Thần Thoại Chi Hậu

Chương 161: Thông Linh Lam Diện Quả

Đinh Hoan kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, sau khi biết rõ một đao vừa rồi không đạt được hiệu quả mong muốn, liền lập tức bỏ đao lui về sau.
Một tiếng gầm rú phẫn nộ vang lên, đuôi của Kim Ban Độc quét tới.
"Rầm!"
Dù Đinh Hoan phản ứng cực nhanh, lại rút lui vô cùng dứt khoát, vẫn bị đuôi của Kim Ban Độc quất vào sau lưng.
Đinh Hoan cảm nhận được xương sống lưng như bị gãy một khúc.
Cú quất đuôi này cứ như có một cây chùy sắt vạn quân nện thẳng vào xương vậy.
Một làn sương đỏ phun tới, cả người Đinh Hoan bị bao phủ trong sương đỏ.
Lúc này, Đinh Hoan chẳng những không lui mà còn xông lên phía trước, tung một đấm vào tử huyệt trí mạng của Kim Ban Độc.
Con Kim Ban Độc này có chết cũng không ngờ được rằng có người còn sống sót dưới làn khói độc của nó, ăn trọn một đấm này.
Đinh Hoan một đao trước đó không làm gì được Kim Ban Độc, vậy mà một đấm này lại trực tiếp làm nó choáng váng bất tỉnh.
Đinh Hoan rút trường đao vẫn còn cắm trên người Kim Ban Độc rồi lại một đao chém xuống, một đao này cuối cùng cũng chẻ Kim Ban Độc thành hai nửa.
Đinh Hoan thở một hơi dài.
Thảo nào Quản Nữ lại muốn tuyển một đầu bếp, đầu bếp này quả thực không phải người thường.
Sừng độc của Kim Ban Độc rất đáng tiền, Đinh Hoan lập tức cưa sừng của nó xuống.
Còn thịt của Kim Ban Độc, đương nhiên Đinh Hoan sẽ chọn phần mềm nhất.
Xử lý xong Kim Ban Độc, tầm mắt Đinh Hoan rơi vào một cây thụ cao khoảng ba thước.
Cây thụ này kết năm quả xanh, trông có vẻ sắp chín.
Là quả gì đây? Đinh Hoan nghi hoặc ngồi xổm xuống quan sát kỹ lưỡng.
Được Kim Ban Độc bảo vệ, chắc chắn không phải quả bình thường.
Ngửi thử, mùi hương rất nhạt.
Trong trí nhớ của mình không hề có loại linh dược này, chẳng lẽ là một loại đặc sản?
Đinh Hoan biết cuốn da kia kiến thức uyên bác đến mức nào, nếu như trong trí nhớ không có loại linh dược này, vậy cũng là điều bình thường.
Khoan đã... Đinh Hoan chợt nhớ đến trong cuốn "Đan Chi Đạo" của Lâu Bất Tri có vẽ một loại linh dược, gọi là gì nhỉ?
Đúng rồi, là Thông Linh quả.
Vẻ bề ngoài dường như không sai khác, một cây năm quả, trước khi chín có màu xanh, hình dáng cũng gần như vậy.
Lúc đó hắn chỉ xem lướt qua, Thông Linh quả hình như cho yêu thú ăn để có thể mở... Vừa nghĩ đến đây, trong đầu Đinh Hoan hiện ra toàn bộ thông tin liên quan đến Thông Linh quả.
Cây quả trước mắt chính là Thông Linh Lam Diện Quả.
Thông Linh quả có bốn loại, phân biệt là Thông Linh Tử Diện Quả, Thông Linh Lam Diện Quả, Thông Linh Hồng Diện Quả và Thông Linh Bột Mì Quả.
Chỉ có Thông Linh Lam Diện Quả trước khi chín có màu xanh.
Đây chính là loại linh quả giúp yêu thú khai trí, biết nói chuyện!
Sau khi biết được thông tin này, Đinh Hoan vô cùng kích động.
Một quả như thế, trong giới đạo tu tuyệt đối là vô giá.
Đồng thời, hắn cũng biết thêm một đặc tính khác của Thông Linh quả, đó là sau khi chín mà trong ba hơi thở không thu lại, hương thơm sẽ lan tỏa ngay lập tức.
Với loại bảo vật này, coi như có thu hút hết toàn bộ yêu thú trong biển khe vực này cũng không có gì lạ.
Lúc này Đinh Hoan không dám nghĩ chuyện khác, hắn lấy một hộp ngọc lớn ra đợi Thông Linh quả chín.
Đinh Hoan không phải đợi lâu, chừng nửa canh giờ, Đinh Hoan đã thấy quả chuyển màu xanh lam.
Vào thời điểm năm quả này chuyển màu lam, tay Đinh Hoan lóe lên, năm quả xanh lam đã được Đinh Hoan bỏ vào trong hộp ngọc.
Sau khi Đinh Hoan đóng hộp ngọc lại và ném vào Tinh Ốc, thời gian cũng chưa vượt quá ba hơi thở.
Làm xong những việc này, Đinh Hoan lại đào cả gốc cây Thông Linh quả đã héo rũ rồi ném vào Tinh Ốc.
Tuyệt đối không thể để người khác biết, mình có được một cây Thông Linh quả. Cẩn thận kiểm tra lại một lượt, Đinh Hoan mang xác Kim Ban Độc đến chỗ cây Thông Linh quả rồi tiếp tục xử lý.
Đến khi hiện trường trở nên hỗn độn, không còn thấy dấu vết gì thì lúc này Đinh Hoan mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy thế, thần niệm của hắn vẫn liên tục quan sát xung quanh.
Rất nhiều chuyện hỏng vì một chi tiết, điều này Đinh Hoan rõ hơn ai hết.
Ngay khi Đinh Hoan chắc chắn mình đã làm rất hoàn hảo thì thần niệm của hắn lại phát hiện ra một gốc dược liệu.
Gốc dược liệu này Đinh Hoan nhận ra, là Ngưng Tinh Trúc.
Ngưng Tinh Trúc là linh dược mà hắn thấy trong sách linh dược khi mua sắm tại Tứ Phương Tinh Lục, có điều sách đó giới thiệu rất sơ sài, Đinh Hoan không rõ tác dụng cụ thể của nó.
Nhưng theo Đinh Hoan suy đoán, những cường giả Tam Trọng Thiên Tinh Lục có thể ghi Ngưng Tinh Trúc vào sách linh dược, cho Tứ Phương Tinh Lục thu mua thì chắc chắn không phải linh dược tầm thường.
Nghĩ tới đây, Đinh Hoan cũng đào cả gốc dược liệu này lên.
Khác với Thông Linh Lam Diện Quả, Đinh Hoan không đưa Ngưng Tinh Trúc vào Tinh Ốc mà chỉ cất vào túi bên mình.
Nhỡ đâu Cô trưởng lão và Cung chấp sự biết hắn săn được Kim Ban Độc, rất có thể sẽ nghi ngờ hắn thu được linh dược gì đó.
Vì có thần niệm dò đường, trên đường về Đinh Hoan liên tục né tránh vài con yêu thú, bình an trở về doanh trại.
Lần này Đinh Hoan ra ngoài quá lâu, hai đệ tử Diễn Nguyệt Tông còn tưởng Đinh Hoan toi rồi.
Họ không ngờ được rằng, Đinh Hoan dai như đỉa, lần nữa quay về nơi này. Đinh Hoan giả bộ không biết gì, vẫn rất nhiệt tình chào hỏi hai đệ tử trông coi, sau đó nhóm lửa, chuẩn bị làm món thịt kho Kim Ban Độc.
Phải nói thịt Kim Ban Độc rất thơm, chỉ trong chốc lát, mùi thơm đã bay khắp doanh trại.
Đợi đến khi Đinh Hoan làm xong thịt Kim Ban Độc, ngay cả Cô trưởng lão và Cung chấp pháp cũng bị mùi thơm thu hút đến.
"Quản tiểu thư, đến giờ ăn cơm rồi."
Đinh Hoan cất tiếng gọi.
Ngay cả khi Đinh Hoan không lên tiếng, Quản Nữ cũng đã sớm không đợi được, thật sự là cô chưa từng ngửi thấy mùi thịt nào như vậy.
Một miếng thịt cho vào miệng, hương vị thơm ngon đặc biệt tan chảy ra, suýt chút nữa làm Quản Nữ nuốt luôn cả đầu lưỡi.
Cô vốn là một người thích ăn, thực sự là chưa từng được ăn loại thịt ngon thế này.
"Ha ha, đầu bếp của Quản tiên tử cũng không bình thường a, nấu ăn đúng là quá thơm."
Cô trưởng lão và Cung chấp sự cùng nhau tới.
Quản Nữ vội đứng dậy nói:
"Thịt này quả thực rất ngon, nếu không ngại, Cô trưởng lão, Cung chấp sự có thể nếm thử."
"Đang có ý đó."
Cô trưởng lão bình thường ít nói cũng không nhịn được lên tiếng.
Khi họ thấy đầu bếp Đinh Hoan cũng ăn cùng tiểu thư thì cũng hơi ngạc nhiên.
Loại đầu bếp đặc biệt, tùy ý như thế này họ thực sự lần đầu mới thấy.
Thông thường, đầu bếp chỉ như gia nhân trong nhà, chủ nhà ăn xong rồi mới đến lượt đầu bếp.
Đây không phải chuyện họ nên quản, Cô trưởng lão và Cung chấp sự cũng chỉ có chút ngạc nhiên.
Thanh Vũ đã mang đồ ăn tới, chia cho Cô trưởng lão và Cung chấp sự.
Hai người cũng không khách khí, mỗi người lấy một bát lớn.
"Đây là thịt độc?"
Cô trưởng lão không phải người bình thường, chỉ cần ăn một miếng là kinh ngạc thốt lên.
Thịt độc không phải yêu thú bình thường, người thường muốn ăn cũng là nằm mơ.
Đừng nói người bình thường, coi như là trưởng lão như ông cũng chỉ nếm qua một hai lần.
Cung chấp sự cũng ăn ra đây là thịt độc, cả hai đều kinh hãi nhìn Đinh Hoan.
Một đầu bếp phàm nhân bình thường, lại có thể săn được độc?
"Con độc này là do ngươi săn bắt?"
Cô trưởng lão hỏi một câu.
Thần niệm của ông lượn lờ quanh người Đinh Hoan, đầu bếp này không bình thường chút nào.
Trước đó, phản ứng khi vào biển khe vực của hắn ông đã nhìn ra rồi, hiện giờ lại càng thấy Đinh Hoan không phải đầu bếp bình thường.
Đinh Hoan nhanh chóng buông bát, đứng lên chắp tay:
"Đúng là do vãn bối săn bắt, vãn bối cũng chỉ là đánh lén thành công."
"Không sai, nhưng nơi độc sinh sống, xung quanh mấy chục trượng đều có sương độc bao phủ, ngươi làm sao đánh lén được?"
Cô trưởng lão có vẻ điềm tĩnh hỏi, nhưng đang dò xét Đinh Hoan. Đinh Hoan cười nói:
"Vãn bối từ nhỏ đã có chút miễn dịch với các loại độc tố, trước đó đánh lén con độc này cũng chỉ bị choáng một chút. Sau đó uống viên giải độc, nghỉ ngơi một lát liền hồi phục như thường."
Còn việc con Kim Ban Độc đó đã phun một làn sương đỏ vào người hắn thì Đinh Hoan tuyệt đối không nói.
Cung chấp sự gật đầu:
"Vận may của ngươi cũng không tệ, nếu bị Kim Ban Độc phun sương độc thì dù ngươi có miễn dịch với độc tố cũng khó thoát khỏi cái chết."
Cô trưởng lão cũng cười, sau đó hỏi:
"Ở gần con Kim Ban Độc này có phát hiện linh dược hay khoáng thạch gì không?"
Tim Đinh Hoan chợt nảy lên, may mắn là đã phát hiện Ngưng Tinh Trúc, nếu không thì chắc chắn hắn sẽ bị nghi ngờ.
"Thật ra thì có phát hiện một cây dược liệu, ta không nhận ra lắm nên đào về luôn."
Đinh Hoan cười nói.
"Mau lấy ra xem."
Cô trưởng lão ngay cả Kim Ban độc cũng chẳng buồn ăn.
Đinh Hoan lấy từ trong túi đeo lưng ra một gốc Ngưng Tinh trúc bị hắn tùy tiện gói lại đưa cho Cô trưởng lão.
"Ngưng Tinh trúc!"
Cô trưởng lão thốt lên, lập tức cảm thán, "Vận khí của ngươi, đơn giản là..."
"Lại có thể là Ngưng Tinh trúc, đồ tốt a, linh thảo cấp ba tốt nhất, không có thứ hai."
Cung chấp sự cười nói.
Nghe vậy, Đinh Hoan càng xác định, thứ mà bình thường hắn cho là linh thảo cấp một, phù lục cấp một, so với nơi này cho là linh thảo cấp một, phù lục cấp một, hoàn toàn khác nhau.
"Một gốc Ngưng Tinh trúc của Đinh đạo hữu đối với tông môn chúng ta có rất nhiều tác dụng, ngươi có thể bán lại nó cho ta được không?"
Cung chấp sự cười tủm tỉm nhìn Đinh Hoan.
Trong lòng Đinh Hoan khinh bỉ, tông môn ngươi được lợi, chẳng lẽ ta cá nhân lại không có lợi sao?
Chẳng qua hắn không rõ Cung chấp sự này có phẩm hạnh gì, nhỡ đâu hắn không cho, ban đêm Cung chấp sự này lại cho hắn một đao, hắn sẽ thiệt lớn.
Nghĩ đến đây, Đinh Hoan chỉ có thể không quan trọng vung tay lên:
"Bán cái gì chứ? Cung chấp sự thích thì cứ trực tiếp lấy đi, đến lúc đó tùy tiện cho chút đền bù tổn thất là được."
Trong lòng lại cảm thán, người thật là thực dụng.
Trước kia cái tên này chưa từng nhìn thẳng mình lấy một cái, đoán chừng trong lòng hắn, mình chẳng qua chỉ là một đầu bếp, giờ lại là Đinh đạo hữu.
"Vậy thì đa tạ Đinh đạo hữu, Đinh đạo hữu cứ yên tâm đợi đến tông môn, tông môn nhất định sẽ có ban thưởng."
Cung chấp sự cẩn thận thu gốc Ngưng Tinh trúc vào.
"Xin hỏi Cung chấp sự, đến tông môn rồi sẽ có ban thưởng gì? Có thể gia nhập Diễn Nguyệt tông không?"
Biết rõ đối phương đang khách sáo, Đinh Hoan vẫn hỏi một câu.
Đồ của hắn, tự dưng lại cho tên này, trong lòng liền khó chịu, lẽ nào không biết vừa nãy hắn nói chỉ là lời khách khí thôi sao?
Nếu đối phương giả vờ không biết, vậy cũng không cần khách khí nữa.
Cho ngươi một gốc Ngưng Tinh trúc, ngươi để cho ta gia nhập tông môn. Dù không thể làm đệ tử ngoại môn, thì làm một tạp dịch đệ tử cũng được chứ?
Cung chấp sự cười cười xấu hổ:
"Chuyện này thì không được, tông môn chiêu mộ đệ tử vô cùng nghiêm ngặt, ta và Cô trưởng lão đều không thể quyết định..."
"Ồ..."
Đinh Hoan hờ hững ồ một tiếng, trong lòng tự nhủ ngươi không quyết định được, ngươi thu đồ của ta làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận