Thần Thoại Chi Hậu

Chương 112: Khiến người ta thất vọng di tích

Thương Bắc Xuân đang định xông vào cửa đá, bỗng nhiên thấy phía trước có một bóng người, khiến hắn giật mình lùi lại mấy bước.
"Lão tiểu tử, tốc độ nhanh thật đấy."
Đinh Hoan cười mỉm nhìn Thương Bắc Xuân.
"Ngươi..."
Thương Bắc Xuân như gặp quỷ, hoàn toàn không tin vào mắt mình.
Đinh Hoan hừ lạnh một tiếng, nói:
"Ta cái gì mà ta? Ta có lòng tốt không giết ngươi, để ngươi dẫn đường, không ngờ ngươi lại lừa gạt ta, còn lén lút trốn tránh ta. Ngươi cung cấp sai thông tin, hại ta suýt nữa rơi xuống vách núi."
Thương Bắc Xuân vội vàng giải thích:
"Bằng hữu, cái này đích xác là hiểu lầm, ta chỉ là hơi sợ bằng hữu sẽ ra tay với ta, nên mới có lòng dạ tiểu nhân. Ta Thương Bắc Xuân xin thề..."
Đinh Hoan ngắt lời hắn:
"Thề thì không cần, nói cho ta biết, có phải ngươi đang tu luyện ở đây không?"
Trán Thương Bắc Xuân toát mồ hôi lạnh, vẫn đang suy nghĩ vì sao Đinh Hoan lại có thể xuất hiện trước mặt mình chuẩn xác như vậy.
Hắn tự nhủ trên đường đi mình đã vô cùng cẩn thận, tuyệt đối không thể bị theo dõi.
Vậy mà, gã này làm sao lại có thể chặn ở trước mình? Đinh Hoan không phải đang ở bên ngoài nói muốn đi từng cái khe động tìm sao? Theo tốc độ đó, tìm tới đây ít nhất cũng phải một hai ngày, nhanh nhất cũng phải một ngày. Bởi vì mọi người đến đây mà không chuẩn bị gì, nên hắn nghĩ Đinh Hoan còn phải ra ngoài một chuyến, chuẩn bị đầy đủ các loại đèn mỏ cùng đồ ăn mới có thể lại vào.
"Cái này..."
Thương Bắc Xuân do dự. Hắn biết Tiên thiên cảnh giới của mình còn chưa đủ, mà muốn đột phá, đây là nơi duy nhất. Trong lòng hắn vẫn nghĩ rằng đây là di tích đạo tu chính thống của Côn Luân sơn mạch, nơi sâu nhất bất quá chỉ tìm được chút Nguyên Khí thạch, ngoài ra chẳng có gì. Nơi này có một chỗ tu luyện trường nguyên khí nồng đậm, dù diện tích nhỏ, nhưng hắn luôn cảm thấy nơi này ẩn chứa quá nhiều bí mật, chỉ vì tu vi và hiểu biết còn kém, nhất thời chưa thể lý giải. Nếu đem nơi này giao cho người khác, tương lai mình còn làm sao tiến bộ?
"Phụt!"
Một đạo huyết quang nổ tung, Thương Bắc Xuân cảm thấy vai lạnh lẽo, kinh hãi phát hiện một cánh tay mình đã bị Đinh Hoan đánh gãy.
"Bằng hữu, ta nói, cái này đích xác là chỗ ta bế quan."
Thương Bắc Xuân chợt tỉnh ngộ, cái mạng nhỏ của mình đang nằm trong tay Đinh Hoan, còn tư cách gì và lý do gì để không nói ra chứ?
"Vừa rồi ngươi vào hang đá này bằng cách nào?"
Đinh Hoan nhàn nhạt hỏi.
Thương Bắc Xuân tranh thủ thời gian trả lời:
"Cái hang đá này mỗi ngày sẽ mở ra vài giờ, ta định sau khi ra sẽ chặn lại, để bằng hữu không tìm được. Ta thừa nhận mình ích kỷ, ta nguyện ý..."
"Phụt!"
Một đạo huyết quang nổ tung nơi cổ Thương Bắc Xuân, ý thức cuối cùng của hắn là cảnh đầu mình bị chém rơi.
Đinh Hoan đưa tay chộp một cái, chưa để Thương Bắc Xuân kịp ngã xuống, cái túi bên hông hắn đã bị vồ tới. Sau đó, một ngọn lửa bùng lên trên người Thương Bắc Xuân, trong chốc lát, thân thể hắn đã hóa thành một đống tro tàn.
Lúc này, Kỳ Tâm Nguyệt và Lão Lục vội vàng chạy tới.
"Đại ca..."
Kỳ Tâm Nguyệt nhìn hang đá sau lưng Đinh Hoan, cùng với mùi khét, có lẽ đã đoán ra phần nào.
Đinh Hoan đi tới chỗ Thương Bắc Xuân cắm Tiểu Cờ tử, phát hiện chỗ lỗ khảm này khác biệt so với những chỗ khác, bên trong khắc một số hoa văn tập trung. Điều này khiến hắn nhớ đến thần văn của bất tử con nhện, lẽ nào là cùng một loại đồ vật?
Hắn lấy Tiểu Cờ tử trong túi vải của Thương Bắc Xuân, lá cờ này không biết làm bằng chất liệu gì, cầm lên có cảm giác ấm áp. Cờ không dài quá mười hai centimet, trừ cán cờ ra, còn có một mặt cờ màu nâu, khoảng chừng năm centimet vuông. Khi không cầm lên thì thật sự không để ý, cả trên cán và mặt cờ cũng có những hoa văn tập trung.
Đinh Hoan dùng thần niệm dò xét, kinh ngạc phát hiện thần niệm của mình lại không thể thẩm thấu. Đây chắc chắn không phải bảo vật bình thường.
Ngoài ra, trong túi còn có một ít Nguyên Khí thạch và mấy trang viết tay về hô hấp pháp. Xem giấy, có lẽ do Thương Bắc Xuân tự sao chép.
"Đi thôi, chúng ta vào trong này."
Đinh Hoan cầm lá cờ rồi tiến vào hang đá bên cạnh. Trước đó thần niệm của hắn chỉ quét được một nửa, đã bị thứ gì đó ngăn cản, khiến Đinh Hoan càng thêm hứng thú.
Sau khi vào hang đá, Đinh Hoan lại thấy một lỗ khảm ở phía sau, bên trong cũng đầy hoa văn. Hắn cắm Tiểu Cờ tử vào, quả nhiên, hang đá chậm rãi trở lại vị trí cũ. Đinh Hoan phóng thần niệm ra, ngay lập tức kinh ngạc nhận thấy thần niệm của mình bị chặn lại trên vách đá, hoàn toàn không thể xuyên qua, giống như trước đó thần niệm không thể tiến vào.
Đinh Hoan mừng thầm vì đã kịp thời ngăn Thương Bắc Xuân. Nếu nơi này có đủ thức ăn, Thương Bắc Xuân có thể ở lì đây mấy năm không ra, lúc đó thì mình cũng hết cách.
"Chít chít..."
Lão Lục vừa vào xem được một lát đã bắt đầu kêu loạn. Đinh Hoan liền lấy ra một bọc nhỏ, để giấy bút vào trong rồi ném cho Lão Lục:
"Sau này cái này là của ngươi."
Lão Lục hồn hở cầm lấy bọc nhỏ, lấy ra giấy bút rồi nhanh chóng viết:
"Nơi này là một trận pháp ẩn giấu, lá cờ trong tay ngươi là trận kỳ để mở cửa trận."
Quả nhiên là trận pháp, Đinh Hoan gật đầu, lúc trước hắn cũng đã đoán nơi này là một trận pháp, có điều hắn dốt đặc về trận pháp.
"Thương Bắc Xuân đã bế quan trong này một thời gian dài, chắc là an toàn."
Đinh Hoan gọi Kỳ Tâm Nguyệt rồi đi về phía sâu trong hang đá.
Đi chừng mấy chục mét, Đinh Hoan lại thấy một cánh cửa đá. Rõ ràng đến gần thì có thể thấy cửa đá, nhưng khi thần niệm của hắn quét qua lại hoàn toàn mờ mịt. Một bên cửa đá vẫn có một lỗ khảm, Đinh Hoan cắm trận kỳ vào lỗ khảm. Một tiếng cót két vang lên, cánh cửa đá không có gì bất ngờ mà mở ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến Đinh Hoan ngây người ra, đơn giản như vậy sao? Thương Bắc Xuân ở trong này bế quan lâu như thế, hắn cứ nghĩ nơi này sẽ là một cung điện rộng lớn phức tạp, nhưng trước mắt thì tuyệt đối không quá ba mươi mét vuông.
Vấn đề không phải diện tích lớn nhỏ, mà là những bài trí bên trong có thể thấy hết. Bốn viên Dạ Minh Châu tỏa ra ánh sáng sương mù mờ ảo được gắn ở bốn góc hang đá, một cái giường đá, một chiếc ghế đá, một cái bồ đoàn bằng đá xanh, ngoài ra còn có một cái bàn thờ. Trên vách đá cạnh giường đá, có một mảng đá nhẵn nhụi, khắc một số phương pháp vận khí tu luyện. Đinh Hoan xem qua thì thấy hết sức bình thường, giống như các công pháp mà hắn lấy được từ chỗ Thương Bắc Xuân.
Với mấy thứ này, Đinh Hoan chẳng có chút hứng thú nào. Nhìn đi nhìn lại thì cả chỗ này cũng không giống một di tích đạo tu. Đinh Hoan nghi ngờ mình đã giết Thương Bắc Xuân quá sớm, ít nhất cũng nên để gã vào xem, xem nơi này có còn cơ quan nào khác không.
Điểm khác biệt duy nhất là, nơi đây thiên địa nguyên khí vô cùng nồng đậm. Đinh Hoan không ngừng dùng thần niệm đảo qua trong này, rất nhanh phát hiện điểm khác thường, thiên địa nguyên khí này phát ra từ dưới đất. Thần niệm của hắn không thể xuyên qua, xem ra phía dưới cũng khắc trận pháp nào đó.
"Chỗ này chẳng khác gì một cái hang đá ẩn cư bình thường."
Kỳ Tâm Nguyệt không nhịn được mà lên tiếng, cô cũng không cảm nhận được điểm đặc biệt nào ở đây.
Đinh Hoan liên tục dùng thần niệm tìm kiếm trong động đá, hắn thật sự không muốn tin di tích đạo tu viễn cổ mà hắn mong chờ bấy lâu lại là một cái hang đá bình thường như vậy. Sau gần ba mươi phút tìm kiếm, thần niệm của Đinh Hoan đột nhiên dừng lại ở một chỗ trước cửa hang đá.
Quan sát bằng thần niệm một hồi, Đinh Hoan tổng kết được một quy luật: Những nơi có trận pháp, thần niệm đều không quét vào được. Hiện giờ thần niệm của hắn quét lên vách đá, vách đá này không khác gì vách đá bình thường, nhưng gần chỗ cửa hang thì lại có một khối không quét vào được.
Đinh Hoan đưa tay sờ vào chỗ không quét được đó, đó là một điểm lồi ra giống như những chỗ khác xung quanh. Vách đá này rõ ràng do con người đục đẽo ra, loại chỗ lồi lõm như thế cũng có rất nhiều. Đinh Hoan cầm lấy một cục đá, cục đá này rơi vào tay hắn. Dùng lực kéo mạnh, cục đá nhỏ này trong nháy mắt bóng loáng lên, trông như một ngôi sao nhỏ, khoảng hai centimet vuông. Dù cầm trong tay, thần niệm của Đinh Hoan vẫn không thể xuyên qua.
Đinh Hoan cất viên đá hình sao vào túi, sau đó nói:
"Trong này chắc không còn gì khác, thật không ngờ, lại là một cái hang đá bình thường như thế này."
Lão Lục kêu chít chít, tay chỉ xuống đất. Đinh Hoan liền thi triển hơn mười đạo phong nhẫn bổ xuống đất, rất nhanh một ánh sáng trắng nhạt lộ ra.
"Nơi này lại có cả mạch nguyên khí."
Đinh Hoan kinh hãi nói. Lúc vừa vào hắn đã cảm thấy dưới đất có nguyên khí tỏa ra, hắn cứ nghĩ là có nhiều Nguyên Khí thạch được chôn dưới đất. Thật tình, trong người đã có một đống Trán Thần tinh thạch, Đinh Hoan không còn khát khao Nguyên Khí thạch như trước nữa. Không ngờ đào lên lại không phải là Nguyên Khí thạch, mà lại là mạch nguyên khí. Đinh Hoan chưa từng thấy mạch nguyên khí bao giờ, nhưng theo hắn nghĩ thì loại này chứa thiên địa nguyên khí cũng hình thành một chỉnh thể, vậy hiển nhiên là mạch nguyên khí.
Đinh Hoan vung đao trong tay không ngừng chém xuống, rất nhanh đã kéo được một mạch nguyên khí dài gần một trượng ra ngoài.
"Chít chít..."
Lão Lục cực kỳ hưng phấn với mạch nguyên khí này, nó vây quanh mạch nguyên khí không ngừng kêu chít chít loạn xạ.
"Đi thôi, nơi này không có gì đáng điều tra."
Đinh Hoan có chút thất vọng nói một câu. Lúc trước, ý định của hắn là muốn lấy được chút Nguyên Khí thạch từ di tích đạo tu ở dãy núi Côn Luân này. Bây giờ hắn chỉ muốn lấy được chút công pháp đạo tu hoặc Thần Thông. Không ngờ cuối cùng, hắn chẳng những không lấy được Nguyên Khí thạch, cũng không lấy được công pháp Thần Thông, chỉ có một mạch nguyên khí dài một trượng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận