Thần Thoại Chi Hậu

Chương 447: Tham gia thi đấu

"Cha ngươi có thích Thạch Ly không?"
"Không, hắn nhiều lần khuyên ta đừng qua lại với Thạch Ly, nói Thạch Ly dối trá vô sỉ là kẻ giả nhân giả nghĩa tiểu nhân, nhưng lúc đó đầu óc ta choáng váng, căn bản chẳng lọt tai."
Trong mắt Dung Hi Ngọc tràn ngập hối hận.
"Đưa ta đến tạp dịch phong đi."
Đinh Hoan không tiếp tục hỏi han.
Tạp dịch phong nằm ở nơi hẻo lánh nhất của ba mươi ba đạo, mỏm núi vẫn còn ở đó.
So với các tiên phong còn lại của ba mươi ba đạo đều bị người ta rời đi, thì tạp dịch phong này thấp lè tè, thật sự chẳng ai thèm dời nó đi cả.
Đinh Hoan đứng trên đỉnh tạp dịch phong, không cảm nhận được điều gì khác biệt, thần niệm của hắn thẩm thấu xuống, cũng chẳng thấy nửa điểm dị thường nào.
Dung Hi Ngọc đứng bên nói:
"Sau khi ta hồi phục thân thể, cũng đã đến đây không dưới trăm lần, chưa lần nào cảm nhận được cái đạo mạch gì đó.
Ta cũng không biết đạo mạch mà cha ta nói có phải ở đây không, nếu không thì chắc cha ta đã mang đi rồi."
Đinh Hoan khoát tay, hắn ngồi trên đỉnh núi bắt đầu vận chuyển Đại Vũ Trụ thuật chu thiên.
Lần này, Đại Vũ Trụ thuật chu thiên cũng kéo theo ngọn núi dưới chân, chỉ một chu thiên mà thôi, Đinh Hoan đã cảm nhận được một luồng khí tức Đại Đạo khó tả.
Đây quả thật là đạo, không đúng, có lẽ vẫn là một loại quy tắc, nhưng quy tắc này lại giống như Đại Đạo.
Đinh Hoan không thể dùng lời diễn tả được cảm giác ấy, có lẽ do hắn tu luyện Đại Vũ Trụ thuật nên cảm xúc không sâu.
Nếu là tu luyện công pháp khác, khi hắn không rõ ràng về quy tắc thiên địa như vậy, thì khi cảm nhận được quy tắc này, thậm chí hắn còn nghi ngờ mình có thể viết ra công pháp mới.
Chính vì loại quy tắc Đại Đạo rõ ràng này mà hoàn toàn áp đảo các quy tắc của vùng thế giới này.
Nó cho người cảm thụ một ảo giác nhìn xuống vùng thế giới này.
Chẳng lẽ nơi đây thật sự có đạo mạch? Vậy đạo mạch rốt cuộc là thứ gì?
Đinh Hoan tiếp tục vận chuyển Đại Vũ Trụ thuật, rất nhanh hắn đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không phải hắn sờ không tới cái đạo mạch kia, mà do nơi này có một đạo cấm chế che giấu tự nhiên.
Nếu không phải là Tiên Trận Đế cấp chín, chỉ sợ chẳng ai phát hiện được cấm chế ẩn mình này.
Đinh Hoan tu luyện Đại Vũ Trụ thuật, hiểu rõ nhất về các pháp tắc của thiên địa vạn vật.
Nếu không nhờ Dung Hi Ngọc dẫn hắn đến đây, hắn có đi ngang qua đây vạn lần cũng chẳng phát hiện được cái cấm chế tự nhiên ẩn giấu này.
Chẳng lẽ đây là thần vật ẩn mình?
Đinh Hoan lấy trận kỳ ra, từng cái ném ra ngoài.
Một ngày sau, hắn thu hồi tất cả trận kỳ, rồi lại bắt đầu lại từ đầu bày trận.
Muốn mở cái cấm chế che giấu tự nhiên này ra, rõ ràng không dễ như vậy. Đinh Hoan cứ hết lần này đến lần khác mắc sai lầm, rồi lại làm lại.
Trong quá trình liên tục phạm lỗi và làm lại này, Đinh Hoan cảm ngộ được sự biến hóa đạo vận của cấm chế tự nhiên này, trận đạo của hắn cũng theo đó mà tăng lên vùn vụt.
Đến ngày thứ ba, Đinh Hoan đã là Tiên Trận đại sư cấp sáu, cuối cùng hắn cũng mở được cấm chế ẩn giấu này.
Thiên địa nguyên khí nồng đậm tràn ra, khí tức Đại Đạo vô tận dường như muốn thẩm thấu vào tâm hồn người ta.
Chẳng cần tu luyện, chỉ cần cảm nhận được loại thiên địa nguyên khí này thôi, cũng đã có thể cảm thấy đạo vận của bản thân tăng lên, tâm cảnh trở nên hoàn thiện.
Đinh Hoan nhanh chóng lấy ra một đống trận kỳ, lần nữa khóa chặt nơi này.
Một khi loại khí tức này để lộ ra ngoài, vậy hắn chẳng cần tu luyện, chỉ còn nước chờ chết thôi.
Khi Đinh Hoan đang bày cấm trận che giấu khí tức đạo vận thì Dung Hi Ngọc đã mặt mày đẫm lệ, quỳ rạp xuống đất:
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
Đinh Hoan bày xong cấm trận ngăn không cho khí tức đạo vận tràn ra, thì thấy Dung Hi Ngọc đang quỳ trước một bộ xương khô.
Bộ xương này không biết đã chết bao lâu rồi, giữa lưng bộ xương lại cắm một thanh trường kiếm màu xanh.
Đinh Hoan đã sớm nhìn rõ trên chuôi kiếm có khắc hai chữ: Thạch Ly.
Phía sau bộ xương là một mạch nguyên khí dài ba trượng.
Quy tắc thiên địa rõ ràng đến mức không thể diễn tả bằng lời kia chính là phát ra từ mạch nguyên khí này.
Nhìn mạch nguyên khí này, cả người đều thư thái dễ chịu.
Đây là đạo mạch ư?
Đinh Hoan tiến lại, sắc mặt hắn nhanh chóng biến đổi, vội vàng ném ra một đống trận kỳ, thu mạch này vào nồi sắt.
"Dung sư tỷ, chúng ta đi mau thôi, trận che giấu ta bày không khóa nổi luồng khí tức cuồn cuộn của đạo mạch này đâu."
"Là ta hại chết cha ta rồi."
Mặt Dung Hi Ngọc trắng bệch, rốt cuộc nàng cũng hiểu tại sao cha mình mất tích.
Cha nàng chưa từng rời khỏi Tiên môn, là Thạch Ly đã ám toán cha nàng.
"Khóc lóc để sau đi."
Đinh Hoan có cảm giác nguy hiểm tột độ.
Dung Hi Ngọc cũng không dám tiếp tục khóc, nàng nhanh chóng đưa di hài của cha vào trong chiếc nhẫn, còn chưa kịp mở miệng thì đã cảm thấy mình nhẹ bẫng.
Khi nàng phát hiện mình đã ở trên nồi sắt của Đinh Hoan thì nồi sắt đã lao ra khỏi ba mươi ba đạo rồi.
"Dung sư tỷ, nếu chúng ta đi chậm một chút nữa thì chỉ sợ nguy hiểm."
Đinh Hoan rốt cuộc hiểu vì sao cha Dung Hi Ngọc không mang đạo mạch đi, vì ông căn bản không thu đi được.
Giờ khắc này, Đinh Hoan chỉ hy vọng khu vực lân cận ba mươi ba đạo không có cường giả nào.
Nếu có cường giả thì chắc chắn sẽ cảm nhận được luồng khí tức đạo vận Đại Đạo cuồn cuộn này, sau đó sẽ trở lại ba mươi ba đạo.
Sau phút hỗn loạn, Dung Hi Ngọc dần tỉnh táo lại, nàng khẽ khom người với Đinh Hoan:
"Đinh sư đệ, nếu không nhờ có ngươi, bây giờ ta còn không biết cha mình bỏ mạng ngay trong Tiên môn, mà ta lại còn cùng kẻ thù giết cha thành đạo lữ."
Dung Hi Ngọc hận không thể bây giờ chết thay cha mình.
Bởi vì thời điểm cha nàng mất tích, nàng và Thạch Ly vẫn chưa trở thành đạo lữ.
Đinh Hoan mơ hồ đoán được cái chết của cha Dung Hi Ngọc là vì sao.
Hoặc là Thạch Ly phát hiện bí mật của cha Dung Hi Ngọc, muốn ép ông giao đạo mạch, hoặc là cha Dung Hi Ngọc không đồng ý gả con gái cho Thạch Ly.
Khó trách một tên tạp dịch đệ tử rác rưởi như cha Dung Hi Ngọc lại có thể thành Tông chủ của ba mươi ba đạo.
Cái mạch đạo này đúng là quá nghịch thiên.
Đừng nói là một tạp dịch đệ tử, dù chỉ là phàm nhân thì e là cũng có thể giúp người ta thành Tiên Vương.
Đạo mạch chỉ có ba trượng, khẳng định là một đạo mạch cực kỳ tàn phá, thậm chí mạch này có khả năng đến từ một vị diện cao hơn.
Đinh Hoan nghĩ tới vị diện cao hơn, trong lòng run lên.
Hắn biết phía trên Tiên Đế còn có Chuẩn Thánh, nhưng dù lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là Thánh Nhân mà thôi.
Trong truyền thuyết thời viễn cổ ở Hoa Hạ, có Thánh Nhân tồn tại.
Thánh Nhân cũng chỉ là ở vị diện Tiên giới thôi mà, lấy đâu ra tầng vị diện cao hơn chứ?
"Đinh sư đệ, ta chợt nhớ ra, cái đạo mạch đó không thể mang trên người được đâu."
Dung Hi Ngọc tỉnh táo lại rồi, cuối cùng cũng nhớ đến chuyện đạo mạch.
Sở dĩ cha nàng không dám mang đạo mạch đi, là bởi vì đạo mạch dù có để trong giới chỉ thì khí tức Thiên Địa Đại Đạo vẫn sẽ lan tỏa ra.
Đinh Hoan cười nói:
"Không sao, ta đã phong ấn kỹ rồi. Mạch này cũng không lấy ra được nên ta không cho ngươi được."
Đạo mạch tuyệt đối không thể cho Dung Hi Ngọc, dù chỉ một chút cũng không thể.
Mạch quy tắc Đại Đạo vượt vị diện này, chỉ cần rời khỏi không gian nồi sắt thì sẽ bị người ta phát hiện ngay.
Không gian nồi sắt của hắn thì không có vấn đề, ít nhất là theo Đinh Hoan thì tương đối an toàn.
Nghe Đinh Hoan nói vậy, Dung Hi Ngọc cũng yên lòng.
"Ta muốn dịch dung một chút, ngươi bây giờ trông có ai nhận ra không?"
Đinh Hoan lo Dung Hi Ngọc tái tạo thân thể rồi, dung mạo không thay đổi, nên nhanh chóng hỏi.
Dung Hi Ngọc lắc đầu:
"Ta ghét cay ghét đắng mình trước đây, nên sau khi tái tạo thân thể liền thay đổi dung mạo.
Nhưng mấy năm nay tu luyện, ta cảm thấy dung mạo dần quay về dáng vẻ trước kia, bây giờ vẫn chưa rõ."
Nàng cũng bất lực, tu luyện Đại Đạo, tướng tùy tâm sinh, cái này không phải chuyện nàng có thể thay đổi được.
Nếu dung mạo có thể tùy ý thay đổi thì cái giới Đại Đạo này chắc chẳng còn ai xấu xí.
"Vậy thì không thành vấn đề."
Một người bình thường với dung mạo tương tự, ai mà ngờ người trước mặt lại là Dung Hi Ngọc?
Theo lời Dung Hi Ngọc thì ít nhất đến Tiên Đế nàng mới có thể khôi phục lại dung mạo ban đầu.
Đinh Hoan trở lại bên trong khoang thuyền, chỉ một thoáng đã hóa trang thành một tán tu sắc mặt tái nhợt, túng dục quá độ.
Dung Hi Ngọc trông thấy Đinh Hoan bước ra, ánh mắt kinh hãi. Nếu không phải trước đó Đinh Hoan đã nói sẽ dịch dung, nàng chắc chắn sẽ xem người trước mắt là người xa lạ.
Sau khi Đinh Hoan Dịch Hình thì không những dung mạo thay đổi hoàn toàn mà khí tức đạo vận xung quanh cũng hoàn toàn khác hẳn.
Với khí tức đạo vận này của Đinh Hoan cùng với dung mạo hiện tại, chẳng ai có thể ngờ được hắn dịch dung.
"Đinh sư đệ?"
Dung Hi Ngọc có chút không tin xác nhận lại.
"Là ta, về sau cứ gọi ta là Lục sư đệ đi. Ta đổi tên thành Lão Lục, còn ngươi cũng đổi tên đi. Dung Hi Ngọc không dùng được nữa."
"Ừm, ta sẽ lấy tên là Dĩ Vãng."
Dung Hi Ngọc nói ra, phụ thân nàng sư phụ họ Dịch, Lão Tông Chủ tương đương gia gia của nàng, hiện tại nàng đi theo gia gia họ.
Nồi sắt tốc độ cực nhanh, hai người nói chuyện phiếm không bao lâu, liền đến Bạch Trúc Tiên Thành.
Đinh Hoan cũng thở phào nhẹ nhõm, trong khoảng thời gian này không có người đuổi tới.
Hắn biết mình chậm trễ thời gian hơi nhiều, tranh thủ thời gian cùng Dung Hi Ngọc ngồi trước trận truyền tống hướng Nửa Đình Tiên Thành.
Vừa đến Nửa Đình Tiên Thành, Đinh Hoan liền nhìn ra, đây đích xác là lúc trước hắn cùng Ôn Tri Hi ở Nửa Đình trên bờ biển thấy chỗ phường thị.
Hiện tại phường thị đã sớm không còn tung tích, thay vào đó là một tòa Tiên thành rất lớn.
Bởi vì Tiên thành vừa mới thành lập không lâu, ngoại thất Tiên thành vô cùng hoàn chỉnh.
Trận truyền tống của Tiên thành được xây ở quảng trường bên ngoài Tiên thành.
Cái quảng trường xung quanh Tiên thành lớn này toàn bộ là một ít chỗ cho thuê hoặc là thương lâu, đứng ở trên quảng trường, thần niệm có thể thấy rõ nửa Đình biển.
Nửa Đình bờ biển xây dựng một bến tàu quảng trường vô cùng lớn.
Bến tàu quảng trường này tồn tại chính là để tu sĩ ra vào Nửa Đình biển dùng, bởi vậy có thể thấy rõ ràng Hôi Hải tinh hoàn toàn nổi tiếng.
Bất luận là bến tàu bờ biển Nửa Đình, hay là quảng trường phía ngoài Tiên thành Nửa Đình, đều chật ních người.
Điều này cũng cho thấy lần này thi đấu bài danh Tiên môn quan trọng bao nhiêu, gần như tất cả Tiên môn đều đến đây.
Đinh Hoan cùng Dung Hi Ngọc vào Tiên thành Nửa Đình, mới biết bên trong Tiên thành còn nhiều người hơn so với bên ngoài Tiên thành.
Đinh Hoan không cần hỏi cũng thấy rõ, xa xa có thể thấy từng dãy nhà cao lớn khí thế và kiến trúc nhà trọ.
Bên ngoài những kiến trúc này, hư không lơ lửng bốn chữ đạo vận to lớn:
"Tiên môn trụ sở."
Ngoài trụ sở Tiên môn còn có một trận môn, cửa trận môn có hộ vệ canh gác.
Đinh Hoan vừa đến đây, liền bị hai tên hộ vệ ngăn lại.
"Ta là đệ tử Toàn Thể Tiên Tông."
Đinh Hoan lấy ra thân phận bài đệ tử ngoại môn của mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận