Thần Thoại Chi Hậu

Chương 159: Đi tới đạo tu giới

"Ngươi tên là gì?"
Quản Nữ không ngờ rằng tên đầu bếp mới đến này lại làm ra món ăn ngon đến vậy.
Nhưng nghĩ kỹ cũng là chuyện bình thường, dù sao trước đây quản sự nhà nàng toàn là dùng quyền tư lợi, căn bản chẳng hề quan tâm đến nhu cầu của khách, đám người hắn chọn có phải đầu bếp hay không còn khó nói.
Loại người này, giết cũng không uổng.
"Ta gọi Đinh Hoan, đây là sủng vật của ta Lão Lục."
Lần này Đinh Hoan mang Lão Lục theo cùng, dù sao muốn cùng nhau đi đến giới tu đạo, Lão Lục nhất định phải đi theo.
"Thực lực của ngươi như thế nào?"
Điều khiến Đinh Hoan bất ngờ là, Quản Nữ lại hỏi một câu chẳng liên quan gì đến chuyện bếp núc.
Đinh Hoan nói thật:
"Thực lực của ta cũng tàm tạm, những năm này ta nam chinh bắc chiến, trải qua rất nhiều nguy hiểm, cũng từng bước vượt qua."
Quản Nữ gật đầu. "Món ăn ngươi làm rất ngon, thế này đi, ngày mai ngươi cứ ở đây đợi, sau này đi theo ta."
"Dạ."
Đinh Hoan tranh thủ thời gian đáp lời.
Lại ở ngoài phủ đối phó một đêm, sáng sớm hôm sau, Đinh Hoan liền đi đến gần cửa phủ. Đinh Hoan không phải đợi quá lâu, đã thấy cửa phủ Cận gia mở ra, một đám người vây lấy Quản Nữ đi ra.
Quản Nữ cùng cha mẹ người thân trong nhà lần lượt từ biệt, lúc này mới ngoắc tay với Đinh Hoan:
"Đinh Hoan, đi thôi."
Đinh Hoan đeo túi hành lý, mang theo Lão Lục nhanh chóng đi tới.
Trước đây hắn tưởng Quản Nữ là vị hôn thê của thiếu chủ Diễn Nguyệt Tông, Quản Nữ rời khỏi Cận phủ chắc hẳn phải có một đám nha hoàn cùng gia đinh đi theo.
Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là, bên cạnh nàng chỉ có hai người, trong đó một người là hắn, người còn lại là một tỳ nữ.
"Thanh Vũ, Đinh Hoan có gì không hiểu, ngươi cứ chỉ dạy cho hắn."
Quản Nữ nói với tỳ nữ bên cạnh một câu.
"Vâng, Nữ tỷ."
Điều khiến Đinh Hoan thắc mắc là, tỳ nữ tên Thanh Vũ này không gọi tiểu thư mà lại gọi là Nữ tỷ.
Xem ra quan hệ giữa Thanh Vũ và Quản Nữ không hề bình thường.
Quản Nữ mang theo Thanh Vũ và Đinh Hoan đi thẳng đến quảng trường Tiên Duyên của Diễn Nguyệt Tông, nơi này đã sớm đỗ sẵn một chiếc phi thuyền.
"Mời Quản tiên tử lên thuyền."
Quản Nữ vừa đến, một người đàn ông trung niên đã cười tươi tiến lên đón.
"Đa tạ Cung chấp sự."
Quản Nữ cười đáp lễ, lúc này mới lên thuyền.
Đinh Hoan tranh thủ thời gian mang theo Lão Lục đi theo Thanh Vũ và Quản Nữ lên phi thuyền.
Đinh Hoan thần niệm mạnh mẽ, đã sớm nghe được có người sau lưng bàn tán:
"Chỉ tiêu có hạn như vậy, mà nàng không chỉ mang theo hai phàm nhân còn mang theo một con khỉ."
"Im miệng, nhóc con, ngươi không muốn lăn lộn ở Diễn Nguyệt Tông nữa à?"
. Có lẽ là câu nói sau kia có tác dụng, thật sự không còn ai tiếp tục bàn tán chuyện Quản Nữ chiếm quá nhiều chỉ tiêu nữa.
Đinh Hoan nghe vị trí phát ra tiếng nói thì có thể nhận ra ngay, hai tên đang nói chuyện là người của Diễn Nguyệt Tông. Nghĩ chắc hẳn là người của Diễn Nguyệt Tông phái xuống trần gian cùng Cung chấp sự chiêu mộ đệ tử của tông môn.
Thật ra chỗ ngồi trên phi thuyền còn thừa, Đinh Hoan chỉ không hiểu cho lắm, vì sao phàm nhân đi đến giới tu đạo lại khó khăn thế này, thêm một hai người cũng tính toán chi li.
Diễn Nguyệt Tông là đại tông môn trong giới tu đạo, việc chiêu mộ đệ tử cũng vô cùng nghiêm ngặt. Đừng nhìn lần này đến quảng trường Tiên Duyên tham gia tuyển chọn đệ tử tông môn có nhiều người, nhưng trên thực tế, Diễn Nguyệt Tông tổng cộng chỉ chiêu mộ hai mươi ba người.
Đinh Hoan nghe người bên ngoài nói chuyện phiếm mới biết, hai mươi ba người này dường như đều là ngoại môn đệ tử.
Điều này khiến Đinh Hoan hiểu ra rằng, việc tuyển chọn đệ tử của tông môn hình như không chỉ xem tư chất, hắn biết rõ ở trong quảng trường Tiên Duyên, có rất nhiều người tư chất cực tốt đến tham gia tuyển chọn đệ tử tiên môn.
Nếu như chỗ này đều là ngoại môn đệ tử, vậy có nghĩa là đệ tử nội môn của Diễn Nguyệt Tông được thăng tiến bằng các biện pháp khác. Lúc này không chỉ có Diễn Nguyệt Tông, những phi thuyền của các tông môn khác cũng lần lượt rời khỏi quảng trường Tiên Duyên.
Trên phi thuyền của Diễn Nguyệt Tông có ba mươi hai người, trong đó có hai mươi lăm người là ngoại môn đệ tử cộng thêm Quản Nữ và Đinh Hoan.
Còn lại bảy người thì một người là khống chế phi thuyền, một người là Cung chấp sự đón Quản Nữ, bốn người là phụ trách thông báo tuyển dụng đệ tử, người cuối cùng là người có tu vi mạnh nhất, là trưởng lão của Diễn Nguyệt Tông.
Đinh Hoan không dám dùng thần niệm quét, nhưng vẫn có thể nhìn ra, thực lực của vị trưởng lão Diễn Nguyệt Tông này có lẽ kém hơn Trị Thất, nhưng chắc chắn chênh lệch không quá xa.
Sau khi phi thuyền của Diễn Nguyệt Tông rời khỏi quảng trường Tiên Duyên, Đinh Hoan vẫn hơi nghi ngờ trong lòng.
Với tốc độ của phi thuyền này, phải bay hơn một tháng, vậy rốt cuộc Diễn Nguyệt Tông ở đâu xa xôi thế?
Mà còn nữa, tất cả đều đang ngồi trên phi thuyền, vậy Quản Nữ muốn hắn, một người đầu bếp, làm gì chứ?
Phi thuyền không hề như Đinh Hoan nghĩ là sẽ bay hơn một tháng. Chỉ hai ngày sau, phi thuyền đã dừng lại.
Đinh Hoan theo chân trưởng lão Diễn Nguyệt Tông đi ra khỏi phi thuyền, trong lòng còn đang nghi ngờ, đến nơi rồi ư?
Nhưng khi cảm nhận thiên địa nguyên khí xung quanh, thì thấy nơi đây vẫn là giới phàm nhân.
Một bức tường sóng lớn xuất hiện trước mắt Đinh Hoan.
Đinh Hoan vốn kiến thức rộng rãi, nhưng bức tường sóng này là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Lúc này, vị trưởng lão kia đứng trước bức tường sóng, lớn tiếng nói:
"Các vị, lát nữa ta sẽ mở ra bức tường cách đạo phàm, mọi người theo thứ tự tiến vào, cố gắng nhanh lên."
Nói xong, vị trưởng lão này lấy ra một lá trận kỳ vung ra, bức tường sóng kia xuất hiện một cánh cổng.
Cung chấp sự đi vào đầu tiên, những người còn lại cũng vội vàng theo sau. Đinh Hoan mang theo Lão Lục cùng Thanh Vũ đi sau lưng Quản Nữ, cũng đi vào trong bức tường sóng.
Đến giờ khắc này, Đinh Hoan mới hiểu rõ vì sao người phàm không thể tiến vào giới tu đạo.
Bức tường sóng này người phàm nào có thể tới, trưởng lão Diễn Nguyệt Tông thông qua trận kỳ mới có thể mở ra một cánh cổng, cái giá phải trả chắc chắn không nhỏ.
Cái giá đó là gì Đinh Hoan không rõ, nhưng chắc chắn có liên quan đến tài nguyên của Diễn Nguyệt Tông.
Đệ tử Diễn Nguyệt Tông khống chế phi thuyền có lẽ là người thường trú ở trần gian, nên cũng không đi theo lần này.
Thế là số người đến nơi đây chỉ còn lại ba mươi mốt người.
Từng luồng thiên địa nguyên khí nồng đậm bao trùm tới, Đinh Hoan không khỏi thở ra một hơi dài. Đây mới thật sự là giới tu đạo, nếu hắn mà Trúc Cơ, tu luyện ở nơi này đơn giản chính là thiên đường.
Điều duy nhất khiến Đinh Hoan khó hiểu là, nơi hắn nhìn thấy hoàn toàn là một mảnh hoang vu.
Bầu trời mang theo chút ánh đỏ mờ mịt, dường như bị máu tươi nhuộm vào. Nơi này có cường giả, hắn không dám tùy tiện mở rộng thần niệm, nhưng thị lực của Đinh Hoan lại cực tốt.
Từ xa nhìn lại, không có nửa dấu vết của con người sinh sống.
Tông môn tu đạo đâu?
Ở một nơi có thiên địa nguyên khí nồng đậm thế này, vì sao lại không có tông môn tu đạo nào?
Đang lúc Đinh Hoan còn nghi ngờ, Cung chấp sự đã đứng ra:
"Các vị, các ngươi đều là đệ tử mới được Diễn Nguyệt Tông ta tuyển chọn lần này, nhưng có thể trở thành đệ tử hay không thì hiện tại còn chưa biết."
Đinh Hoan dù sao cũng là đầu bếp, nên cũng không để ý lời này.
Nhưng hai mươi ba đệ tử ngoại môn lại nghe mặt mày tái mét.
Đây là có ý gì?
Chẳng lẽ đến nơi này rồi còn có thể bị loại? Nếu bị loại thì ở giới tu đạo chẳng phải bọn họ sẽ phải chờ chết hay sao?
Cung chấp sự tiếp tục nói:
"Từ đây đến Diễn Nguyệt Tông, ít nhất chúng ta còn hơn một tháng lộ trình, trên quãng đường hơn một tháng này, chúng ta sẽ phải đi qua mấy khu vực nguy hiểm lớn, trong đó có yêu thú cường đại cùng với vùng đất lún. Chuyện tông môn khác ta không dám nói và cũng không biết, nhưng cách đây bảy mươi năm, Diễn Nguyệt Tông ta khi chiêu mộ đệ tử kết thúc trên đường trở về tông môn, thì tất cả đều biến mất trong các khu vực nguy hiểm này.
Đừng nói là các ngươi, ngay cả Trưởng lão chấp sự của tông môn cũng không một ai trở về..."
"Vậy tại sao không ngồi phi thuyền mà về?"
Có người nhỏ giọng hỏi trong đám đông.
Cung chấp sự hừ lạnh một tiếng:
"Từ trước đến nay, đừng nói là tông môn tu đạo của chúng ta, ngay cả cường giả của giới phi thăng khi đến giới tu đạo cũng không dám tùy tiện ngồi phi thuyền bay qua khu vực này.
Các ngươi biết yêu thú bay mạnh nhất ở khu vực này mạnh đến mức nào không? Chúng nó có thể dễ dàng quét ngang gần một nửa tông môn giới tu đạo."
Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Trong mắt những người mới này, các tông môn của giới tu đạo đều là tiên nhân.
Toàn bộ giới tu đạo không biết có bao nhiêu tông môn tiên nhân như thế, nhưng vừa rồi Cung chấp sự đã nói cái gì? Một con yêu thú mà đã có thể dễ dàng quét ngang gần một nửa?
Cung chấp sự mặc kệ những người mới này hoảng sợ, giọng càng thêm nghiêm nghị:
"Cho nên tất cả mọi người nhất định phải bám sát Trưởng lão Cô và sau lưng ta, không được rời đội một mình, không được la hét lớn tiếng, có nghe rõ không?"
Tất cả mọi người đều lên tiếng dạ vâng.
Đùa gì chứ, đi qua nơi nguy hiểm như vậy, có cho họ tách ra riêng một mình họ cũng không dám.
Cuối cùng Đinh Hoan cũng hiểu rõ vì sao Quản Nữ muốn một người đầu bếp, còn phải có thực lực không tồi.
Ở nơi hoang vu dã ngoại này, nếu Quản Nữ thật sự chú trọng chuyện ăn uống, thì thật đúng là khó khăn.
Qua đó có thể thấy tính tình tiểu thư của Quản Nữ, nơi nguy hiểm tứ phía thế này, mọi người đều vì cầu tiên duyên, mà nàng vẫn chỉ lo cho chuyện ăn uống của mình, thật đúng là không biết nói gì hơn.
Đây là nhờ gả cho thiếu tông chủ, bằng không nàng lấy đâu ra tư cách đặc biệt mời riêng một người đầu bếp đi theo?
Chẳng qua là nói vài câu đơn giản về sau, Cung chấp sự cùng Cô trưởng lão liền đi trước.
Đinh Hoan cùng hai mươi lăm người, thêm Lão Lục, đi ở giữa, còn lại bốn tên tu sĩ Diễn Nguyệt tông đi ở cuối.
Cũng có lẽ là vì trước đó Cung chấp sự nói quá hung hiểm, trên đường đi không còn ai nói chuyện rôm rả.
Tất cả mọi người cẩn thận vô cùng, cố gắng đi giữa đường.
Có thể được chọn vào làm đệ tử tông môn, dù là người mới, bản lĩnh cũng không kém.
Cho nên dọc theo con đường này cũng đi rất nhanh, khi trời vừa chập tối, đã đi được mấy trăm dặm.
Đinh Hoan phát hiện có mấy người mới tu vi quá kém, có chút không theo kịp tốc độ.
Mới đi được chút đường này đã không theo kịp, phía sau còn một đoạn đường dài hơn, chắc chắn sẽ bị bỏ lại.
Hắn không tin Cung chấp sự sẽ vì mấy đệ tử tốc độ chậm này mà làm chậm tốc độ của cả đội.
Đương nhiên, chuyện này không liên quan gì đến hắn, so với những đệ tử khác của Diễn Nguyệt tông, hắn chẳng qua chỉ là người đi ngang qua.
Khi một hẻm núi mênh mông vô bờ xuất hiện trước mặt mọi người, Cung chấp sự dừng lại:
"Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây, sáng mai tiến vào hẻm núi biển khơi."
Dẫn theo nhiều người mới như vậy, dù là trưởng lão và chấp sự Diễn Nguyệt tông cũng không dám đi đường ban đêm.
Đinh Hoan nhìn hẻm núi phía xa, hai bên hẻm núi đều là rừng cây nhấp nhô, kéo dài đến nơi tầm mắt khó có thể vươn tới. Dù khoảng cách còn rất xa, Đinh Hoan cũng có thể mơ hồ thấy sương mù lượn lờ trong rừng.
Dù còn chưa bước vào hẻm núi biển khơi này, một luồng khí tức âm u đã bao trùm đến...
Bạn cần đăng nhập để bình luận