Thần Thoại Chi Hậu

Chương 180: Thành chủ Tiết Bặc

Lão Lục dù sao cũng là Hung thú cấp chín gien, vừa thấy minh chủ Thiết Lực minh có vẻ hấp hối, làm sao lại không biết Hoan Ca đã tới.
Nó tranh thủ thời gian lao tới lần nữa, đi cùng với đó là từng đợt thủy tiễn liên tiếp bắn ra. Đinh Hoan cũng không hề khách khí, hiện tại thần niệm của hắn đã ngưng luyện, mấy chục đạo đao gió đồng loạt bổ ra ngoài.
Chỉ trong chớp mắt, Thăng Đạo nhai đã trở thành một vùng luyện ngục.
Những kẻ đứng ngoài xem trò vui và giả bộ ủng hộ lúc trước, giờ phút này nào dám dừng chân một lát, như ong vỡ tổ tất cả trốn chạy.
Trước đó hơn hai mươi người của Thiết Lực minh tới, mọi người đều nghĩ Thiết Lực minh muốn san bằng tuần thành vệ.
Không ngờ mới chỉ trong chớp mắt, chẳng những Thiết Lực minh bao gồm cả minh chủ đều bị tiêu diệt, mà ngay cả đám người muốn tranh thủ chút lòng tốt cũng chết hơn trăm mạng.
"Thất thúc..."
Nữ tử ở tiệm tạp hóa duy nhất kia giờ phút này đã mặt mày tái mét.
Thất thúc râu tóc bạc phơ nhìn một vùng vết máu và thi thể, thì thào nói:
"Thật lợi hại, chẳng lẽ lãnh chúa quốc Chước Tinh muốn chỉnh đốn lại Tây Phong đường phố sao?"
"Thất thúc, may mà chúng ta không xông vào."
Nữ tử hoảng hốt xen lẫn chút vui mừng.
"Hoan Ca."
Vừa thấy Đinh Hoan tới, Diêm Mai vội vàng chạy đến trước mặt hắn, suýt chút nữa đã bị minh chủ Thiết Lực minh giết chết.
Đinh Hoan vỗ vai Diêm Mai:
"Diêm Mai, tu vi của ngươi quá kém, sau khi ổn định, ngươi nhất định phải nâng cao thực lực."
"Hoan Ca, ta làm cũng không tệ chứ."
Lão Lục đắc ý dương dương đi tới.
Nó phát hiện một đại lục mới, việc không thể Trúc Cơ dường như không quan trọng, chỉ cần mình có thể dễ dàng giết đám sâu kiến nhân loại bình thường này, chẳng phải là một chuyện rất vui sao?
Đinh Hoan lạnh lùng nhìn Lão Lục:
"Lúc kẻ địch động thủ, tự mình trốn sau, để đồng đội ở phía trước chịu chết, đó là điều ngươi cho là không sai sao?"
Lão Lục vẻ mặt cầu xin:
"Hoan Ca, ta không phải là đối thủ của hắn."
"Vậy cũng không phải là lý do để đồng đội chịu chết, ngươi hoàn toàn có thể mang Diêm Mai cùng lui."
Đinh Hoan quát lớn.
"Dạ, Hoan Ca, ta biết rồi."
Lão Lục cụp đầu, trong lòng lại xem thường: Đều đối mặt với tử vong, kẻ ngốc mới không trốn.
Ba đội viên tuần thành vệ đi ra lúc này, vẫn còn đang ở giữa đại bi đại hỷ. Đi cùng Diêm Mai cứu nữ tử kia cùng trượng phu, kết quả suýt chút nữa bị bốn tên người của Thiết Lực minh giết, may mà phó đội trưởng kịp thời ra tay cứu bọn họ.
Bọn họ muốn tranh thủ thời gian thì Thiết Lực minh lại đến nhanh hơn so với bọn họ tưởng tượng. Khi thấy một đám người bao vây, ba người đều nhắm mắt chờ chết, kết quả lại một lần nữa được đội trưởng chạy tới cứu sống.
Đời người thay đổi quá nhanh, chỉ đến vậy mà thôi.
Bây giờ, bọn họ lại càng kinh hãi trước một con yêu thú biết nói chuyện.
Yêu thú có thể nói chuyện, chẳng phải chỉ có trong truyền thuyết đại tông môn mới có sao? "Ba người các ngươi tên là gì?"
Đinh Hoan nhìn ba đội viên tuần thành vệ. Nói thật, trước kia hắn không có ý định biết tên của ba người này. Bây giờ thấy ba người này cũng còn có chút dáng vẻ, lúc này mới có ý định giữ ba người lại.
Dù sao ba người này mới là người cũ của Tây Phong thành, đối với Tây Phong thành, bọn họ hiểu biết nhiều hơn.
Người nam tử cao lớn tranh thủ thời gian cúi người:
"Ta tên là Cố Tân, hai vị này lần lượt là Ô Huân và Bối Hoắc Nhĩ."
Đinh Hoan gật gật đầu, Cố Tân dáng người tương đối cao, lá gan cũng lớn hơn một chút. Ô Huân lùn nhất, gầy yếu, không kém cạnh gì gã ghi chép thành viên Bành Lỗi. Đặc điểm lớn nhất của Bối Hoắc Nhĩ là da đen. "Hôm nay ba người các ngươi biểu hiện không tệ, bây giờ nói thử xem, bình thường thi thể ở đây được xử lý như thế nào?"
Đinh Hoan khen ngợi một câu.
Ba người nghe Đinh Hoan khen, đều vui mừng như điên.
Điều này nói rõ cái gì? Rõ ràng là Đinh Hoan sẽ không giết bọn họ, ba người bọn họ đã thành công. Cố Tân vội nói:
"Đội trưởng Đinh, bình thường không có nhiều người chết như vậy. Thi thể đều do tuần thành vệ chúng ta xử lý, thường sẽ kéo ra lò thiêu xác ngoài thành."
Còn một câu hắn không nói, trước đây thi thể tuần thành vệ ở đây cũng nguy hiểm lắm.
Người khác đánh nhau xong, thi thể bọn họ phải đi xử lý, sơ ý một chút là bị bạn bè của người chết giết.
Bây giờ lại có chuyện động trời như vậy, giương oai diễu võ trên Thăng Đạo nhai giết hơn một trăm người, đó là chuyện chưa từng có.
"Tuần thành vệ chỉ có ba người các ngươi sao?"
Đinh Hoan cau mày.
Nếu chỉ ba người phải xử lý nhiều thi thể như vậy thì cũng phiền phức. "Tuần thành vệ có một cỗ xe chở thi thể, một xe có thể chứa ba mươi bộ. Mà tuần thành vệ cũng không chỉ có ba người chúng ta, còn có mấy người không dám tới tuần thành vệ, bất quá chúng ta đều biết họ ở đâu."
Cố Tân cẩn trọng giải thích.
Đinh Hoan trầm ngâm một lát rồi nói:
"Trước hết hãy chỉnh lý thu dọn hết tất cả ở đây, sau đó Ô Huân và Bối Hoắc Nhĩ xử lý thi thể, các ngươi có thể gọi những đội viên tuần thành vệ trước kia tới giúp.
Nói với họ, từ hôm nay trở đi, tuần thành vệ sẽ không dễ dàng bị giết nữa.
Cố Tân, ngươi cùng Diêm Mai, Lão Lục đi kiểm tra từng cửa hàng một ở Thăng Đạo nhai. Chỉ cần có người chết thì trực tiếp niêm phong cửa hàng. Nếu không chịu bị niêm phong cửa hàng, vậy thì bồi thường tinh thạch.
Không có người chết nhưng đã giúp sức Thiết Lực minh, tất cả đều phạt 50 tinh thạch, không chịu nộp phạt thì trực tiếp giết chết, cửa hàng sung công cho tuần thành vệ."
Đinh Hoan coi như thấy rõ, có thể buôn bán mở cửa hàng ở Thăng Đạo nhai Tây Phong thành thì không có ai là hạng người tốt cả.
Những người này có giết cả trăm lần cũng không oan.
"Rõ."
Cố Tân lập tức lớn tiếng đáp lại. Cách làm của Đinh Hoan khiến anh ta cảm thấy hết sức bình thường. Ở Tây Phong thành, chẳng phải cường giả vi tôn sao?
"Đội trưởng, cảm tạ ân cứu mạng của ngài đối với vợ chồng chúng tôi, chúng tôi nguyện ý vì tuần thành vệ thanh lý thi thể ở đây."
Vợ chồng nọ vẫn luôn trốn trong cửa hàng bị đập nát, lúc thấy Thiết Lực minh bao vây người tuần thành vệ thì ban đầu đã chuẩn bị chờ chết.
Kết quả Đinh Hoan vừa đến, cục diện lập tức thay đổi, họ kích động bò ra ngoài quỳ xuống đất cảm tạ.
Đinh Hoan nghĩ, hiện tại nhân thủ không đủ, dứt khoát gật đầu, cho phép họ giúp đỡ Ô Huân và Bối Hoắc Nhĩ xử lý thi thể.
Rời khỏi Thăng Đạo nhai, lại một lần nữa đến chỗ người môi giới, gã tiểu nhị kia đang tiếp đãi khách mới.
Đinh Hoan đợi gã tiểu nhị làm xong chuyện trong tay rồi mới đi tới:
"Ta muốn mua một cái viện, ở khu Đại Tinh."
Đinh Hoan liên tục ba lần tới, vì mua nhà mà đến cả đội trưởng tuần thành vệ cũng bằng lòng làm.
Đây là quyết tâm muốn mua nhà ở Tây Phong thành rồi.
Dù Đinh Hoan có chết ngày mai hay không thì hôm nay hắn vẫn có thể làm một cuộc làm ăn này.
"Bằng hữu, nếu ngươi chắc chắn muốn mua thì có thể nộp trước năm mai tinh thạch tiền đặt cọc..."
Gã tiểu nhị vừa nói đến đây đã cố ý dừng lại một chút, bình thường những vị khách vội vàng, ở đây nhất định sẽ cắt ngang hắn, sau đó nói không thể nào.
Thấy Đinh Hoan không hề có phản ứng gì, gã tiểu nhị đành nói tiếp:
"Người môi giới của chúng ta gần đây có được một món bảo vật có thể giúp ngươi xem những căn nhà muốn bán một cách trực quan.
Bất quá việc xem này cần tiêu hao nhất định, cho nên mới để ngươi đặt trước năm mai tinh thạch tiền đặt cọc. Nếu không mua thì tiền đặt cọc không được trả lại. Mua thì tiền đặt cọc được tính vào tiền mua nhà."
Đinh Hoan căn bản không chờ gã tiểu nhị lải nhải thêm, trực tiếp ném ra năm mai tinh thạch:
"Vậy cho ta xem thử đi."
Thật sự chịu chi tiền đặt cọc sao?
Gã tiểu nhị kinh ngạc nhìn Đinh Hoan, cái quả cầu thủy tinh xem nhà chuyển động này đã được quảng bá rất lâu rồi, đến hôm nay thì Đinh Hoan vẫn là người đầu tiên chịu bỏ ra năm mai tinh thạch.
Vì Đinh Hoan đã lấy ra năm mai tinh thạch nên gã tiểu nhị cũng cầm ra một quả cầu thủy tinh, đồng thời kích hoạt quả cầu thủy tinh. Như những thước phim hình ảnh hiện lên trong hư không, bên trên một nữ tử đang giới thiệu nhà ở, căn đầu tiên là một tiểu viện...
Đinh Hoan kinh ngạc nhìn quả cầu thủy tinh có thể phóng hình ảnh này, đây là pháp thuật gì vậy?
Sau một khắc, một tin tức rõ ràng xuất hiện trong đầu Đinh Hoan.
Quả cầu thủy tinh hình ảnh, là dùng pháp khí thêm thuật ảnh lưu niệm để ghi chép lại. Cầu hình ảnh cao cấp hơn còn có linh khí, thậm chí pháp bảo vượt cả linh khí ghi lại..... . Thăng Đạo nhai vốn luôn náo nhiệt, hôm nay quạnh quẽ đến đáng sợ.
Dù có hay không có người chết, hai bên cửa hàng Thăng Đạo nhai đều im ắng một cách kỳ lạ.
Ở đằng xa, lão bản Tinh Phù khí Các - người đã bị Đinh Hoan thu sáu trăm năm mươi tinh thạch, không ngừng lau mồ hôi trán.
Hắn đang kinh hãi.
Đến giờ phút này, hắn mới biết, trước đó Đinh Hoan ở trong cửa hàng của hắn đã quá kiềm chế và lịch sự.
Hắn lại còn muốn tìm chết đi theo dõi Đinh Hoan.
Một kẻ có thể dễ dàng diệt cả Thiết Lực minh và hơn trăm nhân viên cửa hàng Thăng Đạo nhai, đã không phải là người mà chỗ dựa của hắn có thể dễ dàng đối phó.
Cũng may là hắn không hề tổn thất gì.
Hắn vô cùng lo lắng Đinh Hoan sẽ trở lại bất ngờ, nhưng lúc này Đinh Hoan đã sớm không còn ở Thăng Đạo nhai.
Trở thành đội trưởng tuần thành vệ, những gì hắn làm ở Tây Phong thành cũng chỉ là để tìm một nơi yên tĩnh định cư.
Sau đó tìm kiếm con đường Trúc Cơ của riêng mình.
Nếu ở lại đây cũng không tìm thấy con đường Trúc Cơ, Đinh Hoan sẽ không chút do dự rời đi lần nữa.
Sống lại một đời, con đường truy cầu tiên thần của Đinh Hoan có tâm vô cùng kiên định, bất cứ chuyện gì cũng không thể ngăn cản hắn. Diêm Mai cùng Cố Tân mang theo Lão Lục theo thứ tự gõ cửa hàng ở Thăng Đạo nhai. Vừa rồi Thiết Lực minh tới vây công tuần thành vệ, số cửa hàng không hề ra mặt trợ uy lại càng ít hơn.
Đối mặt với việc tuần thành vệ đến đòi tinh thạch, không một ai dám đem cái mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn. Chuyến này có thể nói là để tuần thành vệ kiếm đầy bồn đầy bát. Phủ thành chủ Tây Phong thành.
Một nam tử mắt phượng đang bình tĩnh nghe báo cáo của thủ hạ, hắn chính là thành chủ Tây Phong thành ít khi ra khỏi cửa thành Tiết Bặc.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói:
"Ngươi nói cái Đinh Hoan này không hề ra tay đã dễ dàng giết hơn trăm người? Trong đó còn bao gồm minh chủ Thiết Lực minh luyện khí tám tầng?"
"Đúng vậy, ta hoài nghi Đinh Hoan biết một loại bí thuật, bằng không hắn không thể nào không động thủ mà có thể giết nhiều người như vậy."
Đứng trước mặt Tiết Bặc là một nữ tử áo đen, khi giải thích còn đưa ra phán đoán của mình.
"Có khả năng nào Đinh Hoan là tu sĩ Trúc Cơ, hắn có thần niệm của mình không?"
Tiết Bặc nhíu mày hỏi một câu.
Nữ tử áo đen lắc đầu:
"Tây Phong thành ngay cả Chước Tinh lãnh chúa quốc cũng không thèm, một cường giả Trúc Cơ sao có thể coi trọng nơi này?
Nếu không phải tu sĩ luyện khí không thể ngưng luyện thần niệm, ta cũng hoài nghi hắn là một tu sĩ luyện khí có thần niệm."
"Chỉ cần hắn không chọc đến ta, vậy thì kệ hắn. Tuần thành vệ cứ cho hắn đi, để hắn tới giúp ta duy trì tuần thành vệ cũng không tệ. Ngươi chỉ cần chịu trách nhiệm nhìn chằm chằm hắn là được, không cần liên hệ với hắn."
Tiết Bặc trầm mặc một hồi rồi nói.
"Thăng Đạo nhai là địa bàn của Phan Kỳ, lúc hắn đi ra đã để cho chúng ta giúp hắn coi chừng, đợi hắn trở về phát hiện người của hắn bị giết nhiều như vậy, chẳng phải là...?"
Nữ tử áo đen có chút lưỡng lự.
Tiết Bặc cười lạnh:
"Địa bàn của hắn? Ta hiện tại muốn Trúc Cơ, không rảnh dài dòng với hắn, chia cho hắn chút nước canh thôi. Chờ ta Trúc Cơ rồi, ta sẽ bóp chết hắn.
Nếu như hắn trở về gây chuyện với Đinh Hoan kia, vậy thì không còn gì tốt hơn, cứ để bọn chúng chó cắn chó đi."
"Vâng."
Cô gái áo đen đáp lời, lúc này mới lui ra ngoài...
Bạn cần đăng nhập để bình luận