Thần Thoại Chi Hậu

Chương 158: Rau xanh xào cải trắng

Đinh Hoan không cần người khác dẫn đường cũng tìm được phòng thi đấu trù nghệ, hắn vẫn hỏi một nữ tỳ rồi mới đến được đại sảnh.
"Lão Lục, ngươi cứ đợi ta ở bên ngoài."
Đinh Hoan dặn Lão Lục một tiếng rồi đi vào phòng.
Trong đại sảnh có mười một người đang ngồi, thấy Đinh Hoan đến, ánh mắt họ đều lộ vẻ không thân thiện.
Nghe nói tiểu thư chỉ cần một đầu bếp, mỗi thêm một người, cơ hội của họ sẽ bị giảm đi.
Đinh Hoan lướt mắt nhìn mọi người trong đại sảnh, thấy cơ bản ai cũng có tu vi trong người.
Điều này làm Đinh Hoan nghi ngờ, liệu có mấy ai ở đây thật sự là đầu bếp. Giống như hắn, hắn cũng không phải đầu bếp.
Mục đích của mọi người chắc cũng giống hắn, chỉ là tìm một cơ hội để bước chân vào giới tu đạo.
Lát nữa hẳn là sẽ vào bếp so tài nấu nướng?
Đúng lúc Đinh Hoan còn đang dùng thần thức tìm bếp thì một đám người mang theo đủ loại nguyên liệu nấu ăn đi đến.
Một chiếc bàn dài được đặt giữa đại sảnh, nguyên liệu nấu ăn được chất đầy trên mặt bàn.
Sau đó mười lò nướng di động được chuyển vào, đặt dọc hai bên bàn nguyên liệu. Một người phụ nữ lớn tuổi dẫn theo vài nữ tỳ bước vào, bà nhìn mười hai người đầu bếp nói:
"Mời các vị tự ý lấy nguyên liệu ở đây, sau đó mỗi người làm một món ăn. Sau khi món ăn xong, tiểu thư sẽ đích thân đánh giá, xin mời."
Mấy đầu bếp đứng lên, Đinh Hoan cũng đứng theo.
Nguyên liệu ở đây rất nhiều, mười đầu bếp dùng cũng không hết, không cần thiết phải tranh giành.
Mấy đầu bếp thấy vậy hơi ngơ người, có người vội nói:
"Chúng ta không mang nồi, ở đây chỉ có lò, làm sao làm món ăn?"
Người phụ nữ kia khinh khỉnh liếc mấy đầu bếp này rồi lạnh lùng nói:
"Là đầu bếp mà đến cả nồi cũng không mang, gọi gì là đầu bếp? Người đâu, đuổi hết những kẻ không mang nồi ra ngoài."
"A..."
Mấy đầu bếp không mang nồi trợn tròn mắt.
Trước khi đến thấy có vài người mang cả nồi niêu xoong chảo theo, bọn họ còn khinh bỉ một phen.
Đây là Cận phủ mà.
Ở Cận phủ nấu ăn cần mang theo nồi sao? Thật là chuyện nực cười!
Giờ thì họ đã hiểu, kẻ ngu đúng là có thật, nhưng không phải ai khác mà chính là bọn họ.
Đinh Hoan phát hiện trừ mình ra, ở đây chỉ có sáu người mang nồi theo.
Mấy người bị đuổi ra còn ngoái đầu nhìn chằm chằm Đinh Hoan, vì Đinh Hoan cũng không mang nồi.
Nhưng ngay sau đó, hành động của Đinh Hoan làm họ thất vọng, Đinh Hoan mở ba lô, thế mà lấy ra một cái nồi từ trong đó.
Hành động này khiến cả người phụ nữ kia cũng phải gật đầu tán thưởng.
Chỉ có những người thực sự yêu thích nghề đầu bếp mới luôn mang nồi theo mình mọi lúc mọi nơi.
Mấy đầu bếp khác đã bắt đầu chọn nguyên liệu, Đinh Hoan phát hiện thịt ở đây đều là thịt yêu thú, và đều là thịt yêu thú cấp bậc khá cao.
Đinh Hoan để ý một khối thịt thỏ thiên hương, hắn đang định đi lấy thì một đầu bếp đứng gần hơn đã nhanh tay lấy đi.
Đinh Hoan thấy đầu bếp này đã có một khối thịt hươu, giờ lại còn lấy thêm thịt thỏ, rõ ràng không muốn để hắn có được miếng thịt này.
Trong lòng Đinh Hoan giờ chỉ có hai chữ, ngu xuẩn.
Hắn không cần dùng thần thức quét cũng biết, cô tiểu thư kia đang để ý mọi thứ ở đây.
Nếu là hắn chọn người nấu ăn cho mình, hắn cũng sẽ quan tâm người làm món ăn.
Đinh Hoan lười tranh miếng thịt kia, hắn định đổi sang chọn miếng thịt khác thì bỗng thấy một loại rau củ giống cải trắng.
Đinh Hoan biết loại rau này, gọi là rau nhà trời.
Rau nhà trời Đinh Hoan từng ăn ở Tễ Hà thành, hắn còn tự mua về nấu, loại rau này rất tiện, dân thường hay ăn nên mới có tên là rau nhà trời, coi như là cải trắng của dị giới.
Rau nhà trời giống cải trắng ở chỗ nó có thể giải ngấy, làm sạch dạ dày.
Khác với cải trắng là, loại rau này có gốc màu xanh, giữa màu vàng, và ngọn màu trắng.
Đinh Hoan không chần chừ, cầm ngay một củ rau nhà trời.
Với điều kiện của Cận phủ, chắc chắn cô tiểu thư Quản Nữ ngày nào cũng ăn đủ các loại thịt yêu thú.
Ăn thịt yêu thú nhiều cũng ngán, chi bằng làm ít rau củ cho cô ta biết đến cảm giác giải ngấy.
Bảy đầu bếp, chỉ có mình Đinh Hoan chọn rau củ thuần túy.
Các đầu bếp khác dù có chọn rau củ, cũng đều dùng thịt làm chính, rau củ làm phụ để chế biến món ăn.
Trong việc chọn món, Đinh Hoan coi như thành công, vì hắn đã thu hút mọi ánh nhìn.
Thịt yêu thú, ai cũng ngày ngày ăn, nhìn đã phát ngán.
Ngược lại, Đinh Hoan chỉ chọn rau nhà trời, ai nấy đều tò mò xem hắn định làm ra trò gì.
Đinh Hoan đặt nồi lên bếp di động, tiện tay lấy nước rửa qua nồi ba lần.
Hành động này, khiến người phụ nữ chủ trì cuộc thi gật đầu.
Trong số những người tham gia, chỉ có một mình Đinh Hoan rửa nồi đến ba lần.
Những người khác chỉ tráng qua loa là xong, có người còn không thèm rửa đã cho dầu vào.
Nhìn là biết, toàn là những kẻ quen sống ngoài trời, không có khả năng là đầu bếp.
Đinh Hoan thong thả tách rau nhà trời ra, cắt thành từng đoạn, rồi lại rửa thêm mấy lần.
Cả mấy nữ tỳ cũng nhận ra Đinh Hoan sạch sẽ hơn những đầu bếp khác.
Những người làm món thịt thì hầu như không ai rửa thịt, đều cắt ra chế biến luôn.
Thực ra, điều nữ tỳ không hiểu, nữ tử chủ trì cuộc thi hiểu rất rõ.
Thịt yêu thú mà đem rửa thì nguyên khí sẽ bị mất hết.
Biết là thế, nữ tử chủ trì cuộc thi vẫn không khỏi chán ghét mấy người kia.
Món ăn là để ăn, còn giữ nguyên khí làm gì?
Làm xong những việc đó, Đinh Hoan không vội xào rau mà để đó đợi rau nhà trời ráo nước.
Thực ra nguyên nhân là vì Đinh Hoan biết món ăn của mình cùng lắm một khắc là xong, loại rau củ này mà nguội lạnh thì sẽ mềm nhũn, không thể ăn.
Mà những người làm món thịt chắc chắn sẽ không làm nhanh được như vậy, nên hắn muốn chờ.
Khi cảm thấy thời gian vừa đủ, Đinh Hoan mới nổi lửa, bắc nồi lên.
Đợi nồi nóng, đổ dầu vào, dầu nóng lên thì cho rau nhà trời vào đảo.
Đến nước này thì mọi người đều bó tay rồi.
Trước đó Đinh Hoan luôn là người gây chú ý nhất, nhưng hóa ra chỉ có thế này thôi sao?
Dầu nóng rồi cho rau vào xào?
Nếu thế mà cũng gọi là đầu bếp thì đầu bếp này cũng quá dễ làm rồi.
Cái này gọi gì là nấu ăn chứ, có tay là xào được rồi có phải không.
Vỏn vẹn một phút đồng hồ, mọi người đã ngơ ngác nhìn Đinh Hoan bắt đầu bày biện món ăn.
Thế là xong rồi sao?
Nếu không tính thời gian Đinh Hoan chờ, cộng cả thời gian rửa rau rửa nồi thì món ăn này làm hết bao lâu?
Mọi người còn đang ngơ ngác thì một thiếu nữ che mặt bằng khăn voan bước vào.
"Tiểu thư."
Thấy thiếu nữ này đến, mọi người đều kính cẩn chào hỏi.
Người đến chính là tiểu thư Cận phủ, Quản Nữ. Cũng chính là người cần đầu bếp để nấu ăn trên đường đến tông môn tu đạo.
Các đầu bếp còn lại tranh thủ tăng tốc nấu nướng.
Đinh Hoan dù không dùng thần thức để quét, hắn vẫn biết, nữ tử này vừa rồi chắc chắn đang quan sát ở một bên.
Thấy món ăn của hắn đã xong, nên mới tiến đến kiểm tra. Có lẽ vì nữ tử này vừa vào mà những người đầu bếp kia mới tăng tốc lên.
Rất nhanh, bảy người đầu bếp, kể cả Đinh Hoan, đều đã làm xong món ăn.
"Tiểu thư, món ăn đã xong cả rồi, tôi cho người mang lên cho cô nếm thử nhé?"
Người phụ nữ trung niên chủ trì cuộc thi vội vàng hỏi.
Quản Nữ gật đầu:
"Được, mang lên đi."
Bảy mâm đồ ăn được đặt trước mặt Quản Nữ, ngay cả những người còn lại cũng không khỏi nhìn vào đĩa rau nhà trời xào của Đinh Hoan.
Đừng thấy Đinh Hoan xào đơn giản, món ăn trông thực sự rất đẹp. Màu vàng, xanh lá và trắng như được sắp xếp ở vị trí hoàn hảo.
Thêm chút óng ánh, khiến người ta có cảm giác vừa nhìn đã thấy vui.
"Được rồi, các ngươi ra ngoài đợi thông báo."
Người phụ nữ trung niên nói với nhóm của Đinh Hoan.
Các đầu bếp vội vàng thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, Đinh Hoan cũng bỏ nồi vào túi, rồi đi ra.
Sau khi tất cả rời đi, Quản Nữ mới khẽ vén khăn voan, gắp một miếng rau nhà trời đưa vào miệng.
Rõ ràng, nàng đã sớm muốn nếm thử món rau nhà trời của Đinh Hoan rồi.
Còn những món của các đầu bếp khác, nàng ăn ngán từ lâu rồi, chẳng có món nào đặc sắc.
Cái người quản sự kia thật cẩu thả, vậy mà lại tuyển một đám đầu bếp toàn loại thùng cơm như thế.
Món chay vừa đưa vào miệng đã mang đến một mùi thơm nhàn nhạt, cắn nhẹ một cái, cảm giác thanh mát truyền đến, một loại mùi vị quen thuộc mà vừa xa lạ hoàn toàn thấm vào vị giác.
Quản Nữ ngẩn người, rau quả bình thường lại có thể làm ra loại mùi vị ngon miệng này sao?
Trù nghệ của người này e là đã xuất thần nhập hóa, phản phác quy chân rồi sao?
Lập tức Quản Nữ lại gắp mấy gắp lớn, rất nhanh một bàn món chay đã vơi đi hơn một nửa.
"Tiểu thư, người có muốn nếm thử mấy bàn thịt này không?"
Trung niên nữ tử thấy tiểu thư chỉ ăn món chay, không nhịn được lên tiếng.
Quản Nữ đặt đũa xuống:
"Gọi đầu bếp làm món chay vào đây, còn lại đều phát hết."
Trung niên nữ tử ngẩn người, tiểu thư hình như còn chưa ăn các món khác mà, quyết định này là sao?
Bất quá nàng tự nhiên sẽ không nói nhiều, vội vàng đáp:
"Vâng."
Đinh Hoan và sáu đầu bếp còn lại đang chờ đợi, lúc này có người ra ngoài.
Mọi người đều thấy rõ, người ra là nữ tử chủ trì cuộc thi, tất cả đều khẩn trương nhìn nữ tử này.
Nữ tử chỉ vào Đinh Hoan:
"Ngươi được chọn, theo ta vào trong, những người còn lại có thể rời đi."
Đinh Hoan nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng xong rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận