Thần Thoại Chi Hậu

Chương 206: Mạnh nhất Trúc Cơ tu sĩ

Liễu Âm Châu khóc lóc mang Cổ Mạch đến trước thi thể hướng về Tử Uyển Trọng Sơn.
"Hoan Ca, sao ngươi biết Âm Châu tỷ sẽ trốn đến nơi đây?"
Diêm Mai hưng phấn hỏi.
Đinh Hoan đành phải nói ra:
"Theo Tử Hà cốc trốn tới, nơi này chẳng phải là hướng chạy trốn dễ dàng nhất sao?"
Diêm Mai tuy vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng Đinh Hoan nói rõ lý do cũng có lý.
"Vậy Hoan Ca, chúng ta đi đâu?"
Diêm Mai quyết định Đinh Hoan ở đâu hắn sẽ ở đó.
Đinh Hoan cười hắc hắc:
"Tự nhiên là trở về Tử Hà cốc a."
Diêm Mai cả kinh nói:
"Hoan Ca, ngươi thật nghe tông chủ Cổ Mạch, đi xây dựng lại Tử Hà cốc?"
"Xây dựng lại Tử Hà cốc là không thể nào, ta có thể xây tông khác mà. Dù không xây tông khác, ta cũng có thể phong ấn Tử Hà cốc, rồi bế quan bên trong."
Đinh Hoan đương nhiên xem Tử Hà cốc là nơi vô chủ.
Diêm Mai gật đầu:
"Đúng vậy, Cổ Mạch tông chủ nói rồi, Tử Hà cốc trước kia cũng là cướp được từ tay người khác.
Chúng ta không liên quan đến Tử Hà cốc, chúng ta xây một tông môn thuộc về riêng mình cũng được. Vị tông chủ Cổ này cũng thành thật, chuyện bí mật cỡ này mà cũng kể ra."
Trong lòng Đinh Hoan cười lạnh, Cổ Mạch thành thật ư?
Đây coi như là trò cười buồn cười nhất mà hắn từng nghe.
Cổ Mạch muốn hắn đến Tử Hà cốc vì mục đích gì, Đinh Hoan hiểu rõ.
Nếu Tử Hà cốc và Cửu Âm Môn thật sự lưỡng bại câu thương, đúng như hắn dự tính là không còn người. Vậy hắn Đinh Hoan đến Tử Hà cốc, trước tiên là phong ấn Tử Hà cốc lại.
Chút thực lực này của hắn, đến Tử Hà cốc mà không phong sơn môn, lấy cái gì đi đấu với người ta?
Vừa rồi Cổ Mạch nói, sau khi ông ta chết thì chiếc nhẫn để lại cho Liễu Âm Châu, có thể đoán được, trong nhẫn của Liễu Âm Châu nhất định có trận kỳ phong ấn của Tử Hà cốc.
Như vậy mục đích của Cổ Mạch đã đạt được, vì ông ta đã bảo vệ được Tử Hà cốc.
Đến mức Tử Hà cốc cuối cùng có trở thành động phủ riêng của Đinh Hoan hay không, Cổ Mạch là không hề lo lắng.
Vì bên trong Tử Hà cốc vẫn còn một vị hợp trưởng lão đang bế quan trùng kích Hư Thần cảnh. Đợi hợp trưởng lão xuất quan, bất luận vì lý do gì, sẽ đều trước tiên thủ tiêu hắn Đinh Hoan.
Dù Cổ Mạch không vừa ý hợp trưởng lão, nhưng giữa hợp trưởng lão và Đinh Hoan, ông ta vẫn sẽ chọn hợp trưởng lão.
Chỉ cần hợp trưởng lão thủ tiêu hắn Đinh Hoan, vậy Tử Hà cốc là của hợp trưởng lão.
Dù thế nào, hợp trưởng lão cũng là người của Tử Hà cốc.
Đây là ý đồ của Cổ Mạch, Đinh Hoan có thể chết, Tử Hà cốc không thể rơi vào tay người ngoài.
Đợi một hồi lâu, Liễu Âm Châu lúc này mới đỏ mắt đến.
"Đinh Hoan, chúng ta giờ đi đâu?"
Nàng nghe lời Tông chủ, chỉ có đi theo Đinh Hoan.
"Trở về Tử Hà cốc."
Đinh Hoan lấy phi thuyền ra.
"Thật sự trở lại Tử Hà cốc?"
Liễu Âm Châu kinh sợ nhìn Đinh Hoan.
Nhỡ đâu Đinh Hoan phán đoán sai, vậy trở lại Tử Hà cốc chính là chịu chết.
Nhưng giờ Đinh Hoan muốn về Tử Hà cốc, nàng cũng chỉ có đi theo trở lại thôi.
"Âm Châu tỷ, tỷ mở nhẫn của Tông chủ ra, đưa trận cờ hộ trận bên trong cho ta."
"Nhẫn này có cấm chế..."
Liễu Âm Châu mới nói nửa câu đã kinh ngạc nói:
"Cấm chế trên nhẫn của Tông chủ không còn nữa rồi."
Đinh Hoan trong lòng cười, chuyện này là chắc chắn rồi, Cổ Mạch tính đến chuyện hắn sẽ đi Tử Hà cốc nên đã sớm bỏ cấm chế trên nhẫn rồi.
Nếu không, bọn hắn muốn gỡ bỏ cấm chế trên nhẫn của một tu sĩ Nguyên Hồn cảnh chẳng phải là lãng phí thời gian.
Phi thuyền trong thời gian rất ngắn đã đến bên ngoài Tử Hà cốc.
Hộ trận tông môn của Tử Hà cốc mở toang, bên trong là một cảnh tượng tan hoang, đâu đâu cũng là thi thể.
"Người đâu?"
Liễu Âm Châu kinh ngạc hỏi. Bất kể Cửu Âm Môn thắng hay Tử Hà Cốc thắng, người thắng đều nên ở bên trong chứ.
Đinh Hoan nói:
"Không có ai cả, trận hỗn chiến này chắc hẳn Cửu Âm Môn và Tử Hà Cốc cùng chết hết rồi.
Nếu như ta không giết chết cường giả Nguyên Hồn của Cửu Âm Môn, thì hắn còn có khả năng ở đây tập hợp đệ tử Cửu Âm Môn.
Giờ hắn đã bị ta giết, thêm cả Tông chủ Cửu Âm Môn cũng bị giết. Những đệ tử còn sót lại của Cửu Âm Môn, chín phần mười là đã bỏ trốn.
Đệ tử của Tử Hà cốc hẳn là đã toàn quân bị diệt."
Vành mắt Liễu Âm Châu lại đỏ hoe, nàng run giọng nói:
"Nếu đệ tử Cửu Âm Môn không ít thì đều bỏ chạy, vậy những người còn lại đâu?"
"Những người còn lại đều gan lớn cả, bọn chúng chắc chắn tiến vào Tàng Kinh Các hoặc Linh Dược Sơn để cướp bảo vật rồi, chúng dự định cướp bảo vật rồi đi."
Đinh Hoan chậm rãi nói, hắn đã suy tính kỹ rồi, việc tiến vào Tử Hà cốc đối với hắn không có ảnh hưởng.
Điều này có nghĩa là, những đệ tử còn sót lại không ai có thể uy hiếp đến hắn và Liễu Âm Châu.
"Âm Châu tỷ, tỷ cẩn thận đi kiểm tra thi thể, khẳng định có người chưa chết hẳn. Người Tử Hà Cốc thì cứu, người Cửu Âm Môn thì bổ đao."
Đinh Hoan nói xong, mới cầm lấy trận kỳ hộ trận tiến đến phong ấn trận pháp tông môn.
Chưa đầy nửa nén hương, Liễu Âm Châu và Diêm Mai đã nghe thấy tông môn phát ra từng đợt tiếng nổ vang, lập tức đại trận phong ấn bắt đầu từ từ khởi động.
Liễu Âm Châu kinh sợ nhìn Đinh Hoan, trình độ trận pháp của nàng, để nàng phong ấn trận pháp hộ môn có lẽ phải mất nửa ngày, Đinh Hoan chỉ dùng mười mấy phút.
Đây thực sự là một tu sĩ Trúc Cơ ư?
Gần như đồng thời khi Đinh Hoan phong ấn trận pháp tông môn, mười mấy bóng người đã điên cuồng lao từ chỗ sâu Tử Hà cốc ra.
Rõ ràng những người này đều là đệ tử Cửu Âm Môn, bọn chúng đang phát tài ở Tử Hà Cốc. Kết quả đồ vật còn chưa kịp thu thập xong thì đã thấy trận pháp hộ môn bị phong ấn.
Thế là xong rồi?
Một khi tông môn bị phong ấn, vậy thì đồng nghĩa với việc không ra được.
Cho dù Cửu Âm Môn có lý đến đâu, thậm chí phái ra cả vạn người nữa, cũng không thể tiến đánh Tử Hà cốc.
Huống hồ chúng cũng biết sau trận này thực lực của Cửu Âm Môn cũng không hơn gì Tử Hà Cốc.
Một tông môn đã phong ấn sơn môn rồi, tông môn khác mà đến đánh thì chính là quá đáng, sẽ là kẻ thù của toàn giới Đạo tu.
Cửu Âm Môn dù có mạnh đến mấy cũng không dám làm như vậy.
"Âm Châu tỷ, tên Chân Đan cảnh giao cho tỷ, còn lại đều giao cho ta."
Đinh Hoan thấy rõ trong số những tu sĩ xông đến, chỉ có một tên Chân Đan sơ kỳ, lại còn là Chân Đan sơ kỳ bị thương.
Dù Liễu Âm Châu không phải đối thủ cũng có thể cầm chân đối phương.
Còn lại mười một người Đinh Hoan thật không để vào mắt, mười một người này cũng người người mang thương, có bốn tu sĩ Trúc Cơ, còn lại toàn là tu sĩ Luyện Khí.
Chín đạo thần thông của hắn vốn là Thần Thông quần sát, đối phó một người hay một đám người, uy lực cũng không yếu đi.
Mười mấy người xông đến nhìn thấy bên phía Đinh Hoan chỉ có ba người cộng thêm một con yêu thú, trong lòng cũng yên tâm.
Bọn chúng cũng hiểu cách làm của Đinh Hoan, là muốn phong ấn đại trận hộ sơn tông môn, rồi ở lại bên trong tông môn nhờ tài nguyên tông môn bế quan đúng không?
Nhưng việc tốt thế này, bây giờ đến lượt chúng rồi.
Chỉ cần bọn chúng giết ba người trước mắt, bọn chúng có thể ở lại Tử Hà Cốc bế quan.
Tử Hà Cốc dù sao cũng là một tông môn không nhỏ, tài nguyên bên trong thứ gì cũng có, ở đây bế quan chẳng phải tốt hơn về Cửu Âm Môn nhiều?
Đinh Hoan cũng không định nuông chiều đám người này, lấy trường thương ra, chủ động xông về phía mười một tu sĩ đó.
Liễu Âm Châu lo tên Chân Đan tu sĩ sẽ ra tay với Đinh Hoan nên cũng chủ động xông tới tên Chân Đan sơ kỳ của Cửu Âm Môn.
"Chỉ là con kiến hôi."
Một tên Trúc Cơ hậu kỳ dẫn đầu thấy Đinh Hoan mà dám một mình xông về phía mười một người chúng, giận quá mà bật cười.
Chưa kể đến mười một người này vốn dĩ đã bị thương, dù tất cả đều không bị thương, chín đạo thần thông Toái Hồn Thương của Đinh Hoan cũng có thể bao trọn cả mười một người. Cùng tên Trúc Cơ hậu kỳ kia, những tu sĩ Cửu Âm Môn còn lại đều tế pháp bảo đánh về phía Đinh Hoan.
Chín đạo thần thông, thương thứ nhất Toái Hồn kích thích vô số đầu thương, đầu thương dễ dàng cuốn cả mười một người vào bên trong.
Mười một tu sĩ vừa mới tế pháp bảo, thậm chí công kích pháp thuật còn chưa thành hình đã phát hiện không gian quanh mình bị mũi thương của Đinh Hoan khóa chặt. Sát ý chết chóc của mũi thương còn chưa bùng nổ hoàn toàn, nhưng tu sĩ ở dưới Toái Hồn thương đã cảm thấy hồn phách mình sắp bị ý thương lột khỏi cơ thể.
Cảm giác đáng sợ này, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
"Hắn là Chân Đan..."
Một tên Trúc Cơ tu sĩ kinh hãi, điên cuồng muốn lùi lại.
Chỉ là bọn chúng bị sát thế của Toái Hồn Thương bao vây, trừ khi có thể phá được sát thế của một thương này của Đinh Hoan.
Thực lực của bọn chúng khác xa Đinh Hoan, đừng nói phá vỡ sát thế của Cửu Đạo Thương thứ nhất, ngay cả việc muốn tế pháp bảo phòng ngự cũng không làm được.
"Phốc phốc phốc!"
Mười một tia máu bắn ra.
Ở phía xa, Liễu Âm Châu vừa giao thủ một hiệp với tên tu sĩ Chân Đan kia, quay đầu đã thấy Đinh Hoan trong nháy mắt đã chém giết mười một người, trong đó còn có cả bốn tu sĩ Trúc Cơ, trong lòng cực kỳ chấn động.
Có thể nói, Đinh Hoan là tu sĩ Trúc Cơ mạnh nhất nàng từng gặp, không có người thứ hai.
Tu sĩ Trúc Cơ này đúng là quá nghịch thiên, giết tu sĩ Trúc Cơ, tu sĩ Luyện Khí dễ như ăn cơm uống nước vậy.
Nếu Đinh Hoan trưởng thành, Cơ Tân Đình - cường giả số một lừng lẫy ở Tam Trọng Thiên Tinh Lục năm đó e rằng cũng phải nhường đường.
Mấu chốt chết trong tay Đinh Hoan tu sĩ chân đan đã có mấy người, trước đây không lâu, ngay cả trưởng lão Nguyên Hồn Hác Vô Đạo của Cửu Âm Môn cũng bị Đinh Hoan giết.
Nàng theo dõi Đinh Hoan từ lúc thấy đến bây giờ mới bao lâu? Thực lực của Đinh Hoan cơ hồ mỗi giây mỗi phút đều đang tǎng vọt điên cuồng.
Tên tu sĩ chân đan sơ kỳ bị thương kia, cũng kinh hãi nhìn chằm chằm Đinh Hoan.
Ngay cả hắn cũng không cách nào trong một chiêu giết chết mười một người bao gồm bốn tu sĩ Trúc Cơ, đối phương khẳng định là Chân Đan cảnh a, còn là chân đan mạnh hơn hắn.
Hắn một cái chân đan sơ kỳ, làm sao đối phó hai tên cường giả chân đan?
"Vị đạo hữu này, nếu như thả ta đi, ta nguyện ý đem tất cả mọi thứ của ta toàn bộ lấy ra, đồng thời phát lời thề độc sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì ở đây."
Tên tu sĩ chân đan này sợ hãi.
"Âm Châu tỷ, chúng ta cùng nhau động thủ."
Đinh Hoan dường như không nghe thấy đối phương nói, trường thương trong tay lần nữa cuốn lên, nhào về phía tên chân đan sơ kỳ này.
Đưa hết đồ cho hắn? Chẳng lẽ giết đối phương, đồ không phải của hắn sao?
Liễu Âm Châu tự nhiên hiểu ý của Đinh Hoan, trường kiếm cuốn lên ba đạo kiếm hồng, nàng quyết định đánh nhanh thắng nhanh.
Có Đinh Hoan ở bên cạnh, nàng không cần phải giữ lại.
"Phốc phốc!"
Hai đạo kiếm hồng mang theo huyết quang xé rách thân thể của tên tu sĩ chân đan này một cách dứt khoát linh hoạt.
Liễu Âm Châu còn đang ngẩn người, lúc nào thì nàng cũng lợi hại như vậy?
Nàng rất nhanh hiểu ra, đối phương dồn phần lớn sự chú ý vào Đinh Hoan.
Hoàn toàn không nghĩ đến nàng đột nhiên sử dụng kỹ thuật áp đáy hòm, ba đạo kiếm mang đối phương chỉ có thể cản một đạo, hai đạo còn lại khiến đối phương bỏ mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận