Thần Thoại Chi Hậu

Chương 324: Cùng đi phát tài

Vừa rồi Đinh Hoan cùng Bồng Khởi giao dịch, một tỷ thượng phẩm linh thạch, bị Đinh Hoan bán mất với giá ba trăm triệu thượng phẩm linh thạch.
Đến mức Lam Chích Tinh, Già Bách Hợp không biết Đinh Hoan còn có một cái hỏa chủng, cũng không cảm thấy nó trân quý cho lắm.
Thứ này đúng là như vậy, lúc cần dùng đến có thể táng gia bại sản để mua, không dùng được thì nhét vào trong giới chỉ còn thấy chiếm chỗ.
Đinh Hoan gật đầu:
"Đúng vậy, cái kia thương đích thực có chút vấn đề. Bây giờ chúng ta đi thôi, chuẩn bị hạ độc, dọc theo con đường này chúng ta có lẽ có thể học theo Phiền Giản Đan, kiếm chút tiền."
Già Bách Hợp gật đầu thở dài:
"Ta thật không biết người phụ nữ kia lại có thể là cướp bóc, thật sự là không thể xem mặt mà bắt hình dong."
Đinh Hoan cười cười:
"Nàng cũng không hẳn là cướp bóc thuần túy, dù sao nàng chỉ đoạt những kẻ trên người có linh thạch mà lại còn thèm thuồng nàng, cũng xem như có chút lập trường."
"Trước đó nàng có phải cũng muốn cướp bóc chúng ta không?"
Già Bách Hợp hỏi.
Đinh Hoan gật đầu:
"Đúng vậy, nàng mấy lần cố ý để lộ ra trên người có một đống linh thạch, sao ngươi không thấy vừa mắt? Nếu như ngươi thấy vừa mắt, khẳng định sẽ lẽo đẽo theo nàng ra khỏi thành, sau đó bị nàng cướp thôi."
Nói xong câu đó, Đinh Hoan tế ra một kiện pháp bảo phi hành.
Mấy trăm đạo thần niệm từ đằng xa quét tới, tựa hồ vô tình quét qua Đinh Hoan và Già Bách Hợp.
Già Bách Hợp tức giận:
"Những người này thật là không biết xấu hổ, cứ như đồ đạc kia là dành cho bọn chúng vậy."
"Không cần để ý đến bọn người này, chỉ cần cẩn thận cái tên mặc đồ đỏ kia một chút."
Đinh Hoan sớm đã thấy tên nam tử mặc áo hồng đó.
Hắn không dùng thần niệm quét Đinh Hoan và những người khác, nhưng Đinh Hoan chỉ cần liếc hắn một cái, liền biết kẻ này là tu sĩ Cửu Nguyên.
Đinh Hoan muốn cẩn thận cái tên mặc áo hồng đó, không phải vì thấy thực lực của hắn mạnh, mà là không muốn để cho hắn chạy mất, tên mặc đồ đỏ kia mới là mục tiêu chính của nàng.
"Đi thôi."
Đinh Hoan nói xong, trực tiếp khống chế phi thuyền lao ra Hư Không Phi Thành.
Già Bách Hợp cũng đã chuẩn bị xong việc thả độc.
Quả nhiên, sau khi Đinh Hoan rời khỏi Hư Không Phi Thành, từng đạo pháp bảo phi hành hoặc là phi kiếm đều lao ra Hư Không Phi Thành, trực tiếp bay về hướng Đinh Hoan đã rời đi.
Bọn hắn không dám động thủ trong phạm vi Vạn Giới Hư Không Phi Thành, hiện tại Đinh Hoan cùng Già Bách Hợp đã rời khỏi, vậy dĩ nhiên không còn cố kỵ gì nữa.
Chẳng qua là chưa đầy một nén nhang, đã có người không nhịn được.
Lẽ ra bọn hắn mới rời khỏi Hư Không Phi Thành không xa, ít nhất phải đi xa hơn một chút mới động thủ, như vậy cũng coi như là nể mặt Vạn Giới Hư Không Phi Thành.
Nhưng đồ tốt trên người Đinh Hoan và Già Bách Hợp thật sự quá nhiều, người theo dõi cũng nhiều, những kẻ muốn ra tay trước đều hy vọng có thể tốc chiến tốc thắng, cướp xong liền chạy.
Có lẽ bọn họ tự tin rằng thực lực của mình có thể miểu sát Đinh Hoan và Già Bách Hợp.
Chỉ tiếc là khi chiếc phi thuyền đầu tiên chặn phi toa của Đinh Hoan lại vẫn chưa kịp ra tay thì đã có mười mấy bóng người rơi vào thân phi thuyền của Đinh Hoan.
Rõ ràng muốn ăn một mình là không được.
Tiếp theo sau mười mấy bóng người kia chặn phi thuyền của Đinh Hoan lại, lại có thêm mấy chục bóng người lao tới.
Đa số không muốn động thủ tại đây, đối với Vạn Giới thương hội bọn hắn vẫn hết sức cố kỵ.
Nhưng có một số kẻ không hiểu quy tắc lại muốn ra tay sớm, bọn hắn cũng chỉ có thể ra tay. Đã nhìn chằm chằm Đinh Hoan và Già Bách Hợp lâu như vậy tự nhiên không muốn đến miếng canh cũng không có.
"Hai vị, giao nhẫn ra đây đi, các ngươi có thể đi."
Một tên nam tử đội mũ cao đứng ra đầu tiên nói.
Bên cạnh không ai nói gì, có lẽ là vì thực lực của kẻ này quá mạnh, hoặc nói trên người hắn sát khí quá nặng.
"Ta cảm thấy không cần gấp, người còn chưa đủ đông, đồ đạc của chúng ta lấy ra là cho ngươi hay là cho hắn? Chi bằng đợi mọi người đến đông đủ rồi chúng ta chia nhau một chút."
Đinh Hoan bình tĩnh nói.
Lúc này hắn đã bắt đầu khắc họa trận văn hư không.
Già Bách Hợp cũng bắt đầu thả ra độc đạo vận.
Những chiêu trò khiêu khích thấp kém như vậy khiến tên nam tử đội mũ cao có chút nhíu mày.
Thật ra hắn cũng không muốn động thủ tại đây, cũng không biết thằng ngu nào vừa ra khỏi Hư Không Phi Thành đã muốn động thủ.
Hắn khát khao Cửu Thải Tiên Phàm Liên trong tay Già Bách Hợp, tự nhiên không thể để kẻ khác lấy đi, nên hắn cũng chỉ có thể chọn động thủ.
Thần niệm của Đinh Hoan rất mạnh, tốc độ khắc họa trận văn cực nhanh.
"Đã như vậy, vậy ta vẫn là đi thôi."
Một tên tu sĩ Địa Tiên sơ kỳ thấy Đinh Hoan có vẻ không lo lắng, chủ động nói một câu, sau đó lui lại.
Nhưng Đinh Hoan thấy rõ, tốc độ lui lại của hắn rất chậm, rõ ràng không có ý muốn thật sự rời đi.
Nam tu đội mũ cao cao giọng nói:
"Các vị, trên người người này có một lượng lớn ức năm biển tủy, còn có một cặp đáy biển thanh tinh. Ý ta là bắt hắn lại trước, ức năm biển tủy mỗi người một giọt, linh thạch cùng đáy biển thanh tinh chia đều.
Ta có thể ra tay trước bắt hắn, những thứ khác ta không cần, ta chỉ cần Cửu Thải Tiên Phàm Liên. Các vị giúp ta tiếp cận hắn, đừng để hắn chạy thoát."
Thần niệm của Đinh Hoan rất mạnh, hắn vẫn luôn không thấy được tên tu sĩ Cửu Nguyên mặc áo đỏ kia. Rõ ràng, kẻ đó hết sức cẩn thận, không chọn cùng bọn này ra tay với nàng.
"Các vị đạo hữu thứ lỗi, ta là Bành Tát, trưởng lão của Vạn Giới thương hội.
Vị khách nhân này vừa mới mua một gốc Cửu Thải Tiên Phàm Liên tại Vạn Giới thương hội của ta, đây còn chưa ra khỏi phạm vi Hư Không Phi Thành, chư vị đã ở đây vây công hắn.
Việc này truyền ra, cũng không phải là chuyện hay ho gì cho Vạn Giới thương hội của ta.
Thế này đi, ta vào nói chuyện với vị khách nhân này, xem có thể tìm một biện pháp vẹn toàn, vừa khiến mọi người không ra về tay trắng, vừa khiến vị khách nhân này được bình an vô sự, thế nào?"
Một thanh niên bước ra, đối với mọi người ôm quyền, giọng nói chân thành.
Không ai lên tiếng.
Rõ ràng không ai muốn người thanh niên này đi thương lượng với Đinh Hoan, có thể cũng chẳng ai dám đối nghịch với Vạn Giới thương hội.
Đối nghịch với Vạn Giới thương hội, còn muốn lăn lộn làm gì? Một khi bị Vạn Giới thương hội truy nã, trong đám vũ trụ hư không này, về cơ bản không có chỗ để sống.
Thanh niên này cũng không để ý, mọi người không trả lời, nghĩa là ngầm thừa nhận, hắn đi thẳng tới phi thuyền của Đinh Hoan.
Đinh Hoan đánh lái phi thuyền cấm chế, thanh niên này dường như không hề nghĩ tới sự an toàn của bản thân, trực tiếp bước vào phi thuyền của Đinh Hoan.
Trong suy nghĩ của hắn, việc Đinh Hoan mở cửa phi thuyền là hết sức bình thường, bởi vì hắn là người của Vạn Giới thương hội, đây là một loại cảm giác tự tin và ưu việt có sẵn trong xương cốt.
Thực tế thì hắn nghĩ vậy cũng không sai, chỉ cần biết người của Vạn Giới thương hội, thực sự không có ai dám làm gì người của Vạn Giới thương hội.
Trừ phi chính hắn muốn chết, thậm chí còn muốn cả tông môn và gia tộc mình phải chết.
Nhưng hắn gặp phải là Đinh Hoan, đây là lần đầu Đinh Hoan thấy Vạn Giới thương hội Hư Không Phi Thành.
Tuy Đinh Hoan cũng biết Vạn Giới thương hội chắc chắn không tầm thường, trong lòng nàng thật sự không để ý.
"Vị đạo hữu này, tại hạ Bành Tát."
Thanh niên sau khi bước vào liền ôm quyền với Đinh Hoan.
Bành Tát cười tủm tỉm, giọng điệu cũng hết sức thân thiện.
Đinh Hoan vừa thấy hắn, đã cảm nhận được sát ý nồng đậm trên người hắn.
Sát ý này ẩn nấp rất tốt, ít nhất là Già Bách Hợp không cảm nhận được.
Bành Tát hận không thể giết ngay Đinh Hoan, bởi vì kế hoạch của hắn đã bị Đinh Hoan phá hỏng.
Vốn dĩ Cửu Thải Tiên Phàm Liên không được phép giao dịch, hoặc có giao dịch được, thì cũng phải trở lại Vạn Giới thương hội.
Kết quả Cửu Thải Tiên Phàm Liên lại bị giao dịch, không những thế, Đinh Hoan còn đổi Cửu Thải Tiên Phàm Liên thành một viên linh thạch hạ phẩm trước khi hắn kịp thu hồi Cửu Thải Tiên Phàm Liên.
Chưa dừng lại ở đó, ngay cả Tiên Khuyên hoa cũng bị Đinh Hoan giao dịch được.
Có thể nói hành động của Đinh Hoan không chỉ khiến mặt mũi của hắn Bành Tát bị tát liên hồi, còn khiến cho Vạn Giới thương hội không đạt được bảo vật mong muốn, tổn thất nặng nề.
Đinh Hoan nhìn Bành Tát, căn bản không trả lời.
Nàng hết sức chuyên chú bố trí trận văn vây giết, đâu có thời gian mà nói nhảm với Bành Tát.
Bành Tát là người của Vạn Giới thương hội thì sao? Lát nữa động thủ, hắn cũng sẽ bị xử lý thôi.
"Ta biết ngươi đã giao dịch được một gốc Tiên Khuyên hoa, chỉ cần ngươi chịu lấy gốc Tiên Khuyên hoa này ra, Bành Tát ta sẽ giúp ngươi giải quyết nguy cơ trước mắt."
Giọng điệu của Bành Tát nghe có vẻ hết sức khách khí, nhưng cái kiểu cao cao tại thượng vốn có thì hoàn toàn không thể che giấu.
Đinh Hoan vừa lúc bố trí xong tất cả trận văn, lúc này mới nhìn Bành Tát nói:
"Tiên Khuyên hoa là ai muốn?"
"Đương nhiên là Vạn Giới thương hội của ta."
Bành Tát nói một cách đương nhiên.
Đinh Hoan lấy hộp ngọc đựng Tiên Khuyên hoa ra mở ra, Bành Tát nhìn thấy Tiên Khuyên hoa, mắt lập tức sáng lên, hắn vươn tay muốn lấy Tiên Khuyên hoa.
Không đợi tay hắn chạm vào Tiên Khuyên hoa, Đinh Hoan đã thu lại Tiên Khuyên hoa:
"Người muốn Tiên Khuyên hoa đến đây, chúng ta giao dịch trực tiếp."
"Ngươi muốn giao dịch?"
Bành Tát không thể tin nhìn Đinh Hoan.
Đinh Hoan tựa cười mà không phải cười:
"Không phải sao? Đưa cho ngươi?"
Bành tát nhíu mày:
"Ta vừa mới nói, giúp ngươi giải vây."
"Giải vây cũng là giao dịch."
Đinh Hoan trong lòng cười lạnh, nếu như không phải dẫn cái tên gia hỏa thụ Lâu Tây Hà sai khiến kia tới, Đinh Hoan đã sớm một quyền oanh sát gia hỏa này rồi.
"Được."
Thần niệm của Bành tát quét ra bên ngoài một hai trăm người vây quanh, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, một tên nam tử mặc áo hồng liền xông vào đại trận vây giết của Đinh Hoan, Đinh Hoan cũng đồng thời khóa lại đại trận vây giết.
Đinh Hoan dùng chính là trận văn bố trí đại trận vây giết, sau khi hắn khóa đại trận lại, tên nam tử mặc áo hồng kia cũng cảm giác được có chút không ổn.
Bất quá nghĩ đến ở đây có một hai trăm người, còn có người của Vạn Giới thương hội ở bên trong, hắn cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.
Vạn Giới thương hội đó là biển chữ vàng, đừng nói Đinh Hoan một người, ngay cả hắn Cửu Nguyên, thậm chí Tinh Lục lớn hơn cũng không dám trêu chọc tồn tại.
"Ngươi tên là gì?"
Đinh Hoan thấy nam tử mặc áo hồng đã vào trong phi thuyền của mình, mở miệng hỏi.
Thực lực của người này chắc chắn không đến Tiên Phàm cầu cảnh, điều này khiến Đinh Hoan nhẹ nhõm thở ra.
"Vô Khuyết."
Nam tử mặc áo hồng lạnh lùng nói.
"Thế mà không họ Lâu, ngược lại khiến ta thấy kỳ lạ."
Đinh Hoan lẩm bẩm nói một câu.
"Ngươi biết lai lịch của ta?"
Ánh mắt của Vô Khuyết lạnh lẽo, thần niệm bỗng nhiên quét ra ngoài, lập tức hắn biến sắc, cấp tốc muốn lùi lại.
Hắn chỉ vừa lùi về phía sau một bước, liền ngừng lại:
"Trận văn hư không chính là Lâu gia ta làm ra, ngươi cũng muốn dùng trận văn hư không vây khốn ta?"
"Ha ha."
Đinh Hoan ha ha một tiếng, bỗng nhiên một quyền đánh ra.
Một quyền này không phải đánh về phía Vô Khuyết, mà là đánh về phía Bành tát vẫn luôn đứng trên cao nhìn xuống.
Bành tát còn đang kinh ngạc không thôi, trận văn hư không khốn trận?
Hắn còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì, nắm đấm của Đinh Hoan đã đánh tới...
Bạn cần đăng nhập để bình luận