Thần Thoại Chi Hậu

Chương 247: Ngươi giết nhường ta nhìn một chút

Phùng Kiều đã gặp tân thành chủ, hai người này ở đây gây rối, chúng ta muốn ngăn cản, bọn hắn lại trực tiếp động thủ đánh lén giết ba người chúng ta.
Người phụ nữ trung niên kia thấy người đến, vội vàng tiến lên cúi người thi lễ, giọng nói mang theo bi phẫn.
Rõ ràng là người của nàng đánh lén, vậy mà nàng lại nói là Thân Kiếm Khải và Chu Phi Sùng đánh lén.
Thân Kiếm Khải và Chu Phi Sùng bị uy áp mạnh mẽ kìm hãm, sắc mặt tái nhợt, không thể động đậy.
Hai người tới này ai cũng biết, là Tân Tàn, thành chủ đời đầu của Lưỡng Giới thành.
Tân Tàn cũng là minh chủ chủ sự liên minh tông môn Đạo Tu giới, địa vị gần với minh chủ Hồ Vô Tâm.
"Các ngươi thật to gan, dám ở công hội Lưỡng Giới thành chấp pháp. Rốt cuộc là tông môn nào phái đến?"
Tân Tàn nhìn chằm chằm hai người này, tuy hỏi thăm hai người này đến từ đâu, nhưng thật ra hắn đã sớm xem hai tên sâu kiến này là người chết.
Dám giết người ở đây nếu hắn không bắt kẻ giết người đền mạng, vậy thì làm sao hắn tiếp tục làm thành chủ này?
Thân Kiếm Khải cuối cùng cảm nhận được một tia khe hở trong không gian, tranh thủ thời gian nói với tốc độ nhanh nhất:
"Tân thành chủ, vãn bối Thân Kiếm Khải, đây là sư đệ của ta Chu Phi Sùng, bọn ta đều đến từ Lam Tinh tông.
Vì sư đệ ta có được một viên phi thăng bài, nàng không cho chúng ta đi, còn dẫn người chủ động công kích, lúc này chúng ta mới hoàn thủ."
Thật ra, sau khi Thân Kiếm Khải nói ra ba chữ Lam Tinh tông, Tân Tàn có chút hối hận vì đã ngăn cản hai người này lại.
Lam Tinh tông không đáng sợ, đáng sợ là Đinh Hoan tông chủ của Lam Tinh tông đó.
Nếu thả hai người kia đi, chức thành chủ của hắn có lẽ cũng không dễ bị lay động.
Liền cứ nói luật pháp quy tắc chưa được đặt ra, nếu có lần sau, tuyệt đối không dễ tha. Lần này cứ mang bọn chúng đi trước, rồi sau đó lén thả đi.
Ngay lúc Tân Tàn chuẩn bị biến chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có gì thì một giọng nói đột ngột vang lên:
"Lam Tinh tông thì sao? Lam Tinh tông có thể tùy tiện giết người sao?"
Phùng Kiều nghe vậy, trong lòng giật mình.
Nàng vừa mới chuẩn bị thả Thân Kiếm Khải và Chu Phi Sùng đi, cũng chỉ vì giọng nói này, nàng đã quyết định giữ hai người lại, kết quả chết ba người.
"Thì ra là Lục hội chủ, đã lâu không gặp."
Tân Tàn thấy người đến, trong lòng thầm nghĩ, cái tên này có ý gì?
Theo lý thì Lục Uyên là hội chủ thương hội đạo tu, không nên can thiệp vào chuyện của Lưỡng Giới thành chứ.
Người tới chính là Lục Uyên, hắn liền chắp tay, nghiêm mặt nói.
"Tân thành chủ, Phi Thăng đài không phải là nơi bình thường, nó có liên quan đến việc tu sĩ Đạo Tu giới đến phi thăng giới.
Nếu như ai cũng giết chóc ở đây, thậm chí giết cả người của công hội Lưỡng Giới thành, chẳng phải loạn hết cả rồi sao?"
"Lục hội chủ nói đúng lắm, chuyện này xử lý không tốt, hậu quả rất nghiêm trọng."
Một giọng nói hùng hậu vang lên sau Lục Uyên.
Tân Tàn liền chắp tay:
"Gặp qua Mạc thành chủ, chuyện này ta mới tới nên chưa rõ tình hình cụ thể."
Nếu là trước khi nói chuyện với Hồ Vô Tâm, Tân Tàn trăm phần trăm đã sai người bắt Thân Kiếm Khải và Chu Phi Sùng lại.
Nhưng Hồ Vô Tâm nói Đinh Hoan này không đơn giản, cũng chính vì không đơn giản nên liên minh tông môn Đạo Tu giới mới không tham gia tranh đoạt Tử Hà Cốc.
Kết quả đúng như Hồ Vô Tâm dự đoán, ba tông môn tham gia tranh đoạt Tử Hà Cốc, hai vị tông chủ đều đã chết, một trong số đó còn bị tiêu diệt.
Về phần Vạn Thú môn còn lại, không cần nghĩ cũng biết là đã phải trả cái giá rất lớn mới sống sót được.
Đi đắc tội tông môn như vậy, Tân Tàn đầu óc không có vấn đề sẽ không làm.
"Tân thành chủ, nếu có chuyện gì, ta Lục Uyên nguyện ra mặt, ta không tin ở nơi Phi Thăng đài này mà chúng ta không thể công bằng công chính làm việc."
Lục Uyên nghĩa chính ngôn từ nói thêm một câu.
Nghe Lục Uyên nói vậy, Tân Tàn càng trầm mặc hơn.
Lục Uyên là ai, hắn quá rõ, đây không chỉ là một kẻ chỉ biết mưu lợi cho bản thân, còn là một tên giết người như ngóe.
Nếu nói tên này sẽ công tư phân minh vì Lưỡng Giới thành ra mặt, heo cũng không tin.
Đừng nói Tân Tàn, mà Mạc Chính cũng thấy lời của Lục Uyên có chút kỳ lạ. Với con người Lục Uyên, không nên nói ra những lời như thế này.
"Ha ha..."
Một tiếng cười ha ha vang lên.
Lập tức, Tân Tàn thấy Hồ Vô Tâm dẫn theo một nữ tử tới, Tân Tàn mừng rỡ, Hồ Vô Tâm tới thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn.
Hồ Vô Tâm liền chắp tay:
"Mạc thành chủ mấy ngày nay vất vả rồi, Lục hội chủ, gió nào đưa ngươi tới đây vậy?"
Hắn vừa đến đây cũng cảm thấy khí tức của Lục Uyên không ổn định, chắc chắn là đã bị thương.
Trong Đạo Tu giới ai có thể làm Lục Uyên bị thương?
"Gặp qua ấm minh chủ."
Mạc Chính và Lục Uyên cũng tranh thủ thời gian chào hỏi.
Tu vi của Hồ Vô Tâm mạnh hơn bọn họ một chút, với lại Hồ Vô Tâm là người đứng đầu Đạo Tu giới trên danh nghĩa, nên khi gặp mặt thì đại gia đều giữ lễ nghi cơ bản.
Hồ Vô Tâm hỏi:
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Lục Uyên chủ động tiếp lời, chỉ Thân Kiếm Khải và Chu Phi Sùng mà nói.
"Chính là hai tu sĩ Trúc Cơ này, làm người ngang ngược, công khai giết ba hộ vệ Trúc Cơ của công hội Lưỡng Giới thành tại đây."
Hồ Vô Tâm nghe xong cũng cảm thấy không hợp lý, thứ nhất, Lục Uyên không phải là người tốt, sao lại nhiệt tình giới thiệu tình hình vậy?
Thứ hai, nếu hai tu sĩ Trúc Cơ giết hộ vệ công hội Lưỡng Giới thành, thì hẳn là hai người này đã bị khống chế rồi chứ.
Sao hai người này vẫn bình an vô sự đứng ở đây? Chắc chắn có vấn đề.
Nhưng chưa kịp Hồ Vô Tâm hỏi Tân Tàn, nữ tử bên cạnh hắn đã hừ lạnh một tiếng.
"Bọn phá hoại trật tự lưỡng giới như vậy, giữ lại làm gì? Giết là xong."
Lục Uyên mừng rỡ, hắn biết Đinh Hoan sẽ sớm đuổi đến nơi đây, nên phải nhanh tay lẹ chân.
Chỉ cần Hồ Vô Tâm giết hai đệ tử Lam Tinh tông này, thì Hồ Vô Tâm chắc chắn sẽ đứng về phe hắn.
"Vị này là?"
Tân Tàn chủ động hỏi một câu.
Lục Uyên tức giận trong lòng, trách sao Tân Tàn tới giờ vẫn là một tên Nguyên Hồn hậu kỳ, làm việc chậm chạp lề mề.
Ngươi là thành chủ Lưỡng Giới thành, phải giết hai tên sâu kiến Lam Tinh tông này rồi hẵng hỏi chứ.
Hồ Vô Tâm cười ha hả, hoàn toàn không để ý chuyện khẩn cấp hay không, không vội vàng giới thiệu:
"Ta xin giới thiệu với mọi người, vị này là Sầm Phượng Cầm tiên tử đến từ Trường Viên kiếm đạo phi thăng giới, là đồng tộc của Địa Tiên viên mãn tiền bối Sầm Huyên tiên tử."
Nghe thấy đến từ Trường Viên kiếm đạo, mọi người liền cúi người hành lễ.
Đừng nói Sầm của Trường Viên kiếm đạo là Địa Tiên viên mãn, chỉ cần nghe tên Trường Viên kiếm đạo thôi, không ai dám lãnh đạm với Sầm Phượng Cầm.
"Ta rất tán đồng Sầm đạo hữu, hai kẻ phá hoại trật tự lưỡng giới này, ai cũng có thể tru diệt.
Vậy để ta Lục Uyên góp một phần sức cho Lưỡng Giới thành, giết hai kẻ hung hãn này."
Lục Uyên nhắc lại chuyện cũ, hắn biết nếu Hồ Vô Tâm không ở đây thì hắn đã lừa gạt Tân Tàn giết người rồi.
Nhưng Hồ Vô Tâm tới, dù có Sầm Phượng Cầm ủng hộ giết người thì Hồ Vô Tâm cũng tuyệt đối không dễ dàng mà giết bọn chúng.
Thấy Lục Uyên muốn ra tay giết người, Hồ Vô Tâm muốn ngăn lại.
Hắn không phải Tân Tàn, chuyện có biết rõ hay không không quan trọng.
Quan trọng là thân phận của hai đệ tử này là gì, nếu chưa biết rõ thì hắn tuyệt đối không để người ta chết trên địa bàn của mình.
Nhưng chưa kịp hắn ra tay, đã nghe thấy một giọng nói khinh thường truyền đến.
"Ngươi có gan thì giết cho ta xem."
Lòng Lục Uyên chìm xuống, hắn biết Đinh Hoan đã đến.
Hồ Vô Tâm chưa gặp Đinh Hoan, nhưng hắn cũng đoán được, chắc chắn là Đinh Hoan đến.
Trong toàn bộ Đạo Tu giới, dám nói với Lục Uyên như vậy, mà lại còn trẻ như vậy, thì ngoài Đinh Hoan ra không còn ai.
"Lam Tinh tông các ngươi trước sau như một hung hăng bá đạo vậy sao? Chẳng lẽ chỉ cho phép đệ tử Lam Tinh tông các ngươi muốn giết người tùy tiện ở đây, thậm chí phá hỏng quy tắc Phi Thăng đài.
Ta Lục Uyên không phục, giết thì có sao?"
Lục Uyên lớn tiếng kêu lên, đồng thời bước ra một bước, sát khí toàn thân bốc lên, khí thế kinh người.
"Minh chủ..."
Tân Tàn thấy Lục Uyên chủ động ra mặt vì Lưỡng Giới thành, bèn truyền âm cho Hồ Vô Tâm. Hồ Vô Tâm hừ lạnh một tiếng, lườm Tân Tàn một cái.
Tân Tàn hiểu ý, lập tức không nói gì nữa.
Mạc Chính cảm thấy có gì đó không ổn, lúc nãy Lục Uyên tìm hắn đã nói Lam Tinh tông quá bá đạo. Ở Tử Uyển Trọng Sơn giết hơn ngàn người, muốn cường chiếm Tử Uyển Trọng Sơn của bọn họ.
Bây giờ xem ra, hình như là Đinh Hoan đuổi giết Lục Uyên tới đây?
Hắn với Lục Uyên coi như là ở trên cùng một thuyền, đều là người có lợi từ Tử Uyển Trọng Sơn.
Nếu vậy, hắn muốn đừng ra tay hỗ trợ.
"Tông chủ!"
Thân Kiếm Khải và Chu Phi Sùng thấy Đinh Hoan đến, đều vui mừng như điên, tranh thủ chạy về phía Đinh Hoan.
Lúc Thân Kiếm Khải và Chu Phi Sùng lao về phía Đinh Hoan, Hồ Vô Tâm không ra tay, Tân Tàn không ra tay, người có thể ngăn cản duy nhất là Lục Uyên.
Có lẽ Lục Uyên không dám động, hắn cảm giác Đinh Hoan sát ý bao phủ lấy hắn, chỉ cần hắn dám động, sau một khắc Đinh Hoan liền sẽ đưa hắn cuốn vào sát phạt trong không gian.
"Ngươi Lục Uyên không phải không phục sao? Tới đi. Ta xem ngươi bây giờ còn có thể chạy trốn tới đâu đây?"
Đinh Hoan tay vung lên, Ly Biệt Thương cuốn lên cuồng bạo sát thế.
Ban đầu muốn mở miệng Sầm Phượng Cầm cảm nhận được loại sát thế này, theo bản năng im miệng.
Nàng không thể tin được nhìn xem Đinh Hoan, loại sát thế này coi như là nàng động thủ, chỉ sợ cũng chỉ có bị giết phần.
Tại Đạo Tu giới sao còn có mạnh mẽ như thế Hư Thần cảnh?
"Ngươi chiếm lấy Tử Uyển Trọng Sơn của ta, oanh phá hộ trận của ta, còn giết người như ngóe. Mặc kệ ngươi là chịu phục hay không phục, ngươi cũng nhớ kỹ cho ta, hôm nay là ngày giỗ của ngươi."
Đinh Hoan trong khi nói chuyện, vừa sải bước ra, trong tay Ly Biệt Thương liền đánh phía Lục Uyên.
"Mạc thành chủ, xin ra tay tương trợ, người này tuyệt đối sẽ không như vậy bỏ qua."
Lục Uyên thấy phi thăng giới Sầm Phượng Cầm không có ý định động thủ, mà Hồ Vô Tâm không có khả năng động thủ, tranh thủ thời gian gọi Mạc Chính.
"Đinh tông chủ, chuyện này chúng ta thật tốt nói đi, dù sao trước đó Tử Uyển Trọng Sơn. ."
Ly Biệt Thương của Đinh Hoan nửa điểm chậm lại cũng không có, Lục Uyên giờ khắc này chỉ có thể cảm nhận được phô thiên cái địa khí tức tử vong nghiền ép lên tới.
Cái gì tốt tốt đàm? Lục Uyên này hôm nay tất sát không thể nghi ngờ.
Lục Uyên trong lòng chìm xuống, song xà xúc tế ra.
Oanh! cuồng bạo Nguyên lực tại chỗ nổ tung, người quan chiến dồn dập lui lại.
Lục Uyên ban đầu liền bị thương không nhẹ, tăng thêm còn bùng nổ qua tinh huyết, lúc này thực lực ngay cả một nửa cũng không bằng.
Thực lực của hắn không bị hao tổn chút nào, đều không phải là đối thủ của Đinh Hoan, lúc này tự nhiên là chênh lệch càng xa.
Lục Uyên biết muốn sống, chỉ có thể tránh thoát công kích lần này của Đinh Hoan, sau đó cầu Sầm Phượng Cầm ra tay.
Tinh huyết lại một lần nữa bùng cháy, song xà xúc một hóa hai, hai hóa ba...
Sát thế không gian của Đinh Hoan tựa hồ xuất hiện vết rách, ngay tại Lục Uyên cho là mình muốn thành công xé mở sát thế không gian của Đinh Hoan, thì Thần Thông lĩnh vực của hắn bị một cơn lốc xoáy sát thế oanh trúng.
Lại tới! Trong lòng Lục Uyên dâng lên một cỗ tuyệt vọng, càng là điên cuồng hô:
"Mạc Chính, Tử Uyển Trọng Sơn không phải một mình ta động thủ, ngươi cũng có phần, còn không ra tay. ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận