Thần Thoại Chi Hậu

Chương 182: Phan Kỳ trở về

Khu Đại Tinh, thành Tây Phong.
Đinh Hoan vừa đến nơi này liền hiểu vì sao giá nhà ở đây lại đắt đỏ đến thế.
Nơi này có người bày trận pháp thanh lọc, loại bỏ hết ô trọc trong không khí, không những vậy, thiên địa nguyên khí cũng đậm đặc hơn những nơi khác một chút.
Một dòng sông dài như dải ngân hà uốn lượn trải dài, không biết chảy về phương nào.
Đinh Hoan dùng thần niệm quét qua dòng sông, vậy mà không thể chạm tới bờ bên kia.
Dọc theo bờ sông đã sớm xây san sát từng dãy viện nhỏ, trông cực kỳ chỉnh tề.
Nơi này rõ ràng là một khu nhà giàu có.
"Đinh đạo hữu, con sông này là Tây Phong Hà, cuối dòng Tây Phong Hà chính là Tàng Kiếm Sơn.
Nghe nói Tàng Kiếm Sơn có thông đạo dẫn tới xoáy vũ trụ, cái xoáy vũ trụ kia là do tiên kiếm rơi xuống xé mở. Không cẩn thận bị cuốn vào thì cơ bản không còn cơ hội sống sót."
Nô Dung vừa chỉ sông vừa giới thiệu.
Tàng Kiếm Sơn?
Đinh Hoan nghĩ đến ngọn núi cất giấu tiên kiếm, nhưng Nô Dung nói tiên kiếm đã bị Cơ Tân Đình mang đi rồi.
"Nhà của ta có phải là cái kia căn không?"
Đinh Hoan chỉ vào một tiểu viện độc lập cách bọn họ không xa.
Cái tiểu viện này lớn hơn hẳn những căn xung quanh, mà lại gần Tây Phong Hà hơn.
"Đúng vậy, bên trong hẳn là có người ở, có thể ở chỗ này, đoán chừng là được Cốt Chiêm Kiếm ngầm đồng ý. Đinh đạo hữu, nếu như ngươi không muốn đi tranh giành, ta có thể hoàn trả tinh thạch cho ngươi."
Nô Dung nhìn Đinh Hoan, giọng điệu rất thành khẩn.
Đinh Hoan cười mà không nói gì.
Hắn chắc chắn, Nô Dung biết mình sẽ không thoái lui.
Người có thể buôn bán ở đây, không có mấy ai là tầm thường.
Thấy Đinh Hoan đi về phía tiểu viện, Nô Dung lập tức đi theo, nàng muốn xem Đinh Hoan sẽ dùng cách gì thuyết phục đối phương.
Đinh Hoan đã đắc tội Phan Kỳ ở Thăng Đạo nhai, nàng tin rằng chỉ cần biết giữ cân bằng thì sẽ không đắc tội Cốt Chiêm Kiếm.
Cửa tiểu viện không có bày trận, chỉ có một cấm chế đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, còn không bằng cấp một.
Đinh Hoan gõ vào cấm chế.
"Ai dám động vào cấm chế của ta?"
Một giọng quát phẫn nộ vang lên, một nam tử gầy như que củi xông ra.
"Ta nói là ai đến đây, hóa ra là ngươi à. Ha ha, sao vậy? Dám bán nhà của ta?"
Nam tử gầy yếu rõ ràng biết khế nhà này ở trong tay Nô Dung.
"Căn nhà này ta mua rồi, ngươi bây giờ mau dọn đi đi."
Đinh Hoan thản nhiên nói.
Một tên luyện khí tầng sáu chẳng đáng gì, hắn chỉ cần một đạo đao gió cũng có thể giải quyết.
"Cút, cho các ngươi ba nhịp thở thời gian, nếu không cút thì đừng trách ta, một..."
Nam tử gầy yếu vừa nói được chữ "một" thì bỗng ôm chặt cổ.
Lúc này máu tươi từ cổ hắn phun trào như suối, hắn liều mạng dùng tay bịt lại, nhưng sao cũng không cầm được.
"Ngươi dám giết ta..."
Nam tử gầy yếu chỉ nói được vài chữ, đã thấy Đinh Hoan lướt qua người hắn, rơi xuống phía sau lưng hắn, rồi đá một cước vào lưng.
"Đừng làm bẩn nhà ta..."
Đó là câu cuối cùng nam tử gầy yếu nghe được, sau đó hắn thấy Tây Phong Hà đang cuồn cuộn.
"Phù phù!"
Nam tử gầy yếu mất mạng rơi xuống Tây Phong Hà, nơi này lại trở về tĩnh lặng, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Ngươi giết hắn?"
Nô Dung kinh hãi nhìn Đinh Hoan.
Đinh Hoan nói rất tự nhiên:
"Chẳng lẽ còn để hắn ở lại ăn cơm?"
Nô Dung lúc này mới phản ứng lại, vừa rồi Đinh Hoan dùng đao gió giết một cường giả luyện khí tầng sáu, điều này có nghĩa là, Đinh Hoan hoặc là Trúc Cơ cảnh, hoặc là luyện khí viên mãn.
"À, không, không phải, ta lo Cốt Chiêm Kiếm sẽ đến tìm ngươi gây phiền phức."
Đinh Hoan vẫn cười nói:
"Đa tạ tỷ nhắc nhở, ta muốn vào trong nghỉ ngơi, có cơ hội sẽ đến bái phỏng Dung tỷ."
"Vậy ta không quấy rầy đạo hữu."
Nô Dung vội vàng cáo từ. Lúc rời khỏi tiểu viện của Đinh Hoan, trong lòng nàng vẫn nghĩ ngợi, chẳng lẽ đối phương thật sự là trúc cơ? Nếu không sao lại không sợ Phan Kỳ liên thủ với Cốt Chiêm Kiếm?
Điều khiến nàng nghi ngờ là, nếu Đinh Hoan trúc cơ, vậy sao còn đến Tây Phong thành, một thành trì tầm thường không có ích lợi gì cho tu sĩ này?
Sau khi Nô Dung rời đi, Đinh Hoan vào tiểu viện.
Trong tiểu viện được quét dọn khá sạch sẽ, giữa sân có một gốc tiếp khách tùng.
Đây là một loại cây có thể hấp thụ linh khí, tương đương với một cái Tụ Linh tiểu trận giản dị.
Trong nhà có năm gian phòng, trông đều khá tốt.
Đinh Hoan vào phòng chính, thu gom toàn bộ đồ đạc của tên tu sĩ gầy còm vừa rồi, rồi dùng một quả cầu lửa thiêu rụi.
Nhất định phải bố trí ở đây một cái hộ trận, hắn không thể luyện khí, nhưng có thể đến Tây Phong thành mua một ít trận kỳ.
Vừa hay Diêm Mai và Lão Lục đang làm việc ở Thăng Đạo nhai, hắn liền đi Thăng Đạo nhai.
Bên ngoài thành Tây Phong, bốn con Độc Giác thú chở ba nam một nữ đang chạy tới.
"Phan minh chủ..."
Một giọng nói hoảng hốt vang lên bên đường.
Bốn con Độc Giác thú như bị phanh gấp, đứng cạnh một tên tráng hán mặt đầy râu ria.
"Quản Tứ, chuyện gì?"
Người vừa lên tiếng là một nam tử có tướng mạo anh tuấn.
Ở Tây Phong thành, không ai không biết người này, bởi vì hắn là người có địa vị ngang hàng với thành chủ Trung Hòa, gọi là Phan Kỳ.
Khu Nam Thành và Đông Thành của Tây Phong thành, chính là do hắn cai quản.
Tên tráng hán tên Quản Tứ vẻ mặt bi thương:
"Hôm nay người của Thiết Lực minh đã giao nộp đủ tinh thạch, muốn đến Thăng Đạo nhai điều tra một cửa hàng. Không ngờ người tuần thành vệ như ăn phải gan báo, giết sạch người của Thiết Lực minh.
Không những vậy, bọn chúng còn giết hơn trăm người là chủ cửa hàng giúp đỡ Thăng Đạo nhai."
"Có khí phách."
Vẻ mặt Phan Kỳ bình thản, giọng nói lại lộ ra sát ý mạnh mẽ.
Ban đầu chuyến đi bốn người bọn họ ra ngoài tìm kiếm bí cảnh, ai cũng có thu hoạch khá, nên tâm tình vẫn rất tốt, nhưng vừa về đến đã bị tin tức này làm cho giận dữ.
"Bọn chúng đâu?"
Trong lòng Phan Kỳ phẫn nộ, giọng nói ngược lại càng bình tĩnh hơn.
Không biết là diễn kịch hay thật sự bi phẫn, mặt Quản Tứ có chút biến dạng kêu lên:
"Sau khi người tuần thành vệ giết nhiều người như vậy, vẫn không dừng tay, bọn chúng đang điều tra từng cửa hàng trên đường ở Thăng Đạo nhai. Cửa hàng nào đã từng giúp Thiết Lực minh, nhẹ thì bị phạt 50 tinh thạch, nặng thì bị giết.
Lúc bọn ta đến, bọn chúng đã khám xét hơn nửa số cửa hàng, ta liền dẫn người định bắt bọn chúng lại.
Kết quả bên kia có một con Hầu yêu, thật sự lợi hại, chỉ dùng Thủy Tiễn thuật mà giết mười bảy người của chúng ta. Nếu không phải ta chạy nhanh, thì giờ đã không có cơ hội gặp mặt minh chủ."
"Tốt lắm, ta muốn xem Tiết Bặc kia gan lớn cỡ nào, mà dám để người tuần thành vệ gây chuyện ở Thăng Đạo nhai của ta."
Trong mắt Phan Kỳ sát khí càng sâu.
Sau khi nói xong, Phan Kỳ quay sang một nam tử gầy yếu khác nói:
"Xương đạo hữu, tuần thành vệ thuộc khu Trung Thành, lúc trước chúng ta chấp nhận để tuần thành vệ có thể tuần tra trong toàn thành, chứ không phải để tuần thành vệ tùy tiện giết người. Tiết Bặc đã vi phạm ước định ban đầu của chúng ta, ý của ngươi thế nào?"
Vị xương đạo hữu này chính là Cốt Chiêm Kiếm, người cai quản khu Tây và khu Bắc của Tây Phong thành, địa vị ngang với Phan Kỳ, nhưng lại độc ác hơn Phan Kỳ.
Ở Tây Phong thành, Phan Kỳ đã nổi tiếng là tàn nhẫn, mà một người còn tàn nhẫn hơn cả Phan Kỳ thì có thể tưởng tượng dưới tay y đã có bao nhiêu oan hồn.
"Ha ha, cho dù Phan huynh không nhắc, ta cũng muốn đi gặp đám tuần thành vệ đó. Hôm nay bọn chúng có thể đến Thăng Đạo nhai giết người, ngày mai bọn chúng sẽ có thể đến địa bàn của ta giết người."
Cốt Chiêm Kiếm cười ha ha, giọng nói đầy âm khí.
"Có lẽ là do các ngươi giết lính tuần thành vệ quá nhiều, nên đã chọc giận Tiết Bặc?"
Một nữ tử trong nhóm bốn người nói.
Phan Kỳ khinh thường nói:
"Ta cho dù có giết nhiều, Tiết Bặc cũng sẽ không để ý, hắn cũng không dám làm càn. Nếu không phải có quy định của lãnh chúa Chước Tinh, thì hắn đã xé xác bọn tuần thành vệ rồi. Xương huynh, chúng ta cứ đến xem tình hình rồi tính tiếp."
"Được."
Cốt Chiêm Kiếm lên tiếng, cả bốn người lại thúc giục Độc Giác thú, xông vào thành Tây Phong.
Tiệm Tạp Hóa Duy Nhất?
Ánh mắt Đinh Hoan nhìn cái tên kỳ cục trước mắt, thầm nghĩ tên này thật biết đặt tên.
Hắn dùng thần niệm quét qua, trong tiệm này đúng là có nhiều thứ, linh dược, pháp khí, phù lục, trận kỳ, vật liệu... "Bằng hữu muốn gì cứ đến tiệm tạp hóa của chúng ta xem thử, " một ông lão râu tóc bạc phơ mỉm cười nói, bên cạnh ông còn có một nữ tử.
Lúc này nữ tử trong lòng còn đang mừng rỡ, những cửa hàng ở Thăng Đạo nhai không bị phạt tinh thạch không có nhiều, và tiệm tạp hóa Duy Nhất của bọn họ là một trong số đó.
"Được, ta xem thử."
Đinh Hoan bước vào tiệm tạp hóa.
Thứ đầu tiên hắn thấy không phải là trận kỳ, mà là một cây phù bút.
Cây phù bút này tốt hơn những cây phù bút ở cửa hàng Tinh Phù Khí, cũng là pháp khí cấp một.
"Cây phù bút đó giá bao nhiêu?"
"Hai mươi tinh thạch."
Ông lão cười đáp.
"Cho ta xem thử."
Đinh Hoan chỉ vào cây phù bút.
Ông lão đang định đi lấy bút, thì bên ngoài truyền đến một hồi ồn ào.
Nghe âm thanh, dường như tất cả mọi người đều đã đổ ra đường phố.
"Thất thúc, cháu ra xem thử."
Nữ tử nói xong liền chạy ra ngoài.
Thần niệm của Đinh Hoan đã sớm quét tới, có bốn người, cả bốn đều cưỡi độc Giác thú.
Điều khiến hắn kinh dị là, thực lực của bốn người này rõ ràng đều là luyện khí tầng chín.
Tây Phong thành chẳng phải là một nơi tu sĩ cấp thấp và phàm nhân ở lẫn lộn sao? Sao lại có nhiều luyện khí tầng chín đến vậy?
Nhưng rất nhanh hắn liền hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, một đám chủ cửa hàng, quán trọ hai bên đường phố hướng hắn cáo trạng.
Phan minh chủ? Đây chính là Phan Kỳ mà Nô Dung nói sao?
Nếu đã tới, vậy thì cùng nhau giết luôn cho rồi.
Dù sao ở đây kẻ nào nắm tay lớn thì kẻ đó có lý, thêm nữa hắn đang muốn một Tây Phong thành yên tĩnh.
Đã vậy, thì cái gì Phan Kỳ, Cốt Chiêm kiếm, hắn đều cần giết chết.
Còn về cái thành chủ Tiết Bặc kia, có giết hay không thì xem hắn có biết điều hay không.
"Nhà bọn chúng một viên tinh thạch cũng không nộp, khẳng định có quan hệ với tuần thành vệ."
Trong đám người, có người thấy nữ tử đang đi tìm hiểu tin tức liền lập tức đứng ra chỉ chứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận