Thần Thoại Chi Hậu

Chương 84: Quả quyết giết

"Vấn đề thứ nhất, trước đó cái thứ đồ ngoài hành tinh trong phi thuyền, Liên minh Gien có bao nhiêu?"
Đinh Hoan không tiếp tục ra tay với Tiếu Cường mà hỏi.
Tiếu Cường im lặng không trả lời, An Đông Áo trong lòng kiêng dè Đinh Hoan, càng không muốn làm chim đầu đàn.
Nữ tử kia lại quát lớn, "Đinh Hoan, dù ngươi có chút năng lực cũng không thể động thủ ở Liên minh Gien. Liên minh Gien vì phòng tuyến của nhân loại cống hiến rất lớn, Minh chủ Sử còn tự mình ra mặt."
"Ồ, nếu vậy, tại sao phòng tuyến nhân loại hỏng rồi thì Minh chủ Sử mới đến? Còn nữa, ta thấy thực lực các người không tệ, sao không đi? Cuối cùng Liên minh Gien đã cử bao nhiêu cường giả đi?"
Đinh Hoan cười nói.
Niên Kim Khánh thấy Đinh Hoan dễ dàng nghiền ép Tiếu Cường, trong lòng càng hiểu, thực lực Đinh Hoan không phải thứ Liên minh Gien có thể chống lại, trừ khi minh chủ Sử Xương Thiên cùng cao thủ số một bên cạnh hắn, Lãnh Thất, quay về.
Hắn cần mạng sống, phải làm nhiều hơn. Nghĩ đến đây, Niên Kim Khánh cắt ngang:
"Liên minh Gien toàn lũ rác rưởi đi, chỉ có mấy kẻ tu vi thấp đi góp số, không có một cao thủ thật sự nào đi. Lần này Sử Xương Nghĩa đi cũng vì làm minh chủ nên buộc phải đi. Còn một nguyên nhân, ta không rõ nhưng đoán là liên quan đến phi thuyền. Nếu minh chủ Liên minh Gien có thể đóng góp như Chung Trì, thì phòng tuyến lần này không đến nỗi bị phá."
"Ít nhất Liên minh Gien ta có người đi, Đinh Hoan, ngươi danh tiếng lớn sao không thấy ngươi đi?"
Nữ tử nghiêm giọng nói.
Đinh Hoan cười khẩy trong lòng, yêu thú gien cấp chín còn vượt qua, nói vậy là không giữ được, hắn đi chịu chết sao? Bản thân hắn không hề đi, lại nói minh chủ Liên minh Gien không đi là vì Liên minh Gien khác hắn, Liên minh Gien hưởng đủ mọi đãi ngộ, địa vị cũng rất cao.
Tại sao mọi người ưu ái Liên minh Gien như vậy? Chẳng phải là để đối phó Hung thú sao? Liên minh Gien an tâm hưởng thụ đãi ngộ mà cường giả không chịu bảo vệ phòng tuyến, đó là điều hắn khinh bỉ. Nếu như hắn cũng hưởng thụ những điều này thì tự nhiên sẽ đi.
"Tuy Đinh lão sư không đi nhưng học trò ông ấy đều đi. Liên minh Gien có mấy người đạt được danh hiệu Quốc Tế Hộ Tinh? Đệ tử Đinh lão sư có ba người đạt được, sao không ai nhắc đến?"
Niên Kim Khánh thấy rõ, lập tức phản bác.
"Chờ một chút... Ngươi vừa nói học trò ta đi phòng tuyến nhân loại?"
Nghe vậy, Đinh Hoan giật mình. Đệ tử mình đi phòng tuyến rồi? Hắn không hề hay biết chuyện này.
Niên Kim Khánh ngớ ra, Đinh Hoan không biết thật hay giả vờ? Nhưng hắn vẫn kính cẩn đáp, "Đúng vậy, Khúc Y vừa đến đã được nhị tinh Hộ Tinh, Phương Sùng và Athy cũng nhất tinh Hộ Tinh."
Đinh Hoan nhíu mày, lúc này thậm chí không thèm để ý vì sao Athy cũng là đệ tử của mình.
Chủ yếu là Khúc Y đến phòng tuyến lúc nào vậy? Tư chất của Khúc Y cao nhưng cũng chỉ tu luyện mấy tháng, chút bản lĩnh đó đã đi phòng tuyến chịu chết sao?
Vốn định đi Côn Lôn sơn, Đinh Hoan thay đổi ý định, hắn phải đi phòng tuyến một chuyến. Phòng tuyến sụp đổ, Khúc Y thế nào? Cả Phương Sùng hắn cũng rất xem trọng, không muốn cậu ấy chết trong miệng Hung thú.
"Đinh Hoan, ta khuyên ngươi tốt nhất nên rời Liên minh Gien, chuyện khác đợi Minh chủ Sử trở về rồi nói."
Nữ tử nói, trong lòng khinh bỉ Đinh Hoan. Không biết học trò mình đi phòng tuyến ư? Ha ha, giả vờ cái gì.
"Tần Tú Hinh, Đinh lão sư làm gì đâu tới phiên ngươi dạy."
Niên Kim Khánh nói, lòng thì thấy Đinh Hoan như thật sự không biết chuyện học trò mình đi phòng tuyến. Nếu Đinh Hoan đi phòng tuyến, hắn có phải không cần đi Côn Lôn sơn cùng Đinh Hoan? Nếu Đinh Hoan đi phòng tuyến, có còn giết hắn nữa không?
"Tần Tú Hinh? Người Tần gia?"
Đinh Hoan nghi hoặc nhìn Tần Tú Hinh, người này có chút giống Tần Di, không biết có liên quan gì không.
"Không sai, ta đến từ Tần gia ở Yến Kinh."
Tần Tú Hinh lạnh lùng nói, thế lực Tần gia không thấp. "Cha ta đến Tần gia nhà ngươi rồi mất tích, ngươi có biết chuyện này không?"
Đinh Hoan nhìn Tần Tú Hinh.
Tần Tú Hinh không quan tâm, "Cha ngươi mất tích thì liên quan gì đến Tần gia ta? Đừng hỏi mấy chuyện này, ta là người Liên minh Gien. Chúng ta cần bây giờ là khi nào ngươi rời khỏi đây."
Việc Đinh Bách Sơn đến Tần gia nàng đương nhiên biết, nàng nói với Tần gia đừng nể mặt Đinh Bách Sơn. Rồi ngay sau đó, nàng đã báo cho Liên minh Gien thông tin Đinh Bách Sơn có thuốc biến đổi gien của người Seleucid.
Đinh Hoan hiểu, cô ả này chắc được người ta nuông chiều quen rồi, chưa từng bị xã hội vùi dập. Chắc là tu luyện lên gien tu sĩ cấp bốn thì tưởng mình vô địch thiên hạ rồi.
Đinh Hoan tiện tay quạt một đao gió, lười đôi co với ả này.
"Phụt!"
Một đạo huyết quang nổ tung. Tần Tú Hinh chết mà không thể tin được Đinh Hoan lại giết mình.
"Đinh lão sư, trong phi thuyền quan trọng nhất có hai món đồ, một thứ ở bảo tàng quốc tế Liên bang, một thứ trong tay thủ lĩnh phe 'vì dân'..."
An Đông Áo thấy Đinh Hoan dễ dàng giết Tần Tú Hinh, đâu còn dám may mắn?
"Sai, món đồ ở bảo tàng Liên bang quốc tế sớm đã nằm trong tay Sử Xương Nghĩa rồi."
Niên Kim Khánh lập tức phản bác.
"Là cái gì?"
Đinh Hoan vừa hỏi, liền cảm nhận được nguy cơ tột độ. Hắn không cần suy nghĩ, nhanh chóng né sang một bên.
Ầm ầm ầm! Mấy đạo ánh chớp màu lam vụt qua chỗ hắn đứng, xé rách một mảng lưng áo.
Niên Kim Khánh không có khả năng của Đinh Hoan, trúng ánh chớp, hộc máu, ngã xuống trong sự không cam lòng. Hộp gỗ trong tay hắn cũng văng ra, để lộ ra tinh không đao mà hắn mang giúp Đinh Hoan.
Pháp thuật hệ lôi? Đinh Hoan vung tay, thanh tinh không đao vừa rơi đất đã vào tay hắn. Đinh Hoan nhìn Tiếu Cường vừa ra tay, xem ra nếu còn muốn hỏi thì không thể để Tiếu Cường đứng đây như thế này.
Hắn cũng hiểu ánh chớp xanh vừa rồi là cái gì, không phải pháp thuật kiểu Phong Nhận thuật mà là một loại kỹ năng gien. Kẻ này không biết đã dung hợp gien lươn điện hay cái gì, mà lôi quang thi triển rất mượt mà. Nếu vừa rồi hắn không cảm thấy bất an mà kịp thời né, e rằng đã bị trọng thương. Dù có khả năng hồi phục, nếu bị thương nặng thì liệu hắn có thể cùng Tiếu Cường rời đi hay không cũng là một chuyện khác.
"Tiếu Cường? Ngươi..."
An Đông Áo kinh hãi nhìn Tiếu Cường.
Tu vi Tiếu Cường tuy cao hơn hắn nhưng địa vị không bằng, hắn dù sao cũng là viện trưởng Học viện Tinh cầu xếp thứ hai của Lam Tinh.
Tiếu Cường lạnh lùng liếc An Đông Áo, "Ngươi cho rằng ta không ra tay, thì hắn sẽ không giết hết chúng ta sau khi hỏi xong à? Giờ liên thủ với ta, chưa chắc chúng ta đã thua."
Đinh Hoan sờ lên sống đao, đây là lần đầu hắn thi triển đao khí. Ở đại lục Trường Dịch, vũ khí của hắn không phải đao mà là trường kiếm.
Tiếu Cường vừa dứt lời, đã tung ra mấy chục đao khí, nhưng chưa kịp thi triển lôi cung thì đã cảm nhận được sát khí lạnh thấu xương ập đến sau gáy. Đinh Hoan? Sao hắn có thể đến sau lưng mình nhanh vậy?
Tiếu Cường không kịp xem xét vị trí của Đinh Hoan, thân người loạng choạng định tránh.
"Phụt!"
Huyết quang bắn ra, Tiếu Cường tránh được chỗ hiểm. Nhưng dù vậy, nửa thân trên hắn đã nhuộm máu, một cánh tay rơi xuống đất.
Ngự Phong thuật của Đinh Hoan có tác dụng, Ngự Phong thuật phối hợp thần niệm, Đinh Hoan gần như chớp mắt đã đến bên cạnh Tiếu Cường, rồi ra đao. Nếu trước đó Tiếu Cường không bị thương thì có lẽ đã tránh được, việc hắn bị thương khiến cảm giác và động tác đều chậm lại, bị Đinh Hoan chém mất một cánh tay.
"Chờ đã, ta nguyện ý kể hết mọi chuyện cho ngươi."
Tiếu Cường không hề do dự nói, nỗ lực muốn bịt máu từ cánh tay đang phun trào. Sau khi bị thương nặng thế này, hắn tự nhận mình không có tư cách đối đầu với Đinh Hoan nữa.
"Được."
Đinh Hoan đáp một tiếng "được".
Tiếu Cường thở phào, chưa kịp cầm máu thì đã thấy một vệt sáng trắng lại bổ đến. "Ngươi..."
Tiếu Cường nổi điên, chẳng phải vừa nói xong rồi sao? Đáng tiếc hắn không còn sức để tránh nhát đao này của Đinh Hoan, lại một mảng sương máu tung lên, nhát đao này của Đinh Hoan đã chém bay đầu Tiếu Cường.
Sắc mặt An Đông Áo tái nhợt đáng sợ, không đợi Đinh Hoan hỏi đã cố gắng giữ giọng bình tĩnh mà nói, "Thứ ở trên người Sử Xương Nghĩa rất kỳ quái, có chút giống nắm đấm, hình như là vật liệu gì đó. Sử Xương Nghĩa dùng cơ mật nói đã đặt đồ ở bảo tàng liên bang quốc tế, nhưng thật ra thứ này ở trên người ông ta."
"Một món đồ khác là công pháp, bị Võ Đạo liên minh cất giữ."
"Vấn đề thứ hai, nói một chút di tích cổ Côn Luân."
Đinh Hoan nhặt cái hộp đựng trường đao lên bỏ vào.
Xem ra hắn cần rèn một cái vỏ đao.
"Cái này Niên Kim Khánh biết đến khẳng định rõ hơn chúng ta, di tích cổ Côn Luân phát hiện sớm nhất liền là Niên Kim Khánh."
An Đông Áo liếc nhìn Niên Kim Khánh bị Tiếu Cường giết chết.
"Đá Nguyên Khí của gien liên minh ở đâu?"
Vấn đề này là Đinh Hoan để ý nhất.
"Ta ngay ở chỗ này."
An Đông Áo tranh thủ thời gian đi tới một bên, mở túi của mình ra, từ bên trong lấy ra bảy viên đá Nguyên Khí.
"Tiếu Cường và nữ nhân này đâu?"
Đinh Hoan hỏi.
"Văn phòng của Tiếu Cường ngay bên cạnh ta, đá Nguyên Khí của hắn chắc cũng ở đó, hắn sẽ không để ở chỗ ở, đá Nguyên Khí bình thường đều là đi đến đâu mang theo đến đó. Tần Tú Hinh ta không biết."
An Đông Áo xem như hỏi gì đáp nấy.
Đinh Hoan đưa tay liền vung mấy đường đao gió, trong mắt An Đông Áo thoáng hiện một tia xám trắng, hắn biết Đinh Hoan sẽ không bỏ qua cho mình, trong lòng vẫn ôm một tia may mắn. Quả nhiên, hắn vẫn là bị giết.
Đinh Hoan không đi văn phòng của Tiếu Cường, mà đi đến bên cạnh Tiếu Cường, kéo sợi xích vải bên hông hắn.
Bởi vì thần niệm của hắn vừa rồi quét văn phòng bên cạnh, không có đá Nguyên Khí. Đến khi thần niệm rơi vào người Tiếu Cường, mới biết tên này mang toàn bộ đá Nguyên Khí trên người.
Gần hai mươi miếng đá Nguyên Khí rơi trên mặt đất, Đinh Hoan đếm, tất cả mười chín miếng.
Đinh Hoan lại từ trên người Tần Tú Hinh lục được bốn viên đá Nguyên Khí.
Việc này làm Đinh Hoan rất hài lòng, chuyến này góp nhặt ba mươi viên đá Nguyên Khí, thêm cả đá Nguyên Khí trên người Niên Kim Khánh, tổng cộng có hơn bốn mươi miếng.
Chỉ tiếc Niên Kim Khánh bị giết, tên này còn có giá trị lợi dụng rất lớn, chết thật đáng tiếc.
Dù sao đi nữa, nhất định phải đi một chuyến phòng tuyến hành lang của nhân loại, hy vọng Khúc Y và Phương Sùng không xảy ra chuyện...
Bạn cần đăng nhập để bình luận