Thần Thoại Chi Hậu

Chương 640: Trầm luân pháp tắc

Vòng xoáy luân hồi quá lớn, Đinh Hoan càng đi về phía trước, càng gặp nhiều người hơn.
Chẳng qua là đại đa số đều đi lại ở rìa vòng xoáy luân hồi, thần niệm của bọn họ luôn quét qua trên mặt vòng xoáy, một khi phát hiện bảo vật, lập tức sẽ lao vào bên trong.
Kiểu vào nhanh, ra cũng nhanh như vậy có độ nguy hiểm thấp nhất.
Đinh Hoan biết cách này tuy an toàn, nhưng thực tế cũng giống như "ôm cây đợi thỏ" mà thôi.
Hắn cho rằng những người dám tế thuyền gỗ tiến vào vòng xoáy luân hồi mới có thể lấy được bảo vật.
Đinh Hoan vừa nghĩ đến đó, liền nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ.
Đinh Hoan thấy rõ một tu sĩ cả người lẫn thuyền gỗ bị vòng xoáy nuốt chửng, quá trình này không nhanh, cũng không chậm.
Chỉ có thể thấy chiếc thuyền gỗ từ từ chìm xuống, tu sĩ trên thuyền vội vàng muốn thoát ra, nhưng hình như chỉ nhảy lên được khoảng một thước, rồi lại rơi trở lại thuyền.
Thần niệm Đinh Hoan rơi lên chiếc thuyền, hắn không cảm thấy dao động đạo vận nào.
Điều này cho thấy chiếc thuyền đang chìm xuống thật, chứ không phải bị vật gì đó kéo xuống.
Đinh Hoan lập tức tế một chiếc thuyền gỗ, cẩn thận tiến gần chiếc thuyền đang chậm rãi chìm.
Mọi người đều kinh ngạc trước hành động của Đinh Hoan, có người muốn chết, nhưng kiểu muốn chết như Đinh Hoan thì đúng là lần đầu tiên bọn họ thấy.
Đây nào chỉ là muốn chết?
Thuyền gỗ bình thường có thể dùng ở đây sao?
Đừng thấy thuyền người ta cũng là gỗ, nhưng đẳng cấp cao hơn hẳn cái thuyền đang chìm này.
Hơn nữa bây giờ có thuyền đang chìm xuống, chứng tỏ nơi này đang không an toàn, Đinh Hoan đi tới, chẳng phải là muốn chết sao?
Đinh Hoan biết hành động của mình rất nguy hiểm, nhưng hắn không thể không làm vậy, trừ khi hắn lập tức rời đi.
Dựa theo lời giới thiệu ngắn gọn của tu sĩ kia về vòng xoáy luân hồi, Đinh Hoan biết trong vòng xoáy nguy hiểm không phải lúc nào cũng xảy ra.
Nói cách khác, một thời điểm nào đó, một chỗ nào đó nguy hiểm, bất cứ thuyền hay tu sĩ nào đi qua cũng chỉ có con đường chết.
Qua thời gian đó, có lẽ chỗ đó sẽ lại an toàn.
Những tu sĩ lao vào trong đầm lầy đó chính là liều mạng.
Nếu họ thành công, ít nhất sẽ kiếm được tài nguyên tu luyện để thăng một bậc lớn, nếu thất bại thì chỉ có thể vào luân hồi.
Những người đó chính là kẻ liều mạng.
Việc Đinh Hoan đang làm cũng là hành động của kẻ liều mạng.
Nhưng hắn không phải tìm kiếm bảo vật trong vòng xoáy mà là trực tiếp kiến tạo một chu thiên Đại Vũ Trụ thuật.
Chu thiên này sẽ bao trùm cả chiếc thuyền gỗ đang từ từ chìm xuống và toàn bộ không gian nơi đó.
Để kiến tạo chu thiên này, Đinh Hoan chỉ có thể tiếp cận chiếc thuyền đang chìm.
Sau khi một chu thiên trôi qua, Đinh Hoan cảm nhận được một loại pháp tắc thiên địa mà hắn chưa từng thấy.
Loại pháp tắc này thậm chí còn hiếm hơn pháp tắc Hắc Ám.
Dù pháp tắc Hắc Ám cũng là lần đầu tiên hắn lĩnh ngộ và dung hợp vào Đại Vũ Trụ thuật, ít nhất hắn vẫn có khái niệm rõ ràng về nó.
Nhưng loại pháp tắc này sau khi Đinh Hoan cảm ứng được thì hoàn toàn không có khái niệm, lần đầu tiên tiếp xúc với nó, cả người hắn như rơi vào một vùng trầm luân không gian cực hạn.
Không gian này không chỉ bao trùm cơ thể hắn, mà còn bao trùm lên tất cả những gì mà cơ thể hắn tiếp xúc.
Trầm luân thường nói là nhằm vào ý thức hoặc tinh thần, nhưng loại pháp tắc này kéo dài sự trầm luân từ ý thức và tinh thần đến cả thân thể và sự vật.
Nói một câu để hình dung, là nó biến trầm luân thành hữu hình, tạo thành một loại pháp tắc hoàn toàn mới.
Tu sĩ và chiếc thuyền đang chìm kia bị loại pháp tắc trầm luân hữu hình này bao lấy, sau đó chìm xuống nơi sâu trong đầm lầy rồi biến mất.
Thuyền gỗ và tu sĩ trên thuyền đã bị vòng xoáy luân hồi nuốt chửng, Đinh Hoan vẫn còn trong đầm lầy, dường như đang trầm tư.
Rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Đinh Hoan, không biết ý hắn là gì.
Thực sự là không ai nhận ra Đinh Hoan, nếu có người nhận ra đã sớm gọi Đinh Hoan lên rồi.
"Nhìn kìa, thuyền của người kia cũng bắt đầu chìm..."
Có người lớn tiếng hô lên.
Không cần người đó nhắc, những tu sĩ đứng quan sát đều thấy rõ, thuyền của Đinh Hoan đang từ từ chìm xuống.
Đinh Hoan vẫn đang vận chuyển Đại Vũ Trụ thuật để cảm ngộ pháp tắc trầm luân.
Hắn cũng cảm nhận được thuyền gỗ của mình đang chìm xuống, nhưng hắn không hề luống cuống.
Pháp tắc trầm luân giờ đã có khái niệm cụ thể trong thức hải vũ trụ Đại Đạo của hắn, không chỉ vậy, Đại Vũ Trụ thuật của hắn đã có thể chạm đến pháp tắc này.
Thấy thuyền gỗ không chìm đã chìm gần ba tấc, Đinh Hoan mở mắt, đạo vận dưới chân lưu chuyển, chiếc thuyền gỗ dưới chân lại có thể chậm rãi di chuyển.
Sau đó, chiếc thuyền gỗ từ từ tiến lại bờ.
Tất cả mọi người đều choáng váng, cái này...
Từ khi vòng xoáy luân hồi xuất hiện đến giờ, họ chưa từng nghe nói thuyền đã bắt đầu chìm trong vòng xoáy lại có thể di chuyển, thậm chí còn vào bờ được.
Trong lòng Đinh Hoan cảm thấy an tâm, nhiều thứ chỉ như giấy dán cửa sổ, một khi đã đâm thủng, mới phát hiện nó đơn giản đến vậy.
Đinh Hoan không định suy xét bây giờ trầm luân pháp tắc hình thành như thế nào, hắn giờ chỉ muốn tìm một nơi không người, sau đó tiến vào vòng xoáy luân hồi tìm kiếm Thần Mục Hà.
Khi vào đến bờ, thu hồi chiếc thuyền gỗ không chìm, Đinh Hoan cảm khái một câu "có mài dao cũng không làm mất kỹ thuật chặt củi".
Năm đó nếu không bỏ ra nhiều tâm sức và thời gian suy ngẫm thủ đoạn Trúc Cơ, thì làm sao có được ngày hôm nay?
Đổi thành người khác, không có Đại Vũ Trụ thuật thì làm sao cảm ngộ được pháp tắc trầm luân này?
"Vị đạo hữu này, vừa rồi sao ngươi vẫn có thể di chuyển?"
Một tu sĩ Thần Cảnh hậu kỳ vội hỏi Đinh Hoan.
Xung quanh ai nấy đều dán mắt vào Đinh Hoan.
Khát vọng trong mắt mọi người đều hiện rõ như vật thật, thật sự là quá liều lĩnh khi hành tẩu trong vòng xoáy luân hồi, giá trị lại quá đáng sợ.
Một khi học được loại thủ đoạn này, chẳng phải có nghĩa là có thể muốn làm gì thì làm trong vòng xoáy luân hồi sao?
Đinh Hoan nhìn gã tu sĩ Thần Cảnh đó như nhìn thằng ngốc.
Lão tử đâu phải kẻ ngu, sao lại nói công khai thủ đoạn này cho ngươi?
Hỏi ngươi bí mật công pháp tu luyện, ngươi có nói cho người khác không?
Gã tu sĩ Thần Cảnh kia biết rõ hành vi của mình thật ngốc nghếch, nhưng vẫn không thể kìm chế khát vọng của bản thân.
Thật sự là đồ tốt trong vòng xoáy luân hồi quá nhiều, nếu có thể tiến sâu vào vòng xoáy mà không bị chìm, trả giá lớn bao nhiêu cũng đáng.
"Không biết."
Đinh Hoan đơn giản trả lời ba chữ, quay người rời đi.
Hắn muốn đến nơi vắng vẻ, tiến vào vòng xoáy luân hồi, tiếp tục hành trình tìm Thần Mục Hà.
"Bằng hữu xin dừng bước."
Một giọng nói có vẻ uy nghiêm gọi Đinh Hoan lại.
Đinh Hoan quay đầu lại, thấy một tu sĩ dáng người tầm thước, nhìn Đinh Hoan vẻ mặt tuy nghiêm túc nhưng trong mắt sự kích động khó che giấu nói cho người khác biết.
Đinh Hoan có loại thủ đoạn đó, hắn nhất định phải có được.
"Có chuyện gì không?"
Đinh Hoan bình tĩnh hỏi.
Đây là tu sĩ Thần Quân cảnh sơ kỳ, đoán chừng cảm thấy tu vi của mình nghiền ép Đinh Hoan, cho nên giọng điệu và thần thái với Đinh Hoan đều không hề tôn trọng.
"Bổn quân là Dịch Kỳ của Cửu Nhạc Thần Tông, mong muốn cùng đạo hữu tổ đội, cùng nhau tìm kiếm vòng xoáy luân hồi. Đạo hữu cứ yên tâm, Dịch Kỳ ta làm việc chưa bao giờ để người khác thiệt."
Trong miệng nói không để người khác thiệt, nhưng giọng nói nghe có vẻ uy hiếp mạnh mẽ.
Đinh Hoan cũng đánh giá một phen Dịch Kỳ này.
Hắn có được vị trí vòng xoáy luân hồi cũng là do cứu Phong Bách Thanh của Cửu Nhạc Thần Tông mà ra.
Cũng là tu sĩ của Cửu Nhạc Thần Tông, so với Phong Bách Thanh thì Dịch Kỳ này như một đống phân.
"Không hứng thú."
Đinh Hoan không chút do dự nói.
"Chuyện tốt như vậy, sao đạo hữu lại có thể nói không hứng thú?"
Dịch Kỳ vừa nói vừa đưa tay tóm lấy cánh tay Đinh Hoan.
Tuy hắn không nhìn ra tu vi của Đinh Hoan, nhưng trong mắt hắn, Đinh Hoan chắc chắn không đến được Thần Quân cảnh.
Thân thể Đinh Hoan lóe lên, Dịch Kỳ tóm hụt.
Cửu Nhạc Thần Tông là tông môn của Thượng Thần, hơn nữa hắn cũng có thể coi như bạn với Phong Bách Thanh.
Đinh Hoan không có ý định động thủ với Dịch Kỳ này.
Bị một tông môn của Thượng Thần để ý tới, cũng không phải là chuyện tốt.
Nếu không phải bây giờ không còn cách nào, hắn thật sự không muốn quá nhiều người biết đến pháp tắc trầm luân.
Hắn cũng không dám đảm bảo sau khi mình bị pháp tắc trầm luân bao phủ vẫn còn cảm ngộ được pháp tắc, đồng thời kịp thời đào thoát.
Cho nên hắn chỉ có thể sau khi người khác rơi vào pháp tắc trầm luân, rồi lại đến cảm ngộ.
"Dám động thủ với ta?"
Giọng của Dịch Kỳ lạnh đi.
Tuy rằng những người xung quanh đều hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ cũng chẳng ai muốn bênh Đinh Hoan.
Đinh Hoan bình tĩnh nói ra:
"Ta cùng Phong Bách Thanh là bạn bè, ngươi nhất định muốn cùng ta không qua được?"
Nghe Đinh Hoan nói, Dịch Kỳ ha ha cười lớn:
"Ngươi một con kiến hôi, cũng dám bấu víu quan hệ với Cửu Nhạc Thần Tông ta, muốn chết."
Vừa nói, Dịch Kỳ đưa tay chộp lấy Đinh Hoan.
Hắn không muốn Đinh Hoan chết thật.
Nếu Đinh Hoan thật sự có thể khống chế thuyền gỗ sống sót ở luân hồi chiểu, vậy hắn Dịch Kỳ liền phát tài.
Hắn sẽ thu hoạch được một đống tài nguyên tu luyện ở luân hồi chiểu...
Cầu phú quý trong nguy hiểm, huống chi hiện tại không có chút nguy hiểm nào.
Hắn không ra tay, Đinh Hoan chắc chắn sẽ bị người khác bắt đi.
Dịch Kỳ nghĩ tới đây liền thấy thần tâm kinh hoàng, không kìm được kích động trong lòng.
Vận may lớn như vậy mà lại để hắn gặp được.
Chỉ là ngay sau đó, hắn liền cảm thấy không đúng.
Không gian xung quanh hắn dường như bị một loại lĩnh vực Đại Đạo cường hãn khóa lại, ngay lập tức một đao màn hạ xuống.
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt truyền đến, Dịch Kỳ điên cuồng muốn lùi lại.
"Phốc!"
Huyết quang nổ tung, một cánh tay của Dịch Kỳ dễ dàng bị một đao của Đinh Hoan chém lìa.
Chưa kịp để cánh tay này rơi xuống, đao thế của Đinh Hoan xoay chuyển, cánh tay kia của Dịch Kỳ đã nổ tung thành một đám sương máu trong hư không.
Dịch Kỳ thoát khỏi sự khóa chặt của lĩnh vực Đinh Hoan, kinh hãi nhìn Đinh Hoan.
Đinh Hoan kéo đao đi tới trước mặt Dịch Kỳ:
"Hoan gia nhà ta nói không muốn cùng loại rác rưởi như ngươi tổ đội, ngươi có ý kiến?"
"Không, không có..."
Mặt Dịch Kỳ trắng bệch.
Cửu Nhạc Thần Tông của hắn cho dù có lợi hại hơn nữa, hiện tại cũng không thể đến giúp hắn, chuyện lớn nhất là sau này sẽ giết Đinh Hoan mà thôi, việc đó với hắn không có chút ý nghĩa nào.
"Nể mặt Phong Bách Thanh, tha cho ngươi một cái mạng chó, cút."
Đinh Hoan một cước đá ra.
Dịch Kỳ vừa định trốn, lĩnh vực của Đinh Hoan lại khóa chặt hắn lần nữa.
"Bành!"
Dịch Kỳ chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bị một cước này đạp nát.
Cả người hắn bị một cước này của Đinh Hoan đá bay, lúc ngã xuống, trực tiếp rơi xuống mép luân hồi chiểu, chỉ chút xíu nữa là bị đá vào luân hồi chiểu.
Dịch Kỳ đứng dậy nào còn dám nói nhảm, quay người điên cuồng bỏ chạy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận