Thần Thoại Chi Hậu

Chương 396: Hối làm pháp, phệ vạn đạo

Nghỉ ngơi sau một ngày, vô luận là Khố Đình Dực hay Phụ Song Bình, nhìn từ vẻ ngoài không còn vẻ mệt mỏi như mấy ngày trước, cả hai đều có vẻ tinh thần hơn.
Khố Đình Dực vừa thấy Ôn Tri Hi cõng Đinh Hoan đi ra, lập tức chào đón và nói:
"Ôn đạo hữu, chúng ta ở đây cũng coi như có chút kinh nghiệm, nhưng về việc lựa chọn hướng đi thì ta thật mơ hồ. Ta luôn cảm thấy khu vực đầm nước có vẻ an toàn hơn, nhưng khu vực đất khô cằn tự nhiên sẽ dễ đi hơn. Hay là thế này thì sao? Chúng ta tách ra, bên nào an toàn sẽ báo tin cho bên kia."
Ôn Tri Hi nhìn về phía Đinh Hoan. Điều này càng khiến Khố Đình Dực xác định rằng, đừng nhìn Ôn Tri Hi tu vi có vẻ cao hơn Đinh Hoan nhiều, người quyết định lại chính là tên Đinh Hoan này.
"Tri Hi, ta thấy biện pháp này không tệ, mọi người cùng đi có khi sẽ toàn quân bị diệt. Tách ra thì luôn có một đội an toàn hơn."
Đinh Hoan nói.
Ôn Tri Hi không hiểu lắm vì sao Đinh Hoan đột nhiên lại muốn tách ra, nàng đương nhiên không có ý kiến, vốn dĩ nàng cũng không muốn đi theo hai người kia. Ánh mắt của Khố Đình Dực khiến nàng rất khó chịu, nếu không phải nàng có tu dưỡng tốt, đã sớm cho sắc mặt rồi.
"Được, vậy các ngươi chọn chỗ nào?"
Khố Đình Dực trầm giọng hỏi.
Ôn Tri Hi không nói gì, Đinh Hoan trầm ngâm một lúc lâu mới mở miệng hỏi:
"Khố đạo hữu cảm thấy bên nào thích hợp với chúng ta hơn?"
Khố Đình Dực cười nói:
"Theo lý mà nói, các ngươi nên đi khu vực đất khô cằn, nhưng ta cho rằng đầm nước có vẻ an toàn hơn..."
"Đa tạ Khố đạo hữu đã nhắc nhở, vậy thì chúng ta đi theo hướng đầm nước thôi."
Đinh Hoan không chút do dự đồng ý với Khố Đình Dực.
Khố Đình Dực ngẩn người, trực giác mách bảo Đinh Hoan không có khả năng nghe theo ý hắn. Hắn cố ý để Đinh Hoan và Ôn Tri Hi đi theo hướng đầm nước, Đinh Hoan đáng lẽ sẽ chọn đi theo hướng đất khô cằn. Ý là sao? Sao hắn vừa đề nghị, Đinh Hoan đã đồng ý rồi? Chẳng lẽ Ôn Tri Hi và Đinh Hoan cũng có bản đồ về khu vực đất khô cằn và đầm nước xem đường nào an toàn sao?
Ôn Tri Hi cõng Đinh Hoan vừa định đi theo hướng đầm nước, thì Phụ Song Bình bỗng nhiên lên tiếng:
"Nếu ngươi cảm thấy khu đầm nước an toàn, vậy tại sao chúng ta phải đi hướng đất khô cằn? Sao mọi người không cùng nhau đi đầm nước cho tốt?"
Khố Đình Dực cười ngượng ngùng:
"Cùng đi đầm nước đương nhiên là tốt hơn, nhưng nếu không may gặp nguy hiểm, chẳng phải chúng ta sẽ toàn quân bị diệt? Nếu Đinh đạo hữu đã chọn khu đầm nước, thì chúng ta cứ theo đất khô cằn, ít nhất có hai hướng để thăm dò."
"Không được, hoặc là chúng ta cùng đi đầm nước, hoặc là một mình ngươi đi đất khô cằn."
Phụ Song Bình kiên quyết nói.
Đinh Hoan thấy vậy vội vàng nói:
"Nếu vậy thì chúng ta đi đất khô cằn thôi."
Khố Đình Dực còn muốn nói gì đó, thì Ôn Tri Hi đã cõng Đinh Hoan hướng về phía đất khô cằn, nhanh chóng đi xa.
"Dực Ca, vì sao bọn họ không khăng khăng đi theo đầm nước?"
Phụ Song Bình nghi hoặc hỏi.
Khố Đình Dực cũng nhíu mày, con đường nào an toàn hơn giữa đầm nước và đất khô cằn, không được đánh dấu trên bản đồ. Hắn và Phụ Song Bình biết khu vực đầm nước an toàn, là bởi vì công pháp của Phụ Song Bình chỉ hướng đầm nước, chứ không phải do bản đồ. Công pháp của Phụ Song Bình là do tổ tiên của Phụ gia để lại. Tổ tiên của Phụ gia không chỉ truyền lại công pháp và trận đạo cho Phụ Song Bình, mà còn để lại rất nhiều tài nguyên tu luyện. Đồng thời còn nói cho Phụ Song Bình, khi gặp bản đồ không chỉ rõ hướng, cứ dựa theo công pháp mà đi, chắc chắn không sai.
Ngay cả trên bản đồ của Phụ Song Bình cũng không chỉ rõ hướng nào an toàn hơn giữa đất khô cằn và đầm nước, Khố Đình Dực tin rằng cho dù Ôn Tri Hi và Đinh Hoan có bản đồ, cũng không thể biết rõ đường nào an toàn.
"Đinh đại ca, ta cảm thấy đầm nước mới là đường đi đúng. Nếu bọn họ có bản đồ, thì khu đầm nước an toàn hơn là đúng rồi."
Sau khi đi xa, Ôn Tri Hi mới lên tiếng.
Đinh Hoan nói:
"Đất khô cằn rất nguy hiểm, chúng ta không thể đi tiếp, nhất định phải dừng lại ở đây."
"Vậy ngươi?"
Ôn Tri Hi nghi hoặc nhìn Đinh Hoan. Nếu biết đất khô cằn nguy hiểm, tại sao vẫn muốn đi qua?
Đinh Hoan nói:
"Bản đồ đó ta cũng có, ngươi xem thử đi."
Nói rồi, Đinh Hoan lấy ra một chiếc ngọc giản đưa cho Ôn Tri Hi.
Ôn Tri Hi kinh ngạc nhìn Đinh Hoan, Đinh Hoan lấy được bản đồ khi nào mà nàng không hề hay biết. Nàng nhanh chóng xem xong bản đồ:
"Đinh đại ca, trên này không hề viết đầm nước hay đất khô cằn an toàn hơn."
Đinh Hoan cười nói:
"Hai người kia nhất định biết khu đầm nước an toàn, nên dù chúng ta chọn cái gì, họ cũng sẽ kiếm cớ đi vào đầm nước."
"Vậy chúng ta cũng theo đầm nước đi thôi."
Ôn Tri Hi nhìn về phía Đinh Hoan.
Đinh Hoan nói:
"Đầm nước thì an toàn, nhưng lúc mới vào sẽ có một đợt nguy hiểm. Chúng ta sẽ chờ ở đây đến khi đợt nguy hiểm đó qua rồi thì sẽ đi. Còn về đất khô cằn, chúng ta không thể đi về phía trước, càng đi có lẽ sẽ mất mạng."
Ôn Tri Hi dù không hiểu Đinh Hoan làm thế nào mà biết được, nhưng nàng cũng không hỏi thêm. Đinh Hoan đưa tay đánh ra mấy đạo trận văn, ngay lập tức một màn hình giám sát trận pháp xuất hiện trước mặt hai người. Cuộc trò chuyện của Khố Đình Dực và Phụ Song Bình rõ ràng hiện trên màn hình, hai người đó đi về phía đầm nước cũng không vội.
"Dực Ca, bao giờ chúng ta đi nhặt xác cho bọn họ?"
Phụ Song Bình hỏi.
Khố Đình Dực cười hắc hắc:
"Nhặt xác chắc là không đến mức, ta còn muốn chữa thương cho người phụ nữ kia nữa..."
Nghe vậy, vẻ mặt Phụ Song Bình liền trở nên khó coi.
Khố Đình Dực vội nói:
"Ngươi yên tâm, dù bất cứ khi nào ở đâu, ta cũng sẽ không quên ngươi, ngươi mới là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của ta, không có người thứ hai."
Nghe vậy, Phụ Song Bình trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, nàng chưa kịp nói thêm thì những cơn sóng gợn đã xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
"Đầm lầy tịch? Sao có thể?"
Vẻ mặt Khố Đình Dực trong nháy mắt trắng bệch, sao ở dưới đầm nước lại có thể xuất hiện đầm lầy tịch? Đầm lầy tịch khi xuất hiện đều có các dấu hiệu báo trước, lần này không có bất kỳ dấu hiệu nào, mà đột ngột xuất hiện đầm lầy tịch. Nhưng những đợt sóng của đầm lầy tịch cực kỳ nhanh, chỉ trong chớp mắt đã sắp tới chỗ hai người. Phụ Song Bình bỗng nhiên bắn ra một đạo huyết tiễn.
Đinh Hoan không chút do dự kích phát trận văn truyền tống, lúc này không truyền tống thì sẽ không có cơ hội. Máu Phụ Song Bình bắn vào người nàng và Khố Đình Dực, lập tức một đạo hào quang u ám bao lấy hai người, trong nháy mắt tan biến khỏi chỗ đầm lầy tịch kia. Gần như hai người vừa tan biến, thì đầm lầy tịch đã bao lấy vị trí mà hai người vừa đứng. Có thể tưởng tượng, hai người chỉ cần chậm một hơi thôi, thì có lẽ cũng chỉ có thể chờ chết.
"Đầm lầy tịch lợi hại thật."
Ôn Tri Hi thầm kinh hãi, nếu nàng và Đinh Hoan bị đầm lầy tịch này đánh trúng, chắc không có cơ hội chạy thoát.
"Người phụ nữ này thế mà còn có chiêu này, thật sự lợi hại."
Đinh Hoan tiện tay thu hồi trái cây màu vàng kim, cảm thán một câu. "Tri Hi, ta muốn bố trí một ẩn nấp trận pháp ở đây, ta cần chữa thương, ngươi giúp ta hộ pháp."
Đinh Hoan nói.
"Được, ta đoán chừng bọn họ sẽ tới đây sớm thôi."
Ôn Tri Hi nói.
Đinh Hoan gật đầu:
"Không cần lo lắng, bọn họ không nhanh như vậy đâu."
Nói rồi, Đinh Hoan bắt đầu bố trí trận văn. Chỉ trong một thời gian ngắn, một tiên trận ẩn nấp cấp bốn đã khóa kín hắn và Ôn Tri Hi. Không những vậy, Đinh Hoan lại một lần nữa cắm linh mạch Tiên Linh phẩm chất hạ phẩm dưới người. Trong tình huống này, nhất định phải có đủ Tiên Linh nguyên, bằng không có chuyện gì xảy ra, chính hắn cũng không rõ. Với trình độ trận đạo của Phụ Song Bình, muốn tìm ra hắn thì đúng là nằm mơ. Đinh Hoan cẩn thận xem trái cây màu vàng kim trong tay, cầm nó trong tay nhưng hắn vẫn không thể tìm ra được đây là Tiên Linh quả gì.
Đinh Hoan biết, không phải là trong trí nhớ hắn không có, mà là đến giờ bản thân hắn vẫn chưa biết nội dung trong quyển da kia như thế nào mới có thể kích hoạt. Giống như thiên cương đạo pháp và địa sát huyễn thuật, đến khi hắn có được không hoàn chỉnh 72 địa sát huyễn thuật khi tu luyện, mới kích hoạt chân chính ký ức về thiên cương địa sát đạo pháp. Đinh Hoan lấy quả Tiên Linh màu vàng kim ra, cảm nhận khí tức đạo vận của nó, lúc này mới vận chuyển đại vũ trụ thuật để bắt đầu hấp thụ quả Tiên Linh này. Đến khi đạo vận khí tức đầu tiên của quả Tiên Linh bị đại vũ trụ thuật cuốn đi, thì Đinh Hoan hiểu ra đây là thứ gì.
Đây căn bản không phải là Tiên Linh quả gì, mà là một loại thứ Đinh Hoan chưa từng nghe nói tới, đạo quả. Miếng trong tay hắn chính là pháp tắc đạo quả. Pháp tắc đạo quả màu vàng kim này dựa trên công pháp của tu sĩ, khi hấp thụ nó sẽ giúp tu sĩ lĩnh ngộ được pháp tắc đại đạo của vạn vật. Tỷ như một tu sĩ tu luyện hệ Kim khi hấp thụ pháp tắc đạo quả, sẽ ngộ ra rõ ràng hơn về pháp tắc Kim.
Đinh Hoan thì khác, hắn tu luyện đại vũ trụ thuật, lấy đạo vận pháp tắc của vạn vật làm nền tảng. Với đại vũ trụ thuật, tất cả pháp tắc đại đạo trong không gian đều trở nên ngày càng rõ ràng trong cảm nhận của Đinh Hoan.
Đại Vũ Trụ thuật vốn chính là rõ ràng thiên địa vạn vật đạo vận pháp tắc, tăng thêm miếng pháp tắc đạo quả này, Đinh Hoan thậm chí có một loại ảo giác, hắn lập tức liền có thể dùng trùng kích Tiên Vương.
Đinh Hoan chính mình cũng biết đây tuyệt đối là ảo giác, thật sự là bởi vì miếng đạo quả này cho hắn dùng, có chút phí phạm.
Đây vốn là đạo quả dùng khi trùng kích Tiên Vương, bây giờ bị hắn cầm đi tìm kiếm cái giọt nước màu bạc kia rốt cuộc là thứ gì.
Rất nhanh Đại Vũ Trụ thuật của Đinh Hoan liền phát hiện đạo quả này cũng có chỗ không ổn.
Hắn cấp tốc ở bên trong đạo quả này tháo rời ra một đạo mịt mờ đạo vận ấn ký, ấn ký này tuyệt đối không thể nào là Phụ Song Bình lưu lại.
Nếu bị hắn phát hiện, vậy cũng đừng nghĩ rời đi.
Đem đạo ấn ký mịt mờ đạo vận này dùng cấm chế khóa lại, Đại Vũ Trụ thuật tiếp tục chu thiên tìm kiếm tự thân không ổn.
Quả nhiên, tại chu thiên thứ ba vừa mới qua đi, Đinh Hoan liền khóa chặt từng đạo quấn quanh ở trong cơ thể không rõ khí tức pháp tắc.
Đại Vũ Trụ thuật đem những khí tức pháp tắc không rõ này bao lấy, đưa vào trong chu thiên.
Những khí tức pháp tắc này cuối cùng rõ ràng, Đinh Hoan cũng thu được trí nhớ rõ ràng.
Phệ Đạo Ngân.
Thứ này có khả năng hối thiên pháp, phệ vạn đạo. Một khi bị thứ này ăn mòn, vậy thì vô luận là bất kỳ Đại Đạo nào, đều tất nhiên sẽ phá diệt, theo máu thịt đạo pháp tán loạn mà chết.
Phệ Đạo Ngân giống như giòi trong xương, chỉ cần trúng, nó liền sẽ tự động ở trong người truy tìm đạo pháp, mãi đến tương đạo pháp hối đi, sau đó thôn phệ.
Thật là lợi hại.
Đinh Hoan âm thầm rung động, đồng thời cũng rõ ràng một chút, Đại Vũ Trụ thuật của chính mình, tuyệt đối so với cái tên lưu lại cuốn da gia hỏa đạo công pháp kia mạnh mẽ hơn.
Tên kia nói một khi trúng Phệ Đạo Ngân, vô luận bất kỳ Đại Đạo nào, đều là kết quả phá diệt.
Mà hắn tựa hồ có cơ hội thông qua Đại Vũ Trụ thuật đem pháp tắc phệ đạo của Phệ Đạo Ngân này bóc ra đi.
Đinh Hoan không có tính toán đem pháp tắc phệ đạo của Phệ Đạo Ngân cứ như vậy tước đoạt coi như xong.
Hắn dự định đem pháp tắc phệ vạn đạo của Phệ Đạo Ngân này cảm ngộ đến thức hải Đại Đạo vũ trụ của mình, hóa thành một đạo pháp tắc bình thường phía dưới Đại Đạo vũ trụ của mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận