Thần Thoại Chi Hậu

Chương 460: Đăng môn giao dịch

"Lão Lục?"
Vừa bước lên đài, đối thủ của Đinh Hoan đã kinh ngạc thốt lên, trong mắt lộ rõ vẻ khổ sở.
Tên tuổi của Đinh Hoan quá lớn, hắn muốn không biết cũng không được.
Hắn sớm đã nghe nói Lão Lục trước mắt là một nhân vật hung hãn, mà vòng đấu này lại là bố trí sát trận, sơ sẩy một chút là có thể bị Lão Lục này thủ tiêu.
Đinh Hoan sờ mũi, đã nổi tiếng đến vậy sao?
Điều hắn muốn hiện tại không phải là danh tiếng, mà là sự kín đáo.
Hắn cười, rồi cầm trận kỳ ném ra ngoài.
Đối thủ thấy Đinh Hoan bắt đầu bố trí sát trận, đâu còn dám lơ là, vội vàng tế ra trận kỳ.
Vòng đấu trận này có nội dung là cả hai người cùng bố trí một sát trận cấp hai, chứ không phải dùng sát trận công kích đối thủ.
Mà là sau khi cả hai bố trí xong tiên sát trận, hai tiên sát trận sẽ giao chiến với nhau, tiên sát trận của ai lợi hại hơn thì người đó thắng.
Thật ra hiện tại đấu đan mới là thứ đặc sắc nhất, vì cuộc đấu sẽ dần hấp dẫn hơn, nhưng không ngờ đấu trận lại có nhiều người theo dõi nhất.
Không phải vì lý do gì khác, chỉ vì toàn bộ Tiên tông có một gã gọi Lão Lục tham gia đấu trận.
Trước kia chẳng ai biết Lão Lục là ai, nhưng giờ thì Lão Lục đã nổi danh khắp Bán Đình Tiên Thành rồi.
Hễ nhắc tới Lão Lục, chắc chắn không môn phái Tiên nào không biết đến.
Gã này đã làm bị thương nặng hai gã đệ tử hạch tâm của hai Bát Tinh Tiên Môn, còn bao gồm cả Cửu Khôn song kiêu.
Không chỉ vậy, hắn còn giết cả Hàn Cung Tang của Yên Nguyệt Tiên Tông thuộc Bát Tinh Tiên Môn.
Xét thực lực, Lão Lục được công nhận là đệ nhất Huyền Tiên.
Nghe đồn Tả Lương, đệ nhất Huyền Tiên trước đây, ngay cả ba chiêu trước mặt Lão Lục cũng không đỡ nổi.
Dĩ nhiên, có tin đồn còn nói Tả Lương một chiêu trước mặt Lão Lục còn không qua, thậm chí còn có người nói Tả Lương vừa đặt chân lên đài đấu, Lão Lục chỉ liếc mắt, Tả Lương đã sợ đến quỳ rồi.
Vậy nên việc quan sát Lão Lục thi đấu chính là phần đặc sắc nhất của cuộc thi đấu xếp hạng Tiên môn lần này.
Mọi người đều muốn biết, liệu Lão Lục có thể biểu hiện sự cường hãn như ở đấu trường đấu pháp ở đấu trường đấu trận, và kết thúc sớm các trận đấu hay không.
Thấy Đinh Hoan ra tay tế trận kỳ đầu tiên và nhanh chóng bắt đầu bố trí sát trận, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Xem ra đạo pháp của Lão Lục thì mạnh, còn trận đạo thì bình thường thôi."
"Người ta còn chưa đấu mà ngươi đã biết cái gì."
"Có gì mà không biết, nhìn hành động của hắn chẳng phải sẽ rõ sao? Với loại cường giả ngạo nghễ như Lão Lục, sao lại giành bố trí trận kỳ trước một tiểu tu chứ?"
"Có lý, nếu ta hơn đối thủ, ta sẽ không giành ra trận kỳ trước."
Đối thủ giao đấu với Đinh Hoan rõ ràng cũng là một Trận pháp sư của Lục tinh Tiên môn, thậm chí có chút danh tiếng.
Nhưng qua lời bọn họ, hắn đã thành một tiểu tu rồi.
Đối thủ của Đinh Hoan ban đầu đích thực là bị Lão Lục làm cho khiếp sợ, nhưng thấy tiên sát trận của mình gần như đã bố trí xong, mà sát trận của Lão Lục vẫn chưa hoàn thành, hắn nhẹ nhõm thở ra.
Xem ra Lão Lục chỉ có thể nói là đấu pháp thực lực mạnh, trận đạo chắc cũng không hơn hắn.
Cũng phải, một tu sĩ đạo pháp mạnh, sao có thể dành đủ thời gian đi học trận đạo?
Trận đạo chính là môn tốn nhiều thời gian nhất trong tất cả các đạo.
"Xong!"
Đối thủ của Đinh Hoan ném ra đạo trận kỳ cuối cùng, sát trận đã thành hình.
Đinh Hoan tuy có vẻ trấn định, nhưng những tu sĩ quan sát dưới đài có thể cảm nhận được sự lúng túng trong lòng Đinh Hoan.
Cũng may, hắn cuối cùng cũng hoàn thành xong sát trận.
"Làm ta giật cả mình, ta cứ tưởng Lão Lục còn chưa kịp bố trí xong sát trận đã bị đối thủ đánh bại."
"Sao có thể chứ, dù có thế nào đi nữa, Lão Lục cũng không yếu đến mức đó."
Trong tiếng bàn tán của mọi người, hai sát trận bắt đầu giao chiến.
Trận pháp đã bố trí xong, trong lúc đấu trận, không được phép thêm trận kỳ, chủ yếu là để tiết kiệm thời gian.
Hai sát trận cấp hai sát khí tung hoành, đấu hết một nén nhang, mọi người mới thấy một trong hai sát trận sụp đổ.
"Ai thắng vậy?"
Sát trận giao chiến, những người không tinh thông trận đạo trong phút chốc khó nhận ra sát trận nào thắng.
Không cần người khác trả lời, đài đấu đã vang lên:
"Số 122 thắng."
Đối thủ của Đinh Hoan vỗ trán, lộ vẻ rất hối hận.
Rõ ràng trong đầu hắn nghĩ, nếu cẩn thận một chút nữa, bố trí trận tâm kiên cố một chút thì có thể thắng trận này.
Lão Lục tuy thắng, nhưng thắng cũng không dễ dàng.
Đinh Hoan thở dài, vẫn là đấu pháp thoải mái hơn, những trận kỳ trước khi giao đấu quả thật quá lãng phí thời gian.
Đinh Hoan vẫn chưa trở lại chỗ ở, giờ những người chú ý hắn quá nhiều, trở về nơi ở không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Ở chỗ này ít nhất không ai dám động đến hắn.
Đinh Hoan giờ đang ở một góc đấu trường, hắn dựng một cái lều ở đó, bên ngoài đều khóa cấm chế.
Dù có rất nhiều người nhìn chằm chằm Đinh Hoan, nhưng không ai dám dùng thần niệm công kích cấm chế của hắn.
Vào ngày thứ hai Đinh Hoan dựng lều, bên cạnh lều của hắn có thêm một cái lều nữa.
Những người dõi theo Đinh Hoan rất nhanh đã nhận ra, chiếc lều bên cạnh Đinh Hoan là của Mộ Thanh Thanh dựng.
Đinh Hoan là người đứng đầu trong đấu pháp, thậm chí vì sự xuất hiện của hắn mà đấu trường đấu pháp tê liệt, đến mức không ai dám lên đấu pháp thi đấu nữa.
Uy thế đó khiến danh tiếng Đinh Hoan ở Bán Đình Tiên Thành đang như mặt trời giữa trưa.
Còn Mộ Thanh Thanh là một trong Cửu Khôn song kiêu, ngoài việc thua Đinh Hoan lần này ra thì trước kia cũng là người danh tiếng lừng lẫy.
Đinh Hoan và Mộ Thanh Thanh đều dựng lều ở rìa đấu trường, khiến rất nhiều kẻ ngưỡng mộ bọn họ cũng bắt đầu dựng lều ở đó.
Điều này làm cho rìa đấu trường đấu trận xuất hiện một hàng lều, và càng ngày càng nhiều hơn.
Đinh Hoan đương nhiên là không quan tâm, hắn chỉ là không muốn bị một cường giả chặn lại ở Tiên môn nơi ở nên mới ở lại đấu trường này.
Đối với hắn, những người dựng lều ở đây càng nhiều càng tốt, như vậy hắn sẽ không quá nổi bật.
Sở dĩ Mộ Thanh Thanh dựng lều bên cạnh Đinh Hoan, thật ra là do nàng không dám để Đinh Hoan khuất khỏi tầm mắt mình.
Chỉ cần chờ sư phụ của nàng vừa tới, nàng sẽ tìm Đinh Hoan đòi lại pháp bảo thuộc về mình.
Trong lều, Đinh Hoan lấy ra một đống tài liệu, hắn đoán chừng khoảng nửa tháng nữa là có thể luyện chế ra tiên phù cấp năm.
Vô luận trận phù hay đạo vận pháp tắc văn, đều là tổ hợp cùng lý giải.
Công pháp của hắn cho thấy rằng hắn trời sinh đã thích hợp nghiên cứu những thứ liên quan đến pháp tắc Vạn Vật, trận, phù, đan, khí thực ra đều liên quan đến pháp tắc Vạn Vật.
Chỉ là vì Đinh Hoan tu luyện không cần đan dược nên hắn không luyện đan mà thôi.
Còn về luyện khí, là vì Đinh Hoan thật sự không sánh được, nếu không, có lẽ hắn cũng đã tham gia thử một chút.
Ít nhất hiện tại hắn đã có khả năng luyện chế Tiên khí cấp hai, chỉ cần cố gắng hơn một chút, vẫn có thể tiến bộ hơn.
Lại hai ngày trôi qua, sự lý giải của Đinh Hoan đối với đạo vận pháp tắc của tiên phù càng thêm sâu sắc, hiện tại hắn tiện tay luyện chế ra đều là tiên phù cấp bốn thượng phẩm.
Chỉ có điều tài liệu trên người hắn không nhiều lắm.
Chủ yếu là tiên phù cấp năm cần tài liệu cao cấp hơn, hắn nhất định phải dành một phần để tham gia đấu phù tranh tài.
Đinh Hoan đang định có nên đi mua thêm tiên tài cao cấp thì cấm chế của hắn bị gõ.
Đinh Hoan mở cấm chế, ngoài cổng đứng hai nữ tử.
Trong đó Đinh Hoan biết Mộ Thanh Thanh, còn người kia trông như chị em với Mộ Thanh Thanh, mang vẻ thanh tú nhưng lạnh lùng.
"Ngươi là Lão Lục của toàn bộ Tiên tông?"
Nữ tử lạnh lùng nhìn Đinh Hoan hỏi.
Đinh Hoan thản nhiên đáp:
"Không sai, ta chính là Lão Lục, hai vị có việc gì?"
Nếu không phải đến đưa Tiên Linh mạch, hắn sẽ không để hai người này tiến vào làm mất thời gian của mình.
"Ta tên Giải Thu Vi, đến từ Cửu Khôn Tiên Tông, sư phụ của Thanh Thanh, đến đây để làm ăn với ngươi."
Nữ tử đứng bên cạnh Mộ Thanh Thanh bình tĩnh nói.
Nhưng từ câu cuối của Giải Thu Vi, Đinh Hoan đã cảm nhận được sát cơ nồng nặc.
Sau khi cảm nhận được sát cơ của người phụ nữ này, Đinh Hoan lười mời nàng vào trong lều, mà chỉ thản nhiên hỏi:
"Nói đi, làm ăn gì?"
"Ngươi làm ăn thì đứng ngay ở cửa thế này sao?"
Giải Thu Vi lại lạnh lùng nói.
"Muốn làm thì làm, không làm thì ta sẽ bật cấm chế lên, không có thời gian để nói nhảm với ngươi."
Nói rồi Đinh Hoan đưa tay cầm trận kỳ định phong ấn cấm chế.
Hắn còn nhiều việc phải làm, sao có thời gian dài dòng với hai người phụ nữ này?
"Đưa pháp bảo của Thanh Thanh ra đây."
Giải Thu Vi hít sâu một hơi, cố kìm nén sát ý trong lòng.
Ái đồ của nàng bị khidễ đến mức này, Giải Thu Vi nàng đây là lần đầu thấy.
Nếu ở nơi khác, nàng đã sớm ra tay giết Đinh Hoan rồi.
Nhưng nơi này thì nàng thực sự không dám, giết Đinh Hoan ở đây chẳng khác nào nàng tự muốn chết, mà cả Cửu Khôn Tiên Môn cũng phải diệt vong theo.
Đinh Hoan nhìn người phụ nữ kiêu ngạo trước mặt, cười ha hả:
"Ta xưa nay không lấy đồ của người khác, nếu như ngươi chỉ là tìm kiếm bảo vật của ái đồ ngươi, vậy thì mời đi cho."
Vừa nói, Đinh Hoan đã sớm cảm nhận được đạo vận khí tức quanh thân người phụ nữ này lưu chuyển hoàn toàn khác với Mộ Thanh Thanh.
Nếu người phụ nữ này thật sự là sư phụ của Mộ Thanh Thanh, vậy có nghĩa là công pháp tu luyện của nàng khác với công pháp tu luyện của Mộ Thanh Thanh.
Còn có một khả năng, người phụ nữ này không phải sư phụ của Mộ Thanh Thanh. Điều này không liên quan đến hắn, chỉ cần có Tiên Linh mạch là được.
"Sư phụ..."
Mộ Thanh Thanh lên tiếng.
Nàng biết Đinh Hoan có bao nhiêu ngang ngược, bởi vì Hàn Cung Tang của Yên Nguyệt Tiên Tông đã chặt đứt một cánh tay của sư đệ Diêm sát của Đinh Hoan, kết quả gia hỏa này lại chặt đứt cả hai tay của Lương Truyện Tấn và Trữ Phượng Lăng của Yên Nguyệt Tiên Tông.
Còn về thủ phạm chính Hàn Cung Tang, nàng tận mắt thấy Đinh Hoan khiến hắn thần hồn câu diệt.
Một kẻ như vậy, nếu như đàm phán với sư phụ không thành, chỉ sợ pháp bảo của mình rốt cuộc không lấy về được.
Pháp bảo đó đối với người khác có lẽ không quan trọng, nhưng đối với nàng mà nói lại mang ý nghĩa tất cả.
"Nơi này có Tiên Linh mạch, hãy lấy pháp bảo của Thanh Thanh ra đi."
Giải Thu Vi đưa tay ném một chiếc nhẫn cho Đinh Hoan.
Đinh Hoan căn bản lười biếng không thèm bắt lấy chiếc nhẫn kia, chiếc nhẫn trực tiếp rơi xuống mặt đất.
Thần niệm của hắn đã sớm phá vỡ cấm chế trên chiếc nhẫn, một đầu thượng phẩm Tiên Linh mạch không quan trọng, lại muốn đổi lấy pháp bảo của Mộ Thanh Thanh, đây là nằm mơ sao?
Pháp bảo của Mộ Thanh Thanh tuyệt đối không tầm thường, dù chính hắn không dùng được, nếu hắn cần dùng đến, cho dù có thêm nhiều Tiên Linh mạch hắn cũng lười bán ra.
"Ngươi có ý gì?"
Thấy Đinh Hoan đến chiếc nhẫn cũng không thèm bắt, sắc mặt Giải Thu Vi lập tức lạnh xuống...
Bạn cần đăng nhập để bình luận