Thần Thoại Chi Hậu

Chương 146: Hiến vật quý

Sau khi trở về nơi nghỉ ngơi, Đinh Hoan sắp xếp mọi thứ ổn thỏa trong Tinh ốc, rồi tiếp tục suy nghĩ về sự việc ba ngày sau.
Ba ngày sau, cường giả từ nền văn minh tinh cầu cao cấp sẽ đến Tứ Hướng Tinh Lục, đồng thời tiến vào chiếm giữ Tứ Hướng thành. Dù sự thật này đã được Đinh Hoan suy đoán trước, hắn vẫn muốn xác định lại nhiều lần.
Tuyệt đối không thể có sai sót gì, nếu không phải chờ thêm cả trăm năm.
Ba nam hai nữ, dưới sự dẫn dắt của Tinh chủ Tứ Hướng Tinh Lục Đinh Kỳ, tộc trưởng tứ đại gia tộc cùng môn chủ ba đại môn phái, tiến vào phủ thành chủ.
Tuy Đinh Kỳ là Tinh chủ, nhưng trong quá trình dẫn đường, Đinh Hoan thấy rõ Đinh Kỳ lép vế.
Hình ảnh suy tính bên trong mọi người không được rõ lắm, Đinh Hoan đoán chừng việc này liên quan đến trình độ của bản thân.
Đoàn người tiến vào một đại điện rộng lớn, chỗ ngồi đã được sắp xếp sẵn từ trước.
Năm vị khách ngồi ở vị trí bắt mắt nhất, hiển nhiên là nhân vật chính.
Bước đầu tiên là tuyển chọn đệ tử thiên tài. Lúc này, một nam tử lấy ra một thiết bị máy móc đặt ở giữa đại điện.
Đinh Hoan thấy người nọ vung tay, một dụng cụ cao một trượng xuất hiện trong đại điện, đoán được người này cũng có thiết bị trữ vật. Sau đó, tứ đại gia tộc và ba đại môn phái đều mang ra rất nhiều thiếu nam thiếu nữ.
Những thiếu nam thiếu nữ này lần lượt đứng trên thiết bị khảo thí. Đáng buồn cười là, ngoại trừ vài người, đại đa số đứng trên máy móc, ánh hào quang sau lưng đều có thể lên đến một trượng.
Màu sắc ánh sáng khác nhau, theo hiểu biết của Đinh Hoan, có lẽ do thuộc tính linh căn khác nhau tạo thành.
Xem ra, nơi Tứ Hướng Tinh Lục này, dù không thể tu luyện, vẫn có thể sinh ra người có linh căn. Vì thế mà nơi này tập trung một đám đệ tử thiên tài, và những thiên tài này chính là mục tiêu mà nền văn minh cao cấp muốn dẫn đi.
Chỉ là phi thuyền mỗi lần chở quá ít người, bảy đệ tử này về cơ bản đều là người của tứ đại gia tộc và ba đại môn phái, mỗi nhà cung cấp một người.
Những suy tính này đều không có vấn đề, mấy lần đều ra kết quả như vậy.
Tiếp theo sẽ là mua bán và cống hiến bảo vật.
Việc mua bán bảo vật rất đơn giản, toàn bộ là bảo vật của vũ trụ Tứ Hướng Tinh Lục do tứ đại gia tộc và ba đại môn phái cung cấp, sau đó giao dịch với cường giả từ nền văn minh cao cấp. Sau khi quá trình này kết thúc sẽ đến lượt cống hiến bảo vật.
Chỉ có hơn năm trăm người có thể tham gia cống hiến bảo vật.
Trong lòng Đinh Hoan cũng có chút bội phục Tấn, lại có thể lấy được một tấm vé tham gia cống hiến bảo vật.
Nhưng Đinh Hoan chắc chắn, nếu hắn không cướp vé của Tấn, đối phương cũng không thể đến phủ thành chủ dâng lên gốc thất xỉ tố thảo kia.
Bởi Tấn căn bản không hề biết phi thuyền văn minh cao cấp đến sớm hơn nhiều như vậy. Chuyện này, tuyệt đối không ai đi thông báo cho từng người.
Có thể thấy, số người vào phủ thành chủ cống hiến bảo vật chỉ có năm sáu trăm người.
Ngay cả Đinh Hoan cũng thầm cảm khái, tứ đại gia tộc và ba đại môn phái này đúng là giỏi làm ăn.
Bọn họ bán vé vào cống hiến bảo vật chắc hẳn đã thu được mấy vạn, sau đó còn thả ra tin tức, nói rằng hai năm sau người của văn minh cao cấp mới đến Tứ Hướng Tinh Lục. Mà thực tế, người ta đến sớm hơn cả năm rưỡi.
Đa số người có bảo vật mà lại có vé vào cống hiến căn bản không biết việc cống hiến bảo vật đã bắt đầu.
Những người có được bảo vật nhưng không thể tham gia cống hiến chỉ còn cách đem bán đi.
Và rất có thể, những bảo vật này sẽ lại chảy vào tay tứ đại gia tộc và ba đại môn phái. Đây đúng là nhất cử đa tiện.
Tương tự, Đinh Hoan còn có một dự cảm, đó là gốc thất xỉ tố thảo mà Tấn thu thập được, chắc chắn không thể giúp hắn có được một suất đến văn minh cao cấp.
Thất xỉ tố thảo cùng lắm chỉ là dược liệu chính để luyện chế đan dược Trúc Cơ, thứ này sao có thể lọt vào mắt người khác?
Trong hơn một ngàn ba trăm người, chỉ chọn ba người, cạnh tranh thật sự rất khốc liệt.
Huống chi, tứ đại gia tộc và ba đại môn phái cũng nằm trong số người tham gia cống hiến bảo vật.
Đinh Hoan không thể tính toán chi tiết từng loại bảo vật, nhưng có thể cảm nhận được rằng những bảo vật mà mọi người lấy ra đều không tầm thường. Ân, sao lại đánh nhau?
Đinh Hoan giật mình, lần trước hắn suy tính đâu có thấy ai đánh nhau.
Điều khiến hắn khiếp sợ hơn là hai bên đánh nhau lại có thể là Tinh chủ Tứ Hướng Tinh Lục Đinh Kỳ và một vị gia chủ.
Đinh Kỳ không phải chỉ là một người phàm sao? Sao lại đánh nhau với một vị gia chủ?
Phải biết, cứ là gia chủ, tu vi cơ bản là Trúc Cơ tu sĩ, thậm chí là Trúc Cơ viên mãn.
Đinh Hoan nỗ lực muốn tính toán ra chi tiết rõ ràng hơn, nhưng đầu óc của hắn lại hoàn toàn mơ hồ, hoàn toàn không biết lý do.
Sau mấy lần đều không tính ra được kết quả, chỉ mơ hồ cảm nhận được Đinh Kỳ chiếm ưu thế, Đinh Hoan dứt khoát ngừng suy diễn.
Hắn tin rằng với bảo vật của mình, tuyệt đối có thể có được suất đi.
Vả lại hắn còn muốn hai suất, một cho hắn và một cho Kỳ Tâm Nguyệt.
Còn Hầu tử có lấy được một suất hay không, Đinh Hoan không rõ, đợi đến phủ thành chủ rồi tính.
Nếu không cho Hầu tử lên thuyền, vậy hắn có lỗi với Lão Lục rồi.
Từ lúc thu phục Lão Lục, Đinh Hoan biết Lão Lục không thật lòng trung thành với hắn. Cho nên bảo hắn từ bỏ thì chắc chắn sẽ từ bỏ Lão Lục.
Nếu ngay cả Kỳ Tâm Nguyệt cũng không thể lên thuyền, vậy hắn sẽ hỏi thăm cách nào để đến nền văn minh cao cấp.
Hắn không tin, bản thân đưa ra bảo vật cao cấp như vậy, mà người ta không cho lên thuyền, lại không đáp ứng cả cái yêu cầu nhỏ này.
Hai ngày trôi qua rất nhanh, ngày thứ ba, Đinh Hoan đến phủ thành chủ từ sớm.
Dù Đinh Hoan tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn mang theo Kỳ Tâm Nguyệt và Lão Lục tới đây.
Nhưng vừa đến nơi, hắn đã cảm nhận được có thêm mấy trăm người không có việc gì bên ngoài phủ thành chủ.
Đinh Hoan hiểu rõ, đám người này có lẽ giống hắn, đang chờ để vào phủ thành chủ cống hiến bảo vật.
Việc này khiến Đinh Hoan trong lòng cảm thán, hắn nhờ có được Đại Thôi Toán Thuật, suy tính ra hôm nay phi thuyền văn minh cao cấp đến.
Mà những người này, e rằng đều là dựa vào mối quan hệ riêng của mình mà đến đây.
Sau một tiếng, Đinh Hoan nhìn thấy hình ảnh mình đã suy tính, một đoàn người tiến tới.
Đinh Hoan không dám dùng thần niệm quét, hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi tranh thủ thu hồi ánh mắt.
Khí tức của năm cường giả văn minh cao cấp chắc chắn vượt qua cảnh giới Trúc Cơ, đều là cường giả trong số những người mạnh.
Tinh chủ Đinh Kỳ, nhìn gầy yếu, tướng mạo cũng bình thường không có gì đặc sắc.
Có lẽ không ai ngờ rằng, vị Tinh chủ bù nhìn này lại là một cao thủ.
Nhưng vì không thể suy tính ra các hình ảnh tiếp theo, Đinh Hoan chỉ có thể áng chừng đại khái.
Đinh Kỳ dù mạnh, nhưng đối diện là tứ đại gia tộc và ba đại môn chủ.
Nếu bảy người này hợp sức đối phó Đinh Kỳ, Đinh Kỳ có mạnh hơn nữa cũng vô dụng.
Đinh Hoan tìm chỗ ngồi xuống cùng Kỳ Tâm Nguyệt và chờ đợi.
Việc đầu tiên của những người kia là chọn lựa thiên tài. Sau khi chọn lựa thiên tài xong mới đến mua sắm các loại tài liệu và bảo vật đỉnh cấp.
Mua bán bảo vật xong, cuối cùng mới đến lượt bọn họ vào dâng tặng vật quý.
Việc khảo thí thiên tài và thu mua các loại tài liệu diễn ra rất nhanh, chưa đến hai tiếng, cửa lớn phủ thành chủ đã mở ra.
Không có ai ra ngoài truyền lời, nhưng Đinh Hoan rất rõ, thời điểm này nếu không kịp vào, có khi cửa còn bị đóng lại. Vì vậy ngay khi cửa vừa mở, hắn liền dẫn theo Kỳ Tâm Nguyệt và Lão Lục xông vào phủ thành chủ.
Thấy Đinh Hoan đi vào, những người còn lại cũng ùa theo.
Những kẻ bận việc riêng rời đi một lát, khi chạy đến đã không còn cơ hội.
Đại điện trong phủ thành chủ rất rộng rãi. Đinh Hoan đã suy tính trước nên cũng không lấy làm lạ, vì tiến vào sớm nên chỗ đứng của hắn khá tốt.
Chủ trì việc dâng vật quý là một nữ tử, Đinh Hoan không nhìn ra tu vi của nàng cao thấp. Trong lòng hắn dự cảm, nữ tử này có thể dễ dàng giết hắn.
Thái độ của nữ tử cực kỳ ôn hòa, nàng mỉm cười quét mắt một vòng cả hội trường, rồi dùng giọng nói vô cùng dịu dàng nói:
"Ta là Tang Ngọc Hà. Cảm tạ mọi người đã đến đây dâng vật quý, chúng ta nhất định sẽ tiến hành đánh giá công bằng và không để bạn bè dâng vật quý thật sự không được lựa chọn.
Lần này chấm điểm vật quý, điểm tối đa là một trăm, dưới sáu mươi điểm sẽ không có cơ hội tham gia các vòng đánh giá tiếp theo. Bây giờ xin vị đầu tiên mang bảo vật của mình ra."
Đinh Hoan thấy Tang Ngọc Hà nói vị đầu tiên, kỳ thực là người ở gần cửa nhất, cũng là người vào sau cùng. Người này lấy ra một gốc dược liệu, Đinh Hoan không biết đó là dược liệu gì.
Nhưng Đinh Hoan cảm thấy dược liệu này chắc có cấp bậc tương đương thất xỉ tố thảo.
Đinh Hoan còn cho rằng thất xỉ tố thảo cũng không thể được chọn, nên việc gốc dược liệu này được chọn trúng mới là chuyện lạ.
Quả nhiên điểm số vừa được đưa ra chỉ có ba mươi điểm.
Người cống hiến bảo vật tỏ vẻ rất ủ rũ, hắn chọn bán bảo vật, lấy được hai mảnh tàn phá tinh thạch rồi rời đi.
Sau đó vị thứ hai là một khối khoáng thạch, hắn bảo vật còn không bằng trước mặt vị kia, chẳng qua là đạt được mười điểm.
Điểm số này liền tàn phá tinh thạch đều không có, chỉ có một khối cực nhỏ pháp bảo tàn phiến.
Đinh Hoan xem cái kia pháp bảo tàn phiến cơ hồ đều không có chút khí tức gợn sóng nào, đoán chừng cũng bán không ra giá bao nhiêu ô vuông tới.
Thứ ba kiện, thứ tư kiện...
Liên tục mười mấy món bảo vật đều không có vật gì tốt, cái này khiến mấy người từ các hành tinh văn minh cao cấp tới vẻ mặt cũng không dễ nhìn lắm.
Tốt thay xuất hiện một gốc không tồi Linh Quả thụ miêu, bị đánh sáu mươi điểm, coi như miễn cưỡng được giữ lại trong này.
Về sau lại là mười điểm đến bốn mươi điểm, trong lúc đó xuất hiện hai cái năm mươi điểm.
Mãi đến khi một tên cực kỳ mập mạp thanh niên từ trong túi da phía sau lấy ra một tôn dược đỉnh.
"Linh khí?"
Một người đàn ông tuổi trung niên đứng sau lưng Tang Ngọc Hà kinh ngạc lên tiếng.
Mặc dù âm thanh của hắn rất nhỏ, Đinh Hoan vẫn nghe được.
Theo suy tính của Đinh Hoan thì dược đỉnh của tên thanh niên mập mạp này thu được tám mươi điểm.
"Ha ha, không sai, bảo vật của ngươi là tốt nhất, ngươi đứng ở phía trước."
Người nói chuyện vẫn là nam tử trung niên sau lưng Tang Ngọc Hà, hắn cười to, đồng thời chộp cái linh khí dược đỉnh kia trong tay xem đi xem lại.
Rõ ràng là yêu thích không nỡ rời tay.
Hiến vật quý đến giờ, mới có một kiện chân chính là bảo vật.
Đinh Hoan thứ nhất tiến đến, cho nên hắn xem như người cuối cùng hiến vật quý.
Tất cả mọi người đều bị dược đỉnh hấp dẫn tầm mắt, Đinh Hoan chỉ có thể từ trong túi da bên người lấy ra viên tiên yêu đan kia.
"Đây là vật gì của ngươi?"
Tang Ngọc Hà khẽ nhíu mày.
Nàng có tu vi mặc dù so với thương nhân lúc trước cao hơn, nhưng nàng đối với việc hiểu biết về bảo vật tựa hồ cũng không cao lắm.
Chưa kịp Đinh Hoan nói rõ nguyên do, nàng liền phát hiện không thích hợp, khoát tay, cách không liền bắt lấy viên tiên yêu đan trong tay Đinh Hoan...
Bạn cần đăng nhập để bình luận