Thần Thoại Chi Hậu

Chương 413: Chợt nghe Phân Bảo nhai

Dạ Mi Nhi cười ha ha:
"Tiểu ca ca chưa từng trải sự đời sao? Nếu có một ngày tự ngươi ngồi phi thuyền đi một chuyến đến Tiên Vực đường, phong cảnh dọc đường sẽ khiến ngươi kinh ngạc cho xem.
Ta cho ngươi biết, nếu như không cấm bố trí Tụ Linh tiên trận, trên tuyến đường đi Tiên Vực này sẽ không biết có thêm bao nhiêu động phủ của đám tán tu."
Trong lòng Đinh Hoan trầm xuống, nhưng miệng lại nói:
"Đẹp đến vậy sao?"
Dạ Mi Nhi bĩu môi:
"Nếu như ta không đoán sai, chiến hạm của chúng ta hiện giờ đang bay dọc theo rìa Cửu Tiên hà.
Cửu Tiên hà ngươi không biết à, nơi đó thật sự là cảnh sắc như tranh, mặt sông và bầu trời hòa quyện vào nhau một cách hoàn hảo. Cho dù không tu luyện, chỉ cần cảm nhận một chút cảnh tượng tuyệt mỹ đó, ngươi cũng sẽ say đắm ở trong đấy..."
Sư Nặc Châu lạnh lùng nghiêm khắc lên tiếng:
"Không được nói chuyện, lo phòng ngự khu vực của mình đi."
Dạ Mi Nhi lại khịt mũi một tiếng, dường như không để bụng, bất quá nàng đúng là không nói chuyện nữa.
Trong lòng Đinh Hoan càng thêm bất an, cái gì Cửu Tiên hà chứ? Trong thần niệm của hắn chỉ có đổ nát hoang vu cùng hơi thở chết chóc xám xịt.
Thần niệm quét xuống mặt đất, khắp nơi đều là xương khô và khung cảnh tận thế.
Bọn họ tuyệt đối không phải đưa hàng đến Tiên Đình, Đinh Hoan hiểu ra.
Nếu không phải đưa hàng đến Tiên Đình, thì việc chiêu mời mười người có năng khiếu này để làm gì?
Đinh Hoan không hỏi những người còn lại về năng khiếu, nhưng Hồ Bất liền giỏi về trận đạo, thần niệm của hắn lại mạnh, còn Dạ Mi Nhi khỏi cần hỏi cũng biết giỏi mấy thủ đoạn mị hoặc ẩn nấp.
Cái cổ đạo tiên vận này có vấn đề.
Đinh Hoan không vội đi tìm Sư Nặc Châu và Hồ Tướng Dương, mà là đặt thần niệm lên người thanh niên mà hắn cho là mang theo đồ châu báu kia.
Chiếc nhẫn cấm chế của thanh niên này là Tiên cấm cấp ba, Đinh Hoan nhẹ nhàng lách qua trận văn hư không, tránh khỏi Tiên cấm cấp ba trên nhẫn của hắn, rơi vào trong giới chỉ.
Trong giới chỉ của thanh niên chỉ có tiên tinh hạ phẩm bình thường, một chút tiên đan cấp thấp và một kiện Tiên khí công kích hạ phẩm.
Đây là một chiếc nhẫn của tán tu bình thường đến không thể bình thường hơn, không có gì khác lạ.
Chẳng lẽ mình đoán sai rồi?
Đinh Hoan đang định quét thần niệm trên người thanh niên này, bỗng cảm thấy không thích hợp.
Hắn liền thu thần niệm về, trong lòng thầm than nguy hiểm.
Nếu chậm chút nữa thu lại, có lẽ đã bị đối phương cảm giác được.
Tên này lại là một Đại Ất Tiên, nếu thần niệm của hắn không mạnh, chắc chắn đã bị đối phương phát hiện ra rồi.
Trên chiến hạm này có hai Đại Ất Tiên, một người ở chỗ sáng, một người ở chỗ tối.
Ngoài hai người này ra, trong năm người lên chiến hạm sau đó, hẳn cũng có cao thủ, gã mang mũ rộng vành kia không biết tu vi thế nào.
Đinh Hoan hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại, rồi bắt đầu động tay động chân trên phòng ngự trận của chiến hạm.
Hai ngày sau, dựa vào trình độ Tiên trận cấp năm và thần niệm cường hãn của mình, Đinh Hoan đã đặt vào trận phòng ngự này những chuẩn bị ở sau của hắn.
Chỉ cần hắn muốn, phòng ngự trận này tùy thời có thể hỏng. Sau đó có thể tạo thành một cái hư không vây giết trận cấp năm thuộc về hắn.
Trận bàn truyền tống hắn có sẵn mấy cái, không cần phải luyện chế. Chỉ cần hắn chạy được khỏi chiếc chiến hạm này, là có thể tế nồi sắt chạy trốn bất cứ lúc nào.
Sau khi bố trí xong tất cả, Đinh Hoan nghĩ xem khi mình trốn đi có nên mang theo Dạ Mi Nhi hay không. Còn một người quen là Hồ Bất liền thì lại quá xa.
Suy đi nghĩ lại, Đinh Hoan quyết định đợi khi nào trốn sẽ ném cho Dạ Mi Nhi một trận pháp bài, nếu nàng tin lời mình thì dùng trận pháp bài mở vây giết trận do hắn bố trí để tự mình chạy trốn, không tin thì thôi.
Nhưng trước khi đi, Đinh Hoan vẫn muốn biết tại sao Hồ Tướng Dương lại thông báo tuyển dụng bọn họ.
Thần niệm của Đinh Hoan cẩn thận đến bên ngoài khoang thuyền, ở bên ngoài khoang này lại có bố trí một tiên trận che giấu cấp năm.
Lần này Đinh Hoan nhanh chóng tìm được trận tâm, thần niệm vượt qua tiên trận cấp năm, tiến vào trong khoang thuyền.
Trong khoang thuyền, Đinh Hoan thấy Hồ Tướng Dương đang đứng ở lối vào khoang nhỏ trên tàu, tựa như hộ vệ.
Ở giữa khoang nhỏ là gã tu sĩ đội mũ rộng vành đang ngồi, người này vào khoang rồi mà mũ rộng vành cũng không cởi ra, đã nửa năm rồi, không mệt sao?
Hai bên gã tu sĩ đội mũ rộng vành, là bốn nữ tu đi cùng gã.
Bốn nữ tu đứng mỗi bên hai người, bảo vệ gã tu sĩ mũ rộng vành ở giữa.
Gã tu sĩ mũ rộng vành hình như đang tu luyện, quanh người có một lớp linh vụ nhàn nhạt bao phủ, khí tức xem ra rất mạnh mẽ.
Nhưng dưới thần niệm của Đinh Hoan, gã này chỉ là một Kim Tiên nho nhỏ.
Còn bốn nữ tu bên cạnh hắn, hai người là Đại Ất Tiên sơ kỳ, hai người là Huyền Tiên hậu kỳ.
Đinh Hoan bắt đầu khắc họa trận văn vây giết trong khoang thuyền này, mặc dù hắn giờ còn chưa biết bọn này lôi hắn đến đây để làm gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Một ngày, Đinh Hoan đã khắc họa mấy tầng trận văn vây giết cấp năm.
Hắn lo mình khi rời đi những trận văn này sẽ để lại hậu họa ngầm, nên còn khắc cả trận văn khống chế.
Khi không cần đến, hắn sẽ thông qua trận văn khống chế để làm hỏng trận văn vây giết này.
Sau khi mọi sự chuẩn bị đã xong, Đinh Hoan khẽ thở phào, hắn quyết định rời đi.
Trước khi đi sẽ truyền âm cho Dạ Mi Nhi.
Nhưng trước khi đi, Đinh Hoan định mở chiếc nhẫn của gã tu sĩ mũ rộng vành ra, xem trong đó có gì hay.
Nếu có cái gì mình thích thì sẽ không khách khí.
Đinh Hoan chưa kịp mở chiếc nhẫn của gã tu sĩ mũ rộng vành thì gã đang tu luyện đã ngừng lại.
Thấy gã này không tu luyện nữa, Đinh Hoan chỉ đành thu hồi thần niệm.
Gã này trông có vẻ là cảnh giới Kim Tiên, nhưng bảo vật trên người gã dường như cũng không ít.
Không nói những thứ khác, chỉ riêng cái mũ rộng vành thôi đã không phải loại bình thường, nếu hắn dùng thần niệm mở cấm chế của nhẫn, rất có thể sẽ bị đối phương phát hiện.
"Đã mấy tháng trôi qua, Trương Tam kia đã tra ra lai lịch chưa?"
Câu đầu tiên gã tu sĩ mũ rộng vành hỏi chính là về Trương Tam.
Giọng nói có chút the thé, nghe không khác gì phụ nữ, nhưng theo trực giác Đinh Hoan đoán gã này là một nam tu.
Nghe vậy, Đinh Hoan cũng có chút kinh ngạc, vì sao lại cứ nhắm vào tra hắn? Chỉ vì thần niệm của hắn mạnh hơn một chút thôi sao?
"Thiếu chủ, trong ghi chép tiến vào Cổ Tiên đạo thành Trầm Miên gần đây không có người này. Chỉ có hai khả năng, thứ nhất là người này đã đến Cổ Tiên đạo thành Trầm Miên từ rất lâu rồi, vẫn luôn bế quan tu luyện. Thứ hai là người này đã dịch dung."
Một nữ tu Đại Ất Tiên bên cạnh gã tu sĩ mũ rộng vành cúi người thi lễ, trả lời rất cẩn thận.
Gã tu sĩ mũ rộng vành nghe vậy liền trầm mặc một hồi lâu, rồi nói:
"Ngươi đi gọi Trương Tam đến... khoan đã, Hồ Tướng Dương, ngươi đi kiểm tra căn cốt tuổi tác của Trương Tam."
"Vâng."
Hồ Tướng Dương vẫn đứng một bên ở cửa khoang, nghe vậy liền tranh thủ thời gian thi lễ rồi rời đi.
Đinh Hoan biết mình không thể đợi thêm nữa, hắn lập tức khống chế hơn mười giọt biển tủy ức năm, chảy ra bên ngoài hộ trận của chiến hạm.
Hơn mười giọt biển tủy ức năm đều bị Đinh Hoan bôi lên bên ngoài chiến hạm.
Chỉ cần ở đây có yêu thú, biển tủy ức năm chính là mồi nhử tốt nhất.
Nếu đợi khi Hồ Tướng Dương đến kiểm tra căn cốt mà chiến hạm vẫn không bị yêu thú công kích thì hắn sẽ chủ động bỏ trốn.
Đinh Hoan vừa mới bôi biển tủy ức năm lên bên ngoài chiến hạm thì nghe một tiếng kêu bén nhọn truyền đến, sau đó Đinh Hoan cảm thấy chiến hạm của bọn họ bị một lực lượng khổng lồ oanh trúng.
"Oanh!"
Tiếng nổ lớn vang lên, Tiên trận cấp một của Đinh Hoan lập tức tan nát dưới cú va chạm cực mạnh này.
Trên chiến hạm vang lên một âm thanh chói tai, giọng của Sư Nặc Châu hoảng hốt vang lên:
"Chiến hạm bị công kích, mọi người chuẩn bị ra tay."
Đinh Hoan thấy ai nấy cũng đều tế pháp bảo ra, cả Dạ Mi Nhi cũng khẩn trương nhìn chằm chằm vào trận phòng ngự của chiến hạm.
Rầm rầm rầm!
Tiếng va chạm liên tục truyền đến, Đinh Hoan đã sớm thu hồi thần niệm, hắn khắc trận văn giám sát bên ngoài đã truyền về hình ảnh.
Một đám chim kỳ quái trên mình không có lông, chỉ có một chân, đang đâm thẳng vào chiến hạm.
Đầu và cổ của lũ chim này đều một màu đen nhánh, trông rất cứng cáp.
Kỳ quái nhất là một hai cánh của chúng, trông thì như không có lông, nhưng lại cứ va vào chiến hạm hết lần này đến lần khác. Va chạm mạnh như vậy mà cánh của chúng không hề hấn gì.
Đinh Hoan thấy chỗ hắn bôi biển tủy ức năm đã bị đám chim kỳ lạ này mổ sạch.
Đám quái điểu không lông chân đơn không ăn được biển tủy ức năm thì càng điên cuồng đâm vào chiến hạm, rõ ràng là muốn phá hủy chiến hạm, xem bên trong có biển tủy ức năm không.
Chiến hạm sớm đã dừng lại vì bị quá nhiều quái điểu đâm vào, rồi bắt đầu quay vòng trong hư không.
Oanh!
Cuối cùng, trận bay của chiến hạm cũng bị phá, sau đó rơi xuống từ không trung.
"Chuyện gì xảy ra?"
Giọng Hồ Tướng Dương lo lắng vang lên.
Sư Nặc Châu tranh thủ thời gian hồi đáp:
"Là một đám ăn thịt Ô kim thú, chúng nó thật giống như phát điên rồi, cứ vây quanh chiến hạm của chúng ta công kích. Cấp năm hộ trận không kiên trì được bao lâu, liền sẽ bị đám ăn thịt Ô kim thú này oanh phá."
Tựa như đáp lại Sư Nặc Châu, gần như là tiếng nói của hắn vừa dứt, chiến hạm cấp năm phòng ngự tiên trận phát ra một tiếng răng rắc vỡ vang lên, lập tức tất cả mọi người có thể thấy rõ ràng tình cảnh bên ngoài.
Tuy nói cái hộ trận này còn chưa bị triệt để công phá, đây chỉ là vấn đề thời gian.
Đinh Hoan do dự một hồi, vẫn quyết định không phát động trận văn vây giết mà mình đã khắc họa bên trong khoang thuyền.
Cái gì thiếu chủ này, tuyệt đối không phải người tốt, lai lịch cũng không bình thường.
Chỉ cần hắn phát động công kích trận văn, vô luận có giết được đối phương hay không, đều là hậu họa.
Ngay khi Đinh Hoan chuẩn bị thu hồi thần niệm thì hắn lại nghe được thiếu chủ kia hừ một tiếng nói:
"Khoảng cách điểm Bảo Nhai Di Chỉ vẫn còn rất xa?"
"Còn gần một tháng lộ trình."
Một nữ tu kính cẩn nói.
Đinh Hoan giật mình, Phân Bảo Nhai?
Là Phân Bảo Nhai trong truyền thuyết thần thoại kia sao?
Vô luận có phải hay không, Phân Bảo Nhai này nhất định phải đi xem một chút.
Nghĩ đến đây, trong lúc đám ăn thịt Ô kim thú công kích lần nữa tiên trận cấp năm của chiến hạm, Đinh Hoan dứt khoát phát động trận văn cấm chế của mình.
Dưới sự trợ giúp của Đinh Hoan, đám ăn thịt Ô kim thú này đã xé rách hoàn toàn tiên trận phòng ngự cấp năm của chiếc chiến hạm này.
"Phòng ngự tiên trận bị oanh phá."
Thanh âm kinh hãi của Sư Nặc Châu truyền đến, hắn hẳn là biết rõ sự đáng sợ của ăn thịt Ô kim thú.
Hắn đang sợ hãi thét lên, những người còn lại đều ngây ra như phỗng.
Nơi này là đi tới Tiên Đình đường sao? Bên ngoài này âm u đầy tử khí, còn có không gian u ám một vùng, dù như thế nào đều không liên quan gì đến việc đi tới Tiên Đình đường...
Bạn cần đăng nhập để bình luận