Thần Thoại Chi Hậu

Chương 88: Dị đoan nữ tử

Kỳ Tâm Nguyệt cũng không ngạc nhiên khi Đinh Hoan biết chuyện này:
"Đúng vậy, người trên Địa Cầu đã phát tín hiệu cầu cứu từ phi thuyền của chúng ta, khi chúng ta đến nơi thì bị bọn họ đánh hạ."
"Tín hiệu cầu cứu?"
Đinh Hoan khó hiểu nhìn Kỳ Tâm Nguyệt, liên bang và liên minh gien không thể biết tín hiệu cầu cứu thông dụng giữa các tinh cầu trong vũ trụ Đạo Vũ.
Kỳ Tâm Nguyệt tiếp tục nói:
"Sau này ta mới biết, bọn họ không phải phát tín hiệu cầu cứu, mà là dò tìm tín hiệu văn minh ở các tinh cầu khác."
"Đồng bạn của ngươi đều đã chết, chỉ có ngươi sống sót?"
Đinh Hoan hỏi lại.
Kỳ Tâm Nguyệt lắc đầu:
"Không, bọn họ không phải đồng bạn của ta. Bọn họ cho rằng ta là dị đoan mang dòng máu Thần tộc, nên ta bị bọn họ bắt, đưa lên phi thuyền đó, chỉ để làm việc cho bọn họ."
"Vết thương trên người ngươi là do đồng bọn đánh?"
Đinh Hoan vừa hỏi đã biết không đúng, Kỳ Tâm Nguyệt ngồi phi thuyền là bảy năm trước rơi xuống Địa Cầu, vết thương trên người nàng rõ ràng là mới đây.
Quả nhiên Kỳ Tâm Nguyệt lắc đầu, "Không phải, là người của liên minh gien đánh."
"Lão già chết tiệt này."
Đinh Hoan lập tức biết chắc là Sử Xương Nghĩa, ngoài Sử Xương Nghĩa ra thì những người khác dù có muốn làm cũng không đủ tư cách.
"Ngươi biết hắn?"
Kỳ Tâm Nguyệt nghi hoặc nhìn Đinh Hoan hỏi.
Đinh Hoan gật đầu, "Ta đã lục soát nơi ở của hắn, chỉ là không gặp tên gia hỏa này thôi."
Kỳ Tâm Nguyệt nói:
"Người này rất mạnh, nếu không phải có vị tổng trưởng kia thì ta đã bị hắn hành hạ đến chết. Hắn ép hỏi ta đủ điều, còn muốn ta giao ra những thứ mình tu luyện.
Nơi này có một Hồ tổng trưởng, lần nào ông ta cũng ở cạnh người đó, không cho người đó động thủ với ta. Vết thương trên mặt ta là do người kia đánh khi tổng trưởng không có ở đây.
Lần này thú triều xuất hiện, ta mượn những hung thú đó phá hỏng nhà tù để trốn thoát.
Ta giỏi ẩn nấp và di chuyển, biết chỉ có chạy trốn ngược lại mới có cơ hội sống sót, ta đã trốn thoát thành công, đồng thời mượn một cái bì đựng nước để đến được hòn đảo đá ngầm này."
Trên thực tế, nguyên nhân chính mà nàng trốn được đến đây, không phải nhờ cái bì đựng nước mà là kỹ năng ẩn nấp của nàng.
"Cảm ơn ngươi."
Đinh Hoan từ đáy lòng lần nữa cảm tạ.
Thấy Kỳ Tâm Nguyệt nghi hoặc nhìn mình, Đinh Hoan chậm rãi nói, "Người trên Địa Cầu đối xử với ngươi tàn nhẫn như vậy, vậy mà ngươi lại ra tay cứu ta."
Đổi lại bất kỳ ai, e rằng cũng sẽ không ra tay cứu giúp.
Kỳ Tâm Nguyệt ngồi phi thuyền bị người Địa Cầu đánh xuống đã đành, bản thân nàng còn bị người Địa Cầu giam giữ tra tấn, ép hỏi đủ loại bí mật.
Trong tình huống này, thật khó không khiến nàng căm hận người Địa Cầu.
Nói một cách khác, dù Kỳ Tâm Nguyệt không ra tay giết mình mà chỉ cần làm bộ như không thấy thì mình cũng sẽ chết.
Kỳ Tâm Nguyệt cười nói:
"Luôn có người tốt, vị Hồ tổng trưởng kia đã không ít lần cứu ta, ta rất cảm kích ông ấy.
Theo ta thấy thì, tổng trưởng kia đồng ý giam giữ ta, là vì muốn biết rõ về những nền văn minh cao cấp, ông ấy đứng ở góc độ của người Trái Đất, chứ không phải ép hỏi bí mật của ta."
"Bây giờ chúng ta có lẽ khó đi rồi, hay là ngươi tu luyện một thời gian đi, chỗ ta có Nguyên Khí thạch."
Đinh Hoan nói xong lấy trong túi ra mấy viên Nguyên Khí thạch đưa cho Kỳ Tâm Nguyệt.
Động đá ngầm này không nhỏ, đủ không gian cho hai người tu luyện. Hắn cũng nhất định phải nâng cao thực lực của mình.
Kỳ Tâm Nguyệt lắc đầu, "Đồ ta tu luyện dùng thứ này là lãng phí, ngươi cứ tu luyện đi."
"Ngươi tu luyện công pháp gì?"
Đinh Hoan theo bản năng hỏi một câu.
Lập tức liền tỉnh ngộ, vội vàng nói:
"Ta không có ý dò hỏi bí mật của ngươi, mà là muốn xem có giúp được gì cho ngươi không."
"Không sao, ta tu luyện không phải công pháp, mà là một loại thần thuật, cụ thể thì ta cũng không rõ lắm, chỉ là giỏi ẩn nấp và di chuyển cự ly ngắn."
Kỳ Tâm Nguyệt nói.
Trong tình cảnh chắc chắn phải chết này, nàng cảm nhận được Đinh Hoan giống với Hồ tổng trưởng, nên cũng lười che giấu nữa.
Đinh Hoan nhét ba viên Nguyên Khí thạch vào tay Kỳ Tâm Nguyệt:
"Ngươi cầm lấy tu luyện thử xem, ta cũng đi tu luyện một lát. Thực lực của chúng ta bây giờ, chắc chắn không thể rời khỏi nơi này."
Kỳ Tâm Nguyệt nói việc rời khỏi đây cũng không có gì quan trọng, nàng rời đi hay ở lại thì có khác gì nhau?
Ở quê hương thì nàng là một kẻ dị đoan, trên Địa Cầu nàng cũng không có thân thích bạn bè, nếu không phải thú triều bùng nổ thì hiện tại nàng vẫn còn bị giam trong ngục tối dưới hầm. Nhận ba viên Nguyên Khí thạch của Đinh Hoan, Kỳ Tâm Nguyệt nhìn Đinh Hoan chuẩn bị tu luyện, nàng lại không tu luyện mà đi ra ngoài.
Đinh Hoan không tu luyện ngay mà lấy ra quyển da mà mình nhặt được từ lão nhặt ve chai.
Cẩn thận lật tới lật lui quyển da, ngoài những lời nói với mình trên đó thì dường như nó không khác gì quyển da mà mình đã nuốt vào trước đây.
Có phải là còn phải nuốt nó?
Đinh Hoan suy nghĩ một hồi rồi quyết định cất nó lại.
Lúc trước hắn nuốt quyển da là vì không còn cách nào, chỉ muốn phá hủy nó thôi.
Hiện tại hắn thấy những lời tiên tri trên quyển da có phần bất ổn, hắn không biết chuyện gì đang xảy ra. Cũng không biết có phải bản thân hắn để lại quyển da đó không.
Thu hồi quyển da xong, Đinh Hoan cầm hai viên Nguyên Khí thạch trong tay, bắt đầu vận chuyển Lạc Thức Kinh.
Tu luyện quen ở nơi tầm thường, dùng Nguyên Khí thạch, Đinh Hoan có cảm giác như hai con rồng nguyên khí xuất phát từ tay hắn, theo công pháp Lạc Thức Kinh vận chuyển trong kinh mạch và đan điền, nguyên khí thiên địa trong nháy mắt tràn ngập kinh mạch cùng đan điền của hắn.
Chỉ sau một chu thiên, thực lực của hắn đã tăng lên một cấp nhỏ.
Đinh Hoan càng chắc chắn, nếu mình rời khỏi đây được thì phải đi tìm Nguyên Khí thạch, thứ này đối với hắn quả thật như đo ni đóng giày.
Vài phút sau, Đinh Hoan đã nhập định.
Lúc này Đinh Hoan hoàn toàn chìm đắm trong quá trình tu vi tăng lên thoải mái, mấy chục viên Nguyên Khí thạch được hắn đặt trong tay, chỉ cần hết thì hắn có thể lấy thêm.
Kỳ Tâm Nguyệt quay trở lại nhìn Đinh Hoan, thấy hắn đang tu luyện, nàng không quấy rầy mà đi ra phía đảo đá ngầm ngắm nhìn biển cả vô tận và nơi biển trời giao nhau.
Nàng biết cả đời này không thể về nhà được nữa.
Cả đời này nàng cũng không thể gặp lại mẹ.
Có lẽ nàng sẽ sống hết quãng đời còn lại trên hòn đảo đá ngầm không người này, có lẽ quãng thời gian còn lại chỉ còn vài năm, có lẽ chỉ vài ngày... Mẹ từng nói với nàng, nếu một ngày người ngoài không dung nàng thì hãy trở về Lạc Thần Cốc, nơi đó tuy hoang vu nhưng có thể bình an sống hết đời.
Nhưng nàng không nghe mẹ, nàng bị sự phồn hoa của thành thị hấp dẫn, khiến nàng vĩnh viễn không thể quay lại Lạc Thần Cốc được nữa.
Kỳ Tâm Nguyệt càng nghĩ càng thấy vành mắt có chút đỏ.
Có lẽ lúc chết đi, nàng cũng không cô đơn, ít nhất ở đây có thêm một người.
Người này có chút khác biệt so với người Địa Cầu khác, hắn dường như không quan tâm đến bí mật trên người nàng, cũng không quan tâm nàng có nắm giữ nền văn minh cao cấp hơn không.
Hắn còn trả lại cho nàng ba viên Nguyên Khí thạch, đây chính là thứ mà người Trái Đất điên cuồng theo đuổi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, từ sáng đến chiều tối, Kỳ Tâm Nguyệt như một pho tượng. Nàng nhìn vào nơi biển trời giao nhau, vẻ đẹp hoàng hôn khiến nàng gần như ngây dại.
"Oanh!"
Một tiếng sóng vỗ mạnh nổ tung, theo sau đó là một con hung thú màu đen nhào về phía Kỳ Tâm Nguyệt.
Kỳ Tâm Nguyệt giật mình tỉnh giấc, trong lòng hoảng hốt, vừa nãy mải nhớ mẹ quá mà quên mất mình đang ở trên biển, mình chỉ đang đứng trên đảo đá ngầm.
Kỳ Tâm Nguyệt nhón chân, thân thể như được lắp lò xo, cả người nghiêng xông về giữa đảo đá ngầm.
"Vụt" một mũi tên từ trong biển bắn ra, xuyên thẳng qua người nàng.
Kỳ Tâm Nguyệt cảm giác như toàn bộ sức lực đều bị tách rời, người nàng như diều đứt dây rơi xuống.
Nàng hiểu rõ, chỉ cần chân chạm mặt nước biển thì nàng không còn cơ hội nào nữa.
May sao lúc này, nàng nhìn thấy một khúc gỗ tròn, nàng vội vàng đạp lên đó.
Gần như là lúc hai chân nàng vừa chạm vào khúc gỗ thì lại có mấy mũi tên bắn ra từ biển.
Kỳ Tâm Nguyệt cố vặn người để tránh né những mũi tên đó.
Nhưng vết thương của nàng khá nặng, chỉ tránh được hai mũi tên, những mũi tên còn lại lại xuyên qua thân thể nàng.
Lúc này, Kỳ Tâm Nguyệt mới hiểu tại sao Đinh Hoan lại bị thương trước đó, là do loại cá hung thú có khả năng bắn tên này.
Nàng nhờ trốn trong bì nước nên đến được đây, chứ không bị lũ cá thú đó phát hiện.
Nàng đau khổ cười. Mới vừa rồi còn đang nghĩ có thể sống sót ở đây được mấy ngày, không ngờ vài giờ đã không thể sống được nữa rồi.
Mẹ ơi, xin chào mẹ.
Không biết đã qua bao lâu, Đinh Hoan cảm thấy khí tức của mình lại đạt đến đỉnh điểm.
Vốn đã có kinh nghiệm, Đinh Hoan biết rõ mình sắp đột phá cấp bậc, hắn cũng hiểu rõ mỗi lần mình đột phá đều khá đau đớn, vì vậy hắn đã chuẩn bị kỹ càng.
Lạc Thức Kinh Châu thiên vận chuyển điên cuồng kéo theo nguyên khí trùng kích vào các kinh mạch, chân nguyên mạnh mẽ trong người bùng phát ra những âm thanh sục sôi.
Oanh! Khi chân nguyên đạt đến giới hạn, các kinh mạch vốn bị tắc nghẽn bỗng mở toang, chân nguyên cường đại nhanh chóng lan tỏa khắp chu thiên.
Đinh Hoan mở mắt, trong lòng mừng rỡ.
Tu sĩ cấp năm gien.
Điều khiến hắn kinh ngạc là lần này đột phá không hề đau đớn, lẽ nào việc tu luyện ở đây khác biệt?
Hay là nói, khi tu luyện đến cấp năm, việc đột phá sẽ trở nên bình thường?
Không đúng, Đinh Hoan nhanh chóng nhận ra.
Nguyên nhân thực sự là Nguyên Khí thạch. Trước đây, việc đột phá của hắn khó khăn chủ yếu là do môi trường tu luyện của hắn thiếu thiên địa nguyên khí, dẫn đến việc đột phá trở nên gian nan.
Hiện tại trên người hắn có rất nhiều Nguyên Khí thạch, nên việc đột phá trở nên dễ dàng hơn.
Nhìn xuống một chút, Nguyên Khí thạch còn lại hai mươi tám viên, xem ra hắn vừa mới tu luyện đã dùng hết mười viên.
Mười viên Nguyên Khí thạch giúp hắn từ tu sĩ cấp bốn gien đột phá lên cấp năm gien, đây quả nhiên là đồ tốt.
Quan trọng hơn là, hình như hắn chưa đến một ngày đã đạt được điều này.
Đinh Hoan nhìn quanh, không thấy Kỳ Tâm Nguyệt đâu, hắn liền dùng thần niệm quét ra ngoài.
Đinh Hoan kinh hỉ phát hiện, thần niệm của mình có thể quét xa đến hơn trăm thước, đây là một tiến bộ lớn. Không tốt, Đinh Hoan vừa thấy Kỳ Tâm Nguyệt đang bị ngã xuống thanh gỗ tròn, sau đó liên tiếp trúng phải mấy đạo tiễn mang.
Thân thể Kỳ Tâm Nguyệt trên thanh gỗ tròn lung lay sắp đổ, Đinh Hoan đã lao ra ngoài.
Hắn hận cay đắng loại yêu cá có khả năng phóng ra tiễn mang này hơn ai hết. Nếu có thể tiêu diệt loài yêu cá này, Đinh Hoan sẽ không do dự chọn giết sạch chúng. Nhưng hắn biết điều này là không thể.
Chỉ trong nháy mắt, Đinh Hoan đã đến bên cạnh Kỳ Tâm Nguyệt, kịp thời bắt lấy nàng trước khi nàng rơi xuống biển.
Cùng lúc đó, mấy chục đạo tiễn mang từ biển bắn về phía Đinh Hoan.
Đinh Hoan vẫn còn lơ lửng giữa không trung, dễ dàng xoay chuyển vài vòng rồi rơi xuống đỉnh tảng đá ngầm nơi Kỳ Tâm Nguyệt vừa đứng.
Tiện tay vung ra gần trăm đạo đao gió, từng đóa huyết hoa nở rộ trên mặt biển.
Lửa giận của Đinh Hoan đạt đến đỉnh điểm, cho dù vậy, hắn vẫn không ngừng phóng ra đao gió.
So với tu sĩ cấp bốn gien, hiện tại thực lực của Đinh Hoan đã tăng lên gấp mấy lần, thần niệm cũng mạnh hơn gấp bội.
Thêm vào đó, dưới chân không còn là thanh gỗ tròn bấp bênh nữa, Đinh Hoan dễ dàng tiêu diệt hết lũ yêu cá có khả năng phun tiễn mang ở khu vực này.
Càng nhiều yêu thú cảm nhận được mùi máu tanh, điên cuồng xông lên, thôn phệ những con cá phun tiễn đã bị Đinh Hoan giết chết.
Dù vẫn đang ôm Kỳ Tâm Nguyệt, sau khi hạ xuống, Đinh Hoan vẫn nhún chân nhảy lên, mang theo thanh gỗ tròn kia đáp xuống tảng đá ngầm trên đảo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận