Thần Thoại Chi Hậu

Chương 117: Điểm kích động

Vỏn vẹn năm ngày, Đinh Hoan đã là tu sĩ gien cấp chín đỉnh phong.
Hắn mong muốn Trúc Cơ gien, đáng tiếc là không có một chút đầu mối nào, hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu.
Đinh Hoan biết tu luyện không phải chuyện có thể vội, kiếp trước tu vi của hắn không cao, nhưng thời gian tu luyện rất dài, kinh nghiệm vẫn có chút. Cho nên Đinh Hoan không hề gồng mình tiếp tục trùng kích Trúc Cơ gien.
Đã đến lúc chuẩn bị rời khỏi địa cầu. Trước khi rời đi, hắn còn có mấy việc muốn làm.
Việc thứ nhất là đến Yến Kinh tìm một công ty gien Đại Đường và Tần gia, cha hắn Đinh Bách Sơn mất tích có liên quan đến hai nơi này. Thứ hai, hắn muốn đến hành lang phòng tuyến của nhân loại, tiêu diệt con Yêu Long và Cự Tinh kia. Những tồn tại mạnh mẽ này tuyệt đối không thể để lại ở địa cầu.
Thứ ba là đến Khúc gia, nhờ Khúc Vĩnh Hà chế tạo một cây trường thương, tiện thể xem Khúc Y thế nào, tốt nhất có thể truyền Cửu Đạo cho Khúc Y.
Chỉ tiếc lần đi Côn Lôn sơn này, hắn không tìm được vật liệu tốt. Không có vật liệu, nhờ Khúc Vĩnh Hà chế tạo trường thương, chỉ có thể nhờ Khúc Vĩnh Hà tự mình đi tìm.
Đinh Hoan chợt nhớ đến chiếc chiến đĩa, không biết có thể gõ một mảnh vật liệu từ chiến đĩa để giúp hắn chế tạo trường thương không?
Dù có được hay không, đều phải đi thử xem.
Lo lắng duy nhất là chiến đĩa quá cứng, không thể cắt được.
Đinh Hoan thu xếp lại đồ đạc trên người. Hắn cũng không có gì nhiều, thứ có giá trị với hắn chỉ có yêu đan đại điêu cấp chín và một miếng da quyển. Nghĩ đến đây, Đinh Hoan lấy từ trong túi ra cục đá hình ngôi sao kia.
Thứ này trông không tinh xảo, thậm chí hơi thô ráp.
Điều khiến Đinh Hoan khó hiểu là vì sao thần niệm của hắn không thể thâm nhập vào cục đá?
Chắc chắn không phải vì thần niệm của hắn chưa hình thành thực chất, vì thần niệm của hắn có thể thâm nhập vào những vật khác.
Đinh Hoan cẩn thận quan sát cục đá hình ngôi sao này, sau khi xác định thần niệm không thể nhìn thấu, hắn để cục đá sang một bên rồi dùng đao gió chém một nhát.
Keng! Đao gió tạo ra một vết trắng trên cục đá. Với thực lực của hắn, nhát chém này lại không thể chém đứt cục đá.
Nhặt cục đá hình ngôi sao lên lần nữa, giờ phút này Đinh Hoan xác định cục đá này không hề tầm thường.
Đao gió của hắn đừng nói đá bình thường, ngay cả sắt thép cũng sẽ chém đứt. Đinh Hoan lại cưỡng ép dùng thần niệm thâm nhập lần nữa, lần này hắn mượn phương pháp dung hợp chân nguyên của Kỳ Tâm Nguyệt dạy.
Khi Kỳ Tâm Nguyệt dạy Đinh Hoan Thần Ẩn thuật, cô đã dung hợp Nguyên lực và Tinh Thần lực nhờ vào thần quyết.
Thực ra Tinh Thần lực chính là hình thức ban đầu của thần niệm, Đinh Hoan trực tiếp dùng thần niệm dung hợp chân nguyên cũng có thể đạt được mục đích thực chất hóa thần niệm. Lần này Đinh Hoan dung hợp chân nguyên vào thần niệm, chỉ trong thoáng chốc, thần niệm của Đinh Hoan đã chạm đến các hoa văn dày đặc.
Đinh Hoan dốc toàn lực thâm nhập, thần niệm va vào những hoa văn dày đặc, một luồng sức mạnh cường đại phản kích trở lại.
Đinh Hoan cảm thấy đầu tê rần, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Khá lắm, Đinh Hoan thầm kinh ngạc.
Vừa rồi, hắn thấy những đường vân đạo kia, dường như có chút tương đồng với những hoa văn được khắc trên Bất Tử Tri Chu và quả cầu chỉ dẫn vũ trụ ở đại lục Trán Thần.
Trong trí nhớ sâu thẳm của Đinh Hoan có tri thức về trận pháp, hắn mơ hồ cảm nhận được đây chính là cái gọi là trận văn.
Chỉ là hắn không hề hiểu gì.
Dù không hiểu, Đinh Hoan cũng khẳng định phía sau trận văn bên trong cục đá hình ngôi sao này ẩn chứa điều gì đó.
Đinh Hoan nghỉ ngơi một thời gian dài, lúc này mới tiếp tục dùng thần niệm dung hợp chân nguyên thâm nhập.
Lần này đã có phòng bị, Đinh Hoan không dùng toàn lực mà thu liễm chân nguyên.
Quả nhiên, vì không dùng toàn lực nên lực phản kích cũng yếu đi rất nhiều.
Sau vài lần thử nghiệm, Đinh Hoan kinh ngạc phát hiện, mỗi lần thần niệm của hắn công phá hoa văn này, lần sau lực phản kích sẽ yếu đi một chút.
Phát hiện này khiến Đinh Hoan vô cùng phấn khích, hắn bắt đầu liên tục không ngừng công kích các hoa văn bên trong cục đá. Một lần, hai lần...
Liên tục mấy trăm lần, Đinh Hoan vẫn tiếp tục công kích các hoa văn.
Vì sắp biết được chân tướng, Đinh Hoan ngày càng hưng phấn, hắn thậm chí không nghĩ đến việc thần niệm của mình có thể kiệt sức.
Cho đến khi thần niệm quá tải, mắt tối sầm lại, rốt cuộc không thể chống đỡ được mà hôn mê bất tỉnh.
Kỳ Tâm Nguyệt vẫn luôn tu luyện Phong Nhận thuật và Hỏa Cầu thuật ở bên ngoài, trời tối mới về đến tàu Lam Tinh.
Khi cô thấy Đinh Hoan sắc mặt tái nhợt ngã trên mặt đất, cô vội vàng chạy đến đỡ Đinh Hoan dậy.
Cảm nhận được hơi thở của Đinh Hoan bình thường, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
May mà Đinh Hoan chỉ bị hao tổn thần niệm quá độ, sau khi Kỳ Tâm Nguyệt xoa bóp các huyệt vị giúp hắn, hắn đã mở mắt.
Hương thơm thoang thoảng cùng sự mềm mại truyền đến, Đinh Hoan mở mắt đã thấy Kỳ Tâm Nguyệt đang xoa huyệt mi tâm cho hắn.
Còn hắn thì đang nằm trong lòng Kỳ Tâm Nguyệt.
"Tâm Nguyệt, ta không sao, cảm ơn nàng."
Đinh Hoan nói xong định ngồi dậy tiếp tục nghiên cứu cục đá hình ngôi sao kia.
"Ừm."
Kỳ Tâm Nguyệt thấy Đinh Hoan mở mắt, cũng buông tay.
Đến lúc này, cô mới nhận ra động tác ôm Đinh Hoan của mình có hơi quá thân mật, mặt cô đỏ bừng, vội vàng đỡ Đinh Hoan ngồi dậy.
"Tâm Nguyệt, nàng đã nghe đến thần văn chưa?"
Đinh Hoan hỏi.
Đinh Hoan chuyển chủ đề, để Kỳ Tâm Nguyệt bớt xấu hổ. Cô cẩn thận suy nghĩ rồi mới nói:
"Sư phụ ta từng nhắc đến khái niệm trận văn, không biết thần văn có phải là trận văn không."
"Nàng biết trận văn sao?"
Đinh Hoan mừng rỡ khôn xiết.
Kỳ Tâm Nguyệt lắc đầu:
"Ta cũng không biết trận văn, chỉ biết trận văn là do các Thần Thuật sư mạnh mẽ, thông qua sự lý giải của bản thân về quy tắc thiên địa mà khắc họa ra các hoa văn có tác dụng nhất định, liên thông với quy tắc thiên địa. Thần văn trên Bất Tử Tri Chu, có lẽ cũng là hiệu quả như vậy nhỉ?"
Liên thông với quy tắc giữa trời đất sao?
Đinh Hoan lẩm bẩm, hắn nghĩ đến mạch năng lượng kia.
Nguyên Khí thạch, mạch nguyên khí, Tinh thạch Trán Thần, mạch năng lượng...
Những thứ này đều ẩn chứa nguyên khí, đều có thể giúp tu sĩ tu luyện.
Khác nhau ở chỗ, thứ nào chứa nhiều nguyên khí thì khi tu luyện, dường như sẽ giúp lý giải đạo lý sâu sắc hơn một chút.
Thứ nào chứa ít nguyên khí, có vẻ chỉ có tác dụng tăng cao tu vi.
Chẳng lẽ thứ giúp con người lý giải đạo lý sâu sắc hơn một chút chính là quy tắc thiên địa sao?
Đinh Hoan càng nghĩ càng thấy đúng, hắn lại tiếp tục dùng thần niệm mài mòn hoa văn trên cục đá.
Theo Đinh Hoan nghĩ, rất có thể đây là trận văn.
Giống như lời Kỳ Tâm Nguyệt nói vừa rồi, tác dụng của trận văn này là ngăn hắn nhìn trộm bí mật trong cục đá hình ngôi sao.
Hắn không hiểu quy tắc thiên địa, nhưng khi Lạc Thức Kinh của hắn vận chuyển chu thiên, tuyệt đối ẩn chứa một tia đạo tắc thiên địa.
Nếu không, hắn không thể thông qua Lạc Thức Kinh để tụ tập chân nguyên tẩy rửa kinh mạch, nâng cao tu vi. Mạch năng lượng mà đại lục Trán Thần mang lại, khi tu luyện ở đó, có thể giúp hắn lý giải Lạc Thức Kinh rõ hơn. Đây cũng là nguồn nguyên khí tốt nhất của hắn.
Lần này, Đinh Hoan dứt khoát ngồi trên mạch năng lượng vận chuyển Lạc Thức Kinh, hắn xem các hoa văn trên cục đá như một huyệt vị mà Lạc Thức Kinh nhất định phải đi qua.
Mỗi lần Lạc Thức Kinh vận chuyển đến đây, hắn lại tập trung thần niệm công kích.
Khi Lạc Thức Kinh vận chuyển, chân nguyên trong cơ thể vốn đã lưu động, hắn không cần phải dung hợp chân nguyên vào thần niệm nữa.
Sau một chu thiên, Đinh Hoan đã cảm nhận rõ sự khác biệt.
Đầu tiên, hắn không bị hoa văn trong cục đá phản kích. Thứ hai, hắn cảm thấy lần công kích này có hiệu quả hơn nhiều so với trước đó.
Quả nhiên là đúng như dự đoán, các hoa văn bên trong cục đá này là một loại trận văn liên thông với quy tắc thiên địa.
Điều này khiến Đinh Hoan mừng rỡ, hắn tiếp tục sự nghiệp công phá trận văn trong cục đá.
Thời gian trôi qua, Kỳ Tâm Nguyệt thấy Đinh Hoan chuyên tâm làm việc nên không quấy rầy.
Lão Lục cũng không kém, khi thấy Kỳ Tâm Nguyệt và Đinh Hoan đều ở trên tàu Lam Tinh, nó quyết định dựng một chỗ nghỉ trên cành cây bên cạnh tàu Lam Tinh.
Trong mắt nó, nó phải nịnh nọt Đinh Hoan.
Chỉ cần Hoan gia hài lòng, biết đâu lại giúp nó tạo ra linh căn.
Lúc này, nếu nó xông vào tàu Lam Tinh, nhỡ Hoan gia và Tâm Nguyệt cô nương đang làm chuyện gì không tiện thì nó lại toi.
Nó không phải chưa từng thấy những chuyện này, hồi ở Thiên Lạc Sơn, nó đã thấy nhiều rồi.
A Hoang thì có tính cách cao ngạo, bằng không mỗi ngày số hung thú đến chỗ A Hoang để xin giao hoan cũng không đếm xuể.
Một đêm trôi qua như thế.
Đinh Hoan vẫn tiếp tục dựa vào Lạc Thức Kinh vận chuyển chu thiên, đánh thẳng vào các hoa văn của cục đá.
Kỳ Tâm Nguyệt rất muốn cho Đinh Hoan dừng lại nghỉ ngơi một chút, bất quá nàng cũng không biết Đinh Hoan đang làm cái gì, lo lắng nếu giữa chừng dừng lại, sẽ gây ảnh hưởng lớn.
Nàng chỉ có thể cố gắng không quấy rầy Đinh Hoan.
Đi ra khỏi tàu Lam Tinh, Kỳ Tâm Nguyệt thấy Lão Lục ở xa vẫn còn ngáy o o, không nhịn được hỏi:
"Lão Lục, hôm qua ngươi sao không ở trên tàu Lam Tinh?"
Lão Lục cười hắc hắc, lộ ra ánh mắt 'ngươi hiểu đấy'. Kỳ Tâm Nguyệt hơi mờ mịt, nàng tiếp xúc với Lão Lục không nhiều, sao biết tên này có tâm tư dơ bẩn.
Thấy Kỳ Tâm Nguyệt không hiểu, Lão Lục thuần thục lấy giấy bút từ trong túi da ra viết:
"Sư tỷ Tâm Nguyệt, bất luận ngươi và Hoan gia làm gì ở trong đó cũng đừng lo lắng, ta sẽ không vào."
Kỳ Tâm Nguyệt cuối cùng cũng hiểu, nàng "ừm" một tiếng, xoay người rời đi.
Cái tên Lão Lục này thật mất mặt, khiến mặt nàng có chút nóng ran, nhưng cũng không để trong lòng. Ngày thứ hai, ngày thứ ba, Đinh Hoan vẫn không hề biết mệt mỏi mà mài trận văn đó.
Kỳ Tâm Nguyệt thấy có chút đau lòng, chỉ có thể đặt thịt nướng xong bên cạnh Đinh Hoan, chờ khi nào hắn nghỉ ngơi thì ăn một chút.
Thực tế thì với tu vi của Đinh Hoan, dù mười mấy ngày không ăn cũng không ảnh hưởng nhiều.
Kỳ Tâm Nguyệt lấy thịt vịt nướng ra, Đinh Hoan căn bản không để ý, hắn cảm giác mình chỉ cần cố thêm một chút nữa thôi, là có thể mài xong trận văn này.
Thực sự là hắn không hiểu trận văn, nhưng điều đó không ảnh hưởng tới việc hắn dùng cách ngốc nghếch nhất để mài trận văn này đi.
"Răng rắc!"
Một tiếng giòn vang chỉ mình Đinh Hoan cảm nhận được truyền đến, Đinh Hoan kích động suýt chút nữa hét lên.
Hắn như thấy một không gian rất lớn, đây là thứ trận văn che giấu sao?
"Đại ca, huynh không sao chứ?"
Kỳ Tâm Nguyệt luôn chú ý đến Đinh Hoan, lúc này cảm nhận được tâm tình của Đinh Hoan có chút xúc động, tranh thủ thời gian hỏi.
"Cám ơn ngươi, Tâm Nguyệt..."
Đinh Hoan xúc động, nhảy lên ôm chặt Kỳ Tâm Nguyệt.
Hắn mơ hồ nghĩ ra một điều, nhưng hiện tại hắn còn không dám xác định.
Đó chính là Tu Di không gian.
Chính vì quá kích động, quá mức khó tin khiến hắn nhất thời không kiềm chế được.
Kỳ Tâm Nguyệt ở cùng Đinh Hoan, thậm chí cơ thể còn bị Đinh Hoan nhìn qua, nàng đều không để ý.
Nhưng lúc này bị Đinh Hoan ôm, toàn thân nàng như bị lửa đốt, mềm nhũn ra.
Đinh Hoan cũng phản ứng lại, hắn xấu hổ buông Kỳ Tâm Nguyệt ra:
"Xin lỗi, Tâm Nguyệt, ta vừa mới phát hiện một thứ có ích rất lớn cho tương lai của ta, nên ta quá kích động."
Kỳ Tâm Nguyệt mặt đỏ bừng, chỉ cúi đầu ừ một tiếng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận