Thần Thoại Chi Hậu

Chương 115: Ngấp nghé chiến đĩa

Hành lang phòng tuyến của nhân loại.
Mấy tháng trước, nơi này bị lũ Hung thú từ khắp các ngọn núi ồ ạt tấn công. Vô số cường giả võ đạo và tu sĩ gien đã ngã xuống tại đây, số binh lính liên bang chết ở đây càng nhiều không đếm xuể.
Chỉ sau mấy tháng, nơi này lại một lần nữa dựng lên phòng tuyến mới. Điều khác biệt so với phòng tuyến đầu tiên là, sau khi phòng tuyến mới được thành lập, nơi này ít nhất phải có hai cường giả Tiên Thiên trở lên thường trú, đồng thời một khi có triều Hung thú xuất hiện, dù là Liên minh gien hay Liên minh Võ Đạo, minh chủ nhất định phải có mặt.
Sau khi lũy thép phòng tuyến được xây lại, không chỉ trùng tu sở chỉ huy mà còn xây dựng một trung tâm tác chiến tiền tuyến. Trung tâm này không được phép xây phía sau mà phải xây ngay trên phòng tuyến, ở vị trí trực diện các đợt tấn công của Hung thú.
Sân bay phòng tuyến Đạt Khách lớn hơn gấp mười lần so với ban đầu, chủ yếu là do Chiến hạm số hai Trán Thần đã được Chung Trì điều đến sân bay phòng tuyến Đạt Khách. Nếu gặp phải đợt triều Hung thú mạnh mẽ như lần trước, Chiến hạm số hai Trán Thần có khả năng dùng vũ khí chùm sáng nghiền sát Hung thú liên tục. Chiếc chiến hạm này cũng là sức mạnh để loài người xây dựng lại hành lang phòng tuyến.
Giờ phút này, tại trung tâm tác chiến hành lang phòng tuyến của loài người, bao gồm đại biểu quân đội của hàng chục cường quốc trên Địa Cầu, Phó minh chủ và thành viên chủ chốt của Liên minh gien, Phó minh chủ và thành viên chủ chốt của Liên minh Võ Đạo, thậm chí có cả vài viện trưởng của thập đại học viện Lam Tinh có mặt trong hội nghị này. Hoa Hạ vì là lực lượng bảo vệ Địa Cầu vững chắc nên ngay cả cục trưởng Tổng cục An ninh cũng có mặt ở đây.
Chủ trì hội nghị lần này là tư lệnh Cổ Trọng, chỉ huy số một của quân liên bang, ông cũng sắp trở thành tổng trưởng mới của hành lang phòng tuyến nhân loại. Cổ Trọng đứng lên, giọng ông có chút kích động nói:
"Các vị, trời không tuyệt đường người. Đến cả chính ta cũng không nghĩ đến, hành lang phòng tuyến nhân loại bị tấn công mấy tháng sau, chúng ta liền có thể xây dựng lại phòng tuyến. Đây là vận mệnh của nhân loại chúng ta vẫn còn, cũng là do vô số tiền bối và những người tiên phong đã dùng sinh mệnh và máu tươi để đánh đổi. Việc chúng ta cần làm là cố gắng giữ vững thành quả của họ, tuyệt đối không cho phép Hung thú bước chân vào hành lang phòng tuyến nhân loại thêm một bước nữa.
Hôm nay, ta muốn cảm tạ tiên sinh Chung Trì, tiên sinh Chung Trì là cường giả số một của địa cầu chúng ta. Với thực lực của ông ấy, lũ Hung thú này có tấn công phòng tuyến, hủy diệt nhân loại thì cũng không uy hiếp được ông. Nhưng ông ấy vẫn kiên quyết đứng lên, không chỉ tiêu diệt hết đám cường giả văn minh tinh cầu khác xâm lăng Địa Cầu, còn giành được một chiếc chiến hạm. Nhờ có chiếc chiến hạm này, hành lang phòng tuyến của nhân loại chúng ta sẽ càng thêm vững tin..."
"Tư lệnh Cổ, ta muốn sửa lại một câu của ngươi. Những cường giả văn minh tinh cầu khác kia, không phải là do ta đánh đuổi được..."
Chung Trì đứng lên, định phản bác Cổ Trọng, nhưng vừa mở miệng liền bị Cổ Trọng cắt ngang.
"Tiên sinh Chung, mặc dù không hoàn toàn do một mình ông, nhưng không có ông thì văn minh tinh cầu khác bây giờ có lẽ đã dần chiếm tới châu Á rồi."
Cổ Trọng tiếp tục.
Chung Trì cảm thấy lời của Cổ Trọng không đúng, bởi vì lúc hắn đi tìm Đinh Hoan thì Đinh Hoan đã quyết định ra tay rồi. Nói cách khác, không có hắn là Chung Trì thì Đinh Hoan vẫn sẽ thủ tiêu căn cứ ngoài hành tinh.
"Tư lệnh Cổ, công lao của tiên sinh Chung Trì ai ai cũng rõ như ban ngày, không ai có thể phủ nhận. Ông ấy lại còn đem chiến hạm cống hiến cho hành lang phòng tuyến của nhân loại, ta thay mặt Liên minh gien, xin trịnh trọng cảm tạ tiên sinh Chung."
Phó minh chủ Hầu Hòa Trọng của Liên minh gien đứng lên, giọng thành khẩn nói. Từ sau khi Cổ Nhàn bị Đinh Hoan giết chết, Hầu Hòa Trọng được chọn làm phó minh chủ của Liên minh gien.
Chung Trì hừ một tiếng, tuy người lên tiếng không phải là Sử Xương Nghĩa nhưng hắn cũng không tiện đứng ra phản bác. Sau khi nói xong, Hầu Hòa Trọng còn cúi người hành lễ với Chung Trì, rồi tiếp tục:
"Chiến hạm ngoài hành tinh có vai trò cực kỳ quan trọng đối với phòng tuyến, nên hôm nay, với tư cách một người bình thường, ta khẩn cầu tiên sinh Chung hãy cho phép chiếc chiến hạm còn lại mở ra tuyến phòng thủ, để nhân loại chúng ta có thêm một vị thần hộ mệnh."
Chung Trì như nuốt phải ruồi, từ khi nào mà hắn nói sẽ đem chiến hạm của mình giao cho phòng tuyến rồi? Hắn chỉ đóng ở khu vực phòng tuyến này, chiến hạm do hắn điều khiển mà thôi, việc này và việc đem chiến hạm cho phòng tuyến là hai chuyện khác nhau.
Giao chiến hạm cho phòng tuyến nghĩa là giao cho liên bang quốc tế, giờ thì chiến hạm thuộc về tài sản cá nhân của hắn, hắn muốn lái về Hoa Hạ lúc nào cũng được. Nếu là của liên bang thì làm sao lái về Hoa Hạ? Mà đây không phải là nguyên nhân chính yếu nhất, nguyên nhân chính yếu nhất là, đưa chiến hạm cho liên bang chẳng khác nào giao nộp cho Đinh Hoan. Có thể tên này không chỉ tự nguyện dâng chiến hạm của hắn mà còn nhòm ngó chiến hạm của Đinh Hoan, thật khiến ta phỉ nhổ.
"Hầu Hòa Trọng, chiếc chiến hạm còn lại không phải của ta, mà là của một cường giả, ông ấy vì chúng ta mà chém giết cường giả ngoài hành tinh, mới có được chiến hạm. Sao, Liên minh gien của ngươi muốn cướp đồ của người khác?"
Chung Trì lạnh lùng nói.
Hầu Hòa Trọng có phần khiêm tốn nói:
"Tiền bối Chung hiểu lầm, Liên minh gien của ta sao dám có ý muốn những thứ vũ khí hạng nặng như chiến hạm? Cứ nghĩ đến lần trước hành lang phòng tuyến nhân loại bị phá, vô số binh lính liên bang vô tội canh gác phòng tuyến bị Hung thú giết chết, lòng ta lại đau đớn. Hiện tại phòng tuyến được xây dựng lại, ta chỉ mong chuyện này không xảy ra nữa. Nên ta mới khẩn cầu tiền bối có thể cho chiến hạm xuất chiến, bảo vệ phòng tuyến."
"Sau này, nếu vị tiền bối kia đến, mọi chuyện tự nhiên sẽ do vị tiền bối đó định đoạt."
"Đúng vậy, Lão Chung, hiện tại hành lang phòng tuyến của loài người đã xây dựng, Hung thú có thể tấn công bất cứ lúc nào. Đặt chiến hạm ở cái chỗ chó ăn không, mèo để không ở Tây Á kia hoàn toàn là lãng phí tài nguyên."
Người lên tiếng lần này lại chính là viện trưởng Nông Y Chân của học viện Chân Võ. Đừng nhìn Chung Trì trên danh nghĩa là cường giả số một Hoa Hạ, địa vị của Nông Y Chân cũng không hề thấp hơn Chung Trì. Chưa để Chung Trì kịp lên tiếng, minh chủ Cù Vi Dân của Liên minh Võ Đạo cũng đứng lên nói:
"Lão Chung, chuyện này thật sự là ngươi nghĩ hẹp hòi rồi. Ngươi giữ chiến hạm thì để làm gì? Để ở hành lang phòng tuyến của nhân loại thì chí ít cũng có thể giảm bớt hy sinh cho những dũng sĩ trẻ tuổi."
Chung Trì há hốc mồm, vốn dĩ lại không giỏi ăn nói nên hoàn toàn không biết phải phản bác từ đâu. Giờ khắc này hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao Đinh Hoan lại cảm thấy đưa đồ cho hắn là lãng phí, là làm người khác phiền. Không phải là vì Chung Trì nhất định phải giữ lấy chiến hạm mà là vì Chung Trì hiểu rõ, chiến hạm nằm trong danh nghĩa của hắn thì đồ vật trong chiến hạm sẽ không ai dám động đến. Một khi giao chiến hạm cho phòng tuyến liên bang, chắc chắn sau một khắc là Sử Xương Nghĩa của Liên minh gien sẽ đường đường chính chính vào chiến hạm lấy đồ.
Lời Đinh Hoan nói đã thành sự thật. Chung Trì thấy mọi người đều nhìn mình, hắn biết muốn giữ riêng chiến hạm là điều không thể, nên chậm rãi đứng lên nói:
"Ta có thể giao chiến hạm ra, nhưng chiếc chiến hạm này chỉ có thể là của Hoa Hạ. Ta tình nguyện giao cho Cục An Toàn Hoa Hạ, do Cục An Toàn Hoa Hạ điều khiển chiến đấu của chiến hạm."
Mặc dù trong tình huống này Chu Cần Giang không thích hợp đứng lên nói chuyện, dù sao ông cũng chỉ là lão cục trưởng của cục An Ninh Phổ Giang, thậm chí không còn đương nhiệm nữa. Cho dù muốn nói thì cũng phải là cục trưởng Cục An ninh Đậu Khánh Chi của Hoa Hạ lên tiếng. Thế nhưng, sau khi Chung Trì dứt lời, ông không nhịn được mà đứng lên:
"Lão Chung, ngươi cứ yên tâm, chiến hạm ở trong cục An Toàn ta, nhất định sẽ hết lòng hết sức vì phòng tuyến. Cục An Ninh Phổ Giang của ta sẽ phái ti chủ Khúc Y chưởng quản chiến hạm, tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào vô duyên vô cớ tiến vào bên trong chiến hạm."
Chung Trì chuyển chiến hạm cho Cục An Ninh, Chu Cần Giang của Cục An Ninh chủ động đứng ra tiếp nhận chiến hạm, còn phái ti chủ Khúc Y của cục An Ninh Phổ Hải chưởng quản chiến hạm. Đến nước này thì Liên minh gien có dày da mặt cũng không thể đòi chiếc chiến hạm đó được nữa.
"Tiền bối Chung đã hiểu rõ nghĩa lớn, mời tiên sinh Chung thả quyền hạn chiếc chiến hạm còn lại, để quân liên bang mở ra phòng tuyến."
Sau khi Chung Trì chuyển chiến hạm cho Cục An Ninh, Hầu Hòa Trọng lập tức chuyển đề tài, nhắm ý đồ vào chiếc chiến hạm thứ hai.
Chung Trì hừ lạnh một tiếng rồi nói:
"Ngươi có bản lĩnh thì cứ tự đi mở chiếc chiến hạm kia đi, đừng trách ta không nhắc, mở cái đó sẽ chết người đấy."
"Lão Chung, nếu đã thế, ngươi cứ chuyển thẳng quyền hạn chiến hạm cho liên bang đi. Học viện Chân Võ ta nguyện ý đại diện liên bang đưa chiến hạm ra tuyến."
Điều mà Chung Trì không ngờ tới là, Nông Y Chân lại đứng ra hậu thuẫn cho Liên minh gien.
Chung Trì cười ha ha:
"Ta đã nói rồi, chiếc chiến hạm đó không phải của ta, ta cũng không có quyền hạn gì cả, ngươi muốn thì tự mình đi mà mở."
Lần này đại hội trong âm thanh không hài hòa tạm thời dừng lại, Chung Trì trong lòng thở dài một tiếng, hắn bỗng nhiên có chút hiểu rõ vì sao Đinh Hoan lại xem thường liên bang cùng hai đại liên minh. Vẫn là Đinh lão đệ sống được tiêu sái a.
"Chung tiền bối..."
Một thanh âm thanh thúy cắt ngang suy nghĩ của Chung Trì. Chung Trì quay đầu đã nhìn thấy Khúc Y đứng bên cạnh, hắn lập tức cười nói:
"Khúc ti chủ, ta đang tìm ngươi đây. Đi thôi, ta đưa chiến đĩa quyền hạn cho ngươi."
Việc chuyển chiến đĩa quyền hạn cho người khác trong lòng Chung Trì khẳng định không thoải mái, bất quá nếu chuyển cho Khúc Y, hắn cũng có thể chấp nhận được. Khúc Y lắc đầu nói:
"Ta không phải đến muốn chiến đĩa quyền hạn, ta muốn hỏi tiền bối một chút, cái vị cường giả cùng tiền bối diệt văn minh ở tinh cầu khác kia tên là gì?"
Chung Trì lấy ra một cái túi đưa cho Khúc Y, thấp giọng nói:
"Chính là lão sư của ngươi Đinh Hoan, ta không lộ tên hắn ra, là lo Sử Xương Nghĩa con rùa này trốn mất, Đinh Hoan lão đệ tìm không thấy hắn."
"A..."
Khúc Y nghe được tin này, nước mắt rốt cục không kìm được mà rơi xuống. Vô số lần nàng đều nghĩ Đinh Hoan còn sống, không ngờ rằng mong muốn này lại thành sự thật.
"Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn tiền bối."
Khúc Y liên tục nói mấy tiếng cảm ơn, sau đó khom người thi lễ với Chung Trì.
Chung Trì khoát tay:
"Còn cảm ơn ta làm gì, lão sư của ngươi với ta quan hệ là kết bái chi giao. Huống hồ vẫn luôn là hắn cứu ta, chứ không phải ta cứu hắn."
"Chung tiền bối, Đinh Hoan không phải lão sư của ta, ta tuy trước mặt người khác nói hắn là lão sư, kỳ thực hắn không phải lão sư của ta."
Khúc Y lập tức phản bác. Trong tiềm thức của nàng, Đinh Hoan là ngang hàng với nàng, là đại ca của nàng. Mà Đinh Hoan cũng chưa từng nói muốn làm lão sư của nàng.
"Ồ..."
Chung Trì phát ra một tiếng "Ồ" đầy ý vị thâm trường, sau đó nhét cái túi trong tay vào tay Khúc Y.
"Đây là cái gì?"
Khúc Y nhận lấy túi, nghi ngờ hỏi.
"Đây là Đinh lão đệ nhờ ta mang cho ngươi, bảo ngươi nỗ lực tu luyện, đồ trong này so với Nguyên Khí thạch còn quý giá hơn nhiều."
Chung Trì nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận