Thần Thoại Chi Hậu

Chương 567: Không nói võ đức

Đinh Hoan điều khiển nồi vũ trụ tự nhiên là nhanh chóng, chỉ nửa ngày thời gian, nồi vũ trụ đã dừng bên ngoài Mục thị Tiên tộc.
"Nơi này là Mục thị Tiên tộc, người ngoài..."
Một tên hộ vệ Mục thị Tiên tộc thấy nồi vũ trụ hạ xuống, lập tức liền muốn tiến lên quát lớn.
Chỉ có điều lời còn chưa dứt thì hắn đã dừng lại.
Không phải vì hắn nhìn thấy nhan sắc tuyệt trần của Thường Quả Phụ, mà vì hắn nhận ra Đinh Hoan.
"Đinh đạo sư..."
Mặt của tên hộ vệ lập tức trở nên cung kính.
Có thể nói cả Đại Đạo hành lang, không ai dám đắc tội vị Đinh đạo sư trước mắt này.
Nghe đồn mạch bán thần của Thiên Hành Đạo pháp học viện và Tây Khư Đạo pháp học viện là do người này rút đi.
Không những thế, Đinh Hoan còn phá hủy môn lâu của Vĩnh Hoang Thần Thông học viện, đồng thời giết mười hai Tiên Đế, trong đó có cả viện trưởng Nguyên Vưu.
Làm những chuyện này, người ta Đinh đạo sư không những không bỏ trốn, ngược lại công khai bế quan tu luyện ở Vĩnh Hoang Thần Thông học viện.
Thế mà đám tiên giám ti lại chẳng dám rắm một cái, căn bản không dám tiến lên động thủ.
Trước đó, tên Giải cuồng Nhân dám chống trời chống đất cũng bặt vô âm tín.
Hắn chỉ là một tên hộ vệ nhỏ bé, dám động thủ quát tháo người như vậy sao? Chẳng lẽ là ghét mình chết chưa đủ nhanh à?
Đinh Hoan gật đầu:
"Đưa ta vào gặp Mục tộc trưởng đi."
Đinh Hoan không bảo hộ vệ này đi thông báo, mà nói xong liền đi thẳng đến cửa hộ trận của Mục thị Tiên tộc.
Nếu là đến bái phỏng Tiên tộc khác, Đinh Hoan tuyệt đối sẽ không ỷ vào thực lực của mình mà vô lễ như vậy.
Thật sự là hành vi của Mục Tòng Phi quá mức ghê tởm đối với hắn.
"Cái này..."
Người hộ vệ chỉ hơi do dự một chút, đã thấy Đinh Hoan dường như không hề muốn hỏi ý kiến mình, vội vàng nói:
"Vâng, Đinh đạo sư mời đi theo ta."
Vừa nói, hắn vừa gửi một tin tức vào trong.
Người khác hắn có thể ngăn cản, nhưng Đinh Hoan thì hắn không dám ngăn.
Cho dù Mục thị Tiên tộc là Tiên tộc số một số hai của Đại Đạo hành lang, hắn cũng không dám ngăn cản.
Đinh Hoan và Thường Quả Phụ vừa mới đến tiền viện, một tiếng cười ha ha liền vang lên, theo đó là một người đàn ông trung niên nhanh chóng tiến lên đón:
"Mục thị Mục Tòng Đạo gặp qua Đinh đạo sư, Đinh đạo sư quang lâm, Mục thị thật vinh hạnh, mời vào khách sảnh uống trà."
Mục Tòng Đạo khi biết Đinh Hoan đến thì trong lòng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Kinh ngạc vì vị sát thần ai cũng không dám chọc này của Đinh Hoan lại đến Mục thị, không biết có phải muốn làm gì Mục thị hay không.
Mừng là vì Mục thị hắn từ rất sớm đã định thông gia với Đinh Hoan, người thông gia không ai khác chính là đệ nhất mỹ nữ Mục Vô Hối.
Khi hắn nhìn thấy Thường Quả Phụ cũng đi theo sau Đinh Hoan, trong lòng có chút bất an.
Đạo lữ hách Tông của Thường Quả Phụ hiện giờ còn bị giam ở địa lao Mục thị, nếu không phải thấy Thường Quả Phụ thì hắn đã quên luôn Hách Tông rồi.
Đinh Hoan gật đầu nói:
"Vậy làm phiền rồi."
Không có khách sáo, chỉ một câu hời hợt mà thôi, làm nổi bật sự ngạo mạn mờ mịt của một cường giả.
Mục Tòng Đạo rất muốn chào hỏi Thường Quả Phụ, nhưng hắn rất lo Thường Quả Phụ sẽ đột ngột nổi đóa lên, khiến hắn khó xử, nên dứt khoát chỉ có thể giả vờ không biết gì cả.
Dưới sự dẫn dắt của Mục Tòng Đạo, Đinh Hoan rất nhanh đã đến khách sảnh.
Mọi người phân chủ khách ngồi xuống, từng bàn từng bàn tiên linh quả cùng tiên linh trà mùi thơm nồng đậm lần lượt được dâng lên.
Đinh Hoan bưng chén tiên linh trà lên nhấp một ngụm, một luồng khí tức nhàn nhạt thẩm thấu vào trong kinh mạch, dường như khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều khoan khoái hơn nhiều.
Nhưng Đinh Hoan trong lòng lại cười lạnh.
Đây là trà say đạo, đối với tu sĩ cảm ngộ thần thông đại đạo vô cùng hữu ích, giá trị cực cao.
Nhưng uống loại trà này xong, tốt nhất trong vòng hai mươi bốn canh giờ không nên động dùng thần niệm và tiên nguyên, nếu không, nó sẽ cắn trả mạnh mẽ vào bản thân.
Nhẹ thì kinh mạch phá nát, nghiêm trọng thì cơ bản thức hải sẽ nứt toác.
Đinh Hoan làm như không biết, mấy ngụm liền uống hết cả chén trà, rồi mới lên tiếng:
"Mục tộc trưởng, hôm nay ta đến đây có mấy chuyện cần phiền ngươi."
Mục Tòng Đạo thấy Đinh Hoan hoàn toàn không có kinh nghiệm, uống cạn chén trà say đạo, trong lòng nhẹ nhõm hẳn.
Trước đó, hắn thật sự quá kiêng dè Đinh Hoan, hiện giờ đã uống trà say đạo rồi, vậy thì không sao cả.
Miệng hắn vẫn khách khí nói:
"Đinh đạo sư có gì cứ việc phân phó, chỉ cần Mục Tòng Đạo ta làm được, tuyệt đối sẽ không chối từ."
Đinh Hoan gật đầu:
"Vậy thì tốt, chuyện thứ nhất là ta cần một gốc Cửu Thải Hư Không Liên, xin Mục tộc trưởng cứ việc nhường lại.
Đương nhiên, nếu Mục tộc trưởng có gì cần, ta cũng có thể hết sức vì Mục tộc trưởng tìm kiếm cho bằng được."
Nghe Đinh Hoan nói một cách vô lễ, Mục Tòng Đạo trong lòng nổi giận.
Muốn Cửu Thải Hư Không Liên của hắn, lại còn nói sẽ hết sức tìm kiếm đồ cho mình, có còn chút thể diện nào không?
Mục Tòng Đạo còn chưa kịp lên tiếng, một giọng nói đột ngột vang lên:
"Đinh đạo sư, đã lâu ngưỡng mộ đại danh, hôm nay có thể gặp được Đinh đạo sư, thật sự là may mắn."
Người tiến vào có hai người, một nam một nữ, nam tử thoạt nhìn có vẻ còn lớn tuổi hơn Mục Tòng Đạo một chút.
Nữ tử kia dung mạo xinh đẹp, là một mỹ nhân tuyệt sắc, xem tuổi cũng có vẻ không lớn lắm.
"Mục Vô Hối bái kiến Đinh đạo sư."
Cô gái trẻ tuổi thấy Đinh Hoan liền mặt hơi ửng đỏ, sau đó thi một lễ tiên nữ.
Nhưng nàng lại chẳng hề để ý đến Thường Quả Phụ đang ngồi bên cạnh Đinh Hoan.
Ngược lại là nam tử kia chào hỏi Đinh Hoan xong, liền cười tủm tỉm nhìn Thường Quả Phụ:
"Phi Phi, những năm này ngươi đi đâu vậy? Ta tìm ngươi mãi, lần này về rồi thì đừng đi nữa nhé."
Thường Quả Phụ không để ý đến nam tử, mà ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Mục Vô Hối.
Đinh Hoan trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào Mục Vô Hối này là con gái của Thường Quả Phụ và Mục Tòng Phi?
Nếu đúng là vậy thì Mục Vô Hối cũng quá vô tình rồi, mẹ ruột mình ngồi ở đây mà lại xem như không thấy.
Mục Tòng Đạo cười nói:
"Đinh đạo sư, đây là bào đệ Mục Tòng Phi và cháu gái của ta, Mục Vô Hối."
Đinh Hoan gật đầu cũng không nói gì.
Hắn đã vừa mới đưa ra yêu cầu thứ nhất, nếu Mục Tòng Đạo tiếp tục giả vờ không biết thì đừng trách hắn không khách khí.
"Đinh đạo sư, cháu gái ta Mục Vô Hối này luôn ngưỡng mộ ngươi. Ta cũng có một đề nghị, không bằng chọn ngày hôm nay..."
Chưa đợi Mục Tòng Đạo nói hết câu, Đinh Hoan đã khoát tay:
"Mục tộc trưởng, chuyện con cái để sau, chúng ta nói chuyện chính sự trước. Không biết, Cửu Thải Hư Không Liên mà ta cần, Mục tộc trưởng có chứ?"
Lời nói của Đinh Hoan hoàn toàn không có chút nào hòa hoãn, lại còn không hề khách khí.
Đừng nói Mục Tòng Đạo, mà Mục Tòng Phi cũng mặt mày ủ dột.
Còn Mục Vô Hối, mặt càng trắng bệch không chút máu.
Dù không đến mức nóng lòng, nhưng việc Mục gia muốn gả nàng cho Đinh Hoan, nàng rất tích cực.
Không chỉ trước đó đi tìm đệ tử của Đinh Hoan để hỏi chuyện, nghe tin Đinh Hoan đến đây liền chủ động đến.
Bây giờ, Đinh Hoan có vẻ hoàn toàn không để ý gì đến nàng, người đẹp số một này.
Nàng liếc mắt nhìn Thường Quả Phụ đang ngồi bên cạnh Đinh Hoan, lập tức trong mắt lộ vẻ phẫn hận.
Nếu không có người phụ nữ này, liệu Đinh Hoan có coi thường nàng Mục Vô Hối hay không?
Nàng đích xác là mỹ nhân số một, nhưng so với Thường Quả Phụ thì đúng là hoàn toàn không có chút nhan sắc nào.
Mặt Mục Tòng Đạo lúc xanh lúc trắng.
Thật sự là chiến tích của Đinh Hoan quá mức đáng sợ, ở Thiên Hành Đạo pháp học viện rút đi bán thần mạch, giết mấy Tiên Đế, sau đó lại đến Tây Khư Đạo pháp học viện rút đi bán thần mạch.
Tiếp theo một mình một thương phá hủy môn lâu của Vĩnh Hoang Thần Thông học viện, giết mười hai Tiên Đế.
Đinh Hoan không hề biết mấy đệ tử của hắn bị Vĩnh Hoang Thần Thông học viện đâm sau lưng, nên việc hắn rút đi bán thần mạch của Tây Khư Đạo pháp học viện dễ dàng khiến người khác quy kết Tả Sơn Y.
Ban đầu Đinh Hoan là muốn giá họa cho Tả Sơn Y.
Kết quả biến khéo thành vụng, hiện giờ việc Tả Sơn Y làm, cũng đều tính lên đầu hắn.
Đinh Hoan không nóng vội, vẫn cầm chén tiên linh trà vừa mới rót đầy lên uống thêm một ngụm.
Khóe mắt Mục Tòng Đạo lộ một tia trào phúng, vừa định lên tiếng thì bỗng một phi kiếm rơi vào tay hắn.
Mục Tòng Đạo thấy nội dung trên phi kiếm thì đột ngột đứng phắt dậy, lập tức muốn xông ra ngoài.
Nhưng đi vài bước thì đột ngột nhìn về phía Đinh Hoan:
"Đinh đạo sư, không phải ngươi rút đi bán thần mạch của Thiên Hành Đạo pháp học viện và Tây Khư Đạo pháp học viện sao?"
Thần niệm của Đinh Hoan sớm đã thấy được nội dung trong phi kiếm của Mục Tòng Đạo, phía trên báo rằng có người xông vào tổng bộ tiên giám ti, cướp đi bán thần mạch của tiên giám ti.
Hơn nữa người này đã giết ba Tiên Đế trung kỳ, hiện tại đã bị đại trận bao vây tiêu diệt của Đại Đạo hành lang vây khốn, và bị thương khá nặng.
Đinh Hoan khẳng định trong lòng, tên cướp mạch bán thần này không ai khác chính là Tả Sơn Y.
Tên Tả Sơn Y này cũng bản lĩnh thật đấy, chỉ trong một thời gian ngắn đã dùng hết một mạch bán thần sao?
Nhưng đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.
Tên này thật to gan, lại dám nhằm vào mạch bán thần của tiên giám ti.
Tiên giám ti chưởng khống toàn bộ Đại Đạo hành lang, bảo vệ Đại Đạo hành lang hộ trận trận tâm tuyệt đối là ở tiên giám ti.
Cái kia hộ trận trận tâm có thể là thiên Đạo càn khôn che đậy.
Dù cho bọ hung có phá thiên chùy, lần này cũng muốn ăn được một vố.
Đinh Hoan từ tốn nói:
"Ta dù sao cũng là một cái Lục tinh đạo sư, lẽ nào có thể chạy đi rút ra thiên Hành Đạo pháp học viện bán thần mạch?"
"Rất tốt, đã như vậy, chuyện của chúng ta sau lại nói..."
Mục Tòng Đạo nói xong trực tiếp muốn xông ra Mục thị Tiên tộc.
Đinh Hoan uống say đạo trà, người còn lại của Mục thị Tiên tộc có thể dễ dàng bắt lại Đinh Hoan, hắn muốn đi tiên giám ti.
Chẳng qua là hắn vừa mới đi đến cửa, một đạo lực lượng cường đại liền đánh hắn trở về.
Đinh Hoan thầm nghĩ:
"Bọ hung, hôm nay Hoan Ca ngươi liền giúp ngươi một chút, nếu không để cho cái Tiên Đế viên mãn Mục Tòng Đạo này đi qua, ngươi lại muốn thêm một vố."
"Đinh đạo sư, ngươi có ý gì?"
Sắc mặt Mục Tòng Đạo hơi đổi một chút.
Hắn là cấp bảy tiên trận Vương Giả, nhưng hắn lại không cảm giác được cấm chế ngăn trở hắn rốt cuộc là cấp độ gì.
Có thể dễ dàng ngăn trở hắn, cái tồn tại Tiên Đế viên mãn này, đây tuyệt đối không phải Khốn Tiên trận cấp chín bình thường.
Đinh Hoan từ tốn nói:
"Ta nói, muốn đi tự nhiên là có khả năng, trước đem sự tình thảo luận rõ ràng rồi hãy đi."
"Ha ha..."
Mục Tòng Đạo cười ha ha, đưa tay một cái, một thanh họa kích dài ba trượng xuất hiện trong tay:
"Tốt, hậu sinh khả uý, đã như vậy, liền để ta lĩnh giáo..."
Mục Tòng Đạo còn chưa dứt lời, Luân Hồi thương của Đinh Hoan đã cuốn lên hàng tỉ mũi thương đánh tới.
Cùng một thời gian lĩnh vực của hắn bị lĩnh vực của Đinh Hoan nghiền ép, xuất hiện một đạo lại một đạo vết rách.
Mục Tòng Đạo một ngụm máu già giấu ở cổ họng, hắn ban đầu định dùng khí thế nghiền ép Đinh Hoan một phen, sau đó nói cho Đinh Hoan, hắn Mục Tòng Đạo cũng không phải Nguyên Vưu.
Nhưng khí thế của hắn còn vừa mới mở rộng ra, người ta đã động thủ rồi, mảy may võ đức cũng không nói.
Không đúng, Đinh Hoan làm sao có thể động thủ? Chẳng phải vừa mới uống say đạo trà?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận