Thần Thoại Chi Hậu

Chương 175: Không, ngươi biết làm

"Là ai?"
Cổ Mạch lập tức hỏi, giọng còn lớn hơn trước.
Liễu Âm Châu không trả lời ngay mà nói:
"Tông chủ, trước khi đề cử người này, ta muốn nói vài chuyện khác."
"Ngươi cứ nói."
Cổ Mạch biết Liễu Âm Châu không nói thừa, việc khác chắc chắn có lý do và mục đích.
Liễu Âm Châu kể:
"Không chỉ chúng ta, mà cả Diễn Nguyệt tông, Thiên Khí tông sở dĩ có người trở về được đều nhờ một người. Người này tên Đinh Hoan, chỉ là một đầu bếp."
Cổ Mạch nghe đến một đầu bếp mà có thể tác động nhiều người thoát khỏi biển khơi hẻm núi như vậy, trong lòng cũng có chút tò mò.
"Đầu bếp này tu vi rất mạnh à?"
Liễu Âm Châu lắc đầu:
"Không, hắn không những tu vi không mạnh, tư chất cũng bình thường. Nếu không, đã không vì vào Đạo Tu giới mà phải làm một đầu bếp đệ tử tầm thường."
Liễu Âm Châu đã cùng Đinh Hoan đi một đoạn đường, nên biết rõ Đinh Hoan làm đầu bếp của Diễn Nguyệt tông chỉ vì Quản Nữ cần một đầu bếp.
"Ngươi nói xem."
Ngay cả Cổ Mạch cũng hứng thú.
Hắn rất muốn biết, một đầu bếp làm sao có thể dẫn nhiều người như vậy ra khỏi biển khơi hẻm núi.
Liễu Âm Châu không giấu giếm, kể lại hành động của Đinh Hoan trên đường, cả những suy đoán của nàng cũng nói ra.
"Ngươi nói hắn sau khi biết Khuất Nguyệt Sơn muốn giết hắn thì đã lên kế hoạch khiến Khuất Nguyệt Sơn chết không rõ ràng?"
Cổ Mạch nhíu mày hỏi, vì những gì Liễu Âm Châu kể có chút khó tin.
Liễu Âm Châu gật đầu:
"Lần đầu tiên tính kế Khuất Nguyệt Sơn, ta tận mắt thấy, tận tai nghe. Hắn kích Khuất Nguyệt Sơn đi rồi, chúng ta bình yên vô sự trở lại đại lộ, còn Khuất Nguyệt Sơn thì mất hai chân khi quay về.
Ta nghi ngờ lúc hắn vào rừng đã biết trước đoạn đường đó có vấn đề. Hắn còn tính toán cả suy nghĩ của Khuất Nguyệt Sơn, biết chắc Khuất Nguyệt Sơn không đi cùng chúng ta vào rừng."
"Vậy Khuất Nguyệt Sơn chết có phải do nuốt chân cương rồi bị độc không?"
Cổ Mạch hỏi.
Liễu Âm Châu chắc chắn đáp:
"Khả năng này không lớn, ta đã thấy thi thể Khuất Nguyệt Sơn, máu thịt kinh mạch đều tan thành nước, không thể do nuốt độc chân cương.
Hơn nữa, Khuất Nguyệt Sơn hiểu biết như vậy không thể nào không biết mình trúng độc, rồi còn ở trong doanh trướng."
"Vậy Khuất Nguyệt Sơn chết như thế nào?"
Cổ Mạch hỏi tiếp.
Liễu Âm Châu cũng không hiểu:
"Đó mới là điều ta nghi hoặc, lúc Khuất Nguyệt Sơn bị phát hiện chết, ta đang nói chuyện với Đinh Hoan, hắn không có thời gian gây án."
"Ai phát hiện?"
"Là Diêm Mai, đệ tử mới chiêu nạp của Song Hồn tông. Trước kia ta không nghi ngờ hắn, đến khi Diêm Mai không đi cùng chúng ta mà đi với Đinh Hoan, ta mới nghi ngờ.
"Không cần nghi, chắc chắn là Diêm Mai."
"Nhưng làm sao Diêm Mai có cơ hội ám sát Khuất Nguyệt Sơn?"
"Có lẽ chuyện này cũng liên quan đến Đinh Hoan, ngươi nói hắn dẫn mọi người rời khỏi biển khơi hẻm núi không hề hấn gì. Còn vượt qua đầm lầy mất mát bình an vô sự. Nếu hắn không có chút thủ đoạn, không thể làm được vậy."
Cổ Mạch nói xong, thở dốc một hồi.
Liễu Âm Châu trầm ngâm, nàng căn bản không nhìn ra thủ đoạn của Đinh Hoan.
Mà nếu nàng nhìn ra, thì Đinh Hoan đã không giết được Khuất Nguyệt Sơn.
"Đáng lẽ ngươi nên mang hắn về, nghe giọng ngươi thì có vẻ Đinh Hoan rất muốn gia nhập một tông môn."
Cổ Mạch thở dài.
Liễu Âm Châu vội nói:
"Trước đây ta định mang hắn về, nhưng nghĩ đến thủ đoạn tính kế Khuất trưởng lão, ta lại sợ. Hắn mới chỉ là một đầu bếp đã lợi hại vậy, nếu sau này tu vi mạnh lên..."
Liễu Âm Châu không nói tiếp, nhưng Cổ Mạch hiểu ý, giọng ông có chút run "Âm Châu, xem cách hành xử của Đinh Hoan thì thấy hắn không phải người nham hiểm, mà là người phân minh ân oán và giữ chữ tín. Nếu không, hắn đã không tiếp tục nấu ăn cho Quản Bồi trong lúc nguy hiểm. Người trọng chữ tín như vậy không phải kẻ tiểu nhân. Những gì hắn làm chỉ là tự vệ thôi. Nếu hắn thực sự lợi hại như ngươi nói, vậy hắn rất thích hợp làm Tông chủ Tử Hà Cốc. Âm Châu, ngươi có biết tình cảnh hiện tại của Tử Hà Cốc không?"
Liễu Âm Châu lắc đầu, nàng quả thực không rõ.
Cổ Mạch chỉ ra ngoài:
"Tử Hà Cốc giờ đang có nội ưu ngoại hoạn. Dù ta định giao tông môn lại cho ngươi, nhưng ta lo ngươi không khống chế nổi Tử Hà Cốc nên muốn giúp ngươi trước khi chết... "Tông chủ..."
Cổ Mạch xua tay, ngắt lời Liễu Âm Châu:
"Nội ưu ngươi sẽ sớm biết thôi, còn ngoại hoạn thì ngươi có thể đoán được phần nào. Đó là do Tử Uyển Trọng Sơn. Cửu Âm môn giờ chỉ thiếu điều nói thẳng Tử Uyển Trọng Sơn là của chúng. Ta dám chắc, chỉ cần tin ta ngã xuống lan ra, bọn chúng sẽ chiếm ngay Tử Uyển Trọng Sơn. Lần này trưởng lão Phổ Quân gặp chuyện, chưa chắc đã không có bóng dáng của chúng.
Với năng lực của ngươi, giỏi lắm thì cũng chỉ khống chế tông môn tạm ổn. Muốn đưa Tử Uyển Trọng Sơn về lại Tử Hà Cốc là không thể.
Nếu Đinh Hoan thực sự đáng sợ như ngươi nói, vậy hắn đủ tư cách làm Tông chủ Tử Hà Cốc. Không cần tư chất hắn cao đến đâu, Tử Hà Cốc tuy khó khăn nhưng tài nguyên vẫn có, tư chất không cao thì sao chứ? Chỉ cần hắn biết tận dụng mọi thứ, chưa chắc đã không thể khiến Tử Uyển Trọng Sơn trở thành của chung cả hai tông. Nếu không được, thì ta dùng Tử Hà Cốc mượn thế Tử Uyển Trọng Sơn...
Có lẽ Cổ Mạch đã dùng quá nhiều sức lực, đến đây ông đã không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.
"Tông chủ!"
Liễu Âm Châu vội bước lên đỡ Cổ Mạch.
"Không cần, bây giờ ngươi hãy đi tìm Đinh Hoan, tìm được thì mời hắn đến Tử Hà Cốc, ta muốn nói chuyện với hắn. Người tài giỏi như vậy không thể mãi lang thang bên ngoài. Ta chỉ sợ khi ngươi đến, hắn đã gia nhập tông môn khác."
Cổ Mạch gượng nói xong thì nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Tông chủ yên tâm, ta nhất định tìm được hắn."
Liễu Âm Châu càng hối hận vì đã không giữ Đinh Hoan lại.
4 Vì Đinh Hoan truyền Cực Ảnh Độn cho Diêm Mai, tốc độ của họ đã tăng lên không ít.
Sau bảy ngày đi cùng nhau, Đinh Hoan dừng lại.
"Hoan ca, hôm nay nghỉ ở đây sao?"
Diêm Mai cảm thấy giờ còn đang giữa trưa, mấy hôm nay họ đi nhanh, chỉ tối mới dừng. Hắn nghe Lão Lục gọi Hoan ca nên cũng bắt đầu gọi theo.
"Không, hôm nay chúng ta vượt qua đầm lầy mất mát lần nữa, sau đó đến Đạo Tu giới tìm đường."
Đinh Hoan nhìn đầm lầy trước mặt nói.
Ở chỗ khác, qua đầm lầy mất mát có thể thấy lờ mờ rừng cây và núi non, nhưng từ trong này nhìn ra chỉ thấy đầm lầy mênh mông.
"Không còn cách nào, ai bảo có người muốn giết ta chứ."
Đinh Hoan thở dài.
Hắn không chắc chắn Cung chấp sự đã bỏ ý định truy sát mình chưa, nên cứ cẩn thận vẫn hơn.
"Ngươi đúng là lắm lời, cứ gọi Hoan ca thì hơn."
Lão Lục khinh bỉ Diêm Mai.
Mấy ngày liên tục công kích Trúc Cơ thất bại khiến tâm tính Lão Lục có chút suy sụp.
Đinh Hoan đã đi vào đầm lầy mất mát, Lão Lục lập tức theo Đinh Hoan vào, Diêm Mai không chần chừ mà nhanh chóng đuổi theo.
Không biết có phải do nơi này ít người qua lại hay không mà Đinh Hoan vừa đi vài bước đã thấy bên dưới đầm lầy có gì đó ẩn giấu.
Chưa kịp thấy rõ đó là gì, một bóng đen đã lao tới.
Đã sớm cảnh giác, Đinh Hoan vung đao trong tay, bóng đen kia bị chém làm hai đoạn.
"Đó là rắn đen tịch, chỉ cần bị cắn, dù là Trúc Cơ cũng khó sống sót."
Diêm Mai thấy rõ con rắn thì kinh hãi nói.
"Yên tâm, nó không gây uy hiếp gì cho chúng ta."
Đinh Hoan ra hiệu Diêm Mai không cần lo lắng.
Hắn đi trước mở đường, sao để rắn đen tịch cắn được chứ? Lùi một bước thì cho dù cắn trúng thì sao?
Đinh Hoan không những không chậm lại mà còn đi nhanh hơn.
Trên đường đi hắn đã giết không dưới mười con rắn đen tịch, Diêm Mai kinh hồn bạt vía.
Họ chọn đoạn đầm lầy này quả thực rất rộng, dù Đinh Hoan đi nhanh như vậy, họ cũng phải đến sáng hôm sau mới ra khỏi đầm lầy.
Nhìn núi rừng hoang vu trước mặt, Diêm Mai thở phào nhẹ nhõm.
Chắc hẳn nếu hắn kể lại những chuyện này, chẳng ai tin hắn đã đi lại đầm lầy mất mát tới ba lượt.
Có một lần còn là đi buổi tối.
"Chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi."
Dù Cung chấp sự có tìm đến đây không, hắn cũng không muốn ở lâu cạnh đầm lầy mất mát.
Lão Lục và Diêm Mai đương nhiên là nghe theo lời Đinh Hoan.
Lúc Đinh Hoan cùng Diêm Mai, Lão Lục còn đang điên cuồng đào tẩu thì.
Diễn Nguyệt tông đã nổi danh ở Đạo Tu giới.
Lần này giới Đạo Tu đi đến nhân gian chiêu mộ đệ tử tông môn, không có một trăm, cũng có mười mấy cái.
Nhưng cuối cùng có thể mang theo hơn phân nửa người trở về, chỉ có Diễn Nguyệt tông.
Tông môn khác, nếu không phải là trở về vài người, nếu không phải là toàn quân bị diệt.
Diễn Nguyệt tông ban đầu tại giới Đạo Tu thực lực đã không yếu, lần này càng là lại lên một tầng.
Địa vị Diễn Nguyệt tông tăng lên, địa vị thiếu tông chủ tông môn tự nhiên là tăng lên, tiện thể địa vị Quản Nữ, người vợ thiếu tông chủ tương lai, cũng theo nước lên thì thuyền lên.
Thời điểm Thanh Nguyệt trở về, hoàn toàn không phát hiện Quản Nữ đang cau mày, kích động kêu lên:
"Nữ tỷ, ngươi biết không? Thiếu tông chủ của chúng ta được mời tham gia đại hội luận đạo giới phi thăng."
Quản Nữ làm chuẩn thiếu tông chủ phu nhân, sau khi đi vào Diễn Nguyệt tông còn chưa từng gặp thiếu tông chủ.
Bởi vì lúc đó thiếu tông chủ đi tham gia liên minh tông môn giới Đạo Tu, người vẫn chưa về lại lần nữa được mời tham gia đại hội luận đạo giới phi thăng.
Quản Nữ cũng không có cao hứng như vậy, mà nhìn Thanh Vũ, ngữ khí bình tĩnh:
"Thanh Vũ, ngươi có biết vì sao Chấp Pháp trưởng lão của Song Hồn tông lại đến Diễn Nguyệt tông của ta không?"
"A..."
Trong ánh mắt Thanh Vũ thoáng qua một tia bối rối, lập tức vội vàng nói:
"Ta không biết."
Ngữ khí Quản Nữ càng lạnh lùng:
"Không, ngươi biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận