Thần Thoại Chi Hậu

Chương 347: Thương thứ tư

Đinh Hoan nghĩ rằng khi hắn không có cách nào mở được cánh cổng trận pháp, liền sẽ để Mộc Thành Tử ra mặt.
Mộc Thành Tử hiện tại là người của Võ Chiêm Hiệp, tin rằng Võ Chiêm Hiệp chắc chắn sẽ cho Mộc Thành Tử vào.
Điều mà Đinh Hoan hoàn toàn không ngờ tới là, khi hắn lần nữa đưa tay ra xé cái lớp phòng hộ trận pháp này, vậy mà lại nhẹ nhàng xé mở được.
Chuyện này không hợp lý chút nào.
Theo dự tính của hắn, sau khi mình giết Mộc Thành Tử thì lớp phòng hộ này đã bị phong ấn chặt chẽ, hắn cùng đám người Tễ Cô dù có oanh tạc cũng không phá ra được.
Bây giờ chưa giết Mộc Thành Tử, thì lẽ ra lớp phòng hộ đó phải do Mộc Thành Tử mở mới đúng.
Mộc Thành Tử vẫn chưa hề động thủ, mà chính mình lại xé được lớp phòng hộ.
Điều này chỉ có thể nói lên một vấn đề, đó là Mộc Thành Tử đã sớm liên lạc với Võ Chiêm Hiệp, đồng thời Võ Chiêm Hiệp biết hắn vẫn chưa nhìn thấu Mộc Thành Tử.
Phải biết lĩnh vực của hắn vẫn luôn được giăng ra một cách có như không, nếu như Mộc Thành Tử có nửa điểm tin tức truyền ra ngoài, hắn cũng sẽ cảm nhận được.
Hiện tại hắn không cảm nhận được Mộc Thành Tử có truyền tin tức gì, mà Võ Chiêm Hiệp lại biết Mộc Thành Tử đến đây, chuyện này có chút quỷ dị.
Đinh Hoan vừa mở được cấm chế đã bắt đầu bố trí trận văn hư không.
Tễ Cô, Thương Vĩnh Tiền, Già Bách Hợp, Kỳ Vĩnh Hàn, Tễ Cô, Mộc Thành Tử sáu người đều đứng bên cạnh Đinh Hoan.
Võ Chiêm Hiệp dẫn đầu lao ra, đi theo sau Võ Chiêm Hiệp, ít nhất có hơn sáu mươi cường giả địa tiên viên mãn.
Võ Chiêm Hiệp lạnh lùng nhìn chằm chằm Đinh Hoan:
"Lần trước ta đã tha cho ngươi một mạng, ngươi còn dám đến tiên phàm cốc của ta, đúng là không biết sống chết."
"Đổi tên rồi à..."
Đinh Hoan vừa nói xong câu đó, từng luồng khí tức tử vong kinh khủng bao trùm tới, không gian nơi bọn họ ở dường như ngay lập tức trở nên sền sệt, đặc quánh.
Đồng thời, một đạo ánh sáng xám đáng sợ bắn về phía lưng Đinh Hoan.
Sắc mặt Tễ Cô đại biến, nàng và Đinh Hoan đã thỏa thuận, chỉ cần Võ Chiêm Hiệp lên tiếng thì nàng sẽ lập tức ra tay với Mộc Thành Tử.
Bây giờ Võ Chiêm Hiệp đã nói chuyện, nhưng không gian lại trở nên sền sệt, đặc quánh.
Trong không gian sền sệt này, nàng căn bản không có cách nào động thủ với Đinh Hoan, mà lại còn trơ mắt nhìn Mộc Thành Tử không bị ảnh hưởng mà ra tay với Đinh Hoan.
Kiểu công kích này tuyệt đối không phải do Võ Chiêm Hiệp làm được, nàng ở dưới đáy cốc này thời gian dài như vậy, cũng không hề hay biết Võ Chiêm Hiệp lại còn có loại thủ đoạn này.
Một khi Đinh Hoan bị giết, thì bọn họ hôm nay một ai cũng không thoát.
Không gian mô phỏng Tiên Phàm cầu này, chỉ có trong lĩnh vực của Đinh Hoan thì họ mới có thể phát huy được toàn bộ thực lực.
Một khi mất đi lĩnh vực của Đinh Hoan, dưới không gian mô phỏng Tiên Phàm cầu của Võ Chiêm Hiệp, bọn họ sẽ chỉ là món mồi trong tay Võ Chiêm Hiệp.
Võ Chiêm Hiệp hừ lạnh một tiếng, tế ra thứ giống như tiên xử.
Không chỉ có vậy, đồng thời có bảy tám tu sĩ cùng ra tay với Đinh Hoan.
Về phần đám người Tễ Cô thì căn bản không ai quản.
Võ Chiêm Hiệp cũng biết, muốn khống chế được nhóm người của Đinh Hoan này thì nhất định phải xử lý trước cái tên Đinh Hoan thần bí kia.
Lĩnh vực của Đinh Hoan rất quỷ dị, chỉ cần Đinh Hoan mở rộng lĩnh vực ra thì những người trong lĩnh vực của hắn sẽ không chịu ảnh hưởng bởi không gian mô phỏng Tiên Phàm cầu này.
Hắn càng hiểu rõ, muốn giết chết Đinh Hoan nhất định phải cài cắm một cây đinh bên người Đinh Hoan. Với loại Đại Đạo lĩnh vực như của Đinh Hoan, nếu không có người đánh lén Đinh Hoan thì rất khó giết chết được hắn.
Đinh Hoan hoàn toàn không ngờ tới việc Tễ Cô sẽ sơ sẩy, hắn và Tễ Cô đã bàn bạc là sẽ lập tức đánh lén Mộc Thành Tử ngay khi Võ Chiêm Hiệp vừa mở miệng.
"Đó là phệ hồn mang."
Tễ Cô chỉ đành lo lắng mà thốt lên, đồng thời điên cuồng đốt tinh huyết để thoát khỏi vùng lĩnh vực bùn lầy đáng sợ này.
Mặc dù Đinh Hoan không nghĩ đến Tễ Cô sẽ sơ sẩy, nhưng thói quen của hắn là không bao giờ đặt trứng vào một giỏ.
Trước khi Mộc Thành Tử ra tay, hắn đã mượn Đại Vũ Trụ thuật để kiến tạo một chu thiên.
Khi cảm nhận được mối nguy hiểm ập đến, Đại Vũ Trụ thuật chu thiên của Đinh Hoan đã vận chuyển.
Đinh Hoan gần như ngay lập tức đã cảm nhận được khí tức đạo tắc của không gian bùn lầy này, Đại Vũ Trụ thuật chu thiên đã sớm đưa đạo tắc khí tức này vào trong tinh hà của Đinh Hoan.
Đây rõ ràng không phải khí tức quy tắc của Tam Trọng Thiên Tinh Lục, mà là khí tức đạo tắc siêu việt Tam Trọng Thiên Tinh Lục.
Đinh Hoan trong lòng trùng xuống, quả nhiên là có tính toán kỹ lưỡng đến đâu thì cũng có những chỗ không ngờ tới.
Hắn cũng không nghĩ tới việc Võ Chiêm Hiệp có thể mượn đạo tắc lĩnh vực cấp cao hơn để đối phó hắn. Không những khiến cho hắn hành động khó khăn, mà đến cả đám Tễ Cô cũng bị cản trở khi hành động.
Mộc Thành Tử đánh lén đã đến gần, nhờ sự giúp đỡ của Đại Vũ Trụ thuật chu thiên mà Đinh Hoan mới kịp nghiêng người tránh, nhưng thời gian đã không còn kịp nữa.
"Phụt!"
Ánh sáng xám xuyên qua hông Đinh Hoan, một cảm giác suy yếu cực độ ập đến.
Đinh Hoan tu luyện Đại Vũ Trụ thuật, thậm chí có thể nói hắn không có Nguyên Thần.
Phệ hồn mang tuy mạnh mẽ đáng sợ, nhưng dùng vào người Đinh Hoan thì có chút sai lầm rồi.
Lĩnh vực của Đinh Hoan một lần nữa mở rộng ra, Đại Vũ Trụ thuật chu thiên sớm đã bắt đầu chữa thương.
Đám người Tễ Cô đang lo lắng, đột nhiên cảm thấy không gian như bùn lầy vừa nãy trong nháy mắt trở nên trống trải, bọn họ lần nữa khôi phục tự do.
Lúc này, họ không thể không biết đây là do lĩnh vực của Đinh Hoan mang lại, mấy người cùng lúc ra tay.
Dưới sự trợ giúp của Đại Vũ Trụ thuật chu thiên, biển ý thức Đại Đạo vũ trụ Tinh Hà của Đinh Hoan dung hợp với đạo tắc của không gian bùn lầy này.
Một khi có được loại đạo này, thì trong lĩnh vực của hắn, không gian bùn lầy này tự nhiên không thể ảnh hưởng tới lĩnh vực của hắn được nữa.
Đám người Võ Chiêm Hiệp không biết Đinh Hoan và đồng bọn đã sớm thoát khỏi không gian bùn lầy này, bọn họ chủ trương trước tiên tiêu diệt Đinh Hoan rồi tính sau.
Đinh Hoan đưa tay ra, mộ cổ xuất hiện trong hư không, đồng thời ba đạo thần niệm tiếng trống đánh vào trên mộ cổ.
Thùng thùng thùng!
Tiếng trống nổ tung.
Không gian như bị xé rách, tất cả tu sĩ xông vào trong lĩnh vực của Đinh Hoan đều cảm thấy thần hồn thức hải của mình bị một chiếc búa lớn oanh trúng.
Khí tức sát phạt đầy trời xông vào sâu trong thức hải, dưới thần niệm Đại Đạo của Đinh Hoan, những tiếng trống xông vào sâu trong thức hải càng biến thành từng mũi thương hữu hình.
Nguyên Thần ẩn trong Tử Phủ, không hiểu sao bất an, sợ hãi, dường như khoảnh khắc tiếp theo, mũi thương kia sẽ xé nát bọn họ.
Trong cảm nhận của họ, chính là ngàn tiếng trống thúc giục nhân hồn, vạn mũi thương đâm Nguyên Thần.
Ngoại trừ Võ Chiêm Hiệp, hầu như tất cả tu sĩ tấn công Đinh Hoan đều há mồm phun ra những mũi tên máu, cả người trong nháy mắt suy sụp xuống.
Thần thông công kích Đinh Hoan cũng tan rã.
Đáng tiếc là, Đinh Hoan bị thương không nhẹ, mộ cổ của hắn không oanh ra được khí thế sát phạt thực sự.
Thêm việc đồng thời có quá nhiều người tấn công Đinh Hoan, mộ cổ của Đinh Hoan cũng gánh chịu ảnh hưởng của công kích. Sắc mặt Đinh Hoan tái nhợt, phệ hồn mang của Mộc Thành Tử vẫn khiến hắn bị thương không hề nhẹ.
Hắn chắc chắn rằng, Võ Chiêm Hiệp sẽ không để cho vết thương của hắn hồi phục.
Vừa rồi nghe tiếng trống, Võ Chiêm Hiệp còn không thổ huyết, chỉ bị ảnh hưởng làm chậm tốc độ công kích đi một chút thôi.
Đinh Hoan chỉ hy vọng đồng bọn của mình đừng khiến hắn thất vọng, vì Mộc Thành Tử vẫn đang ở phía sau hắn, hắn không thể nào chú ý đến.
Luân Hồi thương vừa mới được tế ra, Võ Chiêm Hiệp với tiên xử dường như đã xé toạc lĩnh vực của Đinh Hoan, Đinh Hoan vô lực lần nữa gõ vang mộ cổ.
Khi Luân Hồi thương vừa được tế ra, hắn vậy mà không còn sức thi triển Cửu Đạo thương thứ nhất Toái Hồn.
Mắt thấy tiên xử của Võ Chiêm Hiệp sắp tới cổ họng, Đinh Hoan phun ra một ngụm tinh huyết, trong tay Luân Hồi thương đột ngột lóe ra một mũi thương.
Trong lĩnh vực của hắn, cảm nhận được một đạo đạo vận công kích hoàn toàn mới, hắn còn đang ở dưới cái đạo vận chết chóc này.
Hiện tại không ai cứu được hắn, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Đinh Hoan cố gắng lệch đầu, tiên xử xuyên qua xương quai xanh của hắn, máu thịt văng tung tóe.
Đồng thời, mũi thương của Đinh Hoan đâm tới mi tâm của Võ Chiêm Hiệp, hắn va chạm vào một đạo đạo tắc công kích tử vong kia.
Võ Chiêm Hiệp cười lạnh một tiếng, dù có liều mạng bị thương, chỉ cần giết được Đinh Hoan là được.
Đinh Hoan bị trọng thương như thế, mà vừa rồi tiếng trống vẫn đáng sợ đến vậy, nếu như không bị thương, Đinh Hoan có lẽ sẽ là một đối thủ khó mà đối phó được.
Tiên xử của hắn dù không đánh nát cổ họng của Đinh Hoan, chỉ cần xuyên qua xương quai xanh của Đinh Hoan thì cũng xem như thành công.
Chỉ có hắn biết, trong công kích của tiên xử còn ẩn chứa một đạo thần thông đạo tắc.
Tiên xử trong xương quai xanh của Đinh Hoan sẽ bạo liệt ra sát phạt đạo vận, sau đó trong chớp mắt xé nát Đinh Hoan thành từng mảnh nhỏ.
Sát phạt đạo vận ẩn chứa trong tiên xử vẫn chưa kịp bạo liệt, thì Luân Hồi thương của Đinh Hoan cũng đã đâm vào xương trán của Võ Chiêm Hiệp.
Võ Chiêm Hiệp cũng né tránh khỏi mi tâm.
Khác với tiên xử của Võ Chiêm Hiệp cần nửa nhịp thời gian nữa mới bạo liệt được sát phạt đạo vận ẩn chứa bên trong, thì Luân Hồi thương của Đinh Hoan ngay khi thắt chặt vào xương trán của Võ Chiêm Hiệp đã nổ tung ra từng đạo mũi thương sát phạt cuồng bạo.
Giống như một đoàn pháo hoa tại Võ Chiêm Hiệp xương trán nổ tung, đầu của Võ Chiêm Hiệp hoàn toàn tan biến dưới tràng pháo hoa tử vong này.
Giờ phút này Võ Chiêm Hiệp dường như tiên xử trên bạo liệt sát phạt đạo vận vừa mới kích phát.
Bành!
Huyết hoa nổ tung trong không gian, chính Võ Chiêm Hiệp cũng không thể tin được.
Đây là đạo tắc công kích hắn có được từ Tiên khí, phải bế quan mấy trăm năm mới miễn cưỡng thi triển được.
Sao đạo tắc công kích này của hắn còn chưa kịp khiến Đinh Hoan nổ tung, thì đầu của chính hắn đã nổ tung trước? Lại còn bằng chính loại đạo tắc công kích này?
Võ Chiêm Hiệp điên cuồng muốn kích phát sát phạt đạo vận trên tiên xử để nó nổ tung, đáng tiếc, sau khi thức hải của hắn bị một thương của Đinh Hoan đánh tan, hắn đã không còn cách nào khống chế đạo sát phạt kia nữa.
Phốc!
Đinh Hoan phun ra một ngụm máu đen, hắn thấy Sầm Huyên một mình đã giết chết hai tên Địa Tiên tu sĩ bị mộ cổ đánh thương thức hải.
Song trâm Càn Khôn của Tễ Cô vừa vặn đánh trúng thái dương tử huyệt của Mộc Thành.
Mộc Thành trợn tròn mắt, có chút không dám tin nhìn Tễ Cô, hắn không thể hiểu nổi vì sao Tễ Cô có thể động thủ trong không gian bị trói buộc bởi Tiên khí?
Khi Kỳ Vĩnh Hàn, Thương Vĩnh Tiền đồng thời giết những tu sĩ khác bị mộ cổ của Đinh Hoan trọng thương, Già Bách Hợp tung ra hết đạo độc đạo này đến đạo độc đạo khác.
"Sao ngươi lại biết đạo thần thông này?"
Nguyên Thần trọng thương của Võ Chiêm Hiệp tràn ra, vẫn không thể tin nổi "Thương này hãy cứ gọi là 'đầy trời Tinh' đi."
Đinh Hoan thu Luân Hồi thương, lần nữa phun ra một ngụm máu.
Tụ thành một mũi thương, tan ra làm vô vàn vì sao trên trời.
Dùng hình ảnh này để hình dung một thương này, thật sự quá phù hợp.
Đây là thương thứ tư trong Cửu Đạo thương của hắn.
"Tha cho ta một lần, ta nguyện hợp tác với ngươi, đem hết thảy..."
Nguyên Thần của Võ Chiêm Hiệp vội vàng kêu lên, hắn hiểu rằng điều mình cần quan tâm lúc này không phải là tại sao Đinh Hoan lại biết chiêu này, mà là cái mạng nhỏ của mình.
Đinh Hoan vung tay, Thái Hư hỏa diễm lao tới, cuốn lấy Nguyên Thần của Võ Chiêm Hiệp.
Trong thời gian ngắn ngủi mấy nhịp thở, một viên châu rơi xuống, bị Đinh Hoan thu lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận