Thần Thoại Chi Hậu

Chương 286: Cùng Võ Chiêm Hiệp một trận chiến

Hắn khẳng định cái áo bào xám này chính là Võ Chiêm Hiệp.
Không thể không nói Võ Chiêm Hiệp là một thiên tài, đáng tiếc lại gặp Đinh Hoan hắn.
"Đinh Hoan, người này quá mạnh, hôm nay chúng ta có khả năng toàn bộ phải chết ở đây. Lát nữa ta và Tuần Hữu, Phục Thất Kiếm ra tay ngăn người này lại, ngươi tìm cách chạy đi."
Đan Bắc Thư tốc độ nhanh nhất truyền âm cho Đinh Hoan.
Công vui mừng nghi hoặc, vì sao hắn phải chạy?
Đan Bắc Thư biết rõ Đinh Hoan đang nghi hoặc, nói lần nữa:
"Trong chúng ta chỉ có ngươi sau khi rời khỏi đây mới có cơ hội quay lại giết hắn, chúng ta hết mức cũng bị cố định rồi."
Đinh Hoan không truyền âm, chỉ chậm rãi nói:
"Hắn không lợi hại như ngươi tưởng tượng đâu."
Đan Bắc Thư nhíu mày, càng gấp gáp truyền âm:
"Đây là Võ Chiêm Hiệp đó, hắn chắc chắn đã bước vào cảnh giới Tiên Phàm Cầu."
"Mấy người các ngươi tự trói mình chịu trói, hay là để ta động thủ?"
Võ Chiêm Hiệp giọng điệu có chút lạnh.
Phục Thất Kiếm giận dữ nói:
"Chỉ có chết trận Phục Thất Kiếm, không có Phục Thất Kiếm tự trói mình chịu trói."
Đinh Hoan khoát tay ngăn lại:
"Thất Kiếm, cái tên này ra vẻ thôi, thật ra cũng không mạnh. Nhưng không thể phủ nhận, hắn là một thiên tài tu đạo."
Đinh Hoan sở dĩ nói như vậy, là vì hắn theo Trần Hiểu Muội, qua cú đấm mà Đan Bắc Thư không chống lại được đã nhìn ra mánh khóe.
Nếu như hắn không đoán sai, cái gọi là khu Đại Đạo của tu sĩ kia, không gian đó là Võ Chiêm Hiệp dùng đạo vận Đại Đạo của chính mình bố trí thành một đại trận đạo vận.
Tên này chưa có tư cách bố trí đại trận đạo tắc, nếu không cũng không phải là một đại trận đạo vận, hoặc có thể hắn cũng giống như mình, ngay cả cái gì là quy tắc cũng đều không hiểu.
Võ Chiêm Hiệp rõ ràng biết tại Tam Trọng Thiên Tinh Lục không thể bước vào Tiên Phàm Cầu, hắn vì bước vào Tiên Phàm Cầu, đã nghĩ hết biện pháp, cuối cùng đúng là bị hắn nghĩ ra được một cách như vậy.
Đó chính là tìm một chỗ, dùng đạo vận thôi diễn cảnh giới Tiên Phàm Cầu của mình thông qua trận pháp, mô phỏng ra không gian đạo vận của Tiên Phàm Cầu.
Nơi đáy Tứ Trọng Hải Hạp Cốc này, chính là nơi Võ Chiêm Hiệp mô phỏng ra đạo vận của Tiên Phàm Cầu.
Võ Chiêm Hiệp hẳn là muốn nhờ loại đạo vận mô phỏng này, tìm đến đạo tắc Tiên Phàm Cầu chân chính, sau đó cảm ngộ đạo vận Tiên Phàm Cầu, một bước bước vào Tiên Phàm Cầu.
Hoặc là, hắn hy vọng thông qua loại mô phỏng cảnh giới Tiên Phàm Cầu này dẫn đến cơ hội phi thăng.
Đáng tiếc hắn khẳng định không thành công, nếu thành công thì không có khả năng còn ở đây.
Đây cũng là vì sao Đan Bắc Thư vừa tiến vào, đã cảm nhận được nơi này có khí tức đạo vận Đại Đạo cảnh giới Tiên Phàm Cầu.
Đồng thời còn khát vọng lưu lại nơi này cảm ngộ cảnh giới Tiên Phàm Cầu.
Chắc hẳn những người còn lại ở đây, cũng đều là vì khí tức đạo vận Tiên Phàm Cầu mà không nỡ rời đi.
Nếu như hắn không ở đây, vậy Đan Bắc Thư đúng là mặc cho Võ Chiêm Hiệp muốn làm gì thì làm, vì ở trong không gian đạo vận Đại Đạo của Võ Chiêm Hiệp, bọn họ làm sao chống lại?
Nói một cách khác, nơi này là địa bàn của Võ Chiêm Hiệp.
Nhưng hắn khác, hắn tu luyện Đại Vũ Trụ Thuật, đồng thời vừa lúc tấn cấp đến cảnh giới tinh vực.
Chỉ cần hắn mở rộng lĩnh vực tinh vực của mình ra, thì ở trong không gian lĩnh vực của hắn, đạo vận Tiên Phàm Cầu hư giả mà Võ Chiêm Hiệp mô phỏng kia chỉ là đồ bỏ đi.
Cái này không liên quan tu vi cao thấp, mà liên quan đến cảnh giới Đại Đạo cao thấp.
Đương nhiên, nếu như không có Đan Bắc Thư thì cho dù là hắn không quan tâm không gian đạo vận Tiên Phàm Cầu mà Võ Chiêm Hiệp mô phỏng, hắn cũng không phải là đối thủ của Võ Chiêm Hiệp.
Có Đan Bắc Thư bọn họ ở đây, chỉ cần Đan Bắc Thư không rời phạm vi lĩnh vực của hắn thì sẽ không sợ Võ Chiêm Hiệp.
Bởi vì không gian đạo vận Đại Đạo mà Võ Chiêm Hiệp bố trí ra không ảnh hưởng đến Đan Bắc Thư.
"Ngươi là ai?"
Ánh mắt Võ Chiêm Hiệp dừng trên người Đinh Hoan.
Đinh Hoan chậm rãi nói:
"Ta là ai không quan trọng, sau này chúng ta cũng sẽ không thành bạn. Hôm nay chúng ta đến đây chỉ có một việc, thỉnh đạo hữu Quý Tu Văn ra là được."
"Ha ha..."
Võ Chiêm Hiệp cười ha hả, nhưng trong mắt hắn đâu có chút ý cười.
"Vậy ta lãnh giáo thủ đoạn của ngươi, xem có phải cũng hung hăng càn quấy giống như lời ngươi nói."
Sát khí trên người Võ Chiêm Hiệp tuôn trào.
Chưa chờ hắn động thủ, Đinh Hoan đã nói thêm lần nữa:
Võ Chiêm Hiệp, ta khuyên ngươi không nên động thủ, đồ của ngươi vô dụng với ta. Hơn nữa, đồ của ngươi chỉ có thể làm một mình ngươi có vẻ giống dáng người, người khác... ha ha, cũng chỉ có vậy."
Không gian đạo vận Tiên Phàm Cầu mà Võ Chiêm Hiệp bố trí ra có thể khiến tu sĩ đất tiên cảm nhận được nơi này có đạo vận thiên địa tầng thứ cao hơn.
Khiến bọn họ sinh ra ảo giác rằng ở nơi này có thể đặt chân lên cảnh giới Tiên Phàm Cầu, giúp tu vi tiến thêm một bước, thu được tiên duyên.
Trên thực tế, khí tức đạo vận này chỉ là Võ Chiêm Hiệp mô phỏng từ Đại Đạo của chính mình, hay nói là Võ Chiêm Hiệp ảo tượng ra mà thôi.
Về mặt gia trì chiến đấu chỉ có tác dụng đối với Võ Chiêm Hiệp, những người khác thì không có tác dụng.
Nhưng Võ Chiêm Hiệp có thể bố trí ra một không gian như thế đã là phi thường ghê gớm, ít nhất hiện tại Đinh Hoan hắn chưa làm được.
Trình độ trận đạo của hắn chưa đủ, không thể thể hiện được đại đạo công pháp của hắn.
Nghĩ đến đây, Đinh Hoan chợt nghĩ đến cái bàn mô phỏng sinh cơ kia.
Việc Võ Chiêm Hiệp ở đây xây dựng nên không gian đạo vận Tiên Phàm Cầu, có phải cũng mượn một pháp bảo nào đó không?
Nếu không thì Võ Chiêm Hiệp chắc chắn cũng không làm được việc này.
Đây không phải là hắn tự tin, mà là hắn tin rằng những thông tin tu đạo và sự lý giải về Đại Đạo mà hắn có được còn mạnh hơn Võ Chiêm Hiệp không biết bao nhiêu vũ trụ.
Đinh Hoan càng nghĩ càng thấy đúng, tên này thật giàu có.
Không chỉ có bàn mô phỏng sinh cơ, còn có cả pháp bảo có thể mô phỏng ra đạo vận Đại Đạo của Tiên Phàm Cầu.
Trong lòng Võ Chiêm Hiệp giật mình, sát cơ trong mắt hắn đối với Đinh Hoan càng thêm sâu sắc.
Hắn nghi ngờ Đinh Hoan đã nhìn ra thủ đoạn của hắn.
Tiểu tử này tuyệt đối không thể giữ lại, nhất định phải giết chết.
Nếu như để đối phương vạch trần chuyện ở đây, thì những người có thể rời đi ở đây sẽ không thể ở lại được.
Không gian này của hắn, cần các loại tu sĩ có hướng Đại Đạo khác nhau ở bên trong tu luyện.
Chỉ có ở bên trong này đạo vận càng ngày càng nhiều, không gian tiên phàm của hắn mới càng hoàn thiện, cuối cùng sẽ có một ngày, hắn có thể dựa vào nơi này để phi thăng lên chân chính tiên giới.
Một khi nơi này chỉ còn một mình hắn, thì không gian Tiên Phàm Cầu này sẽ không còn ý nghĩa gì.
Hiểu rõ điểm này, Võ Chiêm Hiệp không nói nhảm nữa, cầm ra tiên xử tỏa ra khí tức giết phạt.
Khoảnh khắc này một vùng không gian hoàn toàn trở thành thiên địa mà Võ Chiêm Hiệp chưởng khống.
Từng bóng người từ phía xa ùa tới, chỉ chớp mắt nơi đây đã tập hợp mấy chục người trở lên.
Những người này tụ tập ở bên ngoài xem trận, họ cảm thấy chỉ cần Võ Chiêm Hiệp khẽ giơ tay bắt lấy một cái thì Đinh Hoan không thể nào trốn thoát.
Không ai nghi ngờ chuyện này, thực lực của Võ Chiêm Hiệp ở nơi này giống như một vị thần tồn tại.
Đan Bắc Thư muốn ra tay, Đinh Hoan khoát tay ngăn lại.
"Thất Kiếm, ngươi mới bước vào Địa Tiên, chi bằng lĩnh giáo thực lực của Võ cốc chủ xem có lợi hại như trong lời hắn nói không."
"Đinh Hoan, để ta đi..."
Đan Bắc Thư kinh hãi, vội nói.
Ngay cả hắn cũng không phải đối thủ của Võ Chiêm Hiệp, Phục Thất Kiếm mới bước vào Địa Tiên, trước mặt Võ Chiêm Hiệp căn bản không đáng nhắc đến.
"Ha ha, ta Phục Thất Kiếm không tin hắn Võ Chiêm Hiệp ba đầu sáu tay."
Phục Thất Kiếm căn bản không chờ Đan Bắc Thư ra tay, vừa sải bước ra, Đại Khư Kiếm cũng cuốn lên một vùng biển kiếm.
Đinh Hoan ngầm gật đầu, Liệt Phong kiếm mà Phục Thất Kiếm sử dụng hắn đã từng chứng kiến.
Bây giờ Phục Thất Kiếm thi triển rõ ràng không phải Liệt Phong kiếm, mà là thần thông kiếm đạo có khí thế rộng lớn hơn kiếm sông, trông giống như mặt biển tĩnh lặng sắp nghênh đón cơn bão tố biển động.
Từng đạo kiếm văn hình thành trên biển kiếm này, sau đó từng lớp từng lớp cuộn ra ngoài.
Võ Chiêm Hiệp hừ lạnh một tiếng, tiên xử kéo theo một tòa dãy núi đạo vận giăng kín trời đất đánh về phía Phục Thất Kiếm.
Đan Bắc Thư ở xa nhìn ánh mắt co lại, nếu như là hắn đối mặt với thế công đáng sợ của Võ Chiêm Hiệp thế này, hắn chỉ có thể tiếp tục rút lui.
Nhưng Phục Thất Kiếm rõ ràng không có ý rút lui, Phục Thất Kiếm chẳng những không rút lui, mà kiếm hải dưới Đại Khư Kiếm bắt đầu nổi giận theo các tế văn, trong chốc lát vô tận kiếm ý bùng nổ.
Những kiếm ý này dường như biến thành từng con sóng kiếm, như biển động sắp bùng nổ.
Ánh mắt Võ Chiêm Hiệp lạnh lẽo, hắn không chỉ khẳng định Đinh Hoan biết không gian Tiên Phàm Cầu này của hắn là do mô phỏng ra, mà Đinh Hoan còn có biện pháp không bị ảnh hưởng trong không gian Tiên Phàm Cầu của hắn.
Cách giải thích duy nhất là đại đạo của Đinh Hoan không thể coi thường, nếu như có thể trói buộc Đinh Hoan vào trong không gian Tiên Phàm Cầu của hắn để tu luyện thì việc hoàn thiện không gian Tiên Phàm Cầu của hắn sẽ có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Vừa thấy tiên xử của Võ Chiêm Hiệp cuốn lên vô tận dãy núi, định cùng kiếm đạo Phục Thất Kiếm đại khư kiếm kéo theo sóng kiếm va vào nhau, thì một đạo xoáy nước cuồng bạo sát thế đã quấn vào lĩnh vực thần thông của Võ Chiêm Hiệp.
"Răng rắc!"
Lĩnh vực thần thông của Võ Chiêm Hiệp xuất hiện từng vết nứt.
Trong lòng Võ Chiêm Hiệp kinh hãi khôn cùng, tại địa bàn của hắn, trong không gian do hắn mô phỏng đạo vận cầu đạo Tiên Phàm, đối phương vậy mà có thể thông qua thần niệm thần thông đánh lén vào lĩnh vực thần thông của hắn. Đây quả thực là nghịch thiên.
So với điều này, việc đối phương khiến thần thông và đạo vận Phục Thất Kiếm bên cạnh hắn không bị ảnh hưởng, lại quá mức đơn giản.
Oanh! Đạo vận dãy núi do tiên xử cuốn lên cuối cùng cũng va vào sóng kiếm của Phục Thất Kiếm.
Phục Thất Kiếm trong lúc giao chiến phát hiện, Võ Chiêm Hiệp không lợi hại như hắn tưởng tượng.
Đạo vận dãy núi tiên xử của Võ Chiêm Hiệp chưa bằng một phần mười uy thế của hắn, mà kiếm đào đạo thứ nhất của hắn đã đánh vào lĩnh vực của Võ Chiêm Hiệp.
Kiếm ý cuồng bạo bao trùm tới, Võ Chiêm Hiệp cũng cảm giác được ngũ tạng lục phủ của mình đều muốn bị xé rách, một ngụm máu tươi trào lên cổ họng, hắn gắng gượng nuốt xuống.
Tiên xử hóa thành một màn gai nhọn.
Võ Chiêm Hiệp mượn màn gai nhọn này rơi xuống.
Bất quá màn gai nhọn lại làm suy yếu sóng kiếm tiếp theo của Phục Thất Kiếm, cuối cùng tiêu tán gần hết.
Lòng tin của Phục Thất Kiếm bùng nổ, còn muốn thừa thắng xông lên, thì Đinh Hoan đã gọi hắn lại:
"Thất Kiếm, không cần đánh nữa, hắn sẽ không lại đấu với ngươi."
Đinh Hoan biết, nếu nói về thực lực, hiện tại Phục Thất Kiếm còn không phải đối thủ của Võ Chiêm Hiệp.
Dưới Hoàng Hoa Sát của hắn, mà vẫn có thể toàn thân trở ra, thậm chí một ngụm máu cũng không nôn, cũng chỉ có Võ Chiêm Hiệp này.
Hoàng Hoa Sát của hắn đánh lén Võ Chiêm Hiệp một lần, lần thứ hai hẳn là đánh lén không tới.
Bất quá nếu thật sự giao chiến, hắn cũng không sợ, hắn còn có trống sát thần thông chưa dùng.
"Được."
Phục Thất Kiếm thu hồi trường kiếm, đứng bên cạnh Đinh Hoan.
Giờ phút này, trong thâm tâm hắn vô cùng cảm kích Đinh Hoan, hắn đã hiểu rõ vì sao Đinh Hoan không cho Đan Bắc Thư lên, mà lại để hắn lên.
Khi trước Võ Chiêm Hiệp một đạo thủ ấn đã đánh lui Đan Bắc Thư, lòng tin của hắn đã bị đả kích.
Hắn vừa mới bước vào Địa Tiên cảnh giới, cảnh giới còn chưa ổn định, thêm vào việc hắn tu luyện là kiếm đạo, càng cần khí thế một đi không trở lại.
Đinh Hoan làm vậy là lo lắng kiếm đạo của hắn bị ảnh hưởng, nên mới để hắn lên trên này, để nâng cao lòng tin về kiếm đạo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận