Thần Thoại Chi Hậu

Chương 110: Tẩy Đao hội hội chủ

Kỳ Tâm Nguyệt cảm nhận được Thương Bắc Xuân này hẳn là mạnh hơn mình rất nhiều, nàng nhìn chằm chằm vào Thương Bắc Xuân, thấy Thương Bắc Xuân lao về phía mình liền lập tức tung ra một đạo đao gió thuật, sau đó lách mình né tránh.
Thương Bắc Xuân hừ lạnh, tay hắn chụp xuống rồi mà còn muốn đào tẩu sao?
Chỉ là hắn vừa định dùng chân nguyên khóa chặt Kỳ Tâm Nguyệt, thì cảm thấy một luồng khí tức nguy hiểm xuất hiện ngay trước mặt mình.
Nếu hắn cứ tiếp tục bắt Kỳ Tâm Nguyệt, hắn nghi ngờ tay mình sẽ bị chặt đứt.
Thương Bắc Xuân nào dám tiếp tục bắt Kỳ Tâm Nguyệt nữa, thân hình cấp tốc vặn vẹo, trong chớp mắt đã tránh được đạo đao gió này.
"Răng rắc!"
Đao gió lướt qua vạt áo Thương Bắc Xuân, xé rách một góc áo của hắn, rồi chém đứt một cây lão Lục dọn tới thân cây.
Thương Bắc Xuân tại chỗ ngây người, hắn nhìn thân cây bị gãy gọn, nhìn lại vị trí vạt áo bị xé rách.
"Thật là lợi hại."
Thương Bắc Xuân chẳng những không sợ hãi, ngược lại lộ ra ánh mắt kích động.
Đây tuyệt đối là thủ pháp võ đạo cấp cao nhất, chân nguyên hóa lưỡi đao, hơn nữa còn hóa ra không một chút dấu vết.
Hắn hiện tại là Tiên thiên cảnh giới viên mãn, cũng có thể dùng chân nguyên hóa lưỡi đao, nhưng hắn thi triển chân nguyên hóa lưỡi đao thì dấu vết quá nặng.
Đó gần như là dấu vết chân nguyên dao động, nên tiêu hao cũng lớn.
"Ha ha ha..."
Thương Bắc Xuân cười ha ha, càng thêm nóng nảy nhìn chằm chằm Kỳ Tâm Nguyệt:
"Xem ra ngươi ở Côn Luân sơn mạch cũng có được không ít đồ tốt.
Ta cũng giống ngươi, ở đây tu luyện nhiều năm, đồng thời cũng có vài cơ duyên. Nếu đã vậy, chúng ta chi bằng hợp lại xông vào, chẳng phải là một đoạn giai thoại sao?"
Kỳ Tâm Nguyệt chỉ bình tĩnh nhìn Thương Bắc Xuân, nếu không lo lắng ảnh hưởng đến Đinh Hoan tu luyện, nàng đã sớm gọi Đinh Hoan ra rồi.
Thương Bắc Xuân này rất mạnh, nhưng so với Đinh đại ca, chỉ sợ còn kém xa.
Lão Lục đã trốn ra sau lưng Kỳ Tâm Nguyệt, vẻ mặt khinh bỉ nhìn gã không biết xấu hổ trước mắt.
Thương Bắc Xuân không tiếp tục tấn công Kỳ Tâm Nguyệt, hẳn là do thấy được thân pháp và thủ đoạn của Kỳ Tâm Nguyệt, hắn biết ở Côn Luân sơn mạch này, việc muốn bắt Kỳ Tâm Nguyệt là không hề dễ dàng.
Hơn nữa, hắn còn không biết lái chiếc phi thuyền này.
"Ta đoán ngươi hẳn là Phiền Nghi Băng của quân liên bang? Quân liên bang có cái gì? Bất quá chỉ là đám quân tạp nham thôi.
Ta nói cho ngươi một sự thật có lẽ ngươi không thể chấp nhận nổi, tại Côn Luân sơn mạch đã xuất hiện một hung thú vượt xa cảnh giới tu sĩ cấp chín..."
Lời của Thương Bắc Xuân khiến Kỳ Tâm Nguyệt khựng lại, vượt xa tu sĩ cấp chín? Vậy chẳng phải giống con Yêu Long kia sao?
Con Yêu Long kia đã xé tan cả hành lang phòng tuyến của nhân loại, Côn Luân sơn mạch xuất hiện loại hung thú này, thì Hoa Hạ hoàn toàn lộ diện trước con mắt của yêu thú này.
Thấy Kỳ Tâm Nguyệt quan tâm đến tin tức của mình, Thương Bắc Xuân càng thêm chắc chắn, nữ tử trước mắt chính là Phiền Nghi Băng.
Chỉ có người của quân liên bang mới quan tâm đến hung thú cấp cao như vậy.
Thương Bắc Xuân tiếp tục nói:
"Loại hung thú này một khi ra ngoài, ngươi cảm thấy quân đội còn có tác dụng không? Trái Đất hỗn loạn đã là kết cục đã định.
Việc duy nhất chúng ta cần làm là tăng cường thực lực bản thân, một ngày nào đó có thể rời khỏi Trái Đất.
Lùi một vạn bước, nếu chúng ta không thể rời khỏi Trái Đất, thì ít nhất cũng phải có năng lực tự bảo vệ mình. Nếu chúng ta hợp lực, trong Trái Đất nguy cơ trùng trùng này mà sống sót, cũng không phải là không thể."
Thấy Kỳ Tâm Nguyệt lộ ánh mắt mỉa mai, Thương Bắc Xuân không để ý:
"Bây giờ ngươi rất coi thường, rất nhanh thôi ngươi sẽ biết, một chữ ta nói đều không sai.
Ta nhớ trước khi tới Côn Luân sơn mạch, liên bang muốn thiết lập hành lang phòng tuyến của nhân loại. Đương nhiên, ta không biết phòng tuyến đó có xây xong không.
Dù có xây xong, một khi hung thú cấp cao tấn công, phòng tuyến đó tuyệt đối không ngăn cản nổi.
Ngươi phải tu luyện đến một trình độ nhất định mới hiểu, số lượng có nhiều đến mấy cũng không bù được sự khác biệt về thực lực."
Kỳ Tâm Nguyệt trong lòng kinh ngạc, tên này đến Côn Luân sơn mạch mà đã lâu như vậy rồi.
Không chỉ không biết hành lang phòng tuyến nhân loại đã sớm được xây dựng, mà còn bị công phá thật rồi.
"Trước khi tới Côn Luân sơn mạch, ta đã thành lập một tổ chức ở thành thị, tên là Tẩy đao hội.
Ta khẳng định, chẳng bao lâu nữa, Trái Đất sẽ rơi vào hỗn loạn, Tẩy đao hội sẽ trở thành lực lượng nhân loại duy nhất còn có thể chống đỡ được hung thú."
"Đừng khoác lác nữa."
Một giọng nói đột ngột cắt ngang Thương Bắc Xuân. Thương Bắc Xuân bất chợt quay đầu, thấy Đinh Hoan cầm một cây mộc thương đi ra.
Đinh Hoan đang rất vui, tuy tốn nhiều thời gian hơn một chút, nhưng hắn đã hoàn thành kế hoạch của mình, hiện tại hắn đã là tu sĩ cấp chín.
Tiếp theo đối với hắn, chính là gien Trúc Cơ.
gien Trúc Cơ có thể sẽ không dễ dàng như vậy, nhưng hắn không vội.
So với kiếp trước, điểm xuất phát của hắn bây giờ cao hơn không biết bao nhiêu.
Không cần nói, chỉ riêng thực lực tu sĩ cấp chín của hắn, trở lại đại lục Trường Dịch cũng là vô địch.
Đại lục Trường Dịch cũng có tu sĩ Trúc Cơ, nhưng rất ít. Về cơ bản, tu sĩ cấp chín có thể xưng bá một phương.
Năm đó, hắn cũng được một tu sĩ cấp chín cứu giúp.
"Ngươi là ai?"
Thương Bắc Xuân nhìn chằm chằm Đinh Hoan, ánh mắt của hắn không dễ dàng như lúc nhìn Kỳ Tâm Nguyệt. Kỳ Tâm Nguyệt tuy có một chiêu Phong Nhận thuật, nhưng cũng không lọt vào mắt hắn. Theo Thương Bắc Xuân, muốn đối phó Kỳ Tâm Nguyệt rất đơn giản.
Nhưng Đinh Hoan lại cho hắn cảm giác uy hiếp cực độ, hắn thậm chí có ảo giác, Đinh Hoan không hề kém hắn.
Sao có thể như vậy? Hắn đường đường là cường giả Tiên thiên viên mãn, hơn nữa còn có được vài cơ duyên tại Côn Luân sơn mạch.
Đừng nói Đinh Hoan, ngay cả Chung Trì, đệ nhất cường giả Hoa Hạ khi xưa ở trước mặt hắn, cũng phải quỳ gối.
"Ngươi có một phân bộ ở Lạc Hà, có một gã trọc đầu tên Nguyên Hữu Chân, ta đi tiêu diệt toàn bộ những kẻ ở phân bộ đó của ngươi.
Chỉ là lúc đó ta bận nhiều việc, nên chưa có thời gian tìm tới ngươi."
Đinh Hoan châm biếm nói.
Thương Bắc Xuân nghe Đinh Hoan tiêu diệt phân bộ Lạc Hà của Tẩy đao hội, ánh mắt vẫn bình tĩnh, trong lòng không hề kích động chút nào.
Hắn từ tốn nói:
"Nguyên Hữu Chân cho dù ngươi không giết, ta cũng sẽ quay lại giết hắn. Cám ơn ngươi đã giúp ta một việc, ngươi không nên giết những người còn lại ở Tẩy đao hội Lạc Hà."
Lời vừa dứt, một đạo bóng roi liền bao vây Đinh Hoan.
Đinh Hoan quyết đoán nhắm mắt, hắn cảm nhận được sự cường hãn của bóng roi này.
Sát phạt khí tức bao phủ không gian ba trượng quanh hắn, mặc cho hắn xông về phương nào, sát phạt khí tức đó đều sẽ trong nháy mắt dồn lại vào một điểm.
Chỉ cần điều này, Đinh Hoan đã hiểu thực lực của người trước mắt này còn mạnh hơn Chung Trì một bậc.
Lão Chung kia có hơi ba hoa rồi, cái gì mà đệ nhất cường giả Hoa Hạ, nếu hắn không nhìn lầm, đệ nhất cường giả Hoa Hạ phải là cái gã cao gầy trước mắt này.
Đinh Hoan vẫn không né tránh, cây mộc thương bạch kiên trong tay chỉ là một thương oanh ra.
Đối phó với loại người này, hắn còn chưa cần thi triển thương pháp, Đinh Hoan xuất thương chỉ muốn biết cảnh giới hiện tại của hắn và thương pháp Cửu Đạo thứ nhất rốt cuộc mạnh đến đâu.
"Răng rắc!"
Trong hư không phát ra tiếng vỡ tan, đạo bóng roi đầy trời như thật, tựa như bị băng cực đóng băng vỡ tan, rồi vỡ thành từng mảnh, ào ào ào rơi xuống đất.
Cuồng bạo sát cơ khóa lại không gian sinh tồn của Thương Bắc Xuân, Thương Bắc Xuân đờ người tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn mộc thương xuất hiện ngay mi tâm của mình.
Và ngay lúc này, tất cả sự chuẩn bị sau cùng của hắn, còn chưa có cơ hội thi triển.
Một âm thanh cuồng hô ở đáy lòng hắn, đây rốt cuộc là thực lực gì? Hắn tu luyện đến Tiên thiên viên mãn mà trước thương của đối phương lại không chống nổi một chiêu?
Hơn nữa hắn còn ra chiêu trước, đối phương căn bản còn chưa ra tay ngăn cản roi mang giết của hắn, mà roi mang đã trong chớp mắt vỡ vụn biến mất.
Người trẻ tuổi trước mắt này làm sao chỉ trong phút chốc tìm ra được sơ hở của bóng roi của hắn?
Trên trái đất này, làm sao có thể tồn tại cường giả đáng sợ đến như vậy?
"Chút bản lĩnh này của ngươi, cũng muốn xưng bá Trái Đất?"
Đinh Hoan châm chọc nói.
Mặt Thương Bắc Xuân trắng bệch, hắn cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại:
"Bằng hữu, ta dùng bí mật ta mạnh lên ở đây, đổi lấy một cái mạng."
"Ồ, vậy ngươi thử nói xem, ngươi biến đến mạnh như thế nào rồi?"
Đinh Hoan biết tên này trốn ở đây tu luyện lâu như vậy, khẳng định phát hiện ra thứ gì đó.
Thương Bắc Xuân nhất thời cứng họng, sau khi tu luyện tới Tiên thiên viên mãn, hắn vẫn cho rằng trên Trái Đất không còn võ giả hoặc tu sĩ gien nào có thể đối đầu được với hắn nữa.
Hôm nay giao đấu với Đinh Hoan, hắn có hơi nghi ngờ liệu mình có phải đã nghĩ sai không.
Hắn thật sự tu luyện đến Tiên thiên viên mãn sao? Vì sao trước mặt một tiểu tử vô danh lại không chống đỡ nổi một kích như thế?"
Nếu không có gì để nói, vậy ngươi đi chết đi."
Mộc thương của Đinh Hoan nhả ra sát khí, một đạo khí tức tử vong thấu tận hồn phách xâm nhập theo mi tâm Thương Bắc Xuân.
"Không nên động thủ, ta dẫn bằng hữu đi vào di tích kia, ta khẳng định bên trong có thứ bằng hữu cần."
Thương Bắc Xuân vội vàng kêu lên.
Mặc dù có chút hoài nghi việc mình tu luyện có phải là Tiên thiên viên mãn hay không, nhưng Thương Bắc Xuân thật không muốn chết a.
Hắn mới có được cơ duyên lớn như vậy, nếu như chết như vậy, vậy thì quá thiệt thòi.
"Lão Lục cầm dây thừng tới, trói tên này lại, ta thấy hắn có vẻ không thành thật."
Đinh Hoan gọi Lão Lục.
Trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ, nếu có thể đánh dấu lên người tên này thì tốt. Hắn chắc chắn Thương Bắc Xuân này không trung thực.
Nhưng bây giờ hắn lại không thể giết tên này, hắn còn hy vọng tên này dẫn hắn đi di tích đạo tu xem một chút.
Không biết cái di tích trong miệng tên này có phải là cùng một di tích mà Niên Kim Khánh bọn hắn đã nói hay không.
Lão Lục hưng phấn lập tức đi tìm dây mây, nó ước gì trói tên Thương Bắc Xuân này lại tra tấn một trận.
Đinh Hoan lại đang hưng phấn, hắn vừa mới nghĩ đến việc có thể đánh dấu lên người tên này, thì trong đầu đột nhiên xuất hiện khái niệm ấn ký thần niệm.
Ấn ký thần niệm, chính là thông qua thần niệm để lại ấn ký lên người đối phương.
Dù cho đối phương vượt ra khỏi phạm vi thần niệm, chỉ cần mình có thể cảm ứng được ấn ký thần niệm, thì đối phương không còn chỗ ẩn náu.
Đây tuyệt đối là một vũ khí sát thủ lợi hại, Đinh Hoan mừng rỡ, tranh thủ thời gian dựa theo phương pháp khắc họa ấn ký thần niệm, tiến hành tạo ấn ký thần niệm lên người Thương Bắc Xuân.
Vậy mà lại vô cùng đơn giản, mấy lần đầu Đinh Hoan còn cảm thấy dấu vết hơi thô ráp, theo Đinh Hoan làm ấn ký càng nhiều, thì dấu vết dường như cũng dần biến mất.
Đáng thương Thương Bắc Xuân, không biết trên người mình bị Đinh Hoan một lần làm mấy trăm ấn ký thần niệm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận