Thần Thoại Chi Hậu

Chương 170: Liễu trưởng lão cũng sợ

Khuất Nguyệt Sơn rất nhanh cũng cảm thấy không ổn, lục phủ ngũ tạng của mình dường như bắt đầu rã rời...
Diêm Mai muốn giết hắn...
Khuất Nguyệt Sơn hiểu rõ điều này, cảm giác linh hồn mình sắp lìa khỏi thân xác.
Đây rốt cuộc là loại độc gì? Mà lại khiến hắn hoàn toàn không cảm nhận được quá trình trúng độc.
Đã vậy còn không thể dùng chân nguyên ép ra ngoài, một khi trúng chiêu như hòa vào cơ thể, khiến thân thể hắn tan rã nhanh chóng.
Lúc này Khuất Nguyệt Sơn rất muốn gầm thét gọi người đến, nhưng thân thể của hắn hoàn toàn không nghe theo điều khiển.
Đinh Hoan vẫn đang nghiên cứu trận pháp, cho dù Diêm Mai giết Khuất Nguyệt Sơn bị bắt, Khuất Nguyệt Sơn tìm hắn tính sổ, hắn cũng không sợ.
Cổng doanh trướng lại vọng đến một tiếng:
"Đinh đạo hữu, ta có thể vào nói chuyện chút chứ?"
"Liễu trưởng lão?"
Đinh Hoan vừa nghe giọng đã biết là Liễu trưởng lão, hắn vội vàng chạy ra mở cửa.
Liễu Âm Châu bước vào, cười nói:
"Không làm phiền Đinh đạo hữu chứ?"
Đinh Hoan ra vẻ kinh hãi.
"Đâu có đâu có, không biết Liễu trưởng lão có chuyện gì phân phó tiểu tử?"
Liễu Âm Châu vội nói:
"Phân phó thì không dám, chỉ là muốn hỏi Đinh đạo hữu, ngươi đối đãi Khuất trưởng lão thế nào."
Đinh Hoan khựng lại, một vị trưởng lão tông môn lại hỏi hắn, một đầu bếp, đối đãi một trưởng lão tông môn khác thế nào? Điều này có hơi lạ.
"Tiểu tử kiến thức cạn hẹp, làm sao dám sau lưng bàn luận về trưởng lão, Liễu tiền bối đừng làm khó ta."
Đinh Hoan vội nói.
Liễu Âm Châu thầm nghĩ, ngươi kiến thức cạn hẹp? Ngươi mà kiến thức cạn hẹp thì đã không tính kế Khuất Nguyệt Sơn, còn làm Khuất Nguyệt Sơn bị thương nặng.
Ngươi không dám sau lưng nói trưởng lão? Ngươi ngay trước mặt Khuất Nguyệt Sơn còn chửi gia này nọ, lời này lừa quỷ còn không ai tin ngươi.
"Đinh đạo hữu, tính tình của Khuất trưởng lão ta hiểu khá rõ, đừng thấy hắn bị thương, nhưng những gì hắn muốn làm thì nhất định phải làm cho bằng được."
Liễu Âm Châu vẫn tươi cười.
Trong lòng Đinh Hoan chấn động, hắn biết đây là Liễu Âm Châu nhắc nhở, Khuất Nguyệt Sơn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
"Nhưng ta một đầu bếp thì làm được gì? Chỉ biết tùy thời thôi.
Ai dà, nếu ta có linh căn tư chất tốt, thì đã gia nhập tông môn, Khuất trưởng lão cũng sẽ không so đo với cái tên đầu bếp nhỏ nhoi như ta."
Đinh Hoan nói vậy là muốn biết, việc Liễu Âm Châu đột nhiên tìm đến, chẳng lẽ là coi trọng giác quan thứ sáu của hắn, nên muốn mời hắn gia nhập Tử Hà cốc? Nếu không, nhắc nhở thì có ý gì?
Nếu đúng là vậy thì không tệ.
Liễu Âm Châu tự nhiên hiểu rõ ý của Đinh Hoan, đáng tiếc nàng cũng như Cô Hữu Xương, không có quyền tự quyết chiêu Đinh Hoan vào Tử Hà cốc.
Nàng cảm thấy Đinh Hoan khá tốt, nên muốn tìm hiểu xem Đinh Hoan định đi đâu, để khi về tông môn còn bẩm báo.
Nếu tông môn đồng ý, sẽ báo cho Đinh Hoan, giới thiệu Đinh Hoan vào Tử Hà cốc.
"Đinh đạo hữu, Khuất trưởng lão gia nhập Song Hồn tông không quá mười năm, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, hắn đã thành một trưởng lão, nên mới trẻ như thế..."
Liễu Âm Châu vừa nói vừa nhìn Đinh Hoan.
Nàng nghi ngờ Đinh Hoan đã nhìn ra điều gì.
Đinh Hoan nghe xong lập tức cảnh giác.
Trước đây hắn cứ nghĩ chỉ mình mình nhận ra Song Hồn tông là tông môn đoạt xá, bây giờ lời Liễu Âm Châu đã chỉ rõ Khuất Nguyệt Sơn là kẻ đoạt xá.
Xem ra các tông môn khác sớm đã biết Song Hồn tông là tông môn đoạt xá.
Mà người ta tông môn còn không dám đứng ra phản đối hay trừng phạt Song Hồn tông, thì một kẻ nhỏ bé chưa nhập môn như hắn dựa vào đâu dám nói ra bí mật của Song Hồn tông?
Không phải tự tìm chết sao?
"Đúng vậy, Khuất trưởng lão thật anh minh thần võ, tuổi trẻ tài cao... Khí phách ngút trời, tư chất vô song, Song Hồn tông thật lợi hại a."
Hiện tại Đinh Hoan càng không thể nói ra Song Hồn tông là tông môn đoạt xá. Liễu Âm Châu có chút bất đắc dĩ, nàng muốn Đinh Hoan nói ra Khuất trưởng lão là kẻ đoạt xá, rồi sau đó có thể nhờ chủ đề đó mà thân thiết với Đinh Hoan, rồi tranh thủ thiết lập quan hệ.
Nếu chính nàng nói ra, thì hiệu quả sẽ kém hơn rất nhiều.
Chờ Đinh Hoan nói ra, nàng sẽ giữ bí mật cho hắn, thậm chí còn cùng hắn nghiên cứu thảo luận, điều này sẽ làm Đinh Hoan tin tưởng nàng hơn.
Đinh Hoan này tuy là một đầu bếp, lại trơn như cá chạch, khó nắm bắt.
Ngay lúc Liễu Âm Châu còn định nói thêm điều gì, bên ngoài truyền đến một tiếng khóc nức nở:
"Liễu trưởng lão, Cô trưởng lão, mau đến xem Khuất trưởng lão, hắn, hắn. ."
Liễu Âm Châu nghe xong, trong lòng giật mình, nhanh chóng xông ra ngoài.
Khi nàng đến doanh trướng của Khuất Nguyệt Sơn, Cô Hữu Xương đã ở đó.
Đệ tử Song Hồn tông duy nhất còn sống sót Diêm Mai, mắt đỏ hoe đứng ngoài doanh trướng, thần sắc đau buồn.
Tuy Diêm Mai đang giả vờ đau lòng, nhưng sâu thẳm bên trong lại vô cùng kinh hãi và sợ hãi.
Đinh Hoan này thật sự quá đáng sợ.
Hắn biết Đinh Hoan chắc chắn có dục dược lợi hại hoặc thủ đoạn giết người trong vô hình, nhưng chưa bao giờ nghĩ Đinh Hoan lại có thể chế tạo độc ghê gớm đến vậy. .
Mới trong khoảng thời gian ngắn ngủi, mà hắn đã xử lý xong Khuất Nguyệt Sơn, lại còn chết thê thảm mà hắn chưa từng thấy.
Trong lòng Diêm Mai, sau này nhất định phải đi theo Đinh Hoan.
Dù không thể đi theo, cũng phải kết giao với Đinh đại ca.
Cô Hữu Xương và Liễu Âm Châu liếc nhau, rồi cùng bước vào doanh trướng.
Bên trong Khuất Nguyệt Sơn ngã trên đất, mặt mày đã tan nát, đã chết không thể chết thêm.
"Kinh mạch hắn đã tan nát hết cả, máu thịt cũng biến thành dịch lỏng, thật là một loại độc đáng sợ."
Giọng Cô Hữu Xương nặng nề.
Họ chỉ cần dùng thần niệm quét qua là biết Khuất Nguyệt Sơn đã chết như thế nào.
Liễu Âm Châu lại thấy lạnh cả người, nói thật, vừa rồi khi ngồi trong doanh trướng Đinh Hoan nói chuyện.
Sâu trong lòng nàng, kỳ thực cũng không quá e dè Đinh Hoan.
Đinh Hoan thông minh và có tâm cơ, có năng lực cảm nhận cực mạnh, nhưng thực lực thì vẫn còn kém xa nàng, nàng hoàn toàn không có gì phải kiêng kỵ.
Bây giờ thấy dáng vẻ Khuất Nguyệt Sơn, nàng mới nhận ra mình đã sai.
Liễu Âm Châu khẳng định 100%, cái chết của Khuất Nguyệt Sơn không thoát khỏi liên quan đến Đinh Hoan.
Đinh Hoan chưa hề lộ diện mà đã có thể giết Khuất Nguyệt Sơn, thủ đoạn này đơn giản đáng sợ đến rợn người.
Còn việc nghi ngờ Diêm Mai? Điều đó hoàn toàn không thể xảy ra.
Diêm Mai chỉ là một kẻ đệ tử mới nhập môn, làm gì cũng sợ hãi, nếu Khuất Nguyệt Sơn mà bị hôn mê bắt đi giết, hắn có lẽ còn không dám.
Vốn dĩ Liễu Âm Châu định khi về tông môn sẽ tiến cử Đinh Hoan với Cổ tông chủ, nhưng bây giờ nàng đã đổi ý.
Tuyệt đối không thể để Đinh Hoan vào Tử Hà cốc, người này quá đáng sợ.
Chỉ là một đầu bếp bình thường mà đã có thể âm thầm giết được một trưởng lão, đợi khi hắn trưởng thành, chẳng phải cả tông chủ cũng dễ dàng bị âm sát hay sao?
"Độc nuốt chân cương mà đáng sợ vậy sao, thật không thể tin được."
Sau một hồi lâu, Cô Hữu Xương mới thở dài một tiếng.
Liễu Âm Châu lại nói:
"Cũng có thể là do hàn bạt độc chưa được loại bỏ sạch sẽ."
"Ai dà."
Cô Hữu Xương thở dài một tiếng rồi bước ra khỏi doanh trướng, sau đó nói với Diêm Mai mắt đỏ hoe bên ngoài:
"Chuyện này không trách ngươi, ngươi hãy đi chôn cất trưởng lão tông môn ngươi đi. Đồ đạc của hắn, ngươi giúp hắn mang về Song Hồn tông."
"Cô trưởng lão, vãn bối không dám đụng vào đồ đạc của Khuất trưởng lão."
Diêm Mai nhanh chóng cúi đầu nói.
Cô Hữu Xương gật đầu:
"Nếu vậy, ta sẽ mang đến Song Hồn tông."
Diêm Mai là người mới, xét ra thì bây giờ vẫn chưa phải đệ tử Song Hồn tông, không dám đụng vào đồ của trưởng lão cũng là lẽ thường.
"Vâng."
Diêm Mai vội cúi người đáp.
Lúc này Liễu Âm Châu đã không còn tâm trạng đi nói chuyện phiếm với Đinh Hoan, thậm chí không muốn gần gũi với Đinh Hoan nữa.
Đinh Hoan không ra ngoài, hắn vừa nghe tiếng khóc của Diêm Mai là biết tiểu tử này đã thành công.
Thằng nhóc này giỏi thật, nghĩ ra biện pháp đúng là hữu dụng. Tối đó Diêm Mai cũng không đến tìm hắn, Đinh Hoan âm thầm gật đầu, như thế mới đúng.
Nếu tối ngày đầu tiên mà Diêm Mai đến tìm hắn, thì có thể nói thằng nhóc này quá ngu.
Ai cũng biết quan hệ giữa hắn và Khuất Nguyệt Sơn không tốt, Khuất Nguyệt Sơn vừa chết, Diêm Mai đã đi tìm Đinh Hoan, không bị nghi ngờ cũng không được.
Ngày thứ hai, đoàn người tiếp tục đi, ngay cả Khuất trưởng lão của Song Hồn tông cũng đã chết, không ai nghĩ rằng mình mệnh cứng hơn Khuất trưởng lão cả.
Một ngày, cả đoàn tăng tốc độ di chuyển.
Khi cắm trại buổi tối, Đinh Hoan vẫn đi ra ngoài kiếm thức ăn.
Nơi nguy hiểm như thế, trước có Hàn Bạt, sau có nuốt chân cương, Đinh Hoan còn dám một mình ra ngoài, hầu hết các đệ tử đều khâm phục gan dạ của đầu bếp Đinh Hoan.
Đinh Hoan gan dạ, cũng không đi quá xa, chỉ bắt được một con heo rừng sắt lưng ở gần rồi trở về.
Vì hiện tại Đinh Hoan là người dẫn đường, nên ngay cả Quản Nữ cũng nói với Đinh Hoan, để Đinh Hoan đừng có nấu ăn nữa.
Sự thật là số lần Đinh Hoan ra ngoài tìm kiếm thức ăn hiện tại cũng đã giảm đi rất nhiều, mỗi lần tìm được có thể ăn được mấy ngày.
Cũng không phải vì sợ hãi mà là vì hắn muốn dùng toàn bộ thời gian để nghiên cứu trận pháp.
Mấy ngày kế tiếp đều không có chuyện gì xảy ra, giúp mọi người trong đội có thêm chút sinh khí.
Diêm Mai cũng mượn cơ hội tiếp cận Đinh Hoan, đồng thời rất nhanh liền trở thành bạn bè khá thân.
"Đinh đại ca, cảm ơn ngươi."
Diêm Mai trả lại gien sương độc cho Đinh Hoan, nói một câu cảm tạ chân thành từ đáy lòng.
Hắn là một đệ tử mới, không sai, nhưng trong lòng hắn, địa vị của Đinh Hoan còn cao hơn cả Cô trưởng lão và Liễu trưởng lão.
Cô trưởng lão và Liễu trưởng lão không thể bảo toàn được mạng sống của bọn họ, nhưng Đinh Hoan thì có thể. Cô trưởng lão và Liễu trưởng lão cũng không thể giúp một người tu đạo bình thường như hắn giết Khuất Nguyệt Sơn, nhưng Đinh Hoan lại làm được.
"Đại ca, bây giờ huynh có thể cho ta biết vấn đề kia không?"
Diêm Mai thấp giọng hỏi.
Đinh Hoan cũng không tiếp tục giấu giếm, cũng nói nhỏ:
"Song Hồn tông là một môn phái chuyên đoạt xác, bọn chúng chiêu mộ các ngươi, chính là để mấy lão già trong tông đoạt xác."
Diêm Mai ngẩn người, một hồi lâu mới thì thào nói:
"Thì ra là thế, khó trách... Ta hiểu rồi..."
Trước đây hắn còn định tiếp tục quay lại Song Hồn tông, nhưng sau khi nghe Đinh Hoan nói, cho dù có gan to bằng trời, hắn cũng không dám trở về Song Hồn tông.
"Đinh đại ca, ta có thể đi theo sau huynh không?"
Sau khi hoàn hồn từ cơn khiếp sợ, Diêm Mai tranh thủ thời gian hỏi Đinh Hoan.
Đinh Hoan trầm ngâm một chút rồi nói:
"Chuyện của ta và Khuất trưởng lão, chắc chắn sẽ truyền đến Song Hồn tông, cho nên sau khi mọi người an toàn, chính là lúc ta phải chạy trốn.
Ngươi còn một con đường khác, vì tư chất của ngươi không tệ, ngươi có thể nịnh bợ Liễu trưởng lão hoặc Cô trưởng lão, nếu như có thể gia nhập tông môn của bọn họ..."
Diêm Mai lắc đầu:
"Đinh đại ca, tư chất của ta dù không tệ, nhưng ta chắc chắn rằng dù là Diễn Nguyệt tông hay Tử Hà Cốc đều sẽ không vì ta mà gây thù với Song Hồn tông, nếu ta không muốn trở về Song Hồn tông, thì chỉ còn con đường đi theo Đinh đại ca mà thôi."
Đinh Hoan cười ha ha một tiếng:
"Vậy thì, cùng nhau trốn đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận