Thần Thoại Chi Hậu

Chương 462: Dao Trì Ngọc Nữ Tông Thánh nữ

Thấy là Đinh Hoan, đám đệ tử Linh Dao Tiên Các không nhịn được mà rùng mình sợ hãi.
Dù nói Đinh Hoan là người mà Linh Dao Tiên Các phải giết, nhưng cũng phải đợi đến sau cuộc thi Tiên môn lần này mới có thể xuống tay. Hiện tại đang trong lúc thi đấu, Linh Dao Tiên Các cũng không làm gì được hắn.
Đề mục của đài số hai mươi là luyện chế một viên thủy tiễn tiên phù, sau đó hai tuyển thủ dùng thủy tiễn tiên phù tấn công lẫn nhau.
Tên đệ tử Linh Dao Tiên Các không dám chần chừ, tranh thủ thời gian lấy tài liệu ra bắt đầu luyện chế phù lục.
Đinh Hoan cũng chậm rãi lấy tài liệu luyện chế thủy tiễn tiên phù.
Hai người gần như cùng lúc luyện chế xong, rồi đồng thời tế ra thủy tiễn tiên phù.
Trong loại thi đấu này, nếu một tu sĩ luyện chế thủy tiễn phù sớm hơn, mà đối thủ còn chưa luyện xong, thủy tiễn phù của người kia chỉ cần tấn công ra, người chưa luyện xong coi như thua.
Hai đạo thủy tiễn tiên phù liên tục bắn thủy tiễn, cuối cùng đạo vận trong thủy tiễn tiên phù của tên đệ tử Linh Dao Tiên Các cạn kiệt, hóa thành tro bụi.
Thủy tiễn phù của Đinh Hoan còn trụ được thêm mấy hơi thở, lần đấu phù này, Đinh Hoan thắng.
Thấy Đinh Hoan lại thắng một trận, rất nhiều tu sĩ đứng xem càng thêm phấn khích.
"Các ngươi nói, cái tên Lão Lục này, đấu phù với đấu trận có khi nào cũng lấy được số một không?"
"Chuyện đó không thể nào, nhìn hắn đấu trận cà lăm lắp bắp, lần nào cũng thắng sít sao, đấu phù thì cũng có vẻ miễn cưỡng..."
"Ngươi biết gì, người ta đang cố tình giấu thực lực đó thôi, chứ không thì ngươi tưởng lần nào cũng có vận may tốt vậy chắc?"
Mặc kệ đám người ngoài xem có biết mình giấu thực lực hay không, Đinh Hoan sẽ không đánh đối thủ một đòn chết ngay.
Dù có một số người đoán được hắn đang giấu thực lực, chỉ cần không giống như trên lôi đài đấu pháp, đánh một giây là đối thủ thua, hắn vẫn sẽ không thiếu cơ hội kiếm điểm.
Thứ nhất là phần lớn người dự thi chỉ quan sát xem ai mạnh ai yếu trên sàn đấu thôi.
Thứ hai, ai đến dự thi đều có chút bản lĩnh.
Có người có tài tự cao tự đại, thấy hắn thắng không dễ dàng gì, dù đoán được có khả năng là giả vờ, vẫn muốn thử xem mình có hạ gục được đối thủ không.
Khi Đinh Hoan trở về khu đấu trận, ngoài lều của hắn đã có một nữ tử bịt mặt đang chờ.
Đinh Hoan thầm khen Phù Đàm Linh một tiếng, con nhỏ làm việc quả thật hiệu quả cao, người ta Cung Ngọc Hinh so với hắn còn tới sớm hơn.
"Cung tiên tử, nếu đã đến rồi, vậy thì vào trong bàn chuyện thôi."
Đinh Hoan cười tươi rói, đưa tay mời vào.
Trong mắt Cung Ngọc Hinh lộ vẻ băng lãnh, toàn thân trên dưới tỏa ra một loại khí chất người sống chớ tới gần:
"Có gì thì nói ngay đi, nếu không ta đi liền."
Nếu không phải Đinh Hoan tận mắt thấy trò hề của nàng, có lẽ thật sự cho rằng người phụ nữ này cao ngạo lạnh lùng.
Đinh Hoan bình tĩnh nói:
"Nếu Cung tiên tử không quan tâm đến danh tiếng của mình, thì cứ đi đi, ta cũng không có ý kiến gì."
Cung Ngọc Hinh khẽ nhíu mày, thấy vẻ mặt bình tĩnh của Đinh Hoan, nàng hít một hơi, bước vào lều của Đinh Hoan.
Đinh Hoan định giăng cấm chế thì nàng lạnh lùng nói:
"Không cần giăng cấm chế, Cung Ngọc Hinh ta không có chuyện gì không thể để lộ ra ngoài."
"Ồ, ta nhớ là hơn mười ngày trước sau trận đấu ta về đến nơi đóng quân của Tiên môn, ai da, vậy mà lại nhìn thấy..."
Không đợi Đinh Hoan nói hết lời, Cung Ngọc Hinh đã giăng cấm chế quanh lều của Đinh Hoan:
"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
"Khả năng diễn đạt của ta không tốt lắm, viết kiểu Tiểu Hoàng Thư còn được, chỉ có thể cho ngươi xem."
Nói xong, Đinh Hoan lấy ra một quả cầu thủy tinh ném cho Cung Ngọc Hinh.
Cung Ngọc Hinh lạnh lùng liếc Đinh Hoan, cầm quả cầu thủy tinh lên rồi kích hoạt nó.
Khi nhìn thấy cảnh mình cùng Nhâm Tiển như đôi chó hùa đang lăn lộn trong phòng ở chỗ đóng quân của Dao Trì Ngọc Nữ Tông, sắc mặt nàng lập tức tái nhợt.
Đinh Hoan không nói gì thêm, mà tự ngồi xuống, rót cho mình một chén tiên linh trà rồi tự mình uống.
"Rắc!"
Cung Ngọc Hinh bóp nát quả cầu thủy tinh.
Hít sâu một hơi, Cung Ngọc Hinh bỏ mạng che mặt xuống, nàng nhìn Đinh Hoan chậm rãi nói:
"Nếu ngươi cần ta, ta bây giờ đã sẵn sàng."
Nước trà trong miệng Đinh Hoan suýt chút nữa phun ra, hóa ra người phụ nữ này cho rằng mình gọi nàng đến chỉ vì chuyện này thôi sao?
Cái đầu này...
Mà đây còn là trường đấu trận nữa chứ.
Đinh Hoan suýt thì thốt lên là Lão tử còn chưa đói khát đến mức này, nhưng nghĩ đến việc mình vẫn cần người phụ nữ này giúp, hắn cười hắc hắc:
"Cô nương cứ yên tâm, ta, Đinh Hoan luôn thích giúp người ta hoàn thành tâm nguyện. Cô nương cùng Nhâm Tiển xứng đôi trai tài gái sắc, ta không làm phiền hai người."
"Ngươi là Đinh Hoan?"
Cung Ngọc Hinh trợn tròn mắt nhìn Đinh Hoan.
Đinh Hoan, nàng biết mà.
Đinh Hoan cười ha ha:
"Ngươi đoán xem?"
Hắn không sợ người phụ nữ này vạch trần mình, chỉ cần đầu óc Cung Ngọc Hinh còn bình thường, sẽ không dùng kiểu báo cáo hắn là Đinh Hoan này.
Sở dĩ nói ra tên của mình, Đinh Hoan rất rõ ràng, chỉ cần hắn hỏi thăm chuyện của Ôn Tri Hi, sớm muộn gì đối phương cũng sẽ đoán ra.
Đã như vậy thì việc gì phải giấu giếm làm gì.
"Ngươi muốn hỏi thăm chuyện của Ôn Tri Hi?"
Quả nhiên, sau khi Đinh Hoan lộ danh, Cung Ngọc Hinh lập tức hiểu ý của Đinh Hoan.
"Không sai, ta tin rằng cô nương sẽ không giấu giếm."
Đinh Hoan nói.
Đinh Hoan quả thật tin Cung Ngọc Hinh sẽ không giấu giếm bất cứ chuyện gì, dù sao trong tay hắn có nhược điểm của Cung Ngọc Hinh. Chỉ cần Cung Ngọc Hinh dám giấu giếm, hắn thả cái cầu thủy tinh kia ra, thì Cung Ngọc Hinh xong đời.
Cung Ngọc Hinh hít sâu một hơi nói:
"Là Tông chủ Lệ Trăn, bà ta nghe từ chỗ Họa Hiểu Thiên nói sư muội Tri Hi biết hư không trận văn, liền điều tra Tri Hi sư muội, cuối cùng phát hiện Tri Hi sư muội lại đến từ Hôi Hải.
Tông chủ đưa ra hai yêu cầu, thứ nhất là yêu cầu Tri Hi sư muội truyền dạy hư không trận văn ra, thứ hai là chi tiết vượt qua Hôi Hải thế nào.
Tri Hi sư muội nói hư không trận văn là do đại ca nàng truyền cho, không thể truyền cho người ngoài. Còn việc vượt qua Hôi Hải là do đại ca nàng có một viên na di tiên phù cấp chín.
Tông chủ nổi giận, liền ép buộc Tri Hi sư muội ra tay. Không ngờ là khi động thủ xong lại phát hiện Tri Hi sư muội là Tiên Linh Đạo Thể.
Tông chủ lập tức muốn đem Tri Hi sư muội cho người khác, người muốn gả chính là Nhâm Tiển, nguyên nhân là vì Bàn Tinh Đạo Tông có thứ bà ta cần.
Tri Hi sư muội bị giam lỏng trong tiên môn, ta vì muốn tham gia đấu trận, nên đã đi thỉnh giáo trận đạo với sư muội.
Tri Hi nguyện ý truyền dạy hư không trận văn cho ta, chỉ mong ta giúp nàng chạy trốn, đồng thời giúp nàng lấy được thập luyện thần hồn quyết..."
"Nàng có phải đã rời đi rồi?"
Đinh Hoan hỏi.
Cung Ngọc Hinh gật đầu:
"Đúng vậy, ta đã giúp nàng rời đi, đồng thời đưa thập luyện thần hồn quyết cho nàng.
Để đáp lại, nàng đưa cho ta ngọc giản công pháp hư không trận văn, đồng thời trả lại cho ta một viên Thông Linh Lam Diện Quả, còn có một kiện linh khí."
Đinh Hoan khẽ thở phào, thì ra Thông Linh Lam Diện Quả là do Cung Ngọc Hinh cho.
Đinh Hoan đã nghiên cứu Cửu Đỉnh tiên luật, mà bản thân cũng tu luyện Đại Vũ Trụ thuật, hắn cảm thấy Cung Ngọc Hinh không nói dối.
Ôn Tri Hi có thể rời đi, mà còn lấy được cả linh khí, như vậy có nghĩa là Cửu Luân ấn của Ôn Tri Hi chưa bị phát hiện, nó vẫn ẩn giấu trong thức hải của nàng.
"Cảm ơn cô nương, Cung tiên tử."
Đinh Hoan chắp tay bái Cung Ngọc Hinh.
Cung Ngọc Hinh có lẽ có sự kiêng kị rất sâu đối với Đinh Hoan, hiện tại Đinh Hoan bái nàng, nàng thậm chí có chút tay chân luống cuống.
Đinh Hoan lấy ra một quả cầu thủy tinh ngay trước mặt Cung Ngọc Hinh bóp nát:
"Đây là cầu thủy tinh ghi lại hình ảnh, ta đã hủy đi rồi."
"Đa tạ Đinh sư huynh."
Cung Ngọc Hinh thực sự sợ Đinh Hoan còn giữ loại cầu thủy tinh này, nếu còn thì nàng sống không bằng chết.
Hiện giờ nàng chỉ có thể tin Đinh Hoan.
Đinh Hoan chân thành nói:
"Cung tiên tử, nếu cô nương có chỗ nào không hiểu về hư không trận văn, cứ đến tìm ta.
Còn nữa, ta nói một lời thật lòng, cái tên Nhâm Tiển kia tuyệt đối không phải là mối lương duyên đâu."
Cung Ngọc Hinh kinh ngạc nhìn chằm chằm Đinh Hoan, thì ra hư không trận văn đúng là do Đinh Hoan truyền dạy.
Ôn Tri Hi chỉ nói hư không trận văn là do đại ca nàng truyền cho, nàng không ngờ người truyền dạy lại chính là Đinh Hoan đang đứng trước mặt mình.
Nàng giúp Ôn Tri Hi, có thể không phải là do đồng tình cùng bất mãn mà là vì hư không trận văn.
Bởi vì hư không trận văn quá quan trọng đối với nàng.
"Cảm ơn Đinh sư huynh."
Cung Ngọc Hinh biết mình tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này.
Đinh Hoan gật đầu, không nói gì thêm.
Cung Ngọc Hinh đột nhiên lên tiếng:
"Đinh sư huynh, nếu như ngươi gặp Nhâm Tiển trên lôi đài, có thể giúp ta giết hắn không?"
Đinh Hoan sững sờ:
"Ngươi bị Nhâm Tiển ép buộc sao?"
Cung Ngọc Hinh lắc đầu:
"Không phải, ta tự nguyện, thậm chí còn đưa cho hắn quả Thông Linh Lam Diện Quả kia. Sở dĩ ta làm vậy, là vì trên người hắn có một thứ mà ta nhất định phải lấy về, đó là của Cung gia ta."
Đinh Hoan nhìn Cung Ngọc Hinh, thầm nghĩ, người phụ nữ này cũng là một nhân vật tàn nhẫn.
Là Thánh nữ, vì một vật mà không tiếc lên giường với Nhâm Tiển kia, mà lại còn đối đầu với cả Tông chủ.
Tựa hồ đã nhìn ra trong mắt Đinh Hoan không chút dị dạng nào, Cung Ngọc Hinh tự giễu cười cười:
"Ta là Thánh nữ của Dao Trì Ngọc Nữ Tông, từ trước đến giờ đều có nam nhân, chỉ là người ngoài không biết mà thôi."
Đinh Hoan im lặng, nếu muốn có nam nhân, ngươi làm rắm gì Thánh nữ?
Bất quá hắn cũng lười để ý tới chuyện này, ngược lại hỏi:
"Là cái gì?"
"Là một chiếc đèn nhỏ."
Cung Ngọc Hinh nói.
Đinh Hoan nhíu mày, lần trước hắn tra xét chiếc nhẫn của Nhâm Tiển, bên trong cũng không có vật gì giống đèn.
Cung Ngọc Hinh nói tiếp:
"Chiếc đèn đó là bảo vật của Cung gia ta, bị Bàn Tinh Đạo Tông cướp đi, sau này lại được Tông chủ Bàn Tinh Đạo Tông ban cho Nhâm Tiển, mà Nhâm Tiển kia thực ra là con riêng của Tông chủ Bàn Tinh Đạo Tông."
Đinh Hoan cảm thấy sự việc dường như có chút không đúng:
"Cung tiên tử, nếu ta không nhớ nhầm, Tông chủ Bàn Tinh Đạo Tông kia tên là Cung Kỳ Lân, cũng họ Cung?"
Cung Ngọc Hinh nghiến răng nói:
"Hắn là con nuôi mà ông cố ta thu dưỡng, họ Cung là ông cố ta ban cho.
Nhưng hắn đúng là tên bạch nhãn lang không nuôi được, lúc tấn cấp lên La thiên thượng tiên đã cấu kết với thế lực bên ngoài hãm hại Cung gia ta.
Cung gia ta cũng bị giết sạch trong trận chiến đó, ta may mắn trốn thoát được. Giờ ta muốn lấy lại đồ của Cung gia."
"Hỏi lại ngươi một chuyện, về chuyện đối phó với Ôn Tri Hi, Họa Hiểu Thiên có biết không?"
"Chắc là biết chút ít, Tông chủ phái nàng ta đến Tiên Đình làm việc, đến giờ vẫn chưa về."
"Được, nể mặt ngươi đã cứu được Ôn Tri Hi, ta đáp ứng yêu cầu này của ngươi."
"Đa tạ Đinh sư huynh."
Cung Ngọc Hinh hành lễ xong rồi đi ra khỏi lều của Đinh Hoan.
Đinh Hoan nhìn Cung Ngọc Hinh biến mất, trong lòng không khỏi cảm khái.
Đám đệ tử Tiên môn này vì đồ vật của mình hoặc là tăng cao thực lực, thật là chuyện gì cũng làm được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận