Thần Thoại Chi Hậu

Chương 167: Lại không cùng ngươi đi một con đường

Mọi người ở đây vừa định nhúc nhích, thì lại có một bóng người lao tới.
Đinh Hoan từ xa đã thấy kẻ đang xông tới, trong lòng thầm kêu không hay.
"Khuất trưởng lão."
Liễu trưởng lão của Tử Hà cốc đã lên tiếng chào hỏi.
Đinh Hoan chỉ có thể thầm mắng xui xẻo, nếu như bọn họ đi sớm một chút, gã họ Khuất này tuyệt đối sẽ không dừng lại ở đây, khẳng định là đã xông thẳng tới khu rừng đối diện rồi.
Tiếng gọi của Liễu trưởng lão tương đương với đã cứu được cái mạng chó của tên rùa kia.
"Liễu trưởng lão, Cô trưởng lão..."
Khuất trưởng lão của Song Hồn tông giật mình tỉnh lại, tranh thủ thời gian dừng bước.
Đinh Hoan trong lòng cũng rất khinh bỉ cái tên tinh trùng xông não này, người ta Liễu trưởng lão của Tử Hà cốc dù sao cũng mang theo năm sáu đệ tử tới, còn cái tên này thì chỉ có một mình chạy.
Nếu không phải có một đệ tử đi theo người của Tử Hà cốc cùng nhau trốn tới, thì Song Hồn tông coi như toàn quân bị diệt rồi.
Mấy vị trưởng lão muốn tán gẫu, thì mọi người chỉ có thể tiếp tục chờ sau.
"Cô trưởng lão có biết tình huống là như thế nào không?"
Khuất trưởng lão của Song Hồn tông sau khi đã trải qua cơn hoảng loạn ban đầu, đã bình tĩnh trở lại.
Cô Hữu Xương thở dài:
"Ta nghi là chúng ta đã gặp phải Hàn Bạt cao cấp, chúng ta vẫn cứ tưởng mình đang ở trong đại lộ, nhưng thực tế trước đó chúng ta đều ở trong rừng sâu. Nơi này, mới thực sự là đại lộ."
Liễu Âm Châu của Tử Hà cốc cũng mới hiểu rõ vấn đề này gần đây, nàng cảm thán lần này có thể sống thật sự là vận may trong số những vận may.
Khuất Nguyệt Sơn của Song Hồn tông thực tế còn chưa hoàn toàn tỉnh ngộ, tới khi Cô Hữu Xương nói ra việc trước đó ở trong núi rừng, bây giờ mới trở lại trên đường, hắn mới thật sự hiểu ra.
Nhìn một vòng xung quanh, Khuất Nguyệt Sơn khẽ thở ra, lúc này mới chợt hiểu nói:
"Thì ra là do Hàn Bạt Huyễn độc, nguy hiểm thật..."
Nói đến đây hắn dường như nhớ ra chuyện gì đó, lập tức đi tới trước mặt Đinh Hoan, nghiêm nghị quát lớn:
"Ngươi chỉ là một tên đầu bếp nhỏ nhoi mà biết chúng ta ở trong núi rừng, vậy mà không trực tiếp nhắc nhở, ngươi có ý đồ gì?"
Đinh Hoan không hiểu gì nhìn tên này, đây là đồ ngốc à?
"Ngươi bị bệnh não à? Ngươi là trưởng lão hay ta là trưởng lão? Lão tử chỉ là một đầu bếp, ta phải nhắc nhở ngươi chắc? Lão Lục, lùi lại."
Đinh Hoan cũng sẽ không chiều cái tên này, sau khi nói xong đã lùi lại mấy bước.
Nếu tên này dám động thủ, hắn lập tức sẽ cùng Lão Lục trốn vào rừng cây.
Vả lại, hắn chắc chắn rằng dù là Cô Hữu Xương trưởng lão hay Liễu Âm Châu trưởng lão, hẳn là đều sẽ không để tên này động thủ.
Nếu hai người kia cũng không nói gì, thì hắn càng đi càng tốt.
"Muốn chết..."
Khuất Nguyệt Sơn nổi trận lôi đình, liền muốn động thủ với Đinh Hoan.
Cô Hữu Xương vẻ mặt lạnh lẽo:
"Khuất Nguyệt Sơn, người ta Diễn Nguyệt tông mời tới chưa tới lượt ngươi động thủ. Chẳng lẽ ngươi Song Hồn tông cảm thấy mình lợi hại lắm, muốn khai chiến với Diễn Nguyệt tông ta hả?"
Khuất Nguyệt Sơn hơi khựng lại, lập tức có chút khó hiểu nhìn Cô Hữu Xương.
Đây chỉ là một tên đầu bếp mà thôi, đối với tu sĩ của Đạo Tu giới mà nói, không cần nói hắn Khuất Nguyệt Sơn là trưởng lão, cho dù là một đệ tử vừa nhập môn, cũng có thể tùy tiện đánh giết một tên đầu bếp.
"Cô trưởng lão, ngươi đây là...?"
Khuất Nguyệt Sơn tự cho mình là đúng, cộng thêm theo lệ cũ từ trước tới nay, nên mới muốn giáo huấn Đinh Hoan.
Bị Cô Hữu Xương quát hỏi ngăn lại, hắn mới cảm thấy tên đầu bếp này dường như không phải là đầu bếp bình thường.
Không phải chứ, chẳng phải trước đó giới thiệu nói Đinh Hoan chỉ là một đầu bếp bình thường sao?
Liễu Âm Châu cũng nhíu mày nói:
"Chúng ta có thể đứng ở chỗ này nói chuyện, công lao của Đinh đạo hữu là rất lớn, lời nói của Khuất trưởng lão vừa rồi có chút quá đáng."
Cung chấp sự không muốn vì chuyện vui một tên đầu bếp mà làm Diễn Nguyệt tông cùng Song Hồn tông trở mặt, vội vàng chen ngang nói:
"Đều là một ít hiểu lầm thôi, như thế này chúng ta tranh thủ thời gian đi đường thôi, dù sao ở đây cũng làm người ta bất an."
Đinh Hoan liếc nhìn Cung chấp sự, tên này cũng là một tên vong ân bội nghĩa, mình đã cho hắn một gốc Ngưng Tinh trúc, mà hắn lại chẳng có chút nào đứng về phía mình, điều này càng làm hắn kiên quyết muốn đòi lại Ngưng Tinh trúc.
"Đinh đạo hữu, hay là chúng ta đi đường trước đi?"
Cung chấp sự mong muốn làm hài lòng cả đôi bên, sau khi trấn an Khuất trưởng lão xong, biết rõ là nên đi ngay bây giờ, vẫn chủ động tìm Đinh Hoan hỏi ý kiến.
Ánh mắt Khuất Nguyệt Sơn lướt qua Đinh Hoan, hắn thề, chỉ cần ra khỏi biển vực hẻm núi này, người đầu tiên hắn muốn giết chính là tên sâu kiến đầu bếp trước mặt này.
Đinh Hoan ôm quyền đối với Cô trưởng lão và Liễu trưởng lão:
"Hai vị trưởng lão, ta không muốn đi cùng Khuất trưởng lão, ta chỉ là một đầu bếp, nếu Khuất trưởng lão không vui trong lòng, ta không đủ sức cho hắn một bàn tay."
Khuất Nguyệt Sơn căn bản không cách nào xóa đi sát khí, Đinh Hoan tự nhiên đã sớm cảm nhận được.
Hắn cười lạnh trong lòng, cái tên tinh trùng xông não này, muốn mình dẫn đường ra ngoài, rồi còn tìm cách tiêu diệt mình, nằm mơ đi.
Lúc theo Tứ Hướng Tinh Lục mà ra hắn vẫn luôn phải tầm thường để cầu sinh, cái đó không có cách nào, dù sao hắn cần người khác dẫn hắn đi vào Tinh Lục văn minh cao cấp.
Hiện tại những người này muốn hắn dẫn đường thì thôi, còn đợi tới khi giết hắn, hắn Đinh Hoan đâu có tiện vậy.
Động tay thì có thể, hắn lập tức sẽ xông vào rừng cây, muốn hắn cùng Khuất Nguyệt Sơn đi chung một chỗ, hắn thật không dám mạo hiểm như vậy.
Lời Đinh Hoan vừa nói ra, dù là Liễu trưởng lão hay Cô trưởng lão đều kinh ngạc nhìn Đinh Hoan.
Nói ra những lời không màng tính mạng như vậy, đây thực sự là một đầu bếp à?
Sắc mặt Khuất Nguyệt Sơn tái mét, nếu không phải có Cô trưởng lão ở đây, hắn đã sớm một chưởng chụp chết Đinh Hoan rồi. Không, tuyệt đối không thể để tên đầu bếp cỏn con này chết dễ dàng như vậy.
Lần này thì ngay cả sắc mặt Cung chấp sự cũng trở nên rất khó coi.
Công lao thì đúng là có công, nhưng một tên đầu bếp mà dùng chuyện này để áp chế một trưởng lão tông môn, đây đâu chỉ là quá phận? Quả thực là dùng phàm nhân phạm tiên.
Khi hắn nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Cô trưởng lão, trong lòng giật mình, lập tức vội vàng bỏ ý nghĩ của mình.
Đinh Hoan này bất kể có phải là đầu bếp hay không, địa vị có thấp hay không. Nếu Cô trưởng lão đã đứng về phía Đinh Hoan, vậy thì hắn là chấp sự cũng không có tư cách lên tiếng.
Khuất Nguyệt Sơn thấy Cô trưởng lão và Liễu trưởng lão không nói gì, trong lòng có chút ấm ức.
Chẳng lẽ hắn đường đường là một trưởng lão tông môn, lại phải nhìn sắc mặt của một tên đầu bếp hay sao?
Nhưng mà nghĩ đến Hàn Bạt, hắn chỉ có thể nuốt cục tức này.
Đinh Hoan không đi, thì hắn cũng không đi.
Tên già này mặt dày thật.
Đinh Hoan chỉ có thể nói với Cô trưởng lão:
"Cô trưởng lão, chúng ta lên đường thôi."
"Được."
Cô trưởng lão không chút do dự phân phó mọi người đứng dậy xuất phát.
Thấy mọi người xuất phát, Khuất trưởng lão cũng đi theo xuất phát.
Đi đại khái chưa được nửa canh giờ, Đinh Hoan liền dừng lại.
Đinh Hoan bây giờ là người dẫn đường, hắn dừng lại, thì mọi người cũng chỉ có thể dừng lại.
"Khuất trưởng lão, ngươi đi từ chỗ nào đấy?"
Đinh Hoan không khách khí hỏi Khuất Nguyệt Sơn của Song Hồn tông.
Khuất Nguyệt Sơn hừ lạnh một tiếng:
"Sao? Đường này là nhà ngươi? Chỉ có mình ngươi đi được, bản trưởng lão lại không được đi chắc? Ta cứ đi trên con đường lớn này đấy, ngươi không phục à?"
Đinh Hoan khẽ xòe tay:
"Đã vậy thì Khuất trưởng lão cứ đi trước, chúng ta đổi đường khác đi."
Tất cả mọi người đều nghi hoặc không hiểu nhìn Đinh Hoan, đổi đường khác? Chỗ này chỉ có một con đường mà? Chẳng lẽ là đổi sang đi trong núi rừng?
Vừa rồi bọn họ sở dĩ gặp phải Hàn Bạt trúng Huyễn độc, cũng là vì không cẩn thận rời khỏi đại lộ, đi vào trong núi rừng.
Nếu như Đinh Hoan biết có người nghĩ như vậy, thì hắn sẽ chỉ cười ha ha thôi.
Đi ở trên đường lớn sẽ không bị trúng Huyễn độc của Hàn Bạt, vậy trước đó mọi người đã vào trong núi rừng kiểu gì?
"Chỉ là một tên đầu bếp không quan trọng, mà cũng dám tự cho là đúng."
Khuất Nguyệt Sơn hừ một tiếng, tự mình đi về phía trước.
Hắn dù không thoải mái, mặt dày thế nào đi nữa, nhưng Đinh Hoan, cái tên đầu bếp này đã đả động tới mặt mũi hắn rồi, hắn còn nuốt giận vào bụng, vậy thì chuyện này mà truyền ra, sau này hắn cũng không cần xuất hiện trước mặt ai nữa.
Thấy Khuất Nguyệt Sơn rời đi, Đinh Hoan mới nghiêng mình dẫn đường đi vào rừng núi.
"Đinh đạo hữu, Khuất trưởng lão cũng là người trọng mặt mũi, chúng ta đi chậm một chút là được, hắn chắc chắn sẽ không đi theo chúng ta."
Liễu Âm Châu trưởng lão của Tử Hà cốc không nhịn được mà lên tiếng.
Đinh Hoan cười cười:
"Liễu trưởng lão, ta vừa rồi chỉ nói nhảm thôi, nếu Khuất trưởng lão thật muốn đi cùng chúng ta, thì ta cũng không nói nhiều làm gì. Trước mặt các vị ta chỉ là một đứa bé thôi mà, thỉnh thoảng nói mấy câu nhảm, hai vị trưởng lão bỏ qua cho."
"Giác quan thứ sáu của ta bảo là đi theo đường này, ta cũng không biết tại sao lại như vậy. Từ trước tới giờ ta luôn theo dự cảm của mình mà đi, cơ bản chưa từng mắc phải sai lầm lớn."
Lúc này, dù là Cung chấp sự hay Hàn Vị Thành, mọi người đều đã tỉnh táo rất nhiều sau Huyễn độc, hiện tại vẫn có thể phân biệt rõ đại lộ với núi rừng.
Thấy Đinh Hoan lại đi vào rừng núi, lại còn cố tình như muốn cùng Khuất trưởng lão gây chuyện đi vào núi rừng, bọn họ đều có chút do dự.
"Đinh đạo hữu, ta hiện tại hẳn không có trúng Huyễn độc chứ? Chúng ta có phải đang ở trên đường lớn không?"
Cung chấp sự không nhịn được mà hỏi.
Đinh Hoan rất khinh thường cái tên này, cầm đồ của mình, lại bởi vì thân phận mình là một đầu bếp nên hướng về các trưởng lão khác.
Trong lòng khinh bỉ, ngoài mặt Đinh Hoan vẫn còn do dự nói:
"Ta cũng không biết, ta chỉ cảm thấy chắc là hướng bên này đi, cụ thể có đúng hay không, ta thật không dám chắc. Mọi người tự lựa chọn đi, ta cảm thấy chuyện này nhất định phải tự mình quyết định.
Dù sao ta chỉ là đầu bếp, phàm mắt tục nhìn, một khi sai sót, ta gánh không nổi trách nhiệm này."
Ai cũng biết Đinh Hoan đi rừng núi rất có thể là vì tức giận với Khuất trưởng lão, nhưng trò đùa này không nên mở ra.
Trò đùa này không cẩn thận sẽ chết người.
Cung chấp sự quyết định không đi theo Đinh Hoan vào rừng núi, đùa gì chứ, ngươi một đầu bếp cãi nhau với trưởng lão, ngươi chết thì thôi, người khác đâu có muốn giống ngươi.
Đúng như Đinh Hoan nói, Đinh Hoan chỉ là một phàm nhân đầu bếp, mạng không đáng giá.
"Ta định đi cùng Đinh đạo hữu."
Trưởng lão Liễu của Tử Hà cốc không chút do dự nói.
Điều này khiến Cung chấp sự khó hiểu, trưởng lão Liễu Âm Châu của Tử Hà cốc vậy mà lại định đi cùng Đinh Hoan vào rừng núi?
Hàn Vị Thành lại không muốn vào rừng núi nữa, thấy trưởng lão Liễu của Tử Hà cốc đều công nhận Đinh Hoan, hắn do dự.
"Cô trưởng lão, ngươi định đi đường nào?"
Hàn Vị Thành không nhịn được hỏi Cô Hữu Xương.
Cô Hữu Xương cười ha ha một tiếng:
"Ta đương nhiên là đi theo Đinh đạo hữu rồi, nên ta không cần phải tỏ thái độ, Đinh đạo hữu đi thế nào ta liền đi như thế."
"Vậy ta cũng đi theo Đinh đạo hữu."
Hàn Vị Thành lập tức thay đổi ý định.
Lần thứ nhất xảy ra chuyện là do hắn không ngờ tới, lần thứ hai nếu vẫn xảy ra chuyện vì thế này thì đúng là đáng đời.
Thấy Đinh Hoan đã vào rừng núi, Cung chấp sự do dự một chút, cũng chỉ có thể đi theo.
Không thể để mọi người vào rừng núi hết, chỉ mình hắn đi đường lớn chứ? Nếu đường lớn an toàn, trước đó bọn họ cũng đã không bị dẫn vào núi rừng rồi.
"Hừ, giả thần giả quỷ."
Từ xa Khuất Nguyệt Sơn thần niệm quét đến thấy Đinh Hoan dẫn người vào rừng núi, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Đinh Hoan chút trò vặt này mà cũng muốn diễn trước mặt hắn, hắn Khuất Nguyệt Sơn lại ngu ngốc đến mức vì Đinh Hoan vào rừng núi mà cũng theo vào rừng núi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận