn hai ngày, Đinh Hoan mới dần tỉnh táo lại.
Đại đạo thần thông? Đây là lần đầu tiên xuất hiện Thần Thông, không phải công pháp hay pháp kỹ sao? Lại bình tĩnh thêm mười mấy phút, Đinh Hoan mới bắt đầu sắp xếp những gì mình có được.
Rõ ràng, Đại Thôi Toán Thuật chính là thông tin ẩn giấu trong cuộn da mà mình thu được, khi nghiên cứu Liên Tàng Dịch Đạo thì đã kích hoạt trí nhớ và tri thức điểm này.
Khi Đinh Hoan nghiên cứu Đại Thôi Toán Thuật lần nữa, hắn hoàn toàn choáng váng.
Trước đó hắn còn thấy Liên Tàng Dịch Thuật phức tạp vô biên, nhưng so với Đại Thôi Toán Thuật thì đơn giản như trẻ con tập nói.
Liên Tàng Dịch Thuật nhiều nhất chỉ suy tính được các sự kiện xảy ra quanh mình trong quá khứ, tương lai. Đây là suy tính mơ hồ, không thể đưa ra khái niệm chính xác.
Còn Đại Thôi Toán Thuật có thể diễn toán quá khứ tương lai mênh mông của vũ trụ, thậm chí có thể thấy mạch lạc rõ ràng.
Còn việc suy tính các sự kiện quanh mình chỉ là cơ sở nhập môn.
Đinh Hoan lập tức nghĩ đến gốc cổ bách vạn năm ở Lạc Hà thành phố trên Trái Đất, còn có lão già lượm ve chai. Chính ông ta đã nhặt được cuộn da bên cạnh gốc cổ bách vạn năm, sau đó làm ảnh hưởng đến cuộc đời ông.
Khác biệt duy nhất là vốn dĩ hắn định sẽ quay lại gốc cổ bách vạn năm một chuyến, nhưng sau khi trải qua một hai trăm năm, hắn đã từ bỏ chuyện này.
Trước kia hắn thấy chuyện này có chút hoang đường, nhưng khi nhìn từ Đại Thôi Toán Thuật trong trí nhớ thì chẳng có gì hoang đường cả.
Bây giờ hắn không hiểu được Đại Thôi Toán Thuật, thậm chí muốn nghĩ ra chút da lông cũng phải suy nghĩ rất lâu.
Tu vi của hắn gấp vạn lần người bình thường.
Chẳng phải có thể suy tính tương lai của hành tinh mình đang ở sao? Cũng sẽ suy tính được tương lai của mình như thế nào?
Đinh Hoan theo bản năng rùng mình, chuyện này có chút đáng sợ.
Cũng may hắn không đi để ý tới gốc cổ bách vạn năm kia.
Nhưng chắc chắn Đại Thôi Toán Thuật là một thứ tốt, dù bây giờ không thể nghiên cứu thấu đáo, chỉ cần nghiên cứu được chút da lông cũng mang lại lợi ích rất lớn cho hắn.
Nghĩ vậy, Đinh Hoan không còn tâm trí nghiên cứu ngọc giản khác nữa mà toàn tâm toàn ý đắm mình trong biển cả Đại Thôi Toán Thuật.
Sau hơn nửa tháng, Đinh Hoan tỉnh giấc vì quá đói.
Chính hắn cũng thấy khó tin, Đại Thôi Toán Thuật quá phức tạp, khi hắn suy diễn cảm ngộ, đã vô tình hoàn toàn rơi vào trong đó.
Thần niệm quét một vòng, Kỳ Tâm Nguyệt đã không bế quan mà đang luyện tập Cực Ảnh độn thuật.
Lão Lục vẫn chăm chỉ không ngừng bế quan xung kích Trúc Cơ yêu tu, đáng tiếc dù nó có xung kích thế nào cũng đều thiếu một chút.
Đinh Hoan dứt khoát nhắm mắt lại bắt đầu suy diễn chuyện gì sắp xảy ra ở Tứ Hướng Thành.
Vừa suy tính, não của Đinh Hoan lại lâm vào trạng thái hoàn toàn mơ hồ.
Đau đầu kịch liệt làm Đinh Hoan lắc mạnh đầu, ép bản thân tỉnh táo lại.
Có lẽ do hắn suy tính phạm vi quá lớn, hắn dứt khoát bắt đầu suy tính chuyện trong phạm vi thần niệm của mình.
Với tu vi hiện tại của hắn, thần niệm có thể dễ dàng quét đến phạm vi ba mươi tư dặm.
Tứ Hướng Thành cường giả như mây, có không ít tu sĩ cường giả vượt cả Trúc Cơ, Đinh Hoan không dám tùy tiện dùng thần niệm.
Thần niệm không thể dùng thì suy tính chắc không có ảnh hưởng.
Dù Đại Thôi Toán Thuật chỉ mới học được chút da lông... Có lẽ còn không bằng da lông.
Nghĩ đến việc suy tính sự tình trong ba mươi tư dặm phạm vi cũng đủ rồi.
Lần này suy tính không còn tình huống hình ảnh vừa vào đầu liền rối tinh lên như canh hẹ, sau đó đầu đau nhức.
Trong giác quan của Đinh Hoan dường như xuất hiện một bộ phim có khung hình dạng lưới.
Một số người lạ đi lại trong đó, một số việc lớn nhỏ xảy ra từ gần đến xa.
Khi Đinh Hoan đang mải mê nhìn những chuyện lặt vặt đó thì một tin tức lớn đột ngột bùng nổ ra ở Tứ Hướng Thành.
Chợ đen cũ ở Tứ Hướng Thành xuất hiện một kiện tài liệu cực phẩm, một viên yêu đan của yêu thú Hóa Tiên.
Viên yêu đan này do bị vấy bẩn bao bọc nên người bán nhất thời không phát hiện ra, kết quả là đã bán nó như một khối khoáng thạch bình thường cho một thương nhân.
Thương nhân này hiểu biết hơn người qua đường, biết mình mua đồ vật chắc bị vấy bẩn.
Sau khi thương nhân này mua được tiên yêu đan về chỗ ở liền bỏ đi lớp bẩn, kết quả là hơi thở tiên yêu khí mênh mông xông thẳng lên trời.
Toàn bộ Tứ Hướng Thành đều điên cuồng, tứ đại gia tộc và ba tông môn ra tay đánh nhau vì viên tiên yêu đan này.
Cho đến khi Đinh Hoan không thể suy tính được nữa thì dường như chuyện này vẫn chưa kết thúc. Khoan đã... Đinh Hoan đột ngột mở mắt, viên tiên yêu đan này không phải tối nay mới xuất hiện sao?
Nghĩ đến đó, Đinh Hoan còn tâm trí đâu tiếp tục suy tính nữa.
Hắn lập tức dùng một cái tẩy trần quyết cho mình, sau khi dịch dung đơn giản xong thì nhanh chóng ra cửa.
Hắn đang lo làm sao để kiếm được bảo vật dùng mua vé lên phi thuyền của văn minh cao cấp, thì đã có ngay một viên tiên yêu đan xuất hiện.
Dù thế nào thì hắn cũng không thể bỏ qua.
Đinh Hoan di chuyển cực nhanh. Khi hắn đến được chợ đen cũ thì chợ đen mới bắt đầu mở cửa.
Dựa theo ký ức từ lần suy tính trước, Đinh Hoan dừng lại trước một sạp hàng rong.
Sạp hàng này cũng vừa mới đến, đang lấy đồ ra bày bán.
Đinh Hoan giả bộ ngồi xổm xuống xem đồ của chủ quán.
Vốn Đinh Hoan đến đây vì viên tiên yêu đan, không ngờ hắn càng xem càng mừng rỡ.
Mặc dù phần lớn đồ ở đây hắn không nhận ra, nhưng linh cảm mách bảo rằng đây đều là linh thảo cấp không thấp.
Ngay lúc này, chủ quán lấy viên yêu đan ra.
Gần như ngay khi viên tiên yêu đan vừa được chủ quán đặt lên quầy hàng thì thần niệm của Đinh Hoan quét được một thương nhân đang nhanh chóng đi tới.
Chính là gã đã mua được tiên yêu đan trong lúc mình suy tính.
Không đợi thương nhân kia đến gần, Đinh Hoan đã cầm viên yêu đan đó trong tay.
Này người bán hàng rong tu vi bình thường, cảm giác không thấy yêu đan này khí tức nồng đậm, Đinh Hoan một nắm vào tay cũng cảm giác không thích hợp.
Dù có một tầng nguyên khí ngăn cản tràn ra ngoài, bẩn bao lấy tiên yêu đan, nhưng Đinh Hoan nắm trong tay vẫn là cực kỳ chấn động.
Đây tuyệt đối là đồ tốt, hắn theo Yêu Long Địa Cầu trên thân lấy được yêu đan so với cái này, đơn giản chỉ là cặn bã.
"Chủ quán, đồ của ngươi hôm nay không tệ, mấy thứ này muốn bao nhiêu tử kim tệ?"
Đinh Hoan cầm bốn cây dược liệu và tiên yêu đan kia hỏi.
Chủ quán cười hắc hắc:
"Đó là tự nhiên, mấy thứ này suýt nữa thì lấy mạng ta, đặc biệt là gốc Nguyên tử kia, ta thật liều mình mới lấy được."
Chủ sạp này nói Nguyên tử, chính là gốc linh thảo Đinh Hoan đang nắm chặt trong tay, trên đó nở một đóa tử hoa.
"Ngươi cứ nói bao nhiêu tiền đi? Ta mua được thì mua, mua không nổi thì thôi."
Đinh Hoan dứt khoát nói, thần niệm của hắn thấy tên thương nhân kia phía sau ánh mắt vẫn không rời tay hắn.
"Hai vạn tử kim tệ."
Chủ quán giơ hai ngón tay, giá trong lòng hắn là một vạn tử kim tệ.
Làm ăn mà, đối phương chắc chắn sẽ trả giá.
"Không tệ, tuy hơi đắt, nhưng cũng đáng."
Đinh Hoan phân chia thần niệm, gần như trong nháy mắt, liền lấy một cái túi không ra hai vạn tử kim tệ.
Sau đó không hề cân nhắc, ném túi kia cho chủ quán.
Chủ quán bắt lấy túi Đinh Hoan ném tới, có chút ngây người, vậy là xong? Không trả giá sao?
Nhưng lúc này Đinh Hoan đã đi xa.
Hắn tranh thủ thời gian xem xét túi Đinh Hoan đưa, phát hiện bên trong thật sự là hai vạn tử kim tệ, trong lòng mừng như điên.
Hôm nay vận may thật không tồi.
Loại khách hàng hào sảng này, một năm hắn cũng gặp vài lần. Kim ngạch lớn như vậy lại còn hào sảng như thế, coi như thật là lần đầu tiên.
Đinh Hoan rất rõ, khi hắn ném túi đi, tên thương nhân phía sau đã muốn ngăn cản.
Tốc độ của hắn quá nhanh, đối phương căn bản không kịp ngăn cản, giao dịch này đã xong.
Lúc này tên thương nhân kia đang tăng tốc bước chân đuổi theo hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận