Thần Thoại Chi Hậu

Chương 45: Lôi đài thi đấu

Tên trùm liên minh gien có cao thủ Tiên Thiên thì thế nào? Hắn có thể chế tạo ra chút gien độc sương mù.
Thực lực không đủ thì dùng gien mà bù.
Dù gì hắn cũng có sẵn khả năng kháng độc, đám gien độc sương mù này do chính hắn làm ra cũng chẳng gây tổn hại gì cho hắn, nhưng dùng lên người khác thì...
Ha ha, nếu hắn không ra tay cứu giúp, thì cứ chờ chết thôi.
Trúng gien độc sương mù của hắn, ngoài thuốc biến đổi gien ra thì không còn cách nào giải độc cả. Còn mấy cái độc thần kinh, trước mặt độc tố gien thì chỉ là đồ em út.
Với kinh nghiệm của hắn, nếu không có gien độc sương mù thì chỉ cần không bị cao thủ Tiên Thiên vây công, muốn giết hắn cũng đâu có dễ vậy.
Kiếp trước nếu không bị tu sĩ gien cấp chín truy sát, hắn tự sát chắc?
Liên minh gien dù mạnh hơn thì cũng chẳng có tu sĩ gien cấp chín, càng không thể so với Gia độc của Trường Dịch đại lục được.
Vả lại hắn ra tay bất ngờ, liên minh gien có muốn đánh trả thì cũng chỉ có nước hít khói theo sau.
Cẩn thận vẫn hơn, Đinh Hoan quyết định sẽ chuẩn bị gien độc sương mù rồi mới đi.
Đinh Hoan trước tiên đến cửa hàng dược liệu gien.
Hắn muốn mua chút dược liệu, sau đó tiếp tục thuê phòng thí nghiệm gien để chế tạo gien độc sương mù.
Ba ngày sau, Đinh Hoan rời khỏi khu bốn của Phổ Hải gien.
Hắn đã thành công điều chế ra loại thuốc biến đổi gien kịch độc, đồng thời pha loãng và chứa vào một bình xịt.
Vì bản thân đã có gien kháng độc, Đinh Hoan thậm chí không thèm làm thuốc giải độc.
Loại gien độc sương mù này, nếu chậm trễ việc cứu chữa thì có thể làm sụp đổ hoàn toàn chuỗi gien.
Đinh Hoan không tin là trúng loại thuốc biến đổi gien này, ngoài hắn ra thì còn ai thứ hai có thể cứu.
Liên minh gien, giờ có thể đến xem xét một chút rồi.
Quảng trường võ đạo Phổ Hải.
Hôm nay còn náo nhiệt hơn mọi ngày, bởi vì hôm nay mở vòng khảo hạch thứ tư.
Vòng sát hạch thứ tư khác với ba vòng trước, ba vòng trước thì mọi người chỉ có thể thấy thành tích của thí sinh qua màn hình lớn tại quảng trường.
Còn về nội dung cụ thể và quá trình thì mọi người không thấy được.
Vòng thứ tư thì khác, là đấu lôi đài, mọi người có thể trực tiếp thấy tình hình trên đài của thí sinh.
Thí sinh chỉ cần xong việc thì có thể rời khỏi khu chờ.
Sau ba vòng khảo hạch, số thí sinh còn lại là hai nghìn người.
Địa điểm thi cũng đã được điều chỉnh, toàn bộ quảng trường giờ được dựng mười lôi đài ở giữa sân, ngoại trừ khu khán đài bên ngoài.
Đấu lôi đài lần này không phải để hai ngàn thí sinh đấu với nhau.
Thí sinh giao đấu, yếu tố ngẫu nhiên quá nhiều, bất lợi cho việc chấm điểm.
Hai ngàn người chọn ra năm trăm người, tỷ lệ này cũng coi như không tệ.
Nếu chẳng may gặp phải thí sinh mạnh thì bị loại thì cũng không có lợi cho mục đích tuyển sinh của Thập đại học viện Lam Tinh.
Vậy nên đấu lôi đài lần này là giao đấu với người máy võ đạo mô phỏng.
Loại người máy võ đạo này về cơ bản có thực lực tương đương tu sĩ gien cấp một.
Thí sinh tham gia tuyển chọn của Thập đại học viện Lam Tinh phần lớn là học sinh, bình thường sẽ không đánh bại được loại người máy này.
Thí sinh đánh người máy, chỉ cần dựa theo vị trí bị đánh và lực mạnh yếu trên người máy, bộ cảm biến bên trong sẽ tự động ghi điểm.
Nếu thí sinh thực sự giỏi, gây ra tổn thương lớn đến mức người máy không chịu nổi.
Thí sinh đó sẽ có cơ hội hạ gục hoàn toàn người máy, tức là Nốc Ao.
Tương tự, nếu người máy đánh trúng thí sinh thì điểm số cũng sẽ được ghi lại.
Điểm số cuối cùng được tính bằng số điểm thí sinh ghi được trên người máy trừ cho số điểm người máy ghi được trên người thí sinh.
Nếu thực lực quá yếu và không thể né tránh thì điểm số có thể âm.
Kết quả sẽ không có ngay lập tức mà phải chờ đến khi tất cả thí sinh đấu lôi đài xong.
Khu vực của đại học Vũ Giang vẫn là tâm điểm chú ý.
Khác với ba vòng sát hạch trước, vòng đấu lôi đài thứ tư không có bất kỳ công trình cách âm nào.
Khán giả không chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống cụ thể mà còn có thể cổ vũ cho thí sinh.
Lần này ba học sinh của đại học Vũ Giang không ra sân đầu tiên.
Sau ba vòng sát hạch, thành tích của Phương Sùng, Lý Uyển Nhiên và Lữ Tử không có thay đổi, vẫn lần lượt là thứ nhất, thứ hai và thứ tư.
Thí sinh còn chưa lên đài, mười người máy võ đạo đã đứng trên mười lôi đài.
Nhìn bề ngoài thì những người máy này cũng không khác người bình thường là mấy.
Quan chủ khảo đứng trên đài chính giữa cao giọng nói, "Luật của vòng khảo hạch thứ tư chắc mọi người đều biết, ta vẫn muốn nhấn mạnh một chút.
Vòng này tuy tính điểm dựa trên điểm công kích với người máy, nhưng là trên tiền đề phải duy trì được mười phút đồng hồ.
Nếu không duy trì được mười phút, sẽ tính điểm theo thành tích Nốc Ao. Được rồi, bây giờ vòng thi thứ tư chính thức bắt đầu."
Sau khi quan chủ khảo lùi lại, âm thanh thông báo vang lên, mười thí sinh được gọi tên lần lượt lên các lôi đài từ một đến mười.
Sau khi quan chủ khảo phát hiệu lệnh, mười người máy võ đạo đồng loạt xông tới thí sinh trên lôi đài.
"Phương Sùng, người máy võ đạo này nhìn hung hãn quá."
Lý Uyển Nhiên thấy tốc độ người máy lao đến thí sinh thì không khỏi lo lắng.
Mấy người bọn họ thường ngày giao đấu với nhau chỉ là điểm đến thì dừng, đâu có liều mạng như người máy võ đạo này.
"Ngươi nhìn kỹ đi, mấy người máy này nhìn hung vậy thôi chứ sơ hở nhiều lắm."
Phương Sùng tuy điểm số không bằng Lý Uyển Nhiên, nhưng kinh nghiệm giao đấu thì hơn Lý Uyển Nhiên một chút.
Chỉ trong mấy chục giây đã có người bị người máy võ đạo đánh xuống lôi đài.
Bị đánh xuống lôi đài thì chắc chắn điểm âm.
Rất nhiều học sinh bị loại đứng bên ngoài thấy sự cường hãn của người máy võ đạo không khỏi tự hỏi, nếu là họ trên đài thì có lẽ chỉ có nước bị Nốc-Ao.
Chỉ mới một chút thời gian ngắn, mười học sinh lên đài đều bị người máy võ đạo đánh xuống, không ai trụ được mười phút trên đài.
"Mấy người sao rồi? Ta cảm thấy mười phút chắc không vấn đề, thậm chí còn có thể chiếm chút lợi."
Phương Sùng nói.
"Ta cũng không có vấn đề."
Ngoài lúc đầu hơi lo lắng ra thì về sau Lý Uyển Nhiên nhìn quá trình người máy võ đạo động thủ thì thấy thực lực của mình chẳng có gì đáng lo cả.
Lữ Tử cười ngây ngô, "Ta không có vấn đề."
Cuộc thi tiếp tục diễn ra, người thì bị đánh xuống liên tục, người thì liên tục lên đài.
Cứ hễ ai bị đánh xuống, hoặc chủ động xuống đài sau mười phút thì sẽ có thông báo lên đài tiếp theo, số báo danh thí sinh và lôi đài sát hạch.
Sau hai tiếng, thông báo gọi tên Phương Sùng, Lý Uyển Nhiên và Lữ Tử.
Ba người đều là người của đại học Vũ Giang, số báo danh liền nhau, nên cùng bị gọi một lúc.
"Các bạn Phương Sùng, Lý Uyển Nhiên và Lữ Tử, các em nhất định phải cố gắng, đại học Vũ Giang sẽ là chỗ dựa mạnh nhất cho các em."
Khi ba người đang hướng đến lôi đài thì hiệu trưởng Đàm Bối của đại học Vũ Giang gần như hét lên.
Đại học Vũ Giang tuy giờ nổi tiếng vang dội, nhưng vẫn chưa đến lúc thu hoạch, hiện tại chỉ có mình hắn là người lãnh đạo ở đây, nên vẫn phải cổ vũ cho ba học sinh của mình.
Đàm Bối như thể bật công tắc thần kỳ, vừa hét lên thì ngay lập tức khu khán đài trở nên náo nhiệt hẳn.
Hầu như ở mọi góc đều có người hô tên Phương Sùng, Lý Uyển Nhiên và Lữ Tử, đang cổ vũ cho bọn họ.
Còn tiếng cổ vũ của người nhà ba người thì đã chìm nghỉm giữa tiếng gầm như biển cả này rồi.
Dù là Phương Sùng, Lý Uyển Nhiên hay Lữ Tử cũng chỉ là học sinh, những ngày vừa qua được vinh quang bao phủ, dù gì cũng chỉ là hưng phấn và kích động.
Giờ sắp lên đài, trong tiếng cổ vũ này, cả ba người đều thấy toàn thân nóng bừng và da đầu có chút tê dại.
Giờ khắc này, họ chỉ muốn lao ra lôi đài, rồi đánh bay người máy võ đạo để cho tất cả thấy được thực lực của mình.
Đinh Hoan đến khá đúng lúc, hắn là đi tìm phiền phức của liên minh gien.
Trụ sở chính của liên minh gien ở Hoa Hạ ngay trong tòa nhà Đông Tấn gien.
Tòa nhà Đông Tấn gien cách quảng trường võ đạo Phổ Hải không xa, Đinh Hoan dự định trước đến hỏi thăm Phương Sùng chút về chi tiết mất tích của Cảnh Thiên Hành trước khi đi.
Hắn vừa đến thì đã nghe thấy vô số người hô cổ vũ cho Phương Sùng.
Đứng từ xa, hắn thấy Phương Sùng đã đấu với người máy võ đạo, tuy chỉ hai ba tháng nhưng bộ Trường Quyền Cơ Sở của Phương Sùng đã ra dáng hơn rồi.
Có lẽ là lần đầu giao đấu với người máy võ đạo nên Phương Sùng hơi thiếu kinh nghiệm. Lúc đầu liên tục bị người máy đánh trúng.
Cũng may khoảng hai phút, Phương Sùng liền điều chỉnh xong, cùng người máy võ đạo đánh có qua có lại, xem ra không bị thiệt.
Tình huống của Lý Uyển Nhiên cũng giống Phương Sùng, sau một khoảng thời gian bối rối ban đầu thì đã ổn định lại.
Cũng chính là Lữ tử mang đến cho Đinh Hoan một bất ngờ lớn, cái tên này ngay từ đầu đã không bị người máy võ đạo áp chế, mà còn chế ngự được người máy võ đạo.
Chỉ trong khoảng hai ba phút ngắn ngủi, Lữ tử đã hoàn toàn áp đảo người máy võ đạo, đánh cho người máy võ đạo chỉ có thể liên tục lui bước.
Đinh Hoan gật đầu, người máy võ đạo này được thiết lập ở cấp độ tu sĩ gien bậc một.
So với tu sĩ gien bậc một thật sự thì vẫn còn kém quá xa.
Lữ tử có lẽ đã đạt đến cấp độ tu sĩ gien bậc một thật sự, với thực lực này có thể cùng lúc đối phó với vài người máy võ đạo này.
Nhìn một lát, Đinh Hoan liền không nhìn nữa, Lữ tử mấy người giờ đang ở vòng sát hạch thứ tư, hắn cần đến cao ốc gien Đông Tấn trước.
Đinh Hoan thấy bình thường, nhưng quảng trường võ đạo Phổ Hải lại sục sôi.
Vòng sát hạch thứ tư này không phải không có những người giỏi, trước đó cũng có một số người kiên trì được mười phút mới xuống đài.
Nhưng dù có giỏi đến đâu thì vẫn bị người máy võ đạo đè ra đánh, nhiều nhất chỉ có thể ngẫu nhiên đánh trả một chút rồi lại cố tránh né thôi.
Bây giờ bọn hắn đang thấy gì đây?
Ba học sinh của đại học Vũ Giang lên đài, hai người trong số đó đánh có qua có lại với người máy võ đạo, người máy võ đạo không chiếm được chút lợi thế nào.
Điều kỳ quái nhất là học sinh trên lôi đài thứ ba kia, người học sinh kia tên là gì nhỉ?
Hắn lại áp chế người máy võ đạo mà đánh, hơn nữa chiêu thức đánh càng ngày càng thuần thục, chỉ trong một thời gian ngắn, đã đánh người máy võ đạo đến bên mép lôi đài.
Đây là muốn Nốc-Ao người máy võ đạo sao?
Người xem trên quảng trường hưng phấn lên, một số người còn gào thét như điên, khàn cả giọng hô Nốc-Ao, Nốc-Ao...
Như thể nghe thấy tiếng gào của mấy người kia, toàn bộ phần eo của Lữ tử giống như bị chặt đứt, khuỵu xuống.
Mọi người kinh hô, có người hoảng sợ che miệng.
Vì họ thấy người máy võ đạo đấm một cú vào lưng gãy của Lữ tử.
Chẳng lẽ bị người máy võ đạo đánh một quyền cắt ngang eo sao?
Nhưng ngay sau đó người máy võ đạo giống như bay lên.
Lần này mọi người thấy rõ, là Lữ tử, hắn không biết từ lúc nào đã nắm được cổ chân của người máy võ đạo, sau đó quật mạnh người máy võ đạo.
"Ồ..."
Trong một tiếng hoan hô nhiệt liệt đến cực độ, mọi người thấy người máy võ đạo bị Lữ tử ném mạnh xuống lôi đài...
Bạn cần đăng nhập để bình luận