Thần Thoại Chi Hậu

Chương 196: Tử Hà cốc Tông chủ

Quản Nữ trở về rất nhanh, Liễu Âm Châu cũng không chậm trễ, lập tức điều khiển phi thuyền bay thẳng tới Hà Cốc.
"Liễu trưởng lão, người trở về rồi à."
Cổ Sa trưởng lão một mực chờ ở miệng tông môn thấy phi thuyền của Liễu Âm Châu hạ xuống, vội vàng nghênh đón.
"Cổ trưởng lão vất vả rồi."
Liễu Âm Châu khách khí một câu, đợi mọi người xuống thuyền xong thì thu hồi phi thuyền.
Cổ Sa liếc một vòng, tầm mắt dừng lại trên người Diêm Mai.
Đinh Hoan thoạt nhìn giống như người phàm, lại đi cuối cùng, chỉ có Diêm Mai là phù hợp điều kiện.
Ngay khi Cổ Sa định coi Diêm Mai là Đinh Hoan để chào hỏi, thì Liễu Âm Châu nói:
"Cổ trưởng lão, đây là Đinh Hoan đạo hữu, đây là Diêm Mai đạo hữu và Lão Lục. Quản tiên tử chắc là ngươi quen biết, ngươi cứ dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi trước đã, ta vào gặp Tông chủ ngay."
Cổ Sa toát mồ hôi, cũng may Liễu trưởng lão nói kịp, nếu không thì đã lỡ rồi.
"Hoan Ca, không ngờ Hà Cốc lại đẹp như vậy, mà lại còn chưa thấy cái cốc đâu."
Vừa vào Hà Cốc, Diêm Mai đã không nhịn được thốt lên.
So với Hà Cốc, linh khí ở Tây Phong thành chỉ như rác rưởi mà thôi.
Đến cả Quản Nữ cũng kinh ngạc không thôi.
Nàng đã tới đây một lần rồi, nhưng cũng chưa vào trong tông môn.
Lần này tiến vào trong tông môn, nàng cảm thấy Hà Cốc còn hoành tráng hơn Diễn Nguyệt tông, có điều không hiểu, vì sao địa vị của Hà Cốc lại kém xa Diễn Nguyệt tông.
"Đinh đạo hữu, Nữ tiên tử, Diêm đạo hữu, mời đi theo."
Đứng trước cửa phòng khách của Hà Cốc, Cổ Sa vô cùng khách khí nói.
Lão Lục chớp mắt một cái:
"Ta không cần mời sao?"
Cổ Sa giật nảy mình, con yêu thú này lại còn biết nói chuyện?
Lập tức, hắn nhớ tới Liễu Âm Châu trưởng lão, tranh thủ bổ sung thêm một câu:
"Lão Lục đạo hữu cũng mời."
Đến cả Diêm Mai cũng khinh bỉ liếc Lão Lục, tên này đúng là quá ngây thơ.
"Tông chủ, ta đã trở về..."
Liễu Âm Châu nhường Cổ Sa trưởng lão tiếp đãi Đinh Hoan và những người khác, nàng lập tức đi tới Tử Hà Phong.
Liễu Âm Châu vừa nói vừa dừng lại, nàng kinh hoàng nhìn Tông chủ Cổ Mạch đang nằm trên giường.
Đây đâu còn là một người sống? Rõ ràng chỉ là một lớp da bọc mấy khúc xương.
Đầu đã hoàn toàn biến thành khô lâu, cũng may hai mắt vẫn còn.
"Tông chủ, người..."
Liễu Âm Châu không kìm được bật khóc.
Từ khi nàng vào tông môn, Tông chủ vẫn luôn rất quan tâm đến nàng, giờ Tông chủ lại thành ra thế này.
"Con đã về... còn tìm được Đinh Hoan rồi..."
Giọng Cổ Mạch mơ hồ không rõ.
"Tìm được rồi, hiện tại hắn đang ở trong tông môn chờ, ta tới gặp người trước."
Liễu Âm Châu cố nén nỗi đau buồn, nàng biết Tông chủ chắc chỉ còn sống được vài ngày nữa.
Thấy Tông chủ thật sự không nói nổi nữa, Liễu Âm Châu tiếp tục nói:
"Trước khi chúng ta về bị tàn binh của Song Hồn tông chặn lại, ta không phải đối thủ của tàn binh, là Đinh Hoan giết tàn binh..."
"Đinh Hoan đã là Chân Đan rồi sao? Vậy thì không thể để hắn..."
Cổ Mạch chưa kịp nói hết câu thì đã cạn hơi.
Liễu Âm Châu vội nói:
"Không phải, hắn mới Trúc Cơ. Lúc động thủ với tàn binh, hắn chọn thời cơ giết tàn binh rất chuẩn. Mà lại một thương kia của hắn ta chưa từng thấy qua, đúng là thần thông.
Đinh Hoan giết được tàn binh, phần lớn là do nắm bắt được cơ hội và tâm lý của tàn binh mà thôi. Tông chủ, hay là con dẫn Đinh Hoan đến gặp người ngay bây giờ?"
"Được, được..."
Cổ Mạch liên tục nói hai chữ "được".
Đinh Hoan chưa ngồi bao lâu, Liễu Âm Châu đã tới phòng khách.
"Thật xin lỗi, Đinh đạo hữu, ta vẫn chưa nói cho ngươi biết mục đích ta tìm ngươi."
Liễu Âm Châu vừa tới đã áy náy nói.
Đinh Hoan cười:
"Âm Châu tỷ cứ nói thẳng."
Hắn không cảm nhận được ác ý của Liễu Âm Châu, mà lại giữa Liễu Âm Châu và hắn cũng không có thù oán gì, không nhất thiết phải chờ mấy tháng để mưu hại hắn.
Dù Đinh Hoan có đồng ý hay không, Liễu Âm Châu cũng biết mình nhất định phải nói:
"Đinh đạo hữu, Tông chủ của chúng ta bị trọng thương cách đây nửa năm, hiện tại không còn sống được bao lâu nữa. Tông chủ nghe được chuyện của ngươi nên mong muốn gặp ngươi một lần."
Đinh Hoan ngẩn người, Tông chủ của một tông môn lớn như Hà Cốc, chỉ vì muốn gặp mình một lần mà lại để Liễu Âm Châu trưởng lão chờ ở Tây Phong thành nửa năm sao?
Chẳng lẽ có gì sai sót chăng? Hắn mới vừa sáng tạo ra đại vũ trụ thuật thôi mà, Tông chủ này chắc chắn không thể biết được.
"Đinh đạo hữu, ta biết chuyện này có hơi đường đột..."
Thấy Đinh Hoan im lặng, Liễu Âm Châu tranh thủ bổ sung.
Đinh Hoan đứng lên.
"Nếu đã đến đây rồi thì mời Âm Châu tỷ dẫn đường vậy."
Gặp một lần thì gặp một lần, dù sao mình cũng phải nương náu ở Hà Cốc một thời gian.
Sau khi dẫn Đinh Hoan ra khỏi phòng khách, Liễu Âm Châu mới khẽ nói:
"Đinh Hoan, tông môn của chúng ta hiện tại đang gặp nội ưu ngoại hoạn, Tông chủ để ta làm Tông chủ tạm thời, nhưng ta biết mình không có năng lực đó, nên muốn đề cử ngươi...
Đinh Hoan kinh ngạc nhìn Liễu Âm Châu:
"Âm Châu tỷ, tỷ không đùa đấy chứ? Ta một kẻ tư chất phế thải, tông môn nhỏ cũng chẳng thèm, tu vi lại thấp, tỷ lại bảo ta làm Tông chủ Hà Cốc sao?"
Liễu Âm Châu nghiêm mặt nói:
"Nếu như trước kia ta còn chút do dự, thì bây giờ ta khẳng định rồi, chỉ có ngươi làm Tông chủ Hà Cốc mới là phù hợp nhất."
Đinh Hoan cười ha hả, lười đáp lời Liễu Âm Châu.
Trong tình cảnh rối ren thế này hắn càng không thể làm Tông chủ, hắn có con đường của riêng mình muốn đi, lẽ nào lại chịu trói buộc ở Hà Cốc để làm Tông chủ?
Có lẽ trong mắt mọi người, việc Đinh Hoan làm Tông chủ Hà Cốc chính là cất nhắc Đinh Hoan lên gấp vạn lần, nhưng Đinh Hoan bây giờ thật sự không hiếm loại cất nhắc này.
Nếu không sáng tạo ra đại vũ trụ thuật, có lẽ hắn còn thấp thỏm lo sợ rồi thuận theo mà ở lại đây, nhưng sau khi khai sáng ra đại vũ trụ thuật, đối với hắn bây giờ thì việc tìm kiếm tài nguyên mới quan trọng hơn.
Vừa đến Tử Hà Phong, Đinh Hoan đã không khỏi kinh hãi.
Nồng độ linh khí ở đây, so với lúc hắn ngồi trên mạch khoáng của Trán Thần để tu luyện còn kém hơn nhiều.
Khó trách ai cũng muốn làm Tông chủ, nơi ở của Tông chủ thật sự quá tốt để tu luyện.
"Tông chủ, Đinh Hoan đến rồi."
Liễu Âm Châu đứng ngoài động phủ của Cổ Mạch ở Tử Hà Phong, gọi một tiếng.
Một hồi lâu sau, Đinh Hoan mới nghe được một giọng nói yếu ớt:
"Vào đi."
Đinh Hoan không dùng thần niệm, khi hắn bước vào phòng ngủ và thấy Tông chủ Hà Cốc nằm trên giường, liền lập tức ngây người.
Đây mới thật là da bọc xương, chẳng hề quá chút nào.
Trên người Tông chủ Hà Cốc, da thịt dường như đã hoàn toàn biến mất.
"Đinh đạo hữu, ta không thể đứng dậy được, xin thứ lỗi..."
Dù Cổ Mạch nói chuyện khó khăn, nhưng vẫn cố nói một câu khách khí.
Đinh Hoan bây giờ đang tu luyện đại vũ trụ thuật, trong đại vũ trụ thuật có một phần riêng chuyên dành cho vũ trụ chi độc.
Vậy nên Đinh Hoan nhìn một cái là biết ngay Cổ Mạch trúng độc, mà độc này còn rất quen.
Đây là độc của Tàng Kiếm Sơn, lão già này khi nào lại đi Tàng Kiếm Sơn chứ?
Nghĩ đến Cơ Tân Đình ở Tàng Kiếm Sơn không biết bao nhiêu năm, lão già chết tiệt này vẫn sống tốt, thậm chí còn có sức để hãm hại người khác.
Vẻ mặt sắp chết của lão già kia có thể không phải vì độc của Tàng Kiếm Sơn, mà là vì thanh kiếm kia.
Rõ ràng Cổ Tông chủ này không được rồi, ít nhất cũng kém xa Cơ Tân Đình.
"Cổ Tông chủ, không cần khách khí, người có gì thì lát nữa nói."
Đinh Hoan biết Cổ Mạch chắc chắn muốn hỏi mình vài vấn đề, rồi khảo sát xem mình có đủ tư cách, có thể làm Tông chủ này không.
Có điều, Đinh Hoan thật không muốn phí sức nói chuyện như vậy.
Độc của Tàng Kiếm Sơn có thể lấy mạng của Cổ Mạch, nhưng đối với hắn, chỉ cần mấy hơi thở là có thể giải quyết được.
"Đinh Hoan, ngươi..."
Thấy Đinh Hoan nói vậy, Liễu Âm Châu có chút ngây người.
Chẳng lẽ không thấy Tông Chủ sắp chết rồi sao? Cái gì mà có gì thì lát nữa lại nói?
Đinh Hoan đi đến bên cạnh Cổ Mạch, đưa tay bắt mạch ở cổ tay của Cổ Mạch, đại vũ trụ thuật vận chuyển.
Một khắc sau, độc tố trong cơ thể Cổ Mạch nhanh chóng hóa thành một vệt đen bị Đinh Hoan cuốn đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận