Thần Thoại Chi Hậu

Chương 501: Đại tiên đốc có nhiều tàn nhẫn

"Đại tiên đốc, chúng ta đến còn kịp đấy chứ."
Khi Đinh Hoan dẫn theo mấy chục vạn đại quân tiến vào khu vực của Thần tộc, giọng nói của Hình Bàn Đại Đế vang lên đúng lúc.
Rõ ràng bọn họ là đến bằng phù Truyền Tống, nếu mà giống Đinh Hoan cưỡi pháp bảo bay, chắc phải mất đến mấy tháng.
"Bắt sống Thần tộc thiên Đế Phong Hoàn."
Đinh Hoan vừa dứt lời, đã tung ra độc Phụ Cốt Phệ Đạo ngập trời.
Đám quân Thần tộc canh gác ở biên giới giữa Thần tộc và Nhân tộc, thấy Nhân tộc tấn công ồ ạt thì ngớ người ra.
Quân Nhân tộc đã đóng ở đây cả hơn nửa tháng, chẳng hề có dấu hiệu tổng tiến công, chuyện gì thế này?
Nhưng ngay sau đó, đạo vận Phụ Cốt Phệ Đạo đã bao trùm lên, quân Tiên Đình dưới sự chỉ huy của Đinh Hoan cứ thế mà nghiền nát.
Thỉnh thoảng có một hai Tiên Đế Thần tộc định chống cự, cũng bị Hình Bàn và một đám Tinh Quân tấn công rồi nhanh chóng bị giết chết, đến nỗi quân thống soái Tề Phương Phượng cũng chẳng có cơ hội ra tay.
So với đại tiên vực thì lãnh thổ của Thần tộc nhỏ hơn rất nhiều.
Đinh Hoan nổi cơn điên, không hề kiêng kị tung độc Phụ Cốt Phệ Đạo cùng pháp tắc Vạn Độc ra, đúng như lời trước đó hắn đã nói, đừng nói là gà, đến kiến cũng chẳng còn.
Thiên Đế Thần tộc Phong Hoàn vừa biết tin quân Tiên Đình toàn diện tấn công Thần tộc, hắn vừa mới trở về Thiên Thần thành.
Thật ra là do dưới đạo tắc độc của Đinh Hoan, căn bản chẳng có ai sống nổi, hắn cũng chẳng thể nhận được nửa điểm tin tức.
Chẳng qua là do người Thần tộc ở Thiên Thần thành liên tục chết, cuối cùng chết tới tận điện thờ, hắn mới biết chuyện muộn màng.
Đại tiên đốc Tiên Đình Đinh Hoan đã đến.
Phong Hoàn đột nhiên thấy sống lưng lạnh toát, cả người có chút ngây dại, sao nhanh thế được?
Đinh Hoan vừa tới bên ngoài Thiên Thần thành, khi trông thấy Kỳ Tâm Nguyệt bị giam ở đó, há miệng phun một đạo huyết tiễn, lập tức thân thể hóa thành một cái bóng xông tới bên ngoài Thiên Thần thành.
Vung tay xé rách cấm chế, kéo chặt lấy Kỳ Tâm Nguyệt.
Lúc này Đinh Hoan cảm giác cả người mình như đang ngâm trong băng giá tột độ, toàn thân run lẩy bẩy.
"Đinh Hoan lão đệ, Phong Hoàn ra rồi."
Cảm nhận được Đinh Hoan không ổn, Hình Bàn từ xa đã gọi.
Đinh Hoan lại phun ra một đạo huyết tiễn, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.
"Bành!"
Lúc này Nghê Đạo Vũ cũng muốn buông tỷ tỷ ra, nhưng lại bị cấm chế ngăn cản, ngã xuống.
Đinh Hoan vung tay, cấm chế khóa Nghê Đạo Vũ tỷ tỷ liền bị giải, Nghê Duyệt Lộ rơi xuống được Nghê Đạo Vũ ôm lấy, Nghê Đạo Vũ lập tức gào khóc.
"Đại tiên đốc, Thần tộc ta không muốn khai chiến, cũng không hề sợ Tiên Đình các ngươi. Ngươi không hề có chút đạo nghĩa chủng tộc nào mà nói, dẫn quân đến Thiên Thần thành tàn sát, chẳng lẽ không sợ nhân quả à..."
Phong Hoàn thấy Đinh Hoan ôm Kỳ Tâm Nguyệt, trong lòng cũng giật thót.
Đinh Hoan làm sao mà biết chuyện này được?
Nhưng ngay sau đó hắn đã thấy Nghê Đạo Vũ ôm Nghê Duyệt Lộ đang gào khóc, trong lòng vô cùng hận, đồng thời cũng hiểu rõ một đạo lý, việc trút giận chính là nguồn cơn của mọi chuyện xấu xa.
Nhưng lời hắn nói, ở chỗ Đinh Hoan chả khác nào đánh rắm, đừng nói chi là đáp lại một tiếng.
Đinh Hoan vung tay thu một đống Tiên Ngọc, chỉ trong thời gian ngắn đã luyện thành một chiếc quan tài tiên rồi cho Kỳ Tâm Nguyệt vào trong, sau đó đánh cấm chế vào quan tài tiên rồi đưa vào trong nồi vũ trụ của mình.
"Đại tiên đốc..."
Bắc Phương Đạo Quân Bùi Nghi Thủy tiến lên có chút lo lắng kêu một tiếng.
Hắn cảm nhận được cảm xúc của Đinh Hoan đang bị ảnh hưởng rất lớn, bởi vì độc Phụ Cốt Phệ Đạo và pháp tắc Vạn Độc đang bị suy yếu.
Hắn lo Đinh Hoan Đại Đạo hỗn loạn, vậy thì phiền phức.
Đinh Hoan hít sâu một hơi, đạo vận độc quanh thân lại cuộn lên, rồi nhìn các vị Tiên Đế sau lưng nói:
"Chờ lúc ta xông lên, giúp ta bắt sống Phong Hoàn."
Tu sĩ ở Thiên Thần thành bắt đầu ngã xuống, từ mấy người, lên đến mười người, rồi sau đó là từng mảng lớn ngã rạp xuống.
Ngoài Tiên Đế ra thì ngay cả Tiên Vương dưới độc Phụ Cốt Phệ Đạo này cũng chẳng có chút năng lực chống cự.
"Tu sĩ Thần tộc ta, Tiên Đình khi người quá đáng, chúng ta..."
Phong Hoàn biết dù có nói gì cũng thừa, chi bằng liều một phen.
Đó là những gì hắn nói, chỉ mới được nửa câu đã khựng lại, người bên cạnh liên tục ngã xuống, pháp tắc độc đạo của Đinh Hoan quá mạnh.
Trừ một vài Tiên Vương kỳ cựu và một số Tiên Đế ra thì những người còn lại hoàn toàn không chống nổi loại pháp tắc độc đạo này của Đinh Hoan.
Phong Hoàn cũng cảm giác được cơ thể mình run rẩy không ngừng, hắn thậm chí vô pháp ngăn trở đạo tắc độc đang không ngừng tấn công thức hải hắn.
"Đại tiên đốc, Thần tộc ta nguyện ý đầu hàng, mặc Tiên Đình xử phạt..."
Phong Hoàn gần như là cuống cuồng kêu lên.
Hắn không dám cược, cứ tiếp tục, Thần tộc sẽ tan biến gần hết trong đại thế giới Bàn Cổ này.
Mà đại thế giới Bàn Cổ là một trong những Giới Vực khởi nguyên, một khi Thần tộc tan biến gần hết ở đây, thì có nghĩa là Thần tộc cũng sẽ dần dần hướng tới diệt vong trong vũ trụ bao la này.
"Giết!"
Đinh Hoan rút Luân Hồi thương, mũi thương cuộn lên sát ý ngập trời xông về phía Thiên Thần thành.
Hộ trận của Thiên Thần thành, trong mắt một Tiên trận Đế cấp chín như Đinh Hoan thì chỉ là đồ bày biện.
Đại tiên đốc đã xông lên, tu sĩ quân Tiên Đình ùa theo.
Ai mà không muốn giành vị trí người đi đầu chứ.
Phong Hoàn hai mắt đỏ ngầu, cùng Tác Tây mang theo vài thần ti, Thần Chủ phóng về phía Đinh Hoan.
Có một loại khí thế như chết cũng không sờn.
Đạo vận của Đinh Hoan lưu chuyển, đạo tắc độc đạo càng điên cuồng tung ra ngoài, trong nháy mắt đã thẩm thấu vào lĩnh vực của mấy Tiên Đế Thần tộc.
Vì Đinh Hoan đã dặn dò, với lại Phong Hoàn vẫn là Thiên Đế của Thần tộc.
Gần như ngay khi hai bên vừa giao chiến, Phong Hoàn đã bị Hình Bàn cùng mấy người khác bao vây.
Khi cảm thấy lĩnh vực của mình hoàn toàn vô phương chống đỡ sự áp chế từ lĩnh vực của nhiều Tiên Đế, thức hải của Phong Hoàn truyền đến một tiếng nổ lớn, Hoàng Hoa Sát Thần Thông của Đinh Hoan oanh phá lĩnh vực thần niệm của Phong Hoàn.
Phong Hoàn há miệng phun ra một ngụm tinh huyết. Hắn vừa mới ngăn được độc Phụ Cốt Phệ Đạo của Đinh Hoan thì đã bị lĩnh vực của Hình Bàn trói buộc hoàn toàn.
"Bốp!"
Tề Phương Phượng xông lên vả một cái tát vào mặt Phong Hoàn.
Nếu không phải đại tiên đốc muốn bắt sống người thì một tát này đã đánh bay đầu Phong Hoàn rồi.
Mặt Phong Hoàn lập tức máu mủ be bét, hơn chục cái răng bay ra ngoài.
"Hình Bàn, kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, dù sao ta cũng là Thiên Đế của Thần tộc."
Phong Hoàn giận dữ gào lên.
Hắn hiểu rõ, hôm nay không còn cơ hội sống, hắn muốn tự sát, để có cơ hội luân hồi.
Nhưng dưới sự khóa chặt của lĩnh vực nhiều Tiên Đế như vậy, hắn căn bản chẳng có cơ hội tự sát.
Đinh Hoan lao tới trước mặt hắn, lại một cái tát vào má còn lại của hắn.
"Ngươi dám vũ nhục ta..."
hốc mắt Phong Hoàn muốn nứt ra.
Ngay sau đó Đinh Hoan khóa lại tử phủ của hắn.
"Tiếp theo giao cho ta là được."
Đinh Hoan ra hiệu các Tiên Đế còn lại tránh ra.
Không cần Đinh Hoan nói, mấy Tiên Đế bao gồm cả Hình Bàn đã mở đường ra.
Giờ phút này bên ngoài Thiên Thần thành, ngoài Tác Tây còn đang giãy giụa và Phong Hoàn trong tay Đinh Hoan ra thì sớm đã chẳng còn ai sống sót.
"Đinh tiên đốc, ta dù sao cũng là một Thiên Đế, xin hãy cho phép ta tự kết thúc."
Phong Hoàn cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ của mình, hạ giọng nói.
Giờ phút này hắn bị Đinh Hoan bóp cổ lơ lửng trong hư không, giống như một con gà con.
Từ khi có nhận thức đến giờ, hắn luôn là người kiêu ngạo nhất Thần tộc.
Thiên phú mạnh nhất, tài nguyên tu luyện mạnh nhất, quyền lực mạnh nhất...
Chỉ cần nơi nào có Phong Hoàn xuất hiện thì nơi đó hắn là thiên, hắn là tất cả, những kẻ còn lại đều dưới chân hắn.
Nhưng hiện tại, hắn lại bị người bóp cổ cầm lên như vậy, chẳng còn chút tôn nghiêm nào, đến chết cũng không xong.
"Đủ thống soái, ngươi dẫn dắt tu sĩ quân Tiên Đình, tàn sát tất cả người Thần tộc không chừa một ai sống sót."
Đinh Hoan nhìn Tề Phương Phượng đang đứng không xa phía sau mình nói.
"Vâng, xin đại tiên đốc yên tâm, ta cam đoan sẽ chém giết hết người Thần tộc, không để sót một con sâu cái kiến nào."
Tề Phương Phượng không chút do dự đáp lời.
"Đinh Hoan, ngươi sẽ nhận quả báo lớn, cuối cùng sẽ chết không toàn thây..."
Phong Hoàn hai mắt đỏ ngầu, nước mắt máu chảy xuống.
Hắn kiêu ngạo, bởi vì hắn là Thiên Đế.
Hiện tại, Thần tộc do hắn cai quản sắp bị tàn sát sạch sẽ, niềm kiêu hãnh của hắn bị người dẫm dưới chân chà đạp liên tục.
Đinh Hoan đưa tay bố trí một đại trận khóa không trong hư không, thực lực bây giờ của hắn có hạn, còn chưa thể trói người lơ lửng trên hư không được.
Vì thế hắn cần phải bố trí một đại trận mới có thể làm được.
Sau khi bố trí đại trận, Đinh Hoan trói Phong Hoàn trên hư không.
Hai tay và hai chân của Phong Hoàn bị tách ra, Đinh Hoan dùng năm cây đinh hồn châm giam cầm lại.
"Đinh Hoan, lão tổ Thần tộc ta chắc chắn sẽ chém ngươi thành muôn mảnh..."
Đối với Phong Hoàn, đây đã là sự khuất nhục tột cùng trong đời hắn.
Đáng tiếc hắn nghĩ sai rồi, hắn căn bản là không ngờ tới, đây chỉ là sự khuất nhục của hắn mới bắt đầu.
Sau một khắc, y phục trên người hắn toàn bộ bị pháp tắc hỏa diễm của Đinh Hoan cuốn đi.
Thấy mình trần truồng bị đóng đinh trong hư không, giờ phút này Phong Hoàn phẫn nộ đến từng tấc linh hồn đều run rẩy.
Điên rồi sao? Đinh Hoan này điên rồi sao?
Hắn là Thiên Đế, là Thiên Đế Thần tộc, ai dám vũ nhục Thiên Đế Thần tộc như thế?
Nhưng nhìn đôi mắt băng lãnh của Đinh Hoan, hắn biết, Đinh Hoan không phải điên rồi, đây là đang trả thù hắn.
Cuối cùng hắn cũng sợ, hắn cuối cùng hối hận.
"Đinh Hoan, đại tiên đốc, van cầu ngươi cho ta một thống khoái..."
Sự kiêu ngạo của Phong Hoàn cuối cùng cũng bị chính hắn đạp dưới chân.
Nhưng đây vẫn chưa phải là kết thúc, Đinh Hoan lại trên đỉnh đầu hắn bố trí một cái thiên uế tiên trận, toàn bộ khí tức ô uế của vùng thế giới này đều trút hết lên đỉnh đầu hắn.
Hơn nữa lại liên tục không ngừng, căn bản không hề dừng lại.
Cứ tiếp tục như vậy, dù cho hắn có thể luân hồi, vận may tốt, cũng chỉ luân hồi vào Súc Sinh đạo, rất có thể sẽ luân hồi thành một con giòi bọ, thậm chí còn tệ hơn.
Trong mắt Phong Hoàn tràn ngập sự sợ hãi.
Khi thấy dưới chân mình bốc lên một đám pháp tắc hỏa diễm, trong mắt hắn không còn là kinh khủng, mà là kinh khủng lẫn tuyệt vọng.
Hắn thà thần hồn tan biến, cũng không muốn tiếp tục như thế này.
Khi ngọn lửa pháp tắc bắt đầu thiêu đốt thần hồn, hắn hoàn toàn suy sụp.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong hư không, loại đau đớn thiêu đốt thần hồn này, dù là Tiên Đế cũng không thể chịu đựng nổi.
Giờ phút này mọi người đều có thể thấy Thiên Đế Thần tộc trần truồng bị đóng đinh trong hư không, trên đầu thì bị đại trận ô uế đổ xuống, dưới chân thì bị pháp tắc hỏa diễm thiêu đốt hồn phách.
Đan điền kinh mạch đã sớm vỡ nát, Tử Phủ sớm đã sụp đổ, thân thể và xương cốt cũng chỉ là một đống bùn nhão, vẻn vẹn duy trì hình dáng người, mà thần hồn của hắn thì đang bị pháp tắc hỏa diễm kéo dài thiêu đốt.
Các tu sĩ Tiên Đình đứng xa quan sát đều rùng mình, trước kia đại tiên đốc tiêu diệt yêu tộc, tiêu diệt ma tộc, bọn họ cho rằng đại tiên đốc đã đủ ngoan độc rồi.
Bây giờ họ mới biết đại tiên đốc Tiên Đình rốt cuộc tàn nhẫn đến mức nào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận