Thần Thoại Chi Hậu

Chương 354: Đệ tứ Tiên Vực

Liễu Âm Ngọc cũng sẽ không hề nương tay, một đạo khí nhọn hình lưỡi dao xẹt qua, tiếp theo là một quả cầu lửa đã đánh tới, Mạc Họa Bình tan thành mây khói.
Nàng không trực tiếp dùng hỏa cầu đốt Mạc Họa Bình, đã coi như nể tình.
"Gặp qua Thái Thượng trưởng lão."
Liễu Âm Châu vội tới trước chào.
Liễu Âm Ngọc gật đầu, lấy ra một quả cầu thủy tinh nói:
"Đây là Tông chủ để lại cầu thủy tinh, ta cũng không kích hoạt qua.
Tông chủ chỉ nói cho ta, nếu Mạc Họa Bình đến tông môn, đồng thời nắm trong tay các Đại trưởng lão cùng Tông chủ, thì để ta kích hoạt cầu thủy tinh."
Mọi người đều hiểu ý Liễu Âm Ngọc, tức là nếu Mạc Họa Bình chưa khống chế tông môn mà đã bị Liễu Âm Châu giết thì cầu thủy tinh này không cần kích hoạt.
Liễu Âm Ngọc kích hoạt cầu thủy tinh, hình ảnh Đinh Hoan xuất hiện trong hư không.
Tất cả mọi người khom người hành lễ:
"Gặp qua Tông chủ."
Đinh Hoan thở dài nói:
"Liễu Âm Châu rời chức Tông chủ, làm đệ nhị Thái Thượng trưởng lão tông môn, bế quan tu luyện. Tông chủ tông môn do Diêm Mai đảm nhiệm."
"Vâng."
Liễu Âm Châu khom người đáp.
Trong lòng nàng thầm than, nhưng cũng biết mình xử lý chuyện Mạc Họa Bình quá không quyết đoán.
Nếu có thể quyết đoán xử lý chuyện của Mạc Họa Bình, ngay khi Mạc Họa Bình vừa vào tông môn liền bị vây giết, sao còn vào được đại điện tông môn?
Diêm Mai dù trọng thương, cũng vội tới nói:
"Vâng, Diêm Mai nhất định không phụ kỳ vọng của Tông chủ."
Đinh Hoan nói tiếp:
"Liễu Âm Châu và Liễu Âm Ngọc có lẽ có huyết thống thân tình, chuyện này không sai, hai vị trưởng lão có thể thông cảm cho nhau...
Liễu Âm Châu vô cùng kinh ngạc, nàng và Liễu Âm Ngọc lại là người thân?
Lời nhắn này cực kỳ đơn giản, chỉ tuyên bố hai việc rồi kết thúc.
Nhưng Lam Tinh tông lại bận rộn, Diêm Mai trở thành đời thứ ba Tông chủ Lam Tinh tông, tự nhiên phải có đại điển tông môn.
Việc tân tông chủ Lam Tinh tông nhậm chức, không chỉ Tông chủ các tông môn Đạo Tu giới, mà cả Tông chủ các tông môn Phi Thăng giới cũng đều đến tham dự.
Lam Tinh tông lại một lần nữa nổi danh ở Tam Trọng Thiên Tinh Lục.
Đinh Hoan điều khiển phi thuyền ở trong hư không này trôi một năm.
Trong một năm này, hắn luyện hóa Sinh tử giám đến tầng cấm chế thứ ba mươi sáu.
So với việc luyện hóa nồi sắt và mộ cổ, chỉ là đơn thuần xông phá cấm chế thì khác ở chỗ, khi luyện hóa Sinh tử giám, Đinh Hoan mơ hồ chạm đến đạo vận sinh và tử kỳ lạ ẩn trong Sinh tử giám, nếu có thể cảm ngộ được đạo tắc trong đó, tuyệt đối sẽ là đại sát khí.
Nhưng khi luyện hóa đến cấm chế thứ ba mươi sáu, rất khó để luyện hóa thêm một tầng cấm chế nữa, cảm ngộ cũng đành gián đoạn.
Không có pháp bảo để luyện hóa, Đinh Hoan nhất thời không biết mình nên làm gì.
Không phải hắn không tu luyện, mà là tu luyện rồi mới thấy, chút Tiên Linh khí trong hư không này hoàn toàn không thích hợp tu luyện.
Hoặc nói là chút Tiên Linh khí đó thậm chí không đủ cung cấp cho tiêu hao bình thường của hắn.
Lại thêm một năm trôi qua, Đinh Hoan hoài nghi mình có phải đã thực sự đến một tầng vị diện cao hơn Tam Trọng Thiên Tinh Lục không.
Hắn vu vơ đứng trước một phi thuyền linh khí, nhìn hư không cuồn cuộn vô tận, hắn nghĩ xem việc mình rời khỏi Tam Trọng Thiên Tinh Lục, thiên tân vạn khổ tới đây có đúng hay không. Phi thuyền đến đâu, hắn chẳng có khái niệm nào.
Hay nói, phi thuyền ở đâu, hắn ở đó.
Ngày nọ thần niệm Đinh Hoan dạo chơi trong hư không, phát hiện một hòn thiên thạch không lớn, trên thiên thạch này thế mà còn có một chồi non.
Đinh Hoan còn tưởng mình nhìn nhầm, cố dùng thần niệm quan sát một hồi, quả thực là một chồi non.
Trong hư không này chẳng có chút sinh cơ nào, chỉ với chút Tiên Linh khí mỏng đến mức gần như không có, mà vẫn có thể có chồi non linh thực?
Đinh Hoan liền điều khiển phi thuyền xuống cạnh chồi non, tay khẽ vẫy, chồi non đã vào tay hắn.
Không đúng, khí tức Tiên Nguyên trong chồi non này vậy mà nồng đậm vô cùng, sao có thể?
Trong hư không có Tiên Linh khí mỏng đến gần như không có thế này, vẫn mọc ra chồi non nguyên khí thiên địa nồng đậm như thế?
Đinh Hoan lấy tay bóp chồi non này, lập tức lại càng rung động. Chồi non này lại cứng rắn như thép.
Đây rốt cuộc là vật liệu hay là linh thực?
Dù là loại nào, Đinh Hoan cũng bỏ thiên thạch dưới chồi non này, lấy ra một hộp ngọc cất chồi non vào đó.
Vừa mới cất hộp ngọc đi, thần niệm Đinh Hoan đã quét thấy một phi thuyền hư không.
Cuối cùng cũng thấy người, nếu là lúc bình thường, Đinh Hoan chắc sẽ còn do dự, giờ thì hắn thật muốn tìm người hỏi xem, đây rốt cuộc là nơi nào.
Khi phi thuyền Đinh Hoan tiếp cận phi thuyền hư không đó, tu sĩ trên phi thuyền cũng thấy Đinh Hoan.
Thần niệm Đinh Hoan quét qua, phát hiện tu sĩ trên phi thuyền hư không này, tu vi cao nhất cũng chỉ Tiên Phàm cầu cảnh. Phần lớn tu sĩ đều là Địa Tiên, thậm chí còn có tu sĩ Nhân Tiên.
Trong đám tu sĩ cảnh giới này, hắn chắc có cơ hội rời đi.
Nghĩ đến đây, Đinh Hoan liền ôm quyền cất cao giọng:
"Các đạo hữu trên thuyền xin mời, ta lạc mất phương hướng, không biết có thể quá giang không?"
Mấy tu sĩ đứng ở mũi phi thuyền đang theo dõi Đinh Hoan, nghe Đinh Hoan nói vậy thì đều nhìn nhau, rồi quay lại bàn bạc một hồi.
Đinh Hoan nhíu mày, hắn mới nhận ra mình không hiểu những người này nói gì.
Tuy không hiểu đối phương, nhưng sau khi họ bàn bạc, đã mở hộ trận phi thuyền.
Sau khi lên thuyền, Đinh Hoan liền ôm quyền nói:
"Trương Tam gặp qua các vị đạo hữu, ta lạc phương hướng trong hư không..."
Một nam tử liền nói một tràng với Đinh Hoan.
Đinh Hoan mờ mịt nói:
"Xin lỗi, ta không hiểu lời các ngươi, có ngọc giản ngôn ngữ không?"
Thương Vũ lời mới là ngôn ngữ thông dụng của vũ trụ, bọn họ vậy mà không nói Thương Vũ lời, lẽ nào đây là một vị diện vũ trụ khác?
Nghe Đinh Hoan không hiểu ngôn ngữ của mình, còn hỏi cả ngọc giản ngôn ngữ, đám người này lại một phen quang quác.
Đinh Hoan không chút do dự cấu tạo một Đại Vũ Trụ thuật chu thiên, đối phương rõ ràng không có ý định đưa ngọc giản ngôn ngữ cho hắn, vậy hắn tự mình cảm ngộ ngôn ngữ của đối phương.
Tu luyện đến Tinh Hà cảnh rồi, hết thảy đạo vận pháp tắc tồn tại trong vũ trụ, chỉ cần hắn có thể nắm bắt được, đều có thể gia nhập vào tinh hà của mình.
Dù là loại ngôn ngữ nào, cũng là một loại đạo tắc thiên địa.
Chỉ một chu thiên, đối phương đã thu được pháp tắc ngôn ngữ của đối phương.
"Tiểu tử này tu vi, không ngờ đến từ Tiên Vực."
"Chưa chắc, nhiều người bên ta ra ngoài cũng nói Thương chữ lời, ai biết được?"
"Để ta xem trên người hắn có những gì."
Đinh Hoan nghe đến đây thì biết đối phương muốn phá cấm chế nhẫn của hắn, hắn cũng không động.
Cấm chế nhẫn của hắn rất lởm, trong đó chỉ có mấy ngàn linh thạch, linh mạch cũng không có, toàn đồ chơi không đáng tiền.
Đồ tốt hơn chút, đều ở trong nồi sắt.
Quả nhiên, khoảnh khắc sau, nhẫn của hắn đã bị thần niệm đối phương cưỡng ép xâm nhập.
Điều này khiến Đinh Hoan nổi giận trong lòng, lũ rùa này hành vi khác gì cường đạo chứ?
"À, trong nhẫn hắn có một mầm Tiên Nguyên hư không, lại là song mầm, tiểu tử này vận may cũng không tệ a. Bọn ta tìm mầm Tiên Nguyên hư không trong hư không mấy năm trời, mới chỉ tìm được vài chục mầm."
"Nó nói lạc đường, cho nó một ngọc giản phương vị đệ tứ Tiên Vực, mua lại mầm Tiên Nguyên hư không đó."
"Thà giết nó còn hơn."
"Vì một mầm Tiên Nguyên hư không mà làm vậy thì không đáng. Ai biết tên này có phải người Tiên Vực thật không? Vạn nhất phía sau nó có ai thì bọn ta chuốc lấy phiền... .
"Tên này chắc chắn không phải người Tiên Vực, nếu không sao nghe không hiểu hư không ngữ, ta đoán là người ở giới Đại Đạo tu sĩ tới. Nhưng đồ trên người hắn, không cần giết làm gì."
"Đúng, trên người tên này chẳng có gì tốt."
Nghe đến đây, Đinh Hoan càng nghi hoặc, đám rùa này hiểu lời hắn nói ư.
Hắn cũng đã biết cái mầm sắt mà mình tìm trong hư không trước đó là mầm Tiên Nguyên hư không.
Có lẽ đã bàn bạc xong xuôi, một nam tử có màu văn trên mặt đi tới trước mặt Đinh Hoan, nói:
"Đạo hữu Trương, ngươi muốn đi đệ tứ Tiên Vực sao?"
Lại nói Thương Vũ lời y hệt Đinh Hoan vừa nãy.
Lũ rùa này quả nhiên cũng biết thứ tiếng hắn nói.
"Không đúng, ta muốn đi đệ ngũ Tiên Vực, không biết có ngọc giản phương vị không?"
Đinh Hoan không biết có đệ ngũ Tiên Vực không.
Theo hắn nghĩ, đã có đệ tứ Tiên Vực, vậy chắc chắn có đệ ngũ Tiên Vực.
Nghe Đinh Hoan nói đệ ngũ Tiên Vực mà chẳng ai thấy lạ.
Đinh Hoan nghĩ thầm quả nhiên có đệ ngũ Tiên Vực.
"Chúng ta không có ngọc giản ngôn ngữ, nhưng không sao, không ảnh hưởng đến việc nói chuyện."
Nam tử mặt có màu văn cười hì hì nói.
Đinh Hoan không trả lời, hắn biết đối phương chắc chắn có điều muốn nói sau.
Quả nhiên, gã kia tiếp lời:
"Từ chỗ này đến Tiên Vực thứ năm quá xa, cũng rất khó tiếp cận. Nếu ngươi đi Tiên Vực thứ tư, bọn ta lại có ngọc giản định vị.
Bất quá ngọc giản định vị này không rẻ đâu, cần Tiên tinh để mua, ngươi nguyện ý chi bao nhiêu Tiên tinh?"
Đinh Hoan lắc đầu:
"Tiên tinh của ta đều dùng hết rồi, trên người còn chút linh thạch."
"Ha ha."
Gã mặt vằn cười ha ha:
"Linh thạch thứ này vứt trên mặt đất bọn ta còn ngại nhặt, ngươi dùng linh thạch làm sao mà đổi được ngọc giản định vị hư không?"
"Ta ngược lại thật ra còn có một gốc mầm Tiên Nguyên hư không, một gốc mầm Tiên Nguyên hư không đổi lấy một cái ngọc giản định vị của các ngươi ta thấy có chút thiệt thòi."
Đinh Hoan nói thật lòng.
"Ngoài ngọc giản định vị Tiên Vực thứ tư, bọn ta cho ngươi thêm một viên Tiên tinh nữa, thế nào?"
Gã mặt vằn nói.
Đinh Hoan hơi nhíu mày, theo giọng điệu thương lượng của bọn chúng thì, những người này đúng là vì tìm mầm Tiên Nguyên hư không mà đến.
Hắn tính toán một chút, phát hiện nếu mình không đồng ý, thì sẽ là một trận đại chiến.
Đinh Hoan thở dài, cần gì chứ.
Còn chưa vào Tiên Vực đã phải cùng bọn người này đại chiến, thật không phải ý muốn của hắn.
Hắn cũng không rõ giá trị của mầm Tiên Nguyên hư không, nghĩ là tuyệt đối không chỉ giá bọn người này đưa ra. Muốn xem sao, Đinh Hoan vẫn lấy ra một gốc mầm Tiên Nguyên hư không kia:
"Có thể, giao dịch."
Một gốc mầm Tiên Nguyên hư không đổi được một ngọc giản định vị tới Tiên Vực và một viên Tiên tinh.
Đinh Hoan biết mình chắc chắn bị thiệt lớn, hắn cũng không để ý, không phải hắn không biết giá trị thật sự của mầm Tiên Nguyên hư không, mà là hiện tại đi Tiên Vực đối với hắn quan trọng hơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận