Thần Thoại Chi Hậu

Chương 101: Xâm lấn

"Ha ha, Lão Chung, ngươi không biết ta lo lắng cho ngươi nhiều cỡ nào đâu, thấy ngươi không sao, ta thật sự là yên tâm."
Giọng Chu Cần Giang từ xa đã vọng đến.
Ngạn Hiệp cũng cười ha ha một tiếng, tiến lên ôm Chung Trì:
"Chung ca, ngươi không sao thì tốt quá rồi, chúng ta lại có thể cùng nhau đi giết Hung thú."
"Lão Ti Trưởng, Ngạn Phó Minh. Chung Trì không sao, trong lòng ta cũng mừng. Chẳng qua là hắn lại còn ngậm máu phun người, nói ta Sử Xương Nghĩa cùng Hung thú hại hắn, ta Sử Xương Nghĩa vì bảo vệ Địa Cầu, xông pha trận mạc không biết bao nhiêu lần.
Mấy ngày nay cũng vừa mới từ đống Hung thú trở về, ta vừa mới khỏe lại, cửa liền bị Chung Trì đập.
Ta Sử Xương Nghĩa dù không có công lao, cũng có khổ lao, Chung Trì vừa về đến đã đối với ta như vậy, khiến ta thấy trái tim lạnh ngắt."
Sử Xương Nghĩa ác nhân cáo trạng trước, từ lý lẽ đến tình cảm, nói cứ như thể cả vành mắt hắn đều đỏ hoe.
Tên này tuy là người Châu Mỹ, nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở Hoa Hạ, kỳ thực chính là một người Hoa Hạ rành sáu câu.
"Lão Chung, có phải chăng có hiểu lầm gì ở đây?"
Chu Cần Giang nghi ngờ hỏi.
Là người đứng đầu Cục An Toàn Phổ Hải, thực lòng thì hắn tin tưởng Chung Trì.
Nhưng hiện tại là thời khắc vô cùng quan trọng, nếu như nảy sinh xung đột giữa Liên minh gien và Chung Trì, chỉ có thể làm Hung thú bao phủ Địa Cầu nhanh hơn mà thôi.
Sử Xương Nghĩa nghe Chu Cần Giang nói, càng bất bình:
"Liên minh gien thành lập đến nay, việc gì không phải là vì kéo dài sự sống cho Địa Cầu, vì tương lai của nhân loại?
Đinh Hoan ác đồ như thế, cũng đâu có từng phá cửa lớn tổng bộ của Liên minh gien ta."
Chung Trì cười khẩy nói:
"Đinh lão đệ tới cũng không có ý định giống như ta, hắn đâu có rảnh đi phá cửa? Hắn đi giết người. Ngươi nói cho ta biết xem, lần nào Đinh lão đệ tới, Liên minh gien của các ngươi còn giữ lại được cái gì?"
Chung Trì càng nói càng nhớ tới chuyện Đinh Hoan nói Hắc Trùng Cầu kia là bọ hung.
"Ngươi..."
Sử Xương Nghĩa hận không thể tự vả mình một cái, hắn tự dưng nhắc tới Đinh Hoan làm gì?
"Lão Chung, chuyện này dù sao cũng phải điều tra rõ ràng, liên bang..."
Chu Cần Giang vừa nói được một nửa thì một tiếng thét chói tai đột ngột nổ tung trên không trung.
Lập tức, điện thoại trong tay hắn run dữ dội, không chỉ điện thoại của hắn, mà cả máy liên lạc trong tay minh chủ Liên minh gien Sử Xương Nghĩa và Phó minh chủ Võ Đạo Liên minh Ngạn Hiệp cũng kêu điên cuồng.
Không cần nghe, chỉ cần nhìn tiếng thét chói tai trên bầu trời, liền biết chắc chắn có chuyện lớn xảy ra.
Mà chuyện này còn là chuyện lớn không thua gì thú triều toàn cầu.
Chu Cần Giang bắt điện thoại, đầu dây bên kia liền vang lên giọng Đậu Khánh Chi, cục trưởng Tổng cục An Toàn Hoa Hạ:
"Lão Chu, lập tức điều động toàn bộ thành viên Cục An Toàn Phổ Hải, hỗ trợ cho Tây Á.
Bốn chiếc phi thuyền ngoài hành tinh đã hạ cánh ở đó, trong đó có hai chiếc đĩa bay cực lớn. Bọn chúng đã tiêu diệt nhiều quốc gia, đồng thời thành lập căn cứ Tây Á. Chúng có nhện bất tử và vũ khí trường vực cấp cao, quân liên bang bị thương vong rất nhiều..."
"Ti trưởng, vũ khí trường vực là gì?"
Có thể do Đậu Khánh Chi đã cúp máy, gọi lại căn bản là không gọi được.
Lúc này, Sử Xương Nghĩa và Ngạn Hiệp cũng buông điện thoại, sắc mặt hai người đều vô cùng ngưng trọng.
"Nền văn minh cao cấp hơn từ hành tinh khác tiến vào Trái Đất, đã tiêu diệt mấy nước ở Tây Á.
Viện trưởng Vĩnh Trụ thành Mục Đà chết trận, nghe nói ông ấy bị nhện bất tử vây, căn bản không có cơ hội trốn thoát."
Giọng Ngạn Hiệp có phần trầm trọng.
Chung Trì nghe bên cạnh lòng cũng hẫng một nhịp, Mục Đà tuy không phải Tiên thiên, nhưng cũng là cường giả Hậu thiên đỉnh phong gần với Tiên thiên.
Một cường giả như vậy, mà bị nhện bất tử bao vây vẫn không thoát sao?
Nghĩa là, nếu như hắn bị nhện bất tử bao vây, cơ hội muốn thoát ra cũng vô cùng thấp rồi?
Chu Cần Giang ngưng trọng nói:
"Sử minh chủ, ông cũng điều động người của Liên minh gien tới Tây Á đi, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó. Quân liên bang đóng tại Tây Á quá ít, quân tiếp viện đang trên đường tới Tây Á."
Sử Xương Nghĩa gật đầu:
"Tôi biết, chúng ta sẽ tập trung ở Tây Á."
Chung Trì hừ một tiếng:
"Sử Xương Nghĩa, chính cái lũ văn minh hành tinh khác là do Liên minh gien của ông dẫn tới đấy. Lúc trước các ông bắn đủ loại tín hiệu vũ trụ, giờ thì hay rồi, rước họa vào thân.
Các ông gây tai họa cho Trái Đất, các ông chính là tội đồ của Trái Đất, đáng tội chết vạn lần."
"Chung Trì, ta nể ông đã có nhiều cống hiến cho việc bảo vệ Trái Đất, nhưng ông đừng có lúc nào cũng ngậm máu phun người như vậy.
Dựa vào đâu nói cái lũ văn minh hành tinh khác kia là do Liên minh gien của ta dẫn tới? Tôi còn nói là do Chung Trì ông dẫn tới đây này, ông có phục không?"
Sử Xương Nghĩa tức giận nói.
Chu Cần Giang vội vàng nói:
"Bây giờ mọi người phải đồng tâm hiệp lực, tranh cãi nhau lúc này, chỉ làm cho nhân loại chúng ta diệt vong nhanh hơn mà thôi.
Lũ người hành tinh khác đến dựng căn cứ rồi nhưng không lập tức hủy diệt Trái Đất trên quy mô lớn, chứng tỏ chúng có dã tâm rất lớn, muốn nô dịch Trái Đất. Chúng ta càng phải đoàn kết lại."
Theo kế hoạch của Chung Trì, hôm nay dù thế nào cũng phải xử lý Sử Xương Nghĩa. Chỉ cần Cục An Toàn và Võ Đạo Liên minh tới, hắn có thể đấu tay đôi với Sử Xương Nghĩa.
Đáng tiếc, kế hoạch của hắn vừa mới bắt đầu thì lại xảy ra chuyện văn minh hành tinh khác xâm lược.
Dù Chung Trì có không cam lòng thế nào, cũng biết lúc này còn tiếp tục gây sự với Sử Xương Nghĩa thì dù có lý cũng sẽ thành không có đạo lý.
"Lão Chung, ngươi cùng cục An Toàn của ta đến Tây Á đi."
Chu Cần Giang muốn nhân cơ hội này để kéo Chung Trì theo.
Hiện tại trong cục An Toàn, người mạnh nhất là Ti trưởng Khúc Y, nhưng Khúc Y lại là một cô gái nhỏ, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ thiếu thốn, có Chung Trì ở bên cạnh trông chừng, hắn cũng yên tâm.
Cục An Toàn Phổ Hải gần đây bị tổn thất nặng nề, chết chóc thương vong. Tông Hàn còn đang trong thời gian chữa thương, căn bản không thể dẫn đội.
Chung Trì lắc đầu:
"Lão Chu, ta muốn mượn các ngươi một chiếc máy bay và một chiếc máy bay điều khiển từ xa. Ta cần một mình đi ra ngoài một chuyến."
Khi biết nền văn minh ngoài hành tinh kia có mấy chiếc phi thuyền, nhện bất tử có thể giết cả Mục Đà, hắn liền khẳng định rằng cách đi như vậy của bọn họ phần thắng không lớn.
Chỉ có kéo thêm lão đệ Đinh Hoan, thực lực của Đinh lão đệ còn mạnh hơn hắn, đầu óc cũng nhạy bén hơn. Ngoài ra, Tâm Nguyệt cô nương bên cạnh Đinh lão đệ cũng có tác dụng rất lớn.
Nền văn minh ngoài hành tinh lần này đến, tám chín phần mười là từ hành tinh của Tâm Nguyệt cô nương đến, chỉ cần có Tâm Nguyệt cô nương thì ta sẽ hiểu người hiểu ta.
Chu Cần Giang cười khổ nói:
"Lão Chung, không phải ta không cho ngươi mượn. Anh xem, giờ quân của bọn hành tinh khác đóng quân ở Tây Á, thì khu vực trời phía đó chắc chắn trăm phần trăm đã bị người ta khống chế.
Anh có dám chắc máy bay của mình sẽ không bay qua đó? Nếu anh đi qua đó thì đến cơ hội trốn chạy anh cũng không có."
Chung Trì trầm mặc, hắn muốn đến đảo Bioko tìm Đinh Hoan, thật sự phải đi qua bên đó.
"Lão Chu, vậy thế này đi, tự mình ta đi."
Chung Trì lúc này liền quyết tâm.
Hắn không ngờ, mình vừa trở lại Phổ Hải thì lại phải trở về đảo Bioko, biết thế thì thà không về.
Nhưng nếu không về thì hắn cũng không biết ở Tây Á đã xuất hiện phi thuyền và chiến đĩa của văn minh hành tinh khác, và văn minh hành tinh khác còn đang dựng căn cứ ở Tây Á.
"Lão Chung, sao không cùng chúng tôi đi?"
Chu Cần Giang cau mày, sao cái tên Chung Trì này lại toàn cơ bắp rồi?
Chung Trì cười khổ:
"Lão Chu, ta biết mình đang làm gì, nếu chuyện này ta không làm thì nhân loại ở địa cầu có nguy cơ bị nô dịch. Ta muốn đi tìm người giúp đỡ, anh tin ta đi."
Chu Cần Giang thấy Chung Trì có vẻ không nói dối, đành gật đầu.
"Lão Chu, Khúc Y có phải đang ở chỗ cục An Toàn của anh không? Anh phải chiếu cố cho nó đấy. Chung Trì vừa về đã nghe nói về chuyện của Khúc Y, Phương Sùng và Athy.
Mấy người này nổi danh trên tuyến phòng thủ nhân loại, khiến Chung Trì rất kinh ngạc.
Bây giờ người trẻ tuổi đều giỏi vậy sao?
Nhưng khi hắn nghe được dù là Khúc Y, Phương Sùng hay Athy thì đều là đệ tử của Đinh Hoan, thì hắn thấy bình thường.
Đinh Hoan là người trẻ tuổi giỏi nhất mà hắn từng thấy, không ai sánh được. Đệ tử của Đinh Hoan, đương nhiên cũng không kém được.
"Anh yên tâm, nó đang là ti trưởng cục An Toàn Phổ Hải của chúng tôi. Lúc trước tôi mời anh, cũng là vì muốn bảo vệ nó."
Chu Cần Giang bực tức nói.
"Vậy thì tốt, tôi đi trước."
Chung Trì vẫy tay, hắn phải tranh thủ thời gian.
Chung Trì chỉ kịp gọi điện cho con gái rồi vội vàng đi đến chỗ ở của Niên Kim Khánh, hắn đã hứa giúp Đinh Hoan gửi tin, không thể quên.
"Đây là nơi ở của Niên Kim Khánh?"
Chung Trì trông thấy bụi cỏ cao quá đầu người, hơi kinh ngạc.
Hắn bước vào biệt thự, ném tấm ván gỗ Đinh Hoan viết xuống ở cửa, rồi quay người rời đi.
Chung Trì vừa đi, một con khỉ liền xông ra, nhặt lấy tấm ván gỗ vào tay.
Con khỉ này chính là Lão Lục đang đợi Đinh Hoan ở chỗ này, mấy ngày đầu Lão Lục cảm thấy còn được.
Nhưng đợi mãi đợi mãi, Đinh Hoan vẫn chưa tới, Lão Lục liền không còn tâm trạng.
Nếu không phải để tăng cường thực lực thì nó đã sớm rời đi rồi.
Trong lòng buồn bực, Lão Lục vẫn là khẽ cắn môi tiếp tục ở chỗ này chờ Đinh Hoan, nó so với ai khác đều rõ ràng, muốn tăng lên trên diện rộng thực lực của chính mình, chỉ có đi theo Đinh Hoan mới được.
Khôi phục trí nhớ về sau, Lão Lục này không biết gặp bao nhiêu người, cho đến bây giờ, vẫn không có một ai có thể như Đinh Hoan khiến nó tâm phục khẩu phục.
"Lão Lục, ta hiện tại rất bận, không có thời gian trở lại đón ngươi. Ngươi nếu muốn tiến bộ, liền tự mình đi Côn Lôn sơn chờ ta, nếu không muốn, liền trở về thiên Lạc sơn đi."
Thấy dòng chữ viết trên tấm ván gỗ này, Lão Lục tức đến kêu loạn.
Cuối cùng nó cũng chỉ có thể nén sự khó chịu, lao ra đuổi theo Chung Trì.
"Ngươi" Chung Trì nhìn thấy tấm ván gỗ trong tay Lão Lục, lúc này mới hiểu ra tin tức Đinh Hoan đưa nguyên lai là đưa cho một con khỉ.
Lão Lục không ngừng chít chít kêu, dùng móng vuốt chỉ chỉ Chung Trì, lại chỉ chỉ chính mình, sau đó chỉ chỉ đường.
Chung Trì cuối cùng cũng hiểu được một chút, hắn không dám chắc chắn nói:
"Ý của ngươi là, muốn theo ta cùng đi tìm Đinh Hoan?"
Lão Lục thấy Chung Trì hiểu ý mình, lập tức gật đầu.
"Không tệ, còn có thể nghe hiểu tiếng người."
Chung Trì cũng có chút hứng thú.
Nếu không phải muốn theo Chung Trì cùng đi tìm Đinh Hoan, với câu nói này của Chung Trì, Lão Lục đã cho hắn một đấm rồi.
"Lão Lục này, ta nói cho ngươi biết, nơi ta đi cũng không gần, có hơn một vạn cây số. Ừm, ta đi đường nhanh lắm đấy, ngươi chắc chắn còn muốn cùng ta đi? Chung Trì nhìn lướt qua tấm ván gỗ trên móng vuốt Lão Lục cười hắc hắc, thế mà gọi Lão Lục. Hắn là thực lực Tiên Thiên, vô luận là rừng cây hay núi non, đối với hắn mà nói đều như đất bằng.
Trong mắt Lão Lục lộ ra khinh thường, lại còn nói chuyện tốc độ với nó.
"Đã vậy, thì ngươi theo ta đi thôi."
Tính cách Chung Trì lại là không câu nệ tiểu tiết, tùy tiện.
Lão Lục khinh thường, hắn cũng không thèm để ý...
Bạn cần đăng nhập để bình luận