Thần Thoại Chi Hậu

Chương 283: Lại tiến vào Tứ Trọng hải hẻm núi

"Đương nhiên, đây là lần thứ hai ta đến đây."
Đinh Hoan nói.
Đan Bắc Thư kích động nói:
"Đinh huynh đệ, ta cũng muốn cùng ngươi làm một chuyến, được không?"
Đinh Hoan cười ha hả:
"Đương nhiên được, bất quá lần này ta và Thất Kiếm đến hẻm núi Tứ Trọng Hải, có thể sẽ phải đánh đổi cả cái đầu đó."
Đan Bắc Thư khinh thường nói:
"Cái đám ở hẻm núi Tứ Trọng Hải chẳng qua là lũ mơ mộng hão huyền thôi, bọn chúng cho rằng tiên duyên Tinh Lục Tam Trọng Thiên ở hẻm núi Tứ Trọng Hải, ta đây 'phi phi', nơi đó mà có tiên duyên, nếu có thì ta Đan Bắc Thư mù mắt rồi. Đối phó đám ngu ngốc đó, có gì mà phải sợ, ta đi cùng các ngươi."
"Tốt, vậy chúng ta đi ngay thôi."
Đinh Hoan mừng rỡ.
Đan Bắc Thư không phải tu sĩ tầm thường, hắn không chỉ là Địa Tiên viên mãn, mà còn là tu sĩ còn sót lại của Đại Thông học viện.
Đại Thông học viện trước đây từng là tông môn đệ nhất phi thăng giới, cái ngôi vị đệ nhất này không phải kiểu treo đầu dê bán thịt chó như Hoang Thần Tông, mà là đệ nhất thật sự.
Tu sĩ từ những tông môn như vậy xuất ra, lẽ nào lại tầm thường?
Đinh Hoan dẫn đường, ba người tới bờ Tứ Trọng Hải.
Đinh Hoan việc đầu tiên là kiểm tra trận truyền tống của mình, trước đó hắn đã thử một lần nhưng trận truyền tống không hoạt động.
Qua kiểm tra Đinh Hoan phát hiện vấn đề.
Các bộ phận trận kỳ của trận truyền tống đã bị ăn mòn, nhưng kỳ trận chính luyện từ Hư Không Sa thì không hề hấn gì.
Điều này khiến Đinh Hoan mừng rỡ, lập tức chữa trị trận truyền tống.
Sau khi bố trí xong trận truyền tống, Đinh Hoan không giống lần trước chỉ bố trí một trận ẩn nấp cho xong, mà còn mượn đạo vận Đại Vũ Trụ thuật bố trí một trận phòng hộ tinh không bên ngoài trận truyền tống.
Đinh Hoan cũng không biết trận hộ này có hữu dụng hay không.
Nhưng việc trận truyền tống bị ăn mòn, đa phần đều là do quy tắc đạo vận ăn mòn mà ra.
Bây giờ hắn thêm một trận phòng ngự quy tắc đạo vận, có lẽ sẽ ngăn cản được trận truyền tống khỏi bị quy tắc đạo vận ăn mòn.
"Đinh lão đệ còn là một cao thủ trận đạo?"
Đan Bắc Thư quan sát một hồi trận pháp Đinh Hoan bố trí, bản thân hắn cũng không hiểu rõ.
Phải biết hắn là Trận Pháp sư cấp sáu, trình độ này ở phi thăng giới xem như là không tồi rồi.
"Hắc hắc, Đinh Hoan không lâu trước đây đã dùng trận vây giết để hủy diệt Trường Nhạn thư viện."
Phục Thất Kiếm cười hắc hắc nói.
"Ngươi đã hủy diệt Trường Nhạn thư viện rồi ư?"
Đan Bắc Thư trợn mắt nhìn Đinh Hoan.
Hắn thực sự không thể tưởng tượng được, tu vi của Đinh Hoan hẳn là vẫn chưa đạt tới Nhân Tiên a? Sao lại gan lớn mật vậy chứ?
"Đúng vậy, bọn chúng đã tiêu diệt tông môn của bạn ta, đương nhiên là ta phải báo thù rồi."
Đinh Hoan hờ hững nói.
Mục đích quan trọng hơn là vì Sử Thất Thu, cái lão tiểu tử luôn một mực muốn giết hắn, cho nên hắn mượn cơ hội này hủy diệt Trường Nhạn thư viện.
"Khó trách các ngươi phải trốn đến đây, lợi hại thật."
Đan Bắc Thư thở dài, hắn có cảm giác mình giống như đã chọn sai đường, có vẻ như đã rơi vào một cái hố rồi.
Đinh Hoan cười ha hả:
"Lão Đan, nếu ngươi sợ thì có thể rời đi bất cứ lúc nào mà."
Đan Bắc Thư trợn mắt:
"Ta Đan Bắc Thư đã từng sợ gì? Ta chỉ là không muốn gây chuyện thôi. Việc không muốn gây chuyện không phải vì sợ phiền phức, mà là do ta thực sự không có thời gian. Nếu ta dùng thời gian để đối phó với mấy chuyện lặt vặt đó, ta cũng chẳng thể tu luyện được tới cảnh giới này."
Phục Thất Kiếm nghe vậy liền không vui:
"Lão Đan, trước kia ta cũng không muốn gây chuyện, đem tất cả thời gian dồn vào tu luyện, kết quả tu luyện mấy trăm năm vẫn chỉ luẩn quẩn ở Nhân Tiên tầng năm. Mãi đến khi ta gặp được huynh đệ Đinh Hoan, rồi chúng ta khắp nơi gây chuyện, ha ha, hiện tại mấy năm mà ta đã là Địa Tiên."
Phục Thất Kiếm dứt khoát học theo Đinh Hoan gọi là lão Đan, còn Đan Bắc Thư thì bảo hắn không cần phải gọi mình là tiền bối.
"Ngươi ở chung với huynh đệ Đinh Hoan, trong vài năm mà tấn cấp lên Địa Tiên thì ta cũng có thể hiểu được. Đã ngươi chọn đi cùng huynh đệ Đinh Hoan thì ta đoán là muốn không gây chuyện cũng khó đấy."
Đan Bắc Thư thở dài nói.
Hắn và Đinh Hoan mới quen nhau không lâu, nhưng cũng đã hiểu sơ tính cách của Đinh Hoan.
Đây tuyệt đối không phải một quân tử báo thù mười năm không muộn, đây là loại người mà báo thù chậm hơn một đêm cũng đã coi là thua rồi.
Hắn định theo Đinh Hoan đi vài ngày, bây giờ thì chưa nhận được lợi ích gì, trước tiên đã thấy trước một trận chiến. Đừng nhìn vẻ ngoài hắn nói chuyện dễ dàng đơn giản như thế, thật ra trong lòng Đan Bắc Thư hiểu rất rõ, vào hẻm núi Tứ Trọng Hải nhất định sẽ có đánh nhau.
Ba người tiến vào Tứ Trọng Hải, một đường nói chuyện phiếm nhặt một vài Tinh Chiến Hồn, bất giác đã đi đến hẻm núi Tứ Trọng Hải.
"Mấy người chắc cũng cảm nhận được rồi chứ? Chỉ cần ngươi ở trong Tứ Trọng Hải, bất kể ngươi đi đâu thì cuối cùng cũng sẽ tới hẻm núi Tứ Trọng Hải này thôi."
Đan Bắc Thư chỉ vào hẻm núi Tứ Trọng Hải, giọng điệu có chút ngưng trọng.
"Lão Đan, ngươi không biết nguyên nhân à?"
Sau khi lên Địa Tiên, Phục Thất Kiếm có vẻ nói nhiều hơn hẳn.
Đan Bắc Thư liếc mắt:
"Cái gì mà ta cũng không biết, ở Tinh Lục Tam Trọng Thiên này thì có ai biết cơ chứ."
Nói xong Đan Bắc Thư không để ý tới Phục Thất Kiếm, mà lại nói với Đinh Hoan:
"Huynh đệ Đinh, đi xuống chỗ này không dễ dàng đâu..."
"Ta từng xuống một lần rồi."
Đinh Hoan cười sớm nói.
Đan Bắc Thư lần nữa cạn lời:
"Ngươi từng xuống một lần rồi ư? Sao có thể chứ? Nơi này toàn là đủ loại cấm chế tự nhiên, nhiều nhất là cấm chế công kích. Như thế cũng thôi đi, then chốt là thần niệm ở đây còn không thể mở rộng ra được.
Nếu có thần niệm, coi như có cấm chế cũng có thể phòng ngừa được. Đối với tu sĩ mà nói, không có thần niệm thì chẳng khác gì ở trần, gần như bằng với việc rút răng hổ hay là tóm bắt lão hổ.
Nói trắng ra là xuống dưới nhất định sẽ bị thương, mà xuống rồi cũng không lên được."
"Đúng, cho nên ta đã chuẩn bị pháp bảo."
Đinh Hoan nói xong lấy ra ba chiếc pháp bảo giống như dù nhảy.
Đan Bắc Thư thở dài.
"Khó trách ngươi có thể diệt được Trường Nhạn thư viện, rồi còn có thể tới được đây. Đoán chừng là ngươi sớm đã biết đám người Cửu Nguyên muốn truy sát ngươi, nên vừa diệt Trường Nhạn thư viện ngươi đã bỏ chạy rồi à?"
Đinh Hoan thực sự không biết người của Cửu Nguyên sẽ đuổi giết hắn, nhưng hắn có Đại Thôi Toán thuật mà.
"Đối mặt với Cửu Nguyên, ta cùng lắm là chỉ chạy một lần này thôi, lần sau ta sẽ không trốn."
Đinh Hoan nói xong đi đến lối vào hẻm núi, đồng thời nắm lấy pháp bảo dù nhảy trong tay.
Đan Bắc Thư và Phục Thất Kiếm đứng hai bên cạnh Đinh Hoan.
Đối với họ thì tu vi của Đinh Hoan dù sao vẫn là thấp hơn.
"Kích hoạt pháp bảo, xuống."
Đinh Hoan nói xong liền nhảy xuống, đồng thời kích hoạt pháp bảo trong tay.
Lần này hắn không giống lần trước phải từ từ leo xuống vách đá như rùa bò nữa, mà trực tiếp nhảy xuống luôn.
Đan Bắc Thư và Phục Thất Kiếm cũng không do dự, theo Đinh Hoan nhảy xuống, cũng kích hoạt pháp bảo trong tay.
Nhìn pháp bảo hóa thành dù nhảy bao bọc toàn bộ thân thể, không chỉ làm chậm tốc độ rơi xuống, còn có thể ngăn cản mọi loại công kích cấm chế.
Đan Bắc Thư hoàn toàn ngây người.
Thật là một ý tưởng thiên tài mà, sao hắn lại không nghĩ ra nhỉ?
Đinh Hoan thì mừng rỡ vô cùng, hắn cảm thấy lĩnh vực tinh vực của mình đã triển khai, tất cả xung quanh đều nằm trong lĩnh vực của hắn, thần niệm của hắn thậm chí không hề bị áp chế một chút nào.
Không những vậy, Đinh Hoan chắc chắn rằng chỉ cần Đan Bắc Thư và Phục Thất Kiếm ở trong lĩnh vực của hắn, thần niệm của họ cũng có thể hoàn toàn mở rộng ra ngoài.
Ban đầu còn lo lắng phía dưới này cường giả quá nhiều, không biết ai sẽ chào hỏi.
Hiện tại thì không còn chút lo lắng nào nữa.
Xem ra lựa chọn tấn cấp lên tinh vực cảnh ở Linh Nguyên Cốc là một lựa chọn đúng đắn.
"Huynh đệ Đinh Hoan, thần niệm của ta giống như có thể thi triển được rồi, à không đúng, là lĩnh vực của ngươi ư?"
Đan Bắc Thư vừa cảm nhận được thần niệm của mình có thể sử dụng thì đã phản ứng lại ngay, đây không phải là do thần niệm của hắn mạnh lên, mà là do lĩnh vực của Đinh Hoan.
Đinh Hoan cười ha ha:
"Đúng vậy, chính là lĩnh vực của ta đấy. Trước đây ta còn không biết, giờ thì chúng ta không còn gì phải kiêng kị nữa. Chỉ cần ở trong phạm vi lĩnh vực của ta, thần niệm có thể mở rộng hoàn toàn."
Ý định ban đầu của Đinh Hoan là nói, chỉ cần không ra khỏi phạm vi lĩnh vực của hắn, thì thần niệm của Đan Bắc Thư và Phục Thất Kiếm sẽ không bị ảnh hưởng.
Nhưng ngay lập tức hắn nghĩ, hẻm núi Tứ Trọng Hải chỉ có tí xíu, Đan Bắc Thư và Phục Thất Kiếm làm sao có thể rời khỏi phạm vi lĩnh vực của hắn chứ.
"Lợi hại thật."
Đan Bắc Thư không nhịn được khen.
Sao hắn có thể không biết đến lĩnh vực của tu sĩ chứ? Hắn cũng có lĩnh vực Địa Tiên của mình.
Trong tình huống bình thường, tu sĩ chỉ tu luyện tới cảnh giới Nhân Tiên thì lĩnh vực chân chính mới có thể thành hình, không phải nói dưới Nhân Tiên không có lĩnh vực, mà là do lĩnh vực dưới Nhân Tiên quá kém. Đều là chỉ có vẻ bề ngoài, chỉ có thể dùng khí thế để nghiền ép tu sĩ cấp thấp, không thể hình thành thực chất.
Nhưng lĩnh vực của Nhân Tiên trở lên chỉ là xây dựng dựa trên thực lực bản thân, chủ yếu là dùng để phòng ngừa bị người đánh lén, còn nữa là thần thông ngưng tụ và khống chế không gian của mình.
Lúc nào thì lĩnh vực có thể ngăn chặn được môi trường xung quanh chèn ép thần niệm chứ?
Thêm việc Đan Bắc Thư cảm nhận được Đinh Hoan lúc tu luyện trước đây, càng khẳng định công pháp tu luyện của Đinh Hoan không hề bình thường.
Có thần niệm hỗ trợ, tốc độ của ba người bỗng nhiên tăng nhanh.
Vốn dĩ phải mất một hai ngày mới có thể xuống đến đáy, hiện tại ba người chỉ dùng một hai canh giờ đã rơi xuống đáy vực.
Bởi vì ba người tốc độ quá nhanh, đến gần đáy vực, cơ chế cấm công kích thậm chí còn chưa kịp mở ra.
Ba người vừa xuống đến đã bị người phát hiện ngay.
"Tiểu tử, ta biết ngay ngươi sẽ lại xuống đây mà. Không tệ, vậy mà kiên trì mấy năm mới lại xuống, hắc hắc..."
Một giọng nói khàn khàn vang lên, Đinh Hoan không cần quay đầu lại cũng biết là lão già tổ gà phát kia.
"Lão đầu, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Đinh Hoan cười nói.
Đan Bắc Thư cảm khái:
"Nơi này còn có cả một con sông Thanh Tinh đáy biển, đáng tiếc mấy tinh thể này còn chưa hóa đá, nếu không thì giá trị phải kinh người."
Lão đầu tổ gà phát lại cười khà khà:
"Các ngươi là bạn của tiểu tử này à, xem ra hắn không có kể cho các ngươi nghe chuyện đào ngàn trượng Thanh Tinh đáy biển ở đây nhỉ, có chút không nghĩa khí à nha."
"Mấy tinh thể đáy biển này đều là ngươi đào hết à?"
Đan Bắc Thư kinh hãi.
Đinh Hoan gãi đầu:
"Chẳng phải là ta sao."
Đan Bắc Thư hít vào một ngụm khí lạnh, hắn biết rõ về thứ Thanh Tinh đáy biển này.
Một dòng sông Thanh Tinh dài như vậy, như một chỉnh thể, pháp bảo bình thường không cắt được.
Đinh Hoan có thể cắt được hơn một ngàn trượng, nói rõ Đinh Hoan có một kiện Tiên khí.
"Đem Thanh Tinh đáy biển mang..."
Lão già tổ gà phát đang nói thì đột ngột dừng lại, lập tức lại quan sát tỉ mỉ Đan Bắc Thư.
Một lúc sau hắn bỗng nhiên cảm thấy không đúng, liền tung ra một quyền.
Ầm! Dòng sông Thanh Tinh xa xa rung lên từng đợt vì một quyền của hắn.
"Thần niệm của ta khôi phục rồi?"
Giọng của lão già tổ gà phát run rẩy, có chút không dám tin nhìn tay của mình.
Đan Bắc Thư biết nguyên nhân là gì, hắn im lặng liếc nhìn Đinh Hoan...
Bạn cần đăng nhập để bình luận