Thần Thoại Chi Hậu

Chương 29: Khó coi đại học Vũ Giang

Nhìn đám người đông nghịt tại quảng trường võ đạo Phổ Hải, có thể thấy kỳ thi tuyển sinh của mười học viện hàng đầu Lam Tinh quan trọng như thế nào.
Mười học viện hàng đầu Lam Tinh được thành lập từ ban đầu là để bồi dưỡng những cường giả bảo vệ Địa Cầu, tập trung hầu hết tài nguyên vào đó.
Mười học viện hàng đầu Lam Tinh quan trọng như vậy, coi trọng kỳ thi tuyển sinh đến thế, vậy rốt cuộc là vì điều gì?
Nhìn từ xa là vì tương lai của Địa Cầu, nhìn gần là để tìm ra những học sinh thiên tài nhất.
Phương Sùng, Lý Uyển Nhiên và Lữ Tử đều do hắn bồi dưỡng ra, Đinh Hoan đoán chừng ba người này rất có khả năng sẽ được mười học viện hàng đầu Lam Tinh chọn nhờ vào thân phận thiên tài.
Nếu thật vậy, vậy thì coi như hắn Đinh Hoan dễ dàng bồi dưỡng được ba thiên tài, những người như vậy mà mười học viện hàng đầu Lam Tinh không để mắt thì đúng là mù mắt.
Mười học viện hàng đầu Lam Tinh để mắt tới hắn thì còn dễ nói. Một khi bị Liên minh gien để ý thì sẽ nguy hiểm.
Trước kia Đinh Hoan không phải không nghĩ đến vấn đề này, chẳng qua là hắn không để tâm thôi.
Hắn cũng biết kỳ thi của mười học viện hàng đầu Lam Tinh rất quan trọng, nhưng quan trọng đến mức nào thì Đinh Hoan thật sự không có khái niệm.
Thấy đám người điên cuồng trên quảng trường, Đinh Hoan hiểu rõ mức độ quan trọng của kỳ thi lần này vượt quá dự kiến của hắn rất nhiều, điều này khiến hắn phải định nghĩa lại tầm quan trọng của mình.
Hắn không xác định được vị trí chính xác của mười học viện hàng đầu Lam Tinh, hắn biết vị thế của chúng rất cao.
Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới có thể cao đến mức này.
Thứ hai, hắn chắc chắn rằng đến khi mười học viện hàng đầu Lam Tinh tổ chức thi, hắn có khả năng bước vào hàng ngũ tu sĩ gien cấp hai.
Chỉ cần đạt tới tu sĩ gien cấp hai, cho dù mười học viện hàng đầu Lam Tinh hay các tổ chức khác muốn giữ chân hắn bằng mọi cách thì cũng phải có bản lĩnh đó mới được.
Thực tế là khi hắn trở thành tu sĩ gien cấp hai, sau khi thăng cấp Đinh Hoan càng rõ hơn, nếu như mười học viện hàng đầu Lam Tinh...
Không, chỉ cần Liên minh gien muốn cưỡng ép giữ hắn lại, hắn sẽ rất khó rời đi. Cho dù có đi được cũng sẽ phải trả giá đắt.
Trước kia còn có Ngạn Hiệp, nhỡ Liên minh gien lại phái một tu sĩ gien cấp ba thì sao? Thậm chí cấp bốn gien thì sao?
Hắn không biết Liên minh gien có tu sĩ gien cấp bốn không, nhưng cấp ba thì chắc chắn có.
Tuyệt đối không thể đợi đến khi kỳ thi bắt đầu rồi mới nghĩ đến vấn đề này, đến lúc đó có khi hắn thật không đi nổi mất.
Một mình đối đầu với quốc gia cùng toàn cầu liên minh gien, liên minh Võ Đạo thì hắn còn kém xa lắm.
Kiếp trước Cảnh Thiên Hành vì sao lại không có tin tức? Chẳng phải là do việc nghiên cứu ra gien sức chịu đựng mà bị xử lý sao?
Hắn mạnh hơn Cảnh Thiên Hành, nhưng cũng chỉ là một tu sĩ gien cấp hai mà thôi.
Đương nhiên, hắn cũng có thể hy vọng vào việc mọi người hết sức giảng đạo lý và nguyên tắc.
Chỉ cần liên minh các quốc gia toàn thế giới, Liên minh gien và Liên minh Võ Đạo đều giảng đạo lý, mọi việc đều được xem xét dưới góc độ công bằng.
Sau khi phát hiện năng lực của hắn thì nâng cao địa vị của hắn, đồng thời muốn tài nguyên tu luyện gì cũng có...
Vậy thì hắn không cần lo lắng gì cả, lại còn nhận được mọi thứ cần thiết...
Nhưng Đinh Hoan chỉ cười khẩy, hắn nhớ tới một chuyện cười, ngươi tin chuyện này xảy ra hơn hay tin chuyện chuyên gia tìm thấy Tần Thủy Hoàng lúc bé trong lăng mộ hơn?
Hắn thà tin chuyên gia tìm thấy Tần Thủy Hoàng lúc bé trong lăng mộ.
Đinh Hoan chưa tiếp xúc với Liên minh Võ Đạo và mười học viện hàng đầu Lam Tinh, nhưng Liên minh gien là loại người thế nào thì hắn quá rõ.
Tuyệt đối không thể ở lại nơi này, phải đi ngay.
Nghĩ đến đây, Đinh Hoan nói, "Chúng ta rời khỏi đây trước đi."
"Được."
Cảnh Thiên Hành đến đây vài lần rồi, cũng không để ý lắm.
Mấy học sinh còn muốn đi dạo một lúc, nhưng hiện tại Đinh Hoan muốn đi nên bọn họ vẫn rất nghe lời Đinh Hoan.
Năm người rời quảng trường võ đạo trở về khách sạn Thính Hoàn, Đinh Hoan nói với ba học sinh, "Các em về phòng trước đi, lần này thi tuyển sinh nhất định phải bám theo thầy Cảnh."
"Vậy còn thầy Đinh thì sao ạ?"
Lý Uyển Nhiên lập tức hỏi.
Nàng rất muốn Đinh Hoan dẫn họ đi tham gia kỳ thi tuyển sinh của mười học viện hàng đầu Lam Tinh.
Trong lòng mọi người đều rõ, thầy Cảnh chỉ là đến cho có mặt thôi, người thực sự dạy dỗ bọn họ là thầy Đinh Hoan.
Nếu có chuyện gì bất ngờ trong kỳ thi mà có Đinh Hoan ở đó, bọn họ cũng sẽ có chút tự tin.
Đinh Hoan cười nói:
"Ta đến huyện An Hà một chuyến rồi về ngay sau khi xong việc."
Nghe Đinh Hoan nói vậy, ba người chỉ đành chào Đinh Hoan rồi về phòng trước.
Ba người vừa đi, Cảnh Thiên Hành liền hỏi, "Đinh Hoan, có phải có chuyện gì không?"
Hắn cảm giác Đinh Hoan không chỉ đơn thuần ra ngoài có chút việc.
Đối với một đạo sư mà nói, có chuyện gì quan trọng hơn việc học sinh của mình sắp thi tuyển sinh vào mười học viện hàng đầu Lam Tinh chứ?
Đinh Hoan gật đầu, "Tiểu Cảnh, tốt nhất bây giờ cậu nên hủy toàn bộ số liệu về gien sức chịu đựng đi."
"Hả..."
Cảnh Thiên Hành không thể tin được nhìn Đinh Hoan.
Hắn nghiên cứu gien học bao nhiêu năm, gien sức chịu đựng là thành quả duy nhất của hắn bây giờ, tương lai chắc chắn sẽ gây chấn động toàn cầu.
Đinh Hoan bảo hắn hủy nó thì sao được?
Đinh Hoan vỗ vai Cảnh Thiên Hành, "Cậu tin tôi đi, còn việc nghiên cứu gien sức chịu đựng đó, tôi ăn bữa cơm là giúp cậu tìm lại được thôi, có gì lạ đâu."
Cảnh Thiên Hành bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ, tôi biết anh Đinh Hoan không lạ gì, nhưng tôi lạ đấy. Nếu tôi có bản lĩnh như anh thì tôi cũng không lạ.
Đinh Hoan nhìn vẻ mặt của Cảnh Thiên Hành, liền biết hắn sẽ không nghe mình.
Nhưng Đinh Hoan lập tức nghĩ đến, sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh của mười học viện hàng đầu Lam Tinh, Cảnh Thiên Hành sẽ có ba học sinh thi đậu vào đó.
Như vậy thì địa vị của Cảnh Thiên Hành cũng sẽ được nâng cao, người khác cho dù có chiếm được gien sức chịu đựng của hắn cũng không thể giống kiếp trước mà khiến hắn biến mất được chứ?
"Đinh Hoan, rốt cuộc là có chuyện gì? Anh nói cho tôi biết đi, một người tính toán thì không bằng hai người."
Cảnh Thiên Hành không nhịn được hỏi.
Đinh Hoan im lặng nhìn Cảnh Thiên Hành, trong lòng nghĩ bụng, cậu thì tính toán được cái quái gì.
"Tôi chỉ đến An Hà tìm chút dược liệu thôi, cậu đừng để ý. Cứ thế đi, cậu đừng tìm tôi, khi nào tôi xong việc sẽ đến thành phố Lạc Hà tìm cậu.
Đúng rồi, nếu có ai điều tra thành tích của các học sinh, cậu cứ đổ hết lên đầu tôi là được."
Đinh Hoan vừa nói xong, cũng không đợi Cảnh Thiên Hành lảm nhảm, xoay người rời đi.
Nếu không thể ở lại đây thì phải tu luyện đến khi nào có thể lộ mặt ra mới thôi.
Trở lại khách sạn thu dọn đồ đạc, Đinh Hoan vốn định đến Cửu Càng tửu điếm một chuyến.
Nhưng hắn nghĩ tai họa ngầm của Khúc Y đã tạm thời được hắn giải quyết, sẽ không có nguy hiểm gì.
Lão đại Tuyền không có được Thường Sùng Kim sách nhỏ, cũng không biết về sự tồn tại của Khúc Y.
Vả lại Khúc Y hiện giờ không có khả năng đồng ý dung hợp gien dược biến đổi mà hắn đưa cho, vậy hắn đi tìm Khúc Y có ích gì chứ?
Đinh Hoan ra đi một cách lặng lẽ, giống như khi đến.
Đi An Hà chỉ là để cho Cảnh Thiên Hành và mọi người đối phó với người khác hỏi han mà thôi.
Nơi thực sự mà hắn muốn đến là thành phố Lô Giang, lần trước đến thành phố Lô Giang nghe nói ở Bồng Lô sơn xuất hiện một con Thằn Lằn Lửa Song Giác, hiện giờ hắn định đến thử vận may.
Nếu không tìm được con Thằn Lằn Lửa Song Giác đó thì coi như xong, nhưng nếu tìm được thì nó sẽ giống như Kim Diện Thô Vĩ Viên, chắc chắn là đồ tốt.
Thằn lằn Lửa thật sự có sáu cái sừng, còn gọi là Lục Giác Long.
Rất ít người biết thằn lằn lửa hai sừng là một loài đột biến phản tổ, gien của loại thằn lằn lửa này mạnh nhất, kỹ năng tái sinh cơ thể cũng mạnh nhất.
Chưa biết thì không sao, nhưng bây giờ nghe có loại mang dòng máu thần thú như vậy thì hắn làm sao có thể bỏ qua?
Sau khi vào Bồng Lô sơn, hắn có thể vừa tu luyện Lạc Thức kinh vừa tìm kiếm Thằn Lằn Lửa Song Giác.
Nếu không tìm thấy cũng không sao, tìm thấy thì sẽ đến phiên hắn phát tài.
Ngoài ra, hắn còn dự định ở trong núi Bồng Lô yên tĩnh không người này xem thử có thể giúp Lạc Thức kinh an toàn hơn chút không.
Việc tu luyện Lạc Thức kinh thì không có gì, nhưng khi thăng cấp thì không hề bình thường.
Nếu không tìm ra cách giải quyết, lần sau thăng cấp có khi hắn sẽ chết vì công pháp tu luyện này.
Cuối cùng là đợi khoảng nửa năm rồi ra ngoài xem sao, nếu thực sự không ai tìm hắn thì xem như hắn đã lo xa.
Sau khi rời Phổ Hải, Đinh Hoan đến Trường Cẩm thành phố, rồi dịch dung ở Trường Cẩm, sau đó lại đến Lô Giang.
Năm ngày sau, Đinh Hoan đến Bồng Lô sơn, hắn căn bản không hề vào thành phố Lô Giang, mà đi thẳng đến Bồng Lô sơn.
Tổ chức liên minh Địa Cầu và sức mạnh quốc gia thật sự quá lớn, nếu đã quyết tâm muốn tìm một người như hắn thì việc không dịch dung và thay đổi lộ trình chẳng khác gì việc ở lại Phổ Hải.
Vào lúc Đinh Hoan tiến vào Bồng Lô sơn, thời điểm kỳ thi tuyển sinh của mười học viện lớn Lam Tinh cũng chính thức mở màn.
Giờ phút này có gần hai triệu thí sinh tụ tập trên quảng trường võ đạo Phổ Hải, cộng thêm phụ huynh và thầy cô đi cùng những thí sinh này, tổng số người ở quảng trường võ đạo Phổ Hải lên đến năm triệu người.
Cảnh Thiên Hành dẫn theo Phương Sùng, Lý Uyển Nhiên, Lữ Tử ba người trong đại quân dự thi nửa phần cũng không đáng chú ý.
Còn người nhà của Phương Sùng, Lý Uyển Nhiên và Lữ Tử ba người, cũng đi theo phía sau bốn người Cảnh Thiên Hành.
Ngoài ra, những học sinh khác dùng danh nghĩa đại học Vũ Giang tham gia khảo hạch mười học viện lớn Lam Tinh, không có một ai nguyện ý đi theo đội ngũ đại học Vũ Giang.
Hiệu trưởng đại học Vũ Giang, Đàm Bối nhìn ba học sinh duy nhất đứng dưới chiêu bài đại học Vũ Giang, trong lòng cũng ngổn ngang trăm mối.
Tuy nói các học sinh khác chỉ cần dùng danh ngạch đại học Vũ Giang thi đậu, đều tính là thành tích của đại học Vũ Giang.
Nhưng một trường học chỉ có ba thí sinh, cộng thêm phụ huynh và cả hắn, người hiệu trưởng này cũng chỉ có mười một người, cái này đích xác có chút xấu hổ và thảm đạm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận