Thần Thoại Chi Hậu

Chương 305: Vượt qua nhận biết mỹ nữ

Đinh Hoan lại một lần nữa cảm nhận được từng đợt, từng đợt kịch độc đạo vận ùa vào lĩnh vực của hắn, nhưng Đại Vũ Trụ thuật của hắn chỉ trong vài chu thiên liền hóa giải gần như toàn bộ đám kịch độc đạo vận này.
Nhìn thấy Già Bách Hợp toàn thân bê bết máu vẫn còn vận độc, Đinh Hoan đành phải đưa tay túm lấy hư không, những kịch độc kia lập tức ngưng tụ thành một giọt nọc độc.
Đinh Hoan vung tay bắn ra, giọt nọc độc này liền rơi vào tay Già Bách Hợp:
"Đừng nếm thử chút độc của ngươi, đối với ta không có chút tác dụng nào đâu."
Già Bách Hợp toàn thân đầy máu nhìn giọt nọc độc trên lòng bàn tay, cả người như bị sét đánh.
Hắn chưa từng thấy người nào như Đinh Hoan, khống chế độc thuật mà lại đến mức tùy tâm sở dục như vậy.
Nếu không phải tùy tâm sở dục, sao có thể vung tay một cái liền thu hồi được giọt nọc độc này ném trả cho hắn?
Trong giọt nọc độc này dung hợp độc tính của mười vạn linh thảo và mười một loại độc dược khác nhau, là đại biểu cho độc thuật cao nhất của hắn.
Thế mà bây giờ trong mắt Đinh Hoan lại chẳng khác gì trò trẻ con, trong lòng hắn dâng lên một sự tuyệt vọng.
Trước đó, hắn vẫn cho rằng mình là đệ nhất nhân Tam Trọng thiên Tinh Lục.
Cho dù năm đó cường giả số một La Bắc xuất hiện trước mặt hắn, hắn cũng có thể khiến La Bắc quỳ xuống.
Bởi vì La Bắc chưa kịp ra tay đã bị độc của hắn ăn mòn rồi.
Đến mức người sau này được Tam Trọng thiên Tinh Lục phong làm cao thủ số một Cơ Tân Đình, vậy đối với hắn mà nói cũng chẳng khác gì một đứa trẻ con.
Bây giờ hắn đột nhiên hiểu ra một đạo lý, nếu đối phương không sợ độc của hắn, vậy thì hắn chẳng là cái gì cả.
"Ta không phải là đối thủ của ngươi."
Già Bách Hợp thở dài một tiếng, trong giọng nói tràn đầy sự suy sụp.
"Nếu biết không phải là đối thủ của ta thì mau thả bạn của ta ra đi."
Đinh Hoan cảm thấy có phải tên này quanh năm dùng độc nên thần kinh phản ứng chậm đi nửa nhịp rồi không? Chẳng lẽ không biết nếu muốn giết hắn thì sớm đã giết rồi sao?
Già Bách Hợp đưa tay ném ra mấy viên trận kỳ, sau đó dưới mặt đất một khe nứt xuất hiện trước mặt mọi người, rồi từ dưới khe nứt từ từ bay lên một lồng sắt.
Phí Triển Không bị giam cầm trong lồng sắt.
Đinh Hoan quét mắt nhìn, tên này chỉ trúng độc, cũng không có bị thương gì khác.
Không đợi Đinh Hoan ra tay, lần này Già Bách Hợp đưa tay liền giải trừ độc cho Phí Triển Không, lồng sắt cũng trực tiếp nứt ra.
Phí Triển Không mơ màng mở mắt, ngay lập tức nhìn thấy Đinh Hoan và những người khác.
Hắn liền bật dậy, phát hiện mình đã không sao.
"Đinh tông chủ, ngươi đến cứu ta?"
Phí Triển Không kích động nói.
Lần này hắn thua thật sự là quá mất mặt, thế mà bị độc đánh gục, xem ra sau này trên người còn phải chuẩn bị sẵn một ít Giải Độc Đan.
"Không sao là tốt rồi, vì sao Già Bách Hợp muốn giam ngươi lại, không giam người khác?"
Đinh Hoan nghi hoặc nhìn Phí Triển Không.
Phí Triển Không trợn to mắt:
"Hắn là Già Bách Hợp?"
Nói xong, lại thở dài một tiếng:
"Thảo nào loại độc này đến ta cũng không giải được, thì ra là cái lão độc vật này.
Nghiêm chỉnh mà nói, thời điểm Phí Triển Không nổi danh thì Già Bách Hợp còn không biết đang ở đâu. Bất quá danh tiếng lão độc vật Già Bách Hợp ngoài kia, Phí Triển Không nghe cũng không có gì lạ.
Đinh Hoan câm lặng nhìn Phí Triển Không, thực lực ngươi đúng là có, nhưng mà năng lực giải độc này của ngươi thì vẫn đừng có khoe khoang thì hơn.
Cho dù không phải là Già Bách Hợp, đổi thành một cường giả khác dùng độc tới thì ngươi cũng tàn đời thôi.
"Ngươi nói đi, tại sao Già Bách Hợp lại muốn giam ngươi."
Tuần Hữu Thiện hỏi.
Phí Triển Không lắc đầu:
"Nói thật, ta thực sự không biết."
"Bất kể là vì lý do gì, giết rồi nói."
Mộc Thành Tử tiến lên muốn một chưởng đập chết Già Bách Hợp.
Đinh Hoan xua tay cản lại:
"Được rồi, không cần giết hắn."
Mộc Thành Tử và những người khác nghi hoặc nhìn Đinh Hoan.
Công pháp Đinh Hoan ra tay chưa từng nương tay, khi ở Tam Trọng Đạo Thành, Đinh Hoan có thể nói đã chém giết toàn bộ tu sĩ Thần tộc và Cửu Nguyên gần như không còn ai.
Già Bách Hợp độc ác như vậy, mà lại không giết?
Ngay cả Già Bách Hợp cũng kinh ngạc nhìn Đinh Hoan:
"Ngươi không giết ta?"
Hắn cũng nhìn ra, thực lực Đinh Hoan tuy không ra sao, nhưng có lẽ là người cầm đầu đám người này.
Bằng không thì những người này cũng sẽ không khi không thể địch lại hắn lại mời Đinh Hoan đến.
Đinh Hoan từ tốn nói:
"Nếu như ngươi chỉ muốn rời đi thì bây giờ ngươi có thể đi rồi, ta nói là ta không có ý định giết ngươi."
"Ta tin ngươi."
Già Bách Hợp gật đầu.
Nói xong, hắn đưa tay kéo một cái.
Điều khiến Đinh Hoan kinh ngạc chính là, Già Bách Hợp lại là một nữ nhân.
Hắn đoán không sai, tên gia hỏa này quả thực là đang đeo mặt nạ dịch dung.
Mặt nạ dịch dung của nàng tuyệt đối là linh bảo cấp bậc Hậu Thiên, hắn căn bản không nhìn ra được, chẳng qua chỉ là đoán.
Đinh Hoan từng được thấy mỹ nữ tuyệt sắc, Kỳ Tâm Nguyệt sau khi khôi phục dung mạo chính là đỉnh cao nhan sắc của nữ giới, nhưng so với Già Bách Hợp thì hình như còn kém một chút.
La Họa tiên tử giống như đệ nhất mỹ nữ Phi Thăng giới, đứng trước mặt Già Bách Hợp cũng phải tự ti mặc cảm.
Đinh Hoan cố gắng nghĩ một vòng những người phụ nữ mà hắn quen biết, mà vẫn không có ai so được về dung mạo với Già Bách Hợp.
Dù cho có dùng bút vẽ thì cũng không thể nào miêu tả được dung mạo hoàn mỹ đến vậy.
Đây đúng là một tuyệt tác điêu khắc tỉ mỉ của tạo hóa, cho dù chỉ là chạm khẽ vào cũng cảm thấy là xúc phạm.
Mà đó vẫn là khi Già Bách Hợp còn chưa thể hiện dáng vẻ nữ nhi của mình, nếu không thì có lẽ nàng sẽ càng khiến người ta kinh ngạc tán thán hơn.
Đinh Hoan hít sâu một hơi, hắn tu luyện Đại Vũ Trụ Thuật, lúc này mới gắng giữ được lòng bình thường.
"Ngươi thực sự là nam nhân đặc biệt nhất mà ta từng gặp, cho nên ta nguyện ý nói cho ngươi biết nguyên nhân và quá khứ của mình."
Già Bách Hợp cảm nhận được ngay cả nhịp tim của Đinh Hoan cũng không hề tăng lên, không nhịn được mà cảm thán một tiếng.
Đinh Hoan im lặng nói:
"Có gì thì nhanh nói đi, sự kiên nhẫn của ta có hạn, mà thời gian của ta cũng có hạn."
Bất luận Già Bách Hợp có bao nhiêu xinh đẹp, thoạt nhìn có bao nhiêu trẻ tuổi thì trong mắt Đinh Hoan cũng chỉ là một người phụ nữ hơn trăm tuổi mà thôi.
Đinh Hoan không biết người khác nghĩ gì, nhưng hắn mặc dù đã khai sáng Đại Vũ Trụ thuật, đi ra con đường tiên đạo thuộc về mình và tu vi cũng đã đạt đến tương đương với cảnh giới Chân Thần.
Thế nhưng tư tưởng của hắn hoàn toàn chính xác vẫn chưa đi theo truyền thống cũ, ít nhất là bây giờ.
"Được."
Già Bách Hợp nói một chữ "được" rồi trầm mặc một lúc, tựa hồ đang sắp xếp lại suy nghĩ.
Phải đến mười mấy nhịp thở trôi qua, nàng mới mở miệng nói:
"Ta đến từ một tiểu đan môn Khổ Đan Môn, phụ thân ta Già Huân Thần là Tông chủ Khổ Đan Môn..."
Đinh Hoan nhíu mày:
"Khổ Đan Môn ta biết mà, trước đó là một môn phái nhỏ ở Cửu Nguyên thành, hình như bị tu sĩ Cửu Nguyên tiêu diệt rồi thì phải."
Bạn cần đăng nhập để bình luận