Thần Thoại Chi Hậu

Chương 148: Xuất thủ tương trợ

Việc Đinh Hoan không quen biết ai, khiến tứ đại gia tộc hận đến nghiến răng.
Trong tình huống bình thường, bọn họ sẽ cố gắng kiểm soát việc tiến cử người hiến vật quý, mục đích chính là để phòng ngừa tình huống này xảy ra.
Không ngờ cuối cùng vẫn xảy ra.
Đáng tiếc, việc để những người có được bảo vật trong toàn bộ Tứ Hướng Tinh Lục đến hiến vật quý, là ý của cường giả văn minh cao cấp, bọn họ không thể thay đổi.
Hiện tại chỉ còn lại một suất duy nhất, vô luận là tứ đại gia tộc hay ba đại môn phái, đều không dám chủ quan dù chỉ một chút.
Bởi vì họ khát khao tông môn hoặc gia tộc mình có thể có một người tu luyện tiến vào văn minh cao cấp.
Tương lai, người tu luyện này nếu có thành tựu có thể tùy ý đưa người của gia tộc hoặc tông môn theo Tứ Hướng Tinh Lục đi.
Người đầu tiên hiến vật quý là Dư gia, bọn họ mang ra một gốc linh dược.
Linh dược thuộc loại cấp bậc không thấp, chỉ tiếc cuối cùng cũng chỉ được sáu mươi lăm điểm.
Điểm số này trong những người vừa hiến vật quý, có thể xếp vào top 3.
Muốn dựa vào điểm số này để giành được suất duy nhất, vẫn còn hơi khó.
Người thứ hai ra mặt là Tả Thạch gia.
Bọn họ vừa bị Tang Ngọc Hà quát lớn, lúc này cũng khiêm tốn hơn nhiều.
Tả Thạch Khẩn lấy ra bảo vật cũng là một loại linh dược, linh dược được bảo quản rất tốt, nhìn qua liền biết là đồ cổ.
Tang Ngọc Hà vẫn cho sáu mươi lăm điểm.
Đồng gia lấy ra một quả trứng yêu thú, không biết hắn kiếm được quả trứng này từ đâu.
Trứng yêu thú này đẳng cấp rõ ràng là bình thường, chỉ có sáu mươi điểm.
Về sau, Pháp Chữ Môn, Tứ Hướng Tông, Tinh Kiều thương hội lấy ra bảo vật cao nhất cũng không quá bảy mươi điểm.
Người đạt bảy mươi điểm là Tinh Kiều thương hội với một khối vật liệu màu đen, Đinh Hoan không dùng thần niệm quét qua nên không biết đó là thứ gì.
Đinh Hoan còn đang nghĩ không biết tại sao Triêm Trường Cảnh chưa đưa bảo vật lên thì đã thấy hắn lấy ra một khối khoáng thạch màu đỏ.
Khoáng thạch màu đỏ này nhìn qua có cảm giác nóng bỏng nhẹ, theo Đinh Hoan suy nghĩ thì hẳn không phải là thứ bình thường.
Quả nhiên, Tang Ngọc Hà cho bảy mươi lăm điểm.
Xem ra là Triêm Trường Cảnh rồi, Đinh Hoan nhìn Triêm Trường Cảnh, trong lòng có cảm giác rất khó chịu.
Vừa nãy khi Tả Thạch gia đối phó hắn, Triêm Trường Cảnh cũng bênh vực Tả Thạch gia.
Thôi thì coi như thế đi, chủ yếu là ánh mắt của tên này.
Ánh mắt hắn nhìn vào người mình, có cảm giác như bị rắn độc chú ý tới vậy.
Nếu cùng tên này chung một phi thuyền rời đi, Đinh Hoan cảm giác tên này có thể sẽ nhân cơ hội ra tay với mình.
Nhưng hắn không có tư cách yêu cầu Tang Ngọc Hà không chọn Triêm Trường Cảnh, dù sao khoáng thạch tên này lấy ra có điểm số cao nhất.
"Ha ha, chúc mừng Triêm tộc trưởng."
Tả Thạch Khẩn biết Tả Thạch gia hết cơ hội rồi, lập tức đứng ra chúc mừng Triêm Trường Cảnh.
Những người khác cũng đều hiểu, suất này hẳn là của Triêm Trường Cảnh rồi, đều lần lượt đứng ra chúc mừng.
Triêm Trường Cảnh chắp tay:
"Cảm ơn các vị, lần này tài liệu của ta có thể được bảy mươi lăm điểm cũng là do may mắn. Ta tin rằng lần sau mọi người đều có hi vọng."
"Không vội, tài liệu của ta vẫn chưa mang lên."
Một giọng nói đột ngột phá vỡ hình ảnh hòa thuận này.
"Đinh Kỳ Tinh chủ?"
Không chỉ Triêm Trường Cảnh mà những người khác cũng đều ngây ra.
Đinh Kỳ này là Tinh chủ không sai, nhưng hắn chẳng phải là một con rối thôi sao? Sao hắn dám mang tài liệu ra hiến ở đây?
Chẳng lẽ hắn không biết chữ chết viết như thế nào?
Đinh Hoan trong lòng cười ha hả, hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao Đinh Kỳ đánh nhau với Triêm Trường Cảnh.
Chắc chắn là vì bảo vật hiến tặng, sau đó tranh giành một suất duy nhất này.
Tinh chủ cũng muốn hiến vật quý, năm người cường giả từ bên ngoài đến kia tự nhiên là không có ý kiến.
Với họ, càng nhiều bảo vật càng tốt, ai cũng có thể hiến vật quý. Đinh Kỳ lấy ra một hộp ngọc, sau đó đưa hộp ngọc cho Tang Ngọc Hà.
Tang Ngọc Hà mở hộp ngọc ra, bên trong là một sợi dây lưng.
Đem dây lưng đi hiến?
Bốn vị tộc trưởng của đại gia tộc cùng ba vị môn chủ của đại môn phái, đều nhìn Đinh Kỳ như đang nhìn một tên ngốc.
Coi như sợi dây lưng này là pháp bảo, cũng chẳng lọt vào mắt các cường giả tinh cầu văn minh cao cấp kia.
Văn minh tinh cầu cao cấp sản xuất cái gì? Chính là sản xuất đủ loại pháp bảo, ngươi lại đem pháp bảo ra hiến tặng.
Ngoài dự đoán của mọi người, Tang Ngọc Hà không hề thấy đó là thứ kém cỏi, mà còn cẩn thận quan sát một hồi lâu.
Rồi mới lên tiếng:
"Một pháp bảo trữ vật không tệ, cho ngươi bảy mươi lăm điểm."
Hóa ra là đồ dùng để trữ vật, đồ vật để trữ vật sao lại chỉ được bảy mươi lăm điểm?
Nếu Đinh Hoan không có Tinh ốc, nếu để hắn chọn giữa tiên yêu đan và chiếc dây lưng này, hắn sẽ trăm phần trăm chọn dây lưng.
Quả nhiên, nghe bảo vật của mình chỉ được bảy mươi lăm điểm, trong mắt Đinh Kỳ lóe lên một tia thất vọng, hắn che giấu rất giỏi, sự thất vọng đó thoáng qua rất nhanh.
Tang Ngọc Hà thu hồi dây lưng:
"Hiện tại, Đinh Kỳ Tinh chủ và Triêm Trường Cảnh tộc trưởng đều được bảy mươi lăm điểm, suất này chỉ có một, thật là khó. Ai bằng lòng chủ động rút lui?"
Không ai trả lời, rõ ràng Triêm Trường Cảnh và Đinh Kỳ đều không muốn chủ động rút lui.
"Xin hỏi tiền bối, bọn ta có thể thêm bảo vật của mình lên bảo vật của Triêm tộc trưởng, để giúp ông ấy tăng điểm được không?"
Người nói chính là Tả Thạch Khẩn, gia chủ của Tả Thạch gia.
"Đúng vậy, bọn ta nguyện ý tăng bảo vật của mình lên bảo vật của Triêm tộc trưởng."
Những người khác cũng đều nhanh chóng hùa theo.
Đinh Hoan sững sờ, những gia tộc và tông môn này lại đoàn kết như vậy sao?
Nhưng khi hắn nhìn thấy biểu hiện của Tả Thạch Khẩn, lập tức tỉnh ngộ ra.
Bọn này thật sự rất ích kỷ, bọn họ chỉ cần đưa tiễn Triêm Trường Cảnh đi là bớt đi một người có thể đứng trên đầu bọn họ.
Trước không bàn Triêm Trường Cảnh có thật sự đạt tới Đan Vân cảnh không, nhưng thực lực của hắn rõ ràng mạnh hơn bọn họ một cấp bậc.
Nếu như họ không thể đi, thì việc đưa Triêm Trường Cảnh đi sẽ khiến cho tiếng nói của bọn họ ở Tứ Hướng Tinh Lục vang dội hơn rất nhiều.
Tang Ngọc Hà gật đầu:
"Việc này có thể, chỉ là bảo vật của các ngươi điểm số đều thấp hơn bảy mươi lăm, dù có chồng chất thì cao nhất cũng chỉ thêm năm điểm, để bảo vật của Triêm Trường Cảnh được tám mươi điểm."
Tám mươi điểm là đủ rồi.
Mấy vị tộc trưởng và môn chủ đều tỏ ý đồng tình với điểm số này.
Trong mắt Đinh Kỳ lóe lên tia không cam tâm, vì ngày hôm nay hắn đã chuẩn bị rất nhiều năm, kết quả cái dây lưng đựng đồ mà hắn tỉ mỉ chọn lại chỉ nhận được bảy mươi lăm điểm.
Ngay khi Tang Ngọc Hà sắp tuyên bố kết quả, Đinh Hoan đột nhiên tiến lên cúi người hành lễ:
"Tang tiền bối, bảo vật của ta mang theo ba người chúng ta, nếu còn điểm số dư thì ta muốn chuyển điểm số này cho Đinh Tinh chủ."
Đinh Hoan biết câu nói này của mình rất mạo hiểm.
Nhưng hắn không thể không liều mình một phen, nếu để Triêm Trường Cảnh đi cùng, thì chắc chắn trên đường hắn sẽ bị Triêm Trường Cảnh ám toán. Lại nói, vừa nãy khi Tả Thạch gia đối phó hắn, chỉ có Đinh Kỳ là không giúp Tả Thạch gia.
Thà cùng hắn mạo hiểm trên thuyền, còn hơn bây giờ mạo hiểm.
"Việc này..."
Tang Ngọc Hà quay đầu nhìn những người còn lại.
Sau khi mấy người thấp giọng thương lượng với nhau một lát, Tang Ngọc Hà gật đầu nói:
"Tiên yêu đan của ngươi quả thật là đồ tốt, dù ngươi mang theo nhiều người nhưng vẫn có thể cho ngươi thêm mười điểm."
"Đa tạ các vị tiền bối."
Đinh Hoan tranh thủ thời gian cúi người tạ lễ.
Xem ra việc hắn xen vào một chân khiến Triêm Trường Cảnh khó chịu rồi.
Thật ra đánh nhau Đinh Kỳ cũng không sợ, theo phán đoán của Đinh Hoan, Đinh Kỳ có phần chiếm ưu thế khi giao chiến với Triêm Trường Cảnh.
Đinh Hoan trong lòng cười thầm, đệ nhất cường giả của Tứ Hướng Tinh Lục tuyệt đối không phải Triêm Trường Cảnh, mà là người không lộ mặt trước đời Đinh Kỳ.
Chỉ là không biết phương pháp Đinh Kỳ bước ra Trúc Cơ là tự mình khai phá cảnh giới, hay Đinh Kỳ ban đầu đã biết cảnh giới sau Trúc Cơ rồi. Theo biểu hiện của mấy cường giả này, bọn họ dường như không nhìn ra cảnh giới tu vi của Đinh Kỳ.
Nghe Đinh Hoan giúp mình một lần, Đinh Kỳ vui mừng, ném cho Đinh Hoan ánh mắt cảm kích.
Triêm Trường Cảnh thì nhìn Đinh Hoan bằng ánh mắt muốn giết người.
Đinh Hoan thì vờ như không thấy, Lão tử sắp rời Tứ Hướng Tinh Lục rồi, ngươi Triêm Trường Cảnh có thể làm khó dễ ta sao?
Sau khi thu mua bảo vật của tứ đại gia tộc và ba đại môn phái xong, người đàn ông trung niên cao giọng nói:
"Việc hiến vật quý của Tứ Hướng Tinh Lục lần này dừng ở đây, hẹn gặp lại các vị sau trăm năm nữa. Người nhận được suất hãy đi theo chúng ta."
Nói xong, người đàn ông trung niên dẫn đầu đi ra khỏi phủ thành chủ, bốn người khác cũng theo sau đi ra.
Đinh Hoan tăng nhanh bước chân đuổi theo.
"Bằng hữu, nếu như ngươi nhường lại suất này cho ta, ta nguyện dùng vị trí đứng đầu một phái để đổi với ngươi."
Một người đàn ông mặt vuông chữ điền nhanh chóng bước tới cạnh Đinh Hoan, thấp giọng nói.
"Không đổi."
Đinh Hoan ra hiệu liếc mắt với Kỳ Tâm Nguyệt để bước nhanh hơn.
Một chiếc phi thuyền lớn hơn tàu Lam Tinh của Đinh Hoan gấp bội từ quảng trường Tinh Tế của Tứ Hướng Tinh Lục bay tới, trực tiếp đỗ tại quảng trường rộng lớn bên ngoài phủ thành chủ.
Sau khi năm cường giả đến từ nền văn minh cao cấp kia lên thuyền, Đinh Hoan dẫn theo Kỳ Tâm Nguyệt cùng Lão Lục đi theo liền lên phi thuyền.
Tiếp theo sau là Đinh Kỳ và Lâu Bất Tri, cùng với bảy đệ tử thiên tài.
Khi ở trên phi thuyền, Đinh Hoan theo bản năng sờ soạng mép ngoài phi thuyền một chút, đồng thời khắc họa mấy cái ấn ký thần niệm ở đây. Hắn lo lắng phi thuyền di chuyển quá nhanh trong hư không sẽ làm tan biến ấn ký thần niệm của hắn, nên hắn còn cẩn thận thấm vào ấn ký.
Mãi đến khi cửa khoang thuyền đóng lại, Đinh Kỳ lúc này mới ôm quyền với Đinh Hoan:
"Đa tạ bằng hữu."
Đinh Hoan khoát tay chặn lại:
"Ngạc Nhiên huynh, chúng ta tốt xấu cũng mang chung một họ, có thể giúp đỡ ta tự nhiên muốn hỗ trợ."
Tang Ngọc Hà đi tới:
"Đinh Hoan, ngươi dẫn theo bạn của ngươi đi phòng Ất số một, Đinh Kỳ ngươi và Lâu Bất Tri đi phòng Ất số hai. Những người còn lại đi phòng Ất số ba và phòng Ất số bốn.
Nhớ kỹ khi chưa có việc gì đặc biệt, không được tự ý ra khỏi phòng."
Mọi người vội vàng lên tiếng, trước khi chia tay đi về phòng của mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận