Thần Thoại Chi Hậu

Chương 298: Đuổi đi Thần tộc

Bốn tên hộ vệ đi theo Kỳ Tâm Nguyệt cùng nhau tới, bảo vệ hai bên Kỳ Tâm Nguyệt.
Nếu không phải Đinh Hoan nhìn thấy trong ánh mắt nàng một dòng trong veo, hắn thậm chí nghi ngờ người trước mặt có phải là Kỳ Tâm Nguyệt không.
Lúc trước chia tay, hai người có thể đã nói rằng nàng sẽ chờ Đinh Hoan đến.
Bây giờ trong mắt nàng không có kinh ngạc, không có bất ngờ, cũng không có bất kỳ cảm xúc nào khác.
"Đinh Hoan..."
Sau một hồi lâu, Kỳ Tâm Nguyệt mới cất tiếng.
Không còn là phu quân, cũng không còn là Tiểu Thổ, mà là Đinh Hoan.
Đinh Hoan lạnh lùng nhìn chằm chằm Kỳ Tâm Nguyệt:
"Ngươi không phải Kỳ Tâm Nguyệt, nói, Tâm Nguyệt đâu? Nếu không nói thật, hôm nay ta sẽ bóp chết hết đám kiến Thần tộc các ngươi."
Kỳ Tâm Nguyệt vẫn rất bình tĩnh:
"Ta chỉ là không phải Kỳ Tâm Nguyệt trước kia thôi, vì sư phụ và mẫu thân ta đều ở đây chờ ta, ta ngoài là Kỳ Tâm Nguyệt, còn là người Thần tộc."
"Ngươi đổi công pháp tu luyện rồi?"
Đinh Hoan nhìn rất rõ, Kỳ Tâm Nguyệt không còn tu luyện Lạc Thức Kinh hắn dạy.
"Ta là tu sĩ Thần tộc, tự nhiên phải tu luyện công pháp Thần tộc."
Kỳ Tâm Nguyệt trả lời vẫn rất tỉnh táo.
Đừng nói là xa cách lâu ngày trùng phùng vui sướng, đến cả người xa lạ nói chuyện cũng không lạnh nhạt như vậy.
Đinh Hoan nhìn người nữ tử vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, hắn và Kỳ Tâm Nguyệt không tính là thề non hẹn biển, cũng không phải dần dần yêu nhau một cách vô tri vô giác.
Mà là cộng hưởng linh hồn trong tuyệt lộ, là bạn đồng hành duy nhất trên đường cô độc.
Trong vũ trụ mênh mông vô tận, khắp nơi đều là hơi lạnh, chỉ có hai người bọn họ nương tựa nhau sinh tồn.
Khi tu luyện không thể tiếp tục được nữa, sự cô đơn và tịch mịch ăn sâu trong xương tủy khiến họ không thể nào xua tan.
Nên họ chọn kết bạn lữ, vì họ không biết ngày mai ở đâu, cũng không biết khoảnh khắc kế tiếp có phải là của mình hay không.
Nếu họ chậm chút nữa mới tìm được Tứ Hướng Tinh Lục, có lẽ đã là vợ chồng, kết hôn trong tinh không mênh mông.
Đinh Hoan hít vào một hơi, chậm rãi hỏi:
"Những lời trước đây nàng nói có còn nhớ không?"
Kỳ Tâm Nguyệt thản nhiên nói:
"Trước đây nói gì? Đó chỉ là lời trẻ con chưa hiểu chuyện thôi, sao có thể là thật chứ?"
Đinh Hoan xòe tay, Ly Biệt Thương xuất hiện trong lòng bàn tay:
"Hôm nay nếu không giao Kỳ Tâm Nguyệt ra, hoặc nói ra chân tướng sự việc, thì Thần tộc diệt tộc."
Sát ý theo Ly Biệt Thương của Đinh Hoan chỉ ra, trong nháy mắt bao phủ cả vùng không gian.
Đinh Hoan có thể khẳng định, Kỳ Tâm Nguyệt trước mắt không phải người từng gọi hắn là phu quân.
Cho dù họ là bạn đồng hành kết đôi trên đường cô độc, Kỳ Tâm Nguyệt cũng sẽ không lạnh lùng như vậy.
Hắn ở bên Kỳ Tâm Nguyệt rất lâu, hiểu rõ Kỳ Tâm Nguyệt là người bề ngoài có vẻ tỉnh táo, nhưng một khi đã quyết định điều gì, nội tâm cực kỳ kiên định.
Nhưng hắn lại có một cảm giác hết sức quái dị, chính là cái thân thể Kỳ Tâm Nguyệt này vẫn là người mà hắn biết.
Trong suy đoán của hắn, Kỳ Tâm Nguyệt không bị đoạt xá, cũng chính vì thế hắn mới cảm thấy kỳ lạ.
"Đinh Hoan, Tâm Nguyệt là con gái ta, chẳng lẽ ta lại không biết con bé đang đứng trước mặt ngươi sao?"
Người phụ nữ xinh đẹp đi cùng Kỳ Tâm Nguyệt không nhịn được lên tiếng.
Đinh Hoan không để ý đến bà ta, nói với những người đứng sau lưng:
"Giết sạch không chừa một ai của Thần tộc."
Dứt lời, Ly Biệt Thương của Đinh Hoan đã quét ra.
"Phụt! Phụt!"
Bốn đạo sương máu nổ tung, bốn người nữ tử bên cạnh Kỳ Tâm Nguyệt đều bị giết.
Ngay cả Kỳ Tâm Nguyệt cũng bị luồng sát khí từ Ly Biệt Thương của Đinh Hoan oanh bay, đây là vì Đinh Hoan không tính giết nàng, nếu không nàng sớm đã cùng mấy hộ vệ kia bị Đinh Hoan chém giết.
Phục Thất Kiếm và những người khác cùng tế ra pháp bảo.
"Đinh tông chủ, khoan đã, tôi nói ra."
Người phụ nữ trung niên kia hoảng sợ, vội vàng kêu lên.
Đinh Hoan dừng lại, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trung niên này:
"Ngươi còn một cơ hội."
"Đinh Hoan, ngươi đối với ta không chút ân tình nào sao?"
Kỳ Tâm Nguyệt cuối cùng cũng có vẻ bi ai thê lương.
Đinh Hoan khinh thường nhìn chằm chằm Kỳ Tâm Nguyệt:
"Ngươi diễn cũng không xong, mà cũng đòi học Tâm Nguyệt? Ta nhổ vào, đồ rác rưởi."
Nghe Đinh Hoan mắng mình là rác rưởi, lửa giận thoáng hiện rồi tắt trong mắt Kỳ Tâm Nguyệt, nhưng rất nhanh nàng đã kiềm chế được. Mẹ của Kỳ Tâm Nguyệt tranh thủ thời gian ngăn cản nàng, thành khẩn nói với Đinh Hoan:
"Tâm Nguyệt không hề thay đổi, vẫn là người đứng trước mặt ngươi. Chỉ là Tâm Nguyệt luôn là Thánh nữ của Thần tộc chúng ta, năm xưa chúng ta bị người của Trán Thần đại lục truy sát, chỉ có thể phong ấn Nguyên Thần của Tâm Nguyệt mang đi..."
Ánh mắt Đinh Hoan lạnh lẽo, sát ý tăng vọt.
Người phụ nữ vội nói:
"Đinh Hoan ngươi đừng hiểu lầm, Tâm Nguyệt vẫn luôn là Thánh nữ Thần tộc của ta. Thánh nữ Thần tộc phải trải qua bảy lần luân hồi, sau đó mới tu luyện được bảo điển đệ nhất của Thần tộc, Thất Chuyển Thần Đạo Quyết.
Chỉ là, khi Tâm Nguyệt trải qua lần luân hồi thứ sáu, Thần tộc gặp đại nạn, ta mang Tâm Nguyệt trốn thoát, cuối cùng lưu lạc tới Trán Thần Tinh.
Vì rời khỏi Thần tộc thần nhân trì, thánh thai bị ô nhiễm nên khi Tâm Nguyệt sinh ra có thêm một đạo thần hồn..."
Nói đến đây, người phụ nữ vốn không muốn nói tiếp, chỉ là liếc mắt thấy ánh mắt mang theo sát ý của Đinh Hoan, bà ta đành tiếp tục:
"Tại Trán Thần đại lục, khi chúng tôi không thể tiếp tục ở lại, ta và sư phụ Tâm Nguyệt không đủ khả năng mang Tâm Nguyệt đi. Chúng tôi chỉ có thể nhờ vào cấm thuật của Thần tộc, mang thần hồn luân hồi đời thứ sáu của Tâm Nguyệt đi.
Không cần người phụ nữ nói thêm, Đinh Hoan đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Thảo nào Kỳ Tâm Nguyệt nói, sau khi tu luyện ở sơn cốc đi ra, sư phụ và mẫu thân đều không tìm nàng.
Thánh nữ kia một lòng tu luyện, đương nhiên sẽ không rời khỏi sư phụ và mẫu thân.
Sư phụ và mẫu thân Kỳ Tâm Nguyệt muốn chạy trốn nhưng không mang theo được nàng, cho nên chỉ có thể tước đi lục thế luân hồi thần hồn của Kỳ Tâm Nguyệt mang đi.
Để lại Kỳ Tâm Nguyệt chỉ là một thần hồn khác.
Ban đầu, sư phụ và mẫu thân Kỳ Tâm Nguyệt dự định mặc kệ nàng tự sinh tự diệt, không ngờ Đinh Hoan lại đưa nàng tới Tam Trọng thiên Tinh Lục, lần nữa trở về bên cạnh bọn họ.
Cho nên họ đã dung hợp thần hồn lục thế luân hồi cho Kỳ Tâm Nguyệt.
Hiển nhiên, hiện tại thần hồn lục thế luân hồi của Kỳ Tâm Nguyệt đang chiếm chủ đạo, nên nàng ta rất chán ghét hắn.
Ánh mắt Đinh Hoan rơi trên người người phụ nữ trung niên này, trong mắt mang theo khinh bỉ.
Người phụ nữ này quả thật đã diễn tả hết cái sự vô liêm sỉ đến mức thành thục.
Nếu không phải hắn biết Đại Thôi toán thuật, có lẽ hắn sẽ tin lời người phụ nữ này, cho rằng vì rời khỏi thần nhân trì nên Kỳ Tâm Nguyệt mới sinh ra song hồn.
Thực ra chính người phụ nữ này mang thân phận Thánh nữ Thần tộc, lại không chịu nổi tịch mịch, dan díu với người đàn ông khác.
Đây mới là nguyên nhân chính tạo ra song hồn của Kỳ Tâm Nguyệt.
"Tách thần hồn luân hồi lục thế mà các người dung hợp ra, mang đi, ta tha Thần tộc các ngươi một lần."
Đinh Hoan nhìn người phụ nữ xinh đẹp nói.
Sắc mặt người phụ nữ tái nhợt, bà ta lắc đầu:
"Nếu có thể, ta đã làm ngay lập tức. Có điều, cấm thuật tách rồi hợp thần hồn chỉ làm được một lần. Nếu làm thêm lần nữa, thần hồn của Tâm Nguyệt sẽ tan biến, không còn cơ hội sống sót."
Đinh Hoan nắm chặt nắm đấm, hắn biết đối phương nói thật.
Nếu có thể, hắn sẽ giết Thánh nữ lục thế luân hồi này vạn lần, có điều hắn không thể.
Giết nàng tương đương với giết Kỳ Tâm Nguyệt thật.
Đinh Hoan nhìn Thánh nữ Kỳ Tâm Nguyệt bị mình quét sang một bên, chậm rãi bước đến.
Trong mắt Thánh nữ lộ vẻ hoảng sợ, nàng lo lắng Đinh Hoan sẽ giết nàng.
Tu luyện Thất Chuyển Thần Đạo Quyết không phải chết là có thể chuyển thế, mà là trong quá trình tu luyện luân hồi.
Nàng còn một lần luân hồi nữa là có thể chính thức đặt chân vào Thất Chuyển của Thần Đạo Quyết.
Chỉ cần nàng đạt tới cảnh giới thứ bảy, tiền đồ của nàng như biển cả tinh tú, không còn gì có thể ngăn cản được.
Đinh Hoan đi đến trước mặt Kỳ Tâm Nguyệt, bỗng nhiên vung tay đánh vào tim nàng.
Một giọt tâm huyết tinh thuần bị Đinh Hoan lấy ra, sau đó phong ấn vào trong Tinh ốc của mình.
Tấm lưới đan trong Tinh ốc này chính là do Kỳ Tâm Nguyệt dùng hộ thân phù giúp hắn dệt, hôm nay hắn lấy một giọt tâm huyết của Kỳ Tâm Nguyệt, có lẽ một ngày nào đó sẽ dùng đến.
Thấy Đinh Hoan không giết Thánh nữ của mình, Tam Nhãn Khô Thâm và người phụ nữ kia đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi lấy tâm huyết của Kỳ Tâm Nguyệt, Đinh Hoan nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, lúc này mới quay sang nhìn Tam Nhãn Khô Thâm lạnh lùng nói:
"Đưa ra bồi thường đầy đủ, bằng không một người của Thần tộc các ngươi cũng không thoát được. Nhớ kỹ, ta chỉ cho các ngươi một cơ hội, nếu lần bồi thường đầu ta không hài lòng, ta sẽ không cho các ngươi cơ hội thứ hai, vì ta sẽ tự lấy."
Tam Nhãn Khô Thâm từ tận đáy lòng cảm nhận được sát ý mãnh liệt của Đinh Hoan, dường như không giết sạch người Thần tộc thì Đinh Hoan trong lòng sẽ rất khó chịu. Hắn nghi ngờ, thứ Đinh Hoan muốn chỉ là cái cớ.
Chỉ cần đồ vật hắn nhận được thiếu một chút thôi, Đinh Hoan liền sẽ đại khai sát giới.
Trước đó mắt cũng không hề chớp liền giết hắn, Thần tộc cơ hồ tất cả Địa Tiên cùng Nhân Tiên chính là ví dụ.
Hít sâu một hơi, Tam Nhãn Khô Thâm đem trên cổ treo một đoạn ngón tay dài Tiểu Mộc đầu đưa cho Đinh Hoan:
"Đinh tông chủ, đây là Thần tộc ta tất cả tích góp, nếu như ngươi còn không hài lòng, chúng ta cũng chỉ có thể mặc cho ngươi giết."
Đinh Hoan nắm lấy cây gỗ, thần niệm cấp tốc phá vỡ cấm chế trong đó.
Cảm nhận được chính mình bố trí cấm chế, tại tay Đinh Hoan, liền mấy hơi thời gian đều không chống nổi, thần tâm Tam Nhãn Khô Thâm lần nữa nhảy lên một cái.
Khi thần niệm Đinh Hoan thấy rõ ràng không gian bên trong cây gỗ, cùng đồ vật trong không gian lúc, cũng hít vào một ngụm khí lạnh.
Giờ khắc này hắn chỉ có thể cảm khái, người nghèo vĩnh viễn cũng không cách nào tưởng tượng cái gì mới thật sự là giàu có.
Cực phẩm linh mạch, thượng phẩm linh mạch, tinh không linh mạch, đều từng đống thành núi nhỏ.
Mà Địa Hỏa mạch, hắn đều nhìn thấy hai cái, còn có một cái là cực phẩm Địa Hỏa mạch.
Đinh Hoan không lộ ra bất kỳ vẻ mặt gì, chẳng qua là thu hồi cây gỗ, nhìn Tam Nhãn Khô Thâm thấp thỏm bất an:
"Hiện tại dẫn theo Thần tộc ngươi tất cả mọi người, lăn ra khỏi Tam Trọng Thiên Tinh Lục, thời gian là một canh giờ. Vượt quá một canh giờ, giết không tha."
"Đinh tông chủ, Thần tộc ta hai ba vạn người, một canh giờ làm sao có thể..."
Tam Nhãn Khô Thâm phát hiện mình lời còn chưa dứt, Đinh Hoan liền xoay người đi.
Hắn biết Đinh Hoan thật sự muốn giết hết tất cả Thần tộc của hắn, nếu không thì không thể tìm loại cớ này.
Đinh Hoan thật sự không phải tìm cớ, hắn tính toán trong quá trình, Thần tộc tựa hồ có biện pháp trong thời gian ngắn nhất rời khỏi Tam Trọng Thiên Tinh Lục.
Quả nhiên, khi phát hiện Đinh Hoan quay người rời đi, Tam Nhãn Khô Thâm lập tức xông về phía trước, dùng trận kỳ mở ra một không gian phong ấn.
Thấy đồ vật trong không gian, không chỉ Đinh Hoan bị kinh hãi.
Mà cả đám người bên cạnh Đinh Hoan cũng bị một màn này kinh hãi.
Xuất hiện trước mặt bọn họ là một chiếc chiến hạm cự vô phách...
Bạn cần đăng nhập để bình luận