Thần Thoại Chi Hậu

Chương 370: Cắt đến động mạch chủ

"Hồi trưởng lão, lúc đó ta đưa Đinh Hoan đến tìm suối Tiên Linh, là Thành Khắc chấp sự phụ trách."
Cốt Uyên thật thà kể lại.
Nghe Cốt Uyên nói, Khổng Chương Tịch nhẹ nhàng thở phào.
Rõ ràng Cốt Uyên vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, chỉ cần chịu tội thay là xong.
"Vì sao ngươi không đưa Đinh Hoan đến điện hộ trận, mà lại đưa đến nơi tìm suối Tiên Linh?"
Mạnh Chung Kỳ lơ đãng liếc Khổng Chương Tịch, lúc này mới hỏi Cốt Uyên.
Khổng trưởng lão giật mình, hắn nghi ngờ Tông chủ đã biết.
Cốt Uyên vội vàng trả lời:
"Lúc đó ta tính toán sai, sau này nhớ lại thì vừa đúng lúc ra ngoài làm việc, gần đây mới trở về Tiên môn."
"Người đâu, mang Thành Khắc chấp sự, Di Chí chấp sự cùng những người liên quan đến đây."
Mạnh Chung Kỳ có lẽ nhớ rất rõ hai người kia.
Chính Thành Khắc tìm được suối Tiên Linh, sau đó hắn ban thưởng rất nhiều cho hai người này.
Cho nên khi Cốt Uyên nhắc đến Thành Khắc, hắn liền nhớ đến Di Chí.
Nhưng theo phản hồi của Tần Vũ Hợi và Phiền Di mấy tháng sau đó, việc Thành Khắc tìm được suối Tiên Linh hoàn toàn là nhờ may mắn.
Thực tế thì, xem qua ngọc giản ghi lại quá trình Thành Khắc tìm suối Tiên Linh, đúng là vận may.
Chẳng mấy chốc, không chỉ Thành Khắc và Di Chí bị gọi tới, mà Hình Bộ và Lãnh Vưu Lâm cũng bị đưa đến.
Hộ trận tông môn bị đạo tiên trùng gặm phá, tất cả các suối Tiên Linh đều bị phong tỏa.
Thành Khắc còn chưa đến đại điện tông môn, đã biết chắc chắn đây không phải chuyện tốt.
"Thành Khắc, nếu ngươi thật lòng khai báo, Đinh Hoan ở chỗ ngươi mấy tháng đã làm gì?"
Mạnh Chung Kỳ hỏi với giọng điệu bình tĩnh.
Thành Khắc cảm thấy sống lưng lạnh toát, hắn biết sự việc đã bị bại lộ.
Vốn tưởng Đinh Hoan rời đi thì chuyện này sẽ không bị phanh phui, ai ngờ hộ trận Tiên môn bị đạo tiên trùng gặm phá, lại còn liên lụy đến cả chuyện của hắn.
Lúc này, hắn còn dám nói dối sao?
"Tông chủ, chuyện này không phải do một mình ta làm, chấp sự Di Chí cũng có phần. Trước kia Đinh Hoan tìm được suối Tiên Linh, chấp sự Di Chí muốn cướp công lao..."
Thành Khắc chưa nói hết câu, Mạnh Chung Kỳ đã gần như trợn tròn mắt:
"Cái gì? Ngươi nói suối Tiên Linh của Tiên môn là do Đinh Hoan tìm được?"
Thành Khắc ngơ ngác, giờ mới hiểu ra, hóa ra chuyện Đinh Hoan tìm được suối Tiên Linh không hề bị bại lộ. Mà chính hắn chột dạ, tự khai ra chuyện này.
Tông chủ gọi hắn đến, chỉ hỏi Đinh Hoan ở chỗ hắn mấy tháng đã làm gì, chứ không hề hỏi ai tìm ra suối Tiên Linh.
Lúc này, Thành Khắc chỉ muốn tự tát mình mấy cái, hắn điên rồi sao?
Nhưng lời đã nói ra, hắn chỉ còn cách tiếp tục:
"Đúng vậy, suối Tiên Linh đúng là do Đinh Hoan tìm được."
Mạnh Chung Kỳ gần như phát điên, tông môn tìm được một tên thiên tài biến thái như thế, cuối cùng lại bị đuổi đi.
Nếu Đinh Hoan không bị đuổi đi, thì với bản lĩnh của Đinh Hoan, việc đưa Bách Hà tiên đạo vào top mười gần như là điều chắc chắn.
Thế mà hắn lại ngốc nghếch ban thưởng cho lũ sâu mọt này, lũ phá hoại nền tảng của Tiên môn.
Đây chẳng phải là đuổi cổ thiên tài, tự phá hủy nền móng và mạch máu chính của tông môn hay sao?
"Người đâu, kéo Thành Khắc, Di Chí, Lô Hải, Cốt Uyên ra ngoài, xử lý tại chỗ."
Mạnh Chung Kỳ đã hết sức kiên nhẫn.
Hắn tuyệt đối không thể tha thứ cho hành vi đào móng Tiên môn của những người này. Mấy người kia đều ngây dại, hiện tại Tiên môn đối đãi với đệ tử vô cùng khoan dung độ lượng.
Thậm chí cả nhân viên thuê ngoài cũng không nỡ mắng chửi, không thích hợp thì có thể đuổi đi.
Trong môi trường Tiên môn ôn hòa như vậy, không ai nghĩ rằng mình sẽ bị giết.
Đặc biệt là Cốt Uyên, hắn đã làm gì? Chỉ là giúp trưởng lão Tiên môn vác cái nồi thôi mà, sao lại mất mạng chứ?
Thấy mấy tên chấp pháp của Tiên môn đến, Cốt Uyên điên cuồng hét lên:
"Tông chủ, ta bị oan, là Khổng trưởng lão bảo ta làm."
Không chỉ Cốt Uyên kêu la, Lô Hải, Di Chí cũng điên cuồng gào thét.
Chỉ có Thành Khắc là ngơ ngác, hắn sớm đã đoán được có thể có kết cục này, nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi.
Người thực sự bị oan có lẽ chỉ có Cốt Uyên, nhưng lúc này, tiếng kêu oan của Cốt Uyên sẽ chẳng ai nghe thấy.
Mấy người nhanh chóng bị những chấp pháp lôi ra ngoài, rồi tắt thở.
Đại điện nghị sự tông môn im phăng phắc, mọi người đều hiểu rõ, chuyện này không phải chỉ vì giết mấy người là xong.
Ánh mắt Mạnh Chung Kỳ hướng về phía Khổng trưởng lão:
"Khổng trưởng lão, chuyện lần này ngươi cũng có trách nhiệm rất lớn."
"Tông chủ nói phải, lần này đích xác là ta đã quá chủ quan."
Khổng trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, xem ra Tông chủ sẽ không phạt nặng ông ta.
Mạnh Chung Kỳ lạnh lùng nói:
"Ngươi lập tức ra ngoài tìm Đinh Hoan đạo hữu, nếu không tìm thấy, ngươi cũng không cần trở về Tiên môn."
Khổng trưởng lão giật mình trong lòng, bảo ông ta đi tìm Đinh Hoan, đi đâu mà tìm?
Một khi không tìm được, ông ta sẽ không thể quay về Tiên môn. Chẳng phải có nghĩa là công pháp của ông ta, động phủ của ông ta đều mất sao? Như vậy khác gì bị đuổi khỏi Tiên môn?
Nhưng ông ta vẫn phải gật đầu đồng ý, Tông chủ biết rõ Cốt Uyên là dê tế thần, không giết ông ta xem như nể tình xưa.
"Vâng, ta nhất định dốc toàn lực đi tìm Đinh đạo hữu."
Khổng trưởng lão cúi người hành lễ, lập tức rời khỏi Tiên môn.
Ông ta không muốn rời Bách Hà tiên đạo, một khi rời đi, công pháp kế tục của Bách Hà tiên đạo chưa nói đến, cũng khó có thể tìm được động phủ tốt như vậy.
"Hình Bộ, Lãnh Vưu Lâm, hai người các ngươi biết chuyện mà không báo, còn thông đồng với nhau, thu hồi ban thưởng, đuổi khỏi Bách Hà tiên đạo."
"Tất Thanh Kiến và mười bảy chủ trận pháp sư hộ trận, mỗi người nộp phạt ba ngàn tiên tinh. Tiếp tục trấn giữ trận tâm, lập công chuộc tội..."
Sau khi Lô Hải bị giết, đám Tất Thanh Kiến đều kinh hồn bạt vía.
Cũng may chỉ phạt ba ngàn tiên tinh, có nghĩa là họ không những bị thu hồi toàn bộ ban thưởng mà còn phải nộp thêm gần một nghìn tiên tinh nữa.
Nhưng so với Lô Hải bị giết, bọn họ coi như là quá may mắn.
"Tân Sấm."
Mạnh Chung Kỳ cuối cùng mới gọi đến Tân Sấm.
Tân Sấm cũng hết sức kinh hãi, vốn dĩ đây là chuyện không liên quan đến mình, nhưng lần này cường độ giết người trừng phạt của Tông chủ thực sự là quá lớn.
Thượng Tiên vực nói rằng, vì hiện tại Tiên môn nhân tài suy tàn, nên cố gắng tránh trừng phạt bằng giết người.
Ngay cả tu sĩ thuê ngoài bình thường cũng được bảo đảm, vậy mà Tông chủ Bách Hà tiên đạo lại giết nhiều người như vậy, thực sự là quá nặng tay.
"Đệ tử có mặt."
Tân Sấm thấp thỏm đáp.
Mạnh Chung Kỳ cuối cùng cũng nở nụ cười ấm áp:
"Tân Sấm à, ngươi làm rất tốt, Tiên môn rất có mắt khi chiêu mộ được thiên tài như Đinh Hoan.
Việc Đinh Hoan bị đuổi khỏi Tiên môn không hề liên quan đến ngươi, ngươi thực sự vất vả rồi."
Tân Sấm lo lắng nói:
"Tông chủ quá khen, đệ tử không dám."
Mạnh Chung Kỳ trầm ngâm một chút rồi nói:
"Nay ta thăng chức cho ngươi làm ngoại sự trưởng lão Tiên môn, có quyền tự quyết trong việc phong chức. Nếu có thể, ngươi cũng giúp ta tìm kiếm Đinh Hoan."
"Vâng, đệ tử nhất định dốc toàn lực tìm Đinh đạo hữu."
Tân Sấm mừng rỡ, không ngờ sự kiện lần này lại giúp hắn trở thành trưởng lão.
Phải biết, trưởng lão Tiên môn thấp nhất cũng phải là Kim Tiên, đa phần là Kim Tiên hậu kỳ, thậm chí cả Huyền Tiên.
Chuyện ở Bách Hà tiên đạo nhanh chóng lan ra khắp toàn bộ đệ tứ Tiên Vực, Bách Hà tiên đạo vì thế mà trở thành trò cười.
Một số Tiên môn nắm rõ tình hình bắt đầu lặng lẽ tìm kiếm tung tích của Đinh Hoan.
Trong đó, Song Tử Sơn Tiên Môn là nóng lòng nhất, Thường Đan Y, bạn của Đinh Hoan, hiện đang là đệ tử của Song Tử Sơn Tiên Môn.
Trong mắt bọn họ, chỉ cần tìm được Đinh Hoan, họ có quyền ưu tiên.
Đinh Hoan không biết rằng hiện có rất nhiều người đang tìm kiếm hắn, giờ phút này, hắn đang ở trong dãy núi sâu.
Với một đống tiên tinh trên người, hắn quyết định sẽ tu luyện một thời gian rồi tính tiếp.
Đầu tiên, bố trí tiên trận Ẩn Linh, sau đó bố trí tiên trận Tụ Linh, tiếp đến là tiên trận phòng ngự, tiên trận tấn công.
Từng đống tiên tinh hạ phẩm được Đinh Hoan đặt vào trong tiên trận Tụ Linh, sau đó, hơn mấy ngàn tiên tinh thượng phẩm được bố trí xung quanh người hắn.
Đại Vũ Trụ thuật vận chuyển, từng luồng tiên linh khí theo Đại Vũ Trụ thuật chu thiên phát triển không gian của Đinh Hoan với tốc độ cực nhanh.
Mỗi khi trong không gian có thêm một vì sao, thêm một đạo quy tắc, thực lực của Đinh Hoan sẽ tăng lên một bậc.
Chân Tiên tầng ba, Chân Tiên tầng bốn...
Chưa đầy hai năm, mấy vạn tiên tinh hạ phẩm và hơn mấy ngàn tiên tinh thượng phẩm của Đinh Hoan đã tiêu hao gần hết.
Phải nói, Đại Vũ Trụ thuật đúng là cỗ máy nghiền tiên tinh, mấy vạn tiên tinh hạ phẩm và mấy ngàn tiên tinh thượng phẩm bị Đại Vũ Trụ thuật mài sạch, tu vi của Đinh Hoan mới đạt tới Chân Tiên tầng bảy.
Đặc biệt là từ Chân Tiên tầng sáu lên Chân Tiên tầng bảy, Đinh Hoan gần như chỉ dùng tiên tinh thượng phẩm tự ngưng tụ để đột phá.
Điều này khiến Đinh Hoan cảm thấy, tiếp tục dùng tiên tinh hạ phẩm để tu luyện, thực lực của hắn muốn tăng lên e rằng rất khó.
Nhất định phải tìm đến tiên môn, tiến vào tìm kiếm tiên linh suối nguồn.
Đệ tứ Tiên Vực tuy nói còn tính là an toàn, nhưng các tiên môn đó đoán chừng cũng không khác nhau là mấy.
Tìm được tiên linh suối nguồn, cũng chỉ là vì người khác làm công, khi nào chính mình mới có thể nắm giữ một cái tiên linh suối nguồn hoàn toàn thuộc về mình?
Đệ tứ Tiên Vực này thật là lạ, tiên linh suối nguồn lại ở ngay bên trong tiên môn, rời khỏi tiên môn thì căn bản không có.
Đinh Hoan cũng tìm rất nhiều nơi, khi vận khí tương đối tốt thì có thể tình cờ tìm được một chỗ có chút tiên linh khí, nhưng muốn tìm một tiên linh suối nguồn thì đừng có nằm mơ.
Đinh Hoan vắt óc suy nghĩ, hắn cuối cùng cũng nghĩ ra được một biện pháp.
Đó chính là ở đệ tứ Tiên Vực luôn có một số tiên môn không trụ nổi mà phải đóng cửa, chỉ cần hắn tìm được những tiên môn đóng cửa đó trên mặt đất, chẳng phải nói là hắn có thể tìm kiếm được tiên linh suối nguồn rồi sao?
Đinh Hoan càng nghĩ càng thấy ý nghĩ của mình khả thi, chính hắn thậm chí còn cảm thấy hưng phấn vì ý nghĩ này.
Trong người chỉ còn khoảng một ngàn tiên tinh hạ phẩm và mấy tiên tinh thượng phẩm, nhất định phải mau chóng tìm được loại địa phương này, bằng không ở lại đệ tứ Tiên Vực chỉ là lãng phí thời gian.
Như vậy thật thà không bằng rời khỏi đệ tứ Tiên Vực, đi hư không tìm cơ hội...
Bạn cần đăng nhập để bình luận