Thần Thoại Chi Hậu

Chương 152: Dự cảm không tốt

Nếu biết muốn đi tu đạo giới còn phải đợi hơn một tháng thời gian, Đinh Hoan dứt khoát đem trên người mười viên tinh thạch mảnh vỡ toàn bộ lấy ra đổi Chân Nghiệp tệ.
Mười viên tinh thạch mảnh vỡ đổi ba vạn Chân Nghiệp tệ.
Trở lại kho nghỉ về sau, Đinh Hoan lại đem chính mình trong túi đeo lưng đồ vật sửa sang lại một chút.
Trừ một chút đồ dùng sinh hoạt đơn giản, liền là một cái nồi cùng mấy quyển sách linh thảo khoáng thạch mua theo Tứ Hướng Tinh Lục.
Những đồ dùng sinh hoạt này chỉ là để phòng người ta để ý thôi, vẻn vẹn để người ta biết, đồ của hắn đều ở trong bọc.
Sách linh thảo khoáng thạch của Tứ Hướng Tinh Lục, ở cái địa phương này không đáng tiền, tùy tiện mua một bản cũng so với tri thức trong bọc hắn càng thêm phong phú.
Cân nhắc đến về sau có thể cần phải nấu cơm ăn lâu dài, Đinh Hoan dứt khoát lấy ra một đống Trán Thần tinh thạch đặt vào trong nồi ba lô.
Đây không phải là ý nghĩ hão huyền.
Lúc trước Kỳ Tâm Nguyệt ở Côn Luân sơn mạch nấu thịt Đại Điêu Hào, cũng là dùng cái nồi này. Có thể thịt nấu ra thật sự là khó ăn, một chút mùi vị đều không.
Lúc đó Đinh Hoan liền biết là cái nồi này có vấn đề, cái nồi này rất có thể hấp thụ thiên địa nguyên khí.
Nguyên khí của thịt Điêu Hào đều bị nồi hấp thu, nấu ra đồ ăn có mùi vị mới là lạ.
Đã vậy, hắn liền lấy ra Trán Thần tinh thạch để nồi chủ động hấp thụ.
Chờ cái nồi này hấp thụ đầy nguyên khí, dùng để nấu thức ăn, có lẽ sẽ càng ngon một chút. Làm xong mấy chuyện này, Đinh Hoan mỗi ngày đều rời kho nghỉ đi Tễ Hà thành nghe ngóng tình hình.
Lâu Bất Tri cũng không có ở lại trong kho nghỉ, không biết đi đâu cũng đi sớm về trễ.
Một tuần sau, Đinh Hoan coi như thăm dò rõ Tễ Hà thành.
Tễ Hà thành ở Chân Nghiệp đế quốc cũng không tính là vắng vẻ, khoảng cách đô thành Đại Nghiệp của Chân Nghiệp đế quốc cũng chỉ có một ngày đường.
Dĩ nhiên không phải đi bộ mà là có xe chuyên dùng.
Không nói chuyện thế giới Tam Trọng Thiên Tinh Lục, mà ngay cả sự phát triển của Chân Nghiệp đế quốc cũng rất kỳ quái.
Tại Chân Nghiệp đế quốc một bộ phận người tôn trọng tu đạo, bọn họ cho rằng chỉ có tu đạo mới có đường ra, mới có thể bảo đảm Chân Nghiệp đế quốc trường tồn.
Một phần người khác thì cho rằng nhất định phải tìm hiểu quy luật vũ trụ, phát triển theo quy luật vũ trụ, tìm kiếm biện pháp đồng bộ với quy luật vũ trụ mới có thể bảo đảm dân Chân Nghiệp đế quốc an cư lạc nghiệp.
Nói thẳng ra là thắp sáng cây khoa học kỹ thuật.
Cũng tạo thành một hiện tượng hiếm thấy, Chân Nghiệp đế quốc có người tu đạo cũng có nhà khoa học kỹ thuật, còn không hề xung đột nhau.
Điều khiến Đinh Hoan hài lòng là hắn không tìm thấy pháp khí bút phù ở Tễ Hà thành, ngược lại tìm thấy máy móc có thể rút gien.
Chỉ tiếc giá rẻ nhất cũng muốn năm mươi vạn Chân Nghiệp tệ trở lên, hắn không mua nổi.
Chỉ cần có là tốt, tương lai hắn còn muốn tiếp tục chế tác các loại thuốc biến đổi gien khác, loại máy móc này rất quan trọng đối với hắn.
Đến mức phù lục, Đinh Hoan cũng nghe ngóng rất nhiều phường thị và thương lâu.
Cái đồ này ở nhân gian cũng có bán, nhưng muốn vào thương lâu tu chân chuyên dụng thì giá cả cũng không nhỏ.
Đinh Hoan cũng ghi nhớ đường đi này trong lòng, có lẽ về sau không có tiền, hắn vẫn có thể đi bán phù.
Còn những Trán Thần tinh thạch trên người, Đinh Hoan không định lấy ra bán.
Hắn cảm thấy Trán Thần tinh thạch cao cấp hơn so với tinh thạch mảnh vỡ hắn có được, nhỡ đâu lấy ra bị người để ý thì coi như xong.
Nơi này không phải Tứ Hướng Tinh Lục.
Ở Tứ Hướng Tinh Lục có lẽ hắn còn có cơ hội trốn.
Mà thực lực nghiền ép toàn bộ Tứ Hướng Tinh Lục như Tang Ngọc Hà, ở chỗ này cũng chỉ bình thường mà thôi.
Bởi vì người ở nhân gian không thể tùy tiện đi giới tu đạo, mà người giới tu đạo lại có thể tùy tiện đến nhân gian. Nếu thật bị cường giả để ý, hắn rất khó trốn.
Thở dài, Đinh Hoan đi kiểm tra nồi trong túi đeo lưng.
Mở ba lô ra, Đinh Hoan ngây người, một nồi Trán Thần tinh thạch chỉ còn lại một chút tro.
Cái thứ này quả nhiên có thể hấp thụ Trán Thần tinh thạch.
Đinh Hoan không do dự lại lấy ra một đống Trán Thần tinh thạch ném vào nồi, sau đó đóng ba lô lại.
"Tiểu Thổ..."
Ngoài cửa truyền đến tiếng Kỳ Tâm Nguyệt. Đinh Hoan mở cửa cho Kỳ Tâm Nguyệt vào.
"Tâm Nguyệt, có chuyện gì không?"
Nhìn vẻ mặt tâm sự của Kỳ Tâm Nguyệt, Đinh Hoan liền biết Kỳ Tâm Nguyệt chắc chắn có chuyện gì.
Kỳ Tâm Nguyệt do dự một chút nói:
"Tiểu Thổ, mấy ngày nay ta luôn cảm thấy tâm thần hơi không tập trung, cảm giác như có ai đang tìm kiếm ta vậy."
Nghe vậy, Đinh Hoan giật mình, nhanh chóng bắt đầu suy tính.
Rất nhanh sắc mặt Đinh Hoan liền khó coi.
"Tiểu Thổ, có phải thật sự có chuyện gì không?"
Kỳ Tâm Nguyệt thấy vẻ mặt Đinh Hoan hơi không dễ nhìn, vội hỏi thăm.
Đinh Hoan gật đầu:
"Đúng vậy, ta tính ra được ngươi bị người ta mang đi."
"Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta có muốn rời khỏi đây không?"
Kỳ Tâm Nguyệt kinh hãi.
Nàng mơ hồ có chút suy đoán, nhưng không dám nghĩ sâu.
Trong sâu thẳm nội tâm nàng mơ hồ hiểu, mình e là không có sức chống cự.
Đinh Hoan lắc đầu, dù hắn có tính thế nào, bọn họ có trốn thế nào cũng không cách nào tránh khỏi.
Chủ yếu là kết quả suy tính của hắn một lần so với một lần càng thêm mơ hồ, nói rõ có người có thực lực mạnh hơn hắn nhiều xuất hiện trong tính toán của hắn.
"Tâm Nguyệt, chúng ta bây giờ phải tìm cách rời Tễ Hà thành, sau đó đi giới tu đạo."
Đinh Hoan dứt khoát quyết định.
Mặc dù hắn tính không ra nơi nào an toàn, nhưng cảm nhận được chỉ có đến giới tu đạo mới có thể triệt để thoát khỏi kết cục này.
Nếu tiếp tục ở lại nhân gian, bọn họ không trốn thoát được.
"Ngươi chờ ta một chút, ta phải đi trả phòng trước, sau đó đợi Lâu Bất Tri về rồi liền đi."
Nói xong câu đó, Đinh Hoan cấp tốc xuống lầu.
"Hoan Ca..."
Đinh Hoan vừa xuống lầu Lâu Bất Tri đã chạy vào kho nghỉ.
Đinh Hoan nghi hoặc nhìn Lâu Bất Tri, Lâu Bất Tri có vẻ hơi thảm hại.
Tóc rối bời, trên mặt tựa hồ cũng bị người đánh hai cái.
"Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Đinh Hoan hỏi.
"Đúng vậy Hoan Ca, chúng ta vào quán trà nói đi."
Lâu Bất Tri miễn cưỡng cười.
Quán trà ở tầng một của kho nghỉ Bơi Sĩ, hai người chỉ cần rẽ một góc đi vài bước là tới quán trà.
Sau khi ngồi xuống trong quán trà, Đinh Hoan chỉ vào mặt Lâu Bất Tri.
"Ai đánh ngươi vậy? Sao lại thành thảm thế này?"
Vết bàn tay trên mặt Lâu Bất Tri vẫn còn đó.
Hắn lại vờ như không sao phất tay:
"Không có gì, chỉ là chút xung đột nhỏ, đều giải quyết hết rồi."
Đinh Hoan rót cho Lâu Bất Tri một chén trà rồi mới nói:
"Không biết huynh đệ, ta có thể mang theo ngươi cùng ở chỗ này, liền không coi ngươi là người ngoài, chúng ta dù sao cùng thuyền, cũng coi như quen biết.
Nếu ngươi có chuyện gì giấu giếm, chuyện nhỏ không sao, nhỡ là chuyện ngay cả bản thân ngươi cũng không thể kiểm soát, thì cũng chẳng tốt gì cho chúng ta cả."
Đinh Hoan nghĩ đến tính toán vừa rồi và cảm giác của Kỳ Tâm Nguyệt, hắn cảm thấy những điều này có lẽ có liên hệ với nhau.
Lâu Bất Tri khẽ giật mình, lập tức lúng túng nói:
"Hoan Ca, ngươi biết là ta chỉ là đi theo ngươi đến Tễ Hà thành, cũng không thể ngày ngày dựa vào ngươi sống. Mấy ngày nay ta đi loanh quanh trong thành, xem có nơi nào cần người không, định kiếm việc gì đó làm."
Nghe vậy Đinh Hoan rất cảm khái, Lão Lục ở bên cạnh hắn lâu như vậy, từ trước tới nay đều chưa từng nghĩ đến việc đi kiếm việc, cũng chưa từng cảm thấy ăn uống của mình là không nên.
Hắn cũng không thấy Lâu Bất Tri sai, nếu hắn ở vào vị trí của Lâu Bất Tri, hắn cũng sẽ đi kiếm việc mà thôi.
"Kiếm việc thì để lát nói, ngươi nói trước đi một chút là bị ai đánh, Đinh Hoan lại hỏi.
Lâu Bất Tri tự giễu cười.
"Ta thấy tuần thành vệ đang chiêu người, liền đi báo danh. Vận may ta khá tốt, lấy được chỉ tiêu cuối cùng."
"Không tệ nha, ở tuần thành vệ ít nhất cũng là người của quan phủ, có đảm bảo."
Đinh Hoan cũng mừng cho Lâu Bất Tri.
Nếu Lâu Bất Tri có việc làm, vậy lúc bọn hắn rời đi sẽ không cần thiết mang theo Lâu Bất Tri.
Lâu Bất Tri lắc đầu:
"Không phải, đây chỉ là báo danh, hai ngày nữa còn phải đi sát hạch, chỉ có thông qua sát hạch mới được làm đội viên tuần thành vệ.
Lúc đó, một tên cũng muốn làm tuần thành vệ mà không đăng ký được đã muốn để ta nhường suất cho hắn, ta không đồng ý."
"Ngươi không đồng ý cho hắn suất của mình, sau đó hắn liền động tay động chân với ngươi à?"
Đinh Hoan chợt cảm thấy không hiểu có phải mình đang hiểu sai về sự an bình ở Tễ Hà thành?
Vẻ không cam tâm lóe lên rồi biến mất trong mắt Lâu Bất Tri, cuối cùng chỉ có thể thở dài.
"Suất bị bọn chúng cướp đi, trong số chúng có một tên cho là ta không thức thời, lấy được suất rồi còn định đánh ta."
"Láo xược thế?"
Đinh Hoan có chút không dám tin nhìn Lâu Bất Tri.
Đây nào chỉ là hung hăng càn quấy chứ, suất của Lâu Bất Tri bị cướp mất còn định động tay với Lâu Bất Tri nữa.
"Có phải đám người cướp suất của ngươi có một tên gầy gò một tên đầu trọc và một cô gái không?"
Đinh Hoan đột nhiên mở miệng hỏi.
Lâu Bất Tri sững sờ:
"Hoan Ca, sao ngươi biết?"
Đinh Hoan thở dài:
"Ta thấy rồi."
Hắn thở dài, nghĩ bụng chẳng lẽ Lâu Bất Tri thoạt nhìn hiền lành dễ bắt nạt đến vậy sao?
Bị cướp mất danh ngạch, bị đánh cho một trận, thế mà còn có thể đuổi theo thở không ra hơi lâu như vậy.
"Thằng nhãi ranh, cũng chạy nhanh đấy."
Người vừa nói chuyện chính là Sấu Hầu kia, hắn nhìn chằm chằm Lâu Bất Tri mỉa mai nói một câu, sau khi nói xong, còn khinh thường liếc Đinh Hoan một cái.
Đinh Hoan đang định lên tiếng, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, một cảm giác vô cùng khó chịu xộc tới.
Hắn liếc mắt một cái, phát hiện bên ngoài khu nghỉ không xa có một nam tử dáng vẻ chưởng quỹ đứng đó, tên này khí tức rất mạnh.
Đinh Hoan khẳng định hắn không phải đối thủ của tên này, tên này chắc chắn đã đạt Trúc Cơ, thậm chí là Trúc Cơ hậu kỳ.
"Các ngươi còn muốn thế nào? Đồ của ta đều cho các ngươi rồi."
Trong giọng nói của Lâu Bất Tri có sự sợ hãi xen lẫn tức giận và bất lực.
"Thế nào? Tiểu tử, ngươi không biết điều, nghĩ rằng chỉ thế là xong sao? Nếu ngươi không trốn, chỉ cần để cho ông đây trút giận xong thì còn có thể tha cho ngươi một lần.
Bây giờ thì, tranh thủ thời gian quỳ xuống xin lỗi đi, đồng thời đưa một vạn Chân Nghiệp tệ bồi thường."
Sấu Hầu kia cười ha hả nói.
Lâu Bất Tri lùi về sau mấy bước, hắn hoàn toàn không có chủ kiến.
Sấu Hầu xông lên vỗ vào mặt Lâu Bất Tri một cái, Đinh Hoan đã nhận ra Sấu Hầu này nhiều nhất chỉ tương đương với một Địa cấp võ giả, thực lực có lẽ còn không bằng Lâu Bất Tri.
Lâu Bất Tri thấy nếu mình tránh thì cái tát này sẽ đánh trúng Đinh Hoan, hắn không còn nghĩ ngợi gì nữa, liền tung một quyền về phía Sấu Hầu.
Một quyền này của Lâu Bất Tri cả tốc độ và lực đều vượt xa Sấu Hầu. Với tốc độ này, khi cái tát của Sấu Hầu chưa kịp chạm vào người Lâu Bất Tri thì nắm đấm của Lâu Bất Tri đã chắc chắn đánh trúng Sấu Hầu.
Tên đầu đà đi bên cạnh Sấu Hầu rõ ràng đã thấy đồng bọn sắp thiệt, hắn tiến lên một bước đá thẳng vào Lâu Bất Tri. Đinh Hoan nhìn thấy cú đá này, trong lòng hiểu rõ thực lực của người này tuyệt đối tương đương với một tu sĩ viên mãn cấp chín gien.
Nếu Lâu Bất Tri bị đá trúng thì e rằng mất đi nửa cái mạng.
Ngay khi gia hỏa này vừa đá, Đinh Hoan cũng tung một cước đá ra. Chân hai người đá vào nhau.
"Răng rắc!"
Chân của tên đầu đà bị Đinh Hoan đá gãy luôn, cả người bay ra ngoài.
Chân Đinh Hoan dù không gãy nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi, sau đó cũng bay ra ngoài.
Khác với tên đầu đà, máu của Đinh Hoan là hắn cố ý nôn ra, rút lui cũng là cố ý rút.
Lúc này, hắn phát hiện ngoài tên chưởng quỹ đang nhìn chằm chằm mình, còn có thêm người ở cửa khu nghỉ, mấy người này thực lực còn vượt xa hắn, cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Thực lực của hắn và tên đầu đà không khác biệt nhau nhiều, bình thường thì không có lý do gì hắn có thể một cước đá bay tên đầu đà, đồng thời chặt gãy chân đối phương mà lại bình yên vô sự được.
Cho nên, hắn chủ động chịu thương.
Cũng bởi vì bị thương, hắn không tiếp tục đuổi lên động thủ nữa.
Đinh Hoan ra tay chặn tên đầu đà, Lâu Bất Tri một quyền đánh thẳng vào mặt Sấu Hầu.
Âm thanh xương cốt gãy vỡ khiến người ta ghê răng, mặt Sấu Hầu toàn máu tươi, trước mắt mờ mịt, không còn nhìn thấy gì nữa.
"Ngươi muốn chết."
Nữ tử kia thấy Đinh Hoan đá bay tên đầu đà, còn Lâu Bất Tri thì đấm bay Sấu Hầu, liền nhào về phía Đinh Hoan ra tay.
Kỳ Tâm Nguyệt vừa đến thì vừa nghe thấy những lời này, nàng tận mắt chứng kiến Đinh Hoan thổ huyết, nữ nhân kia thế mà vẫn muốn ra tay với Đinh Hoan.
Lúc này Kỳ Tâm Nguyệt căn bản không kịp nghĩ, cả người hóa thành một cái bóng, đá một cước vào nữ nhân đang muốn động thủ với Đinh Hoan.
"Răng rắc!"
Một lần nữa tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên.
Nữ nhân động thủ với Đinh Hoan bị Kỳ Tâm Nguyệt dùng hết sức đá gãy mấy xương sườn, ngã gục xuống đất thổ ra từng ngụm máu lớn.
Thực lực của nữ nhân này còn không bằng tên đầu đà, mà Kỳ Tâm Nguyệt từ lâu đã là tu sĩ viên mãn cấp chín gien.
Một năm nay, Kỳ Tâm Nguyệt một chút cũng không tu luyện, chỉ lắng đọng và củng cố nền tảng của mình, thực lực đã vượt xa đối phương.
Lòng Đinh Hoan lại chùng xuống, hắn thấy tên nam tử dáng vẻ chưởng quỹ nhìn chằm chằm hắn khi nãy đang lao tới, có vẻ như hắn muốn động thủ với Kỳ Tâm Nguyệt.
Hắn sở dĩ luôn giữ lại thực lực, chính là vì kiêng kỵ gia hỏa này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận