Thần Thoại Chi Hậu

Chương 63: Ta lại trở về

Bị Đinh Hoan xách trong tay, con vật nhỏ không ngừng giãy giụa kêu loạn, nhưng từ trong ánh mắt của nó Đinh Hoan thấy được vẻ kinh khủng.
Đây là loài động vật gì, Đinh Hoan chưa từng thấy qua, thân hình có chút giống chó nhưng không hẳn giống lắm, tiếng kêu có chút giống khỉ nhưng không hề xấu xí. Đằng trước hai chân dài, đằng sau hai chân ngắn.
"Xem ra IQ của ngươi cũng không thấp, dám ám toán ta, ngươi cứ chờ đó cho ta."
Đinh Hoan từ chỗ không xa kéo một dây leo, trực tiếp đem vật nhỏ này buộc lại, ném vào trong túi, sau đó kéo khóa.
Về việc có bị ngạt chết hay không, Đinh Hoan không thèm để ý.
Vật nhỏ này thoạt nhìn rất dễ thương, thực tế không phải loại lương thiện gì, nếu không phải hắn đã là tu sĩ gien cấp bốn, hắn thật sự đã sập bẫy cái món đồ chơi nhỏ này.
Nếu không phải vừa rồi hắn nghĩ đến việc có thể dung hợp trí nhớ gien của Thạch Hầu lên người con vật nhỏ này, hắn đã trực tiếp một quả cầu lửa đốt cháy nó rồi.
Ở thời đại này, hắn sẽ không có lòng tốt với loại đồ chơi dễ thương này.
Thấy Đinh Hoan đi về phía mình, con Đại Hoang Kim Viên đã bị chặt đứt hai chân kia, cũng giống con vật nhỏ bị Đinh Hoan nhét vào trong túi, trong mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.
Nó rõ ràng có IQ, thủ đoạn xử lý con vật nhỏ của Đinh Hoan, nó sao có thể không thấy?
Nhìn con Đại Hoang Kim Viên trước mắt, Đinh Hoan chậm rãi nói:
"Lần trước người lấy dược liệu của ngươi không phải ta, lần trước ta thấy ngươi lợi hại nên đã chủ động tránh ngươi. Ngươi đuổi giết ta, ta cũng không so đo.
Không ngờ bây giờ ngươi vẫn tìm đến kẻ vô tội như ta, còn muốn đánh lén thủ tiêu ta. Con người ta quả nhiên không thể quá hiền lành được."
Đại Hoang Kim Viên gầm gừ trầm thấp, có vẻ như không hiểu Đinh Hoan nói gì.
Đinh Hoan dùng thần niệm quét qua ánh mắt biến đổi của nó, hắn khẳng định nó hiểu được ý hắn.
"Hắc hắc."
Đinh Hoan vỗ ba lô, "Con vật nhỏ này dám ám toán ta, ta dự định về nhà nướng ăn, chỉ tốn chút hồi hương thôi.
Còn ngươi, to con hơn, ta nghe nói óc khỉ bên trong ăn ngon lắm, cũng có thể dùng làm đồ nướng, chẳng cần nhiều lời, cứ cắt ra mà nướng..."
Nghe đến Đinh Hoan nói óc, con Đại Hoang Kim Viên phát ra âm thanh kêu rên cùng van xin tha thứ.
Quả nhiên là nghe hiểu được, Đinh Hoan hừ một tiếng nói, "Nếu việc lần trước không liên quan đến ta, mà ngươi vẫn chủ động khiêu khích ta.
Muốn ta không làm hại tính mạng ngươi thì ngươi phải bồi thường, hiểu thì gật đầu."
Đại Hoang Kim Viên liền gật đầu, Đinh Hoan vui mừng, "Ta không cần ngươi bồi thường gì khác, chỉ có hai chuyện. Thứ nhất, cây dược liệu lần trước ngươi cướp được, ta cần nó. Thứ hai, ta cần một chút máu trên trán ngươi, đơn giản thôi đúng không?"
Đại Hoang Kim Viên trợn trừng mắt, cái này mẹ nó... Ta cũng bởi vì cây dược liệu bị cướp lần trước mới muốn trả thù, không ngờ hết vòng này đến vòng khác, cuối cùng cây dược liệu vẫn bị mất.
Đinh Hoan lấy ra từ trong túi một con dao ngắn, liên tục dùng sống dao vỗ tay:
"Ai, lần trước giết mấy con hung thú gien xong, lâu rồi không động dao, không biết hôm nay có được như ý không nữa."
Không đợi Đinh Hoan nói hết câu, con Đại Hoang Kim Viên đã rống lên vài tiếng, liên tục gật đầu.
Đinh Hoan thầm nghĩ, sớm biết điều một chút có phải tốt hơn không?
"Xem như ngươi biết điều, vậy ta giúp ngươi băng bó một chút."
Đinh Hoan tùy tiện giúp con Đại Hoang Kim Viên nối lại xương cốt, dùng mấy cành cây cố định, lại dùng chút dây leo quấn lại.
Làm xong việc này, hắn lại chặt một cái cây, giúp Đại Hoang Kim Viên làm hai cây nạng.
Vốn dĩ còn đang nghĩ cách đánh lén Đinh Hoan, Đại Hoang Kim Viên thấy Đinh Hoan vung tay mấy cái, hai cây nạng liền thành hình, trong lòng kinh hãi, nhất thời không dám động tay.
Ba tiếng sau, Đại Hoang Kim Viên chống nạng dẫn Đinh Hoan đến nơi ở của nó.
Thấy hang ổ của Đại Hoang Kim Viên, Đinh Hoan không nhịn được mà chửi thề, cái tên này đúng là biết chọn địa điểm mà.
Nơi này môi trường so với cái hang núi hắn tu luyện tốt hơn rất nhiều, trước mắt là một cái hồ nước, bên cạnh hồ dùng rất nhiều cây gỗ lớn dựng thành nhà gỗ hình chữ "nhân".
Phía sau nhà gỗ có một khu vườn dược liệu, bên trong trồng đủ loại dược liệu quý hiếm đã biến dị.
"Ngươi con khỉ này đúng là có tài."
Nhìn cảnh vật như chỗ ở của ẩn sĩ cao nhân này, Đinh Hoan không nhịn được mà chửi thề với Đại Hoang Kim Viên một câu.
Đại Hoang Kim Viên rất ủy khuất, nó không phải khỉ, nó là Kim Viên.
"Đi thôi, tự mình hái dược liệu đi, ta không vào nhà ngươi, ta sợ là không nhịn được sẽ ôm hết dược liệu của ngươi đi."
Đinh Hoan thật ra là không biết cây dược liệu kia.
Hắn đoán có lẽ đó là cây dược liệu mà Đại Hoang Kim Viên dùng để tạo ra Đại Hoang Chi Nhãn.
Nghe Đinh Hoan không vào vườn thuốc của nó, Đại Hoang Kim Viên vội chống nạng xông vào vườn, rất nhanh đã thu được một cây dược liệu đưa tới trước mặt Đinh Hoan.
Ngửi thấy mùi hương còn nồng nàn hơn lần trước, Đinh Hoan gật gật đầu, chính là cây này.
Lần trước người phụ nữ tên Tần Di kia trộm đi, kết quả Đại Hoang Kim Viên đuổi theo, chặn cửa hang mấy ngày liền, suýt nữa thì lấy mạng hai người.
Thế sự biến đổi, hôm nay Đại Hoang Kim Viên chủ động dâng lên tận tay.
Nhìn cây dược liệu trên tay, tối đa cũng chỉ cao một thước, trên đỉnh nở một đóa hoa màu lam, thân cây màu đen, lại có đốt như trúc ở trong.
Đinh Hoan hài lòng thu cây dược liệu này, trong mắt Đại Hoang Kim Viên lộ ra vẻ không nỡ và khát vọng, nhưng Đinh Hoan căn bản không để ý tới nó.
Cất kỹ dược liệu, Đinh Hoan lại lấy ra một cái bình nhỏ, "Đến đây, ta lấy chút máu rồi đi."
Đại Hoang Kim Viên rất khó chịu, cũng chỉ có thể đi đến trước mặt Đinh Hoan, chống nạng mà còn phải cúi người chờ Đinh Hoan lấy máu.
Tốc độ của Đinh Hoan rất nhanh, tay vừa vạch một cái, trên trán Đại Hoang Kim Viên liền xuất hiện một vệt máu, vệt máu chuẩn xác không sai rơi vào bình của Đinh Hoan.
Sau khi bình máu đã đầy, Đinh Hoan thu bình lại, trán Đại Hoang Kim Viên không còn rướm máu nữa.
Thấy Đinh Hoan chỉ lấy một chút máu, Đại Hoang Kim Viên coi như thở phào nhẹ nhõm.
"Ta phải đi rồi, ân oán giữa chúng ta trước đây xóa bỏ. Trước khi đi, ta cho ngươi một lời khuyên. Đừng đi đến thành phố hay nơi ở của con người, ngươi mà đi thì chính là lúc ngươi nhận lấy cái chết đấy."
Nói xong câu đó, Đinh Hoan nhấc Thạch Hầu bên cạnh lên, thân hình lóe lên, hóa thành một cái bóng rồi biến mất.
Đại Hoang Kim Viên nhìn theo bóng lưng Đinh Hoan rời đi, rất là bất đắc dĩ.
Nó vốn định mở được Đại Hoang chi nhãn rồi sẽ đến thành phố loài người đi dạo một vòng, lợi dụng máu của con người để lên cấp.
Bây giờ Đinh Hoan đã cảnh cáo nó, cho nó lá gan lớn bằng trời, nó cũng không dám đi nữa.
Đinh Hoan ngang nhiên trở lại thành phố Lạc Hà.
Lần này hắn không hóa trang, nhưng sau mấy tháng tu luyện trong sơn động, tóc đã rất dài, thêm bộ râu chưa cạo, nếu không nhìn kỹ thì cũng không nhận ra hắn chính là Đinh Hoan.
Đứng trước cổng đại học Vũ Giang, Đinh Hoan cảm khái, đi một vòng lớn, ta Đinh Hán ba... phi, ta Đinh Tiểu Thổ lại quay về.
Đại học Vũ Giang so với trước kia náo nhiệt hơn rất nhiều, một lúc có ba học sinh thi đậu vào mười học viện hàng đầu Lam Tinh, việc này khiến rất nhiều người đổ xô đến đăng ký dự thi vào đại học Vũ Giang.
Nếu không phải vì hung thú gien đột nhiên tàn phá khắp nơi, thì đại học Vũ Giang sẽ còn đông người hơn nữa.
Còn về vấn đề tiền bạc, hiệu trưởng Đàm Bối của đại học Vũ Giang, đã không cần phải lo lắng từ lâu.
Rất nhiều người muốn rót vốn vào đại học Vũ Giang, dù cho Đinh Hoan không có ở trường, thì việc này cũng không ảnh hưởng gì đến việc bọn họ bỏ tiền ra.
Cứ nghĩ mà xem, đại học Vũ Giang đã đào tạo ra ba học sinh lọt vào top mười của các học viện Lam Tinh, mà vẫn còn đang là những sinh viên hàng đầu. Sau này mấy học sinh này tốt nghiệp, há lại không khiến trường cũ nở mày nở mặt sao?
Dù cho gần một năm không về, chỗ ở của Đinh Hoan vẫn được giữ nguyên.
Bên ngoài chỗ ở không thấy người của Tẩy Đao Hội, hoặc là bọn họ biết có chờ cũng không gặp Đinh Hoan, hoặc là biết danh tiếng của Đinh Hoan quá lớn, Tẩy Đao Hội không có tư cách dạy dỗ Đinh Hoan.
Dù là nguyên nhân gì thì Đinh Hoan cũng không có ý định bỏ qua cho Tẩy Đao Hội.
Đối với Đinh Hoan lúc này, quan trọng nhất là nhanh đến phòng thí nghiệm gien, thực hiện những việc mình muốn làm.
Đinh Hoan tắm rửa, thay quần áo, không thèm cắt tóc, trực tiếp đi đến phòng thí nghiệm gien.
Hắn vẫn chưa quen dùng kỹ thuật độn thổ, mặc dù hắn đã biết thuật pháp nhỏ này.
Cửa tòa nhà phòng thí nghiệm gien vẫn không có một bóng người, mà chỉ có nhân viên bảo vệ.
"Khổng Đan? Sao cậu lại ra đây làm bảo vệ vậy?"
Đinh Hoan vừa đến gần, liền nhận ra nhân viên an ninh là ai.
Lúc này Khổng Đan mới nhận ra Đinh Hoan, kích động nói, "Đinh lão sư, cuối cùng tôi cũng chờ được thầy rồi.
Tôi đến đây là để chờ thầy đấy. Tôi tin là thầy chỉ cần trở về, chắc chắn sẽ đến phòng thí nghiệm gien trước tiên, tôi không đoán sai mà."
"Không sai, trong tay ta còn chút việc cần làm, làm xong thì ta sẽ đến dạy cậu tu luyện."
Đinh Hoan vỗ vai Khổng Đan.
"Vâng, Đinh lão sư yên tâm đi làm việc, ở đây có tôi canh giữ, sẽ không có ai quấy rầy thầy làm thí nghiệm gien."
Khổng Đan vẫn chưa thể bình tĩnh lại từ trong sự kích động.
Vì Đinh Hoan trước đó nói, có thể cần một hai năm thời gian mới có thể trở về. Hắn đều đã chuẩn bị tâm lý chờ đợi một thời gian dài, không ngờ Đinh Hoan nhanh như vậy đã trở lại.
"Được, ta lên làm thí nghiệm. Đúng rồi, nơi này bây giờ có nhiều người đến làm thí nghiệm gien không?"
Đinh Hoan thuận miệng hỏi một câu.
"Không có ai tới, chủ nhiệm hệ gien của đại học Vũ Giang hiện giờ chính là ngươi."
Khổng Đan cuối cùng bình tĩnh lại một chút, giọng điệu cũng không run rẩy như trước đó.
"Ta là chủ nhiệm hệ gien của đại học Vũ Giang?"
Đinh Hoan không thể tin được hỏi một câu.
Chính hắn cũng không biết chuyện này, làm sao lại thành thầy quản lý hệ gen?
Khổng Đan giải thích, "Ta mang theo tờ giấy ngươi đưa cho ta đến đây tìm hiệu trưởng Đàm Bối, hiệu trưởng lập tức liền để ta chọn vị trí.
Ta chọn nơi này, đồng thời nói ngươi nhất định sẽ đến đây tiếp tục làm thí nghiệm gien. Hiệu trưởng Đàm nghe ta nói xong, quyết định bổ nhiệm ngươi làm chủ nhiệm hệ gien.
Ngươi đừng thấy đại học Vũ Giang hiện tại đông người, trên thực tế không có học giả hệ gien, cũng không có ai tới đây làm thí nghiệm."
"Vậy thì ngược lại rất tốt."
Đinh Hoan rất hài lòng, Đàm Bối này vẫn rất hiểu chuyện. Đúng là cáo già, biết rõ hắn cần gì.
Chủ nhiệm hắn không để ý, nhưng quản lý nơi này, hắn làm thí nghiệm gien không ai quấy rầy.
Việc này đối với hắn trích xuất gien trí nhớ Thạch Hầu có trợ giúp cực lớn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận