Cấm Kỵ Sư

Chương 165: Lời nguyền của Lỗ Ban

Tôi bỗng nhiên liền ý thức được gì đó, trong lòng khẽ động, ngay tại lúc tôi phân tâm chữ trên Lỗ Ban vô tự thiên thư kia vừa mới hiển hiện ra rồi lại mơ hồ biến mất.
Tôi bận bịu ổn định tâm thần, đang muốn nhìn nữa, chợt nghe Dương Thần chậm rãi thì thầm:
- Thiên thư Lỗ Ban, người thấy phải học, không học đoạn tử tuyệt tôn...
Bà mẹ nó, tôi sợ thiếu chút nữa nhảy lên, cái gì mà Thiên thư Lỗ Ban a, còn người gặp phải học, không học đoạn tử tuyệt tôn? Tôi nghĩ một chút liền hiểu, khó trách Dương lão tiên sinh thế nào cũng phải để cho tôi nhìn, hóa ra là để ông ấy phần nào lòng an a.
May mà tôi mới vừa rồi trong lúc vô tình phân thần, nếu không tôi khẳng định so với Dương Thần còn xem trước đến chữ phía trên này, đến lúc đó, người gặp không học, tôi há chẳng phải đoạn tử tuyệt tôn?
Tôi trầm mặt, nói:
- Lão nhân gia, ông đây cũng cần gì phải làm như vậy?
Dương lão tiên sinh thần sắc ảm đạm, thở dài, lắc đầu nói:
- Ý trời, ý trời... Nhưng cậu không nên hiểu lầm, tôi chẳng qua là hy vọng, có thể để cho Thiên thư Lỗ Ban được truyền thừa tốt, tôi là sợ cháu trai tôi không được như mong đợi…
Dương thần cũng đã biết, nhưng trên mặt tràn đầy vui sướng, nói:
- Ông nội không cần lo lắng, ông nhìn, con mới vừa rồi rất nhanh liền thấy vô tự thiên thư hiện chữ a, không tin con bây giờ tiếp tục đọc cho ông nghe... Chích khả học chi, bất đắc vi chi, như hữu vi chi, thiên tất tru chi...
Dương lão tiên sinh sắc mặt biến đổi, nạt nhỏ:
- Im miệng, bản thật của Lỗ Ban vô tự thiên thư, tổ tông đã chỉ bảo, chỉ có thể nhìn, không thể đọc, không được phạm vào điều kiêng kỵ.
Dương Thần vội vàng ngừng nói, le lưỡi một cái, Dương lão tiên sinh thở dài nói:
- Bất quá nếu đứa nhỏ này có thể nhanh như vậy thấy vô tự thiên thư hiện chữ, cũng coi như là hữu duyên, cũng được, xem ra Thiên thư Lỗ Ban, nhất định là muốn Dương gia chúng ta tiếp tục truyền thừa.
Ông lão dừng lại, rồi lại nói:
- Con nghe đây, Thiên thư Lỗ Ban, vốn tổng cộng có bốn quyển, chia làm sách dương cùng sách âm, sách dương ba quyển, sách âm một quyển. Trong đó sách âm, chính là quyển vô tự thiên thư này, đây là phần bí ẩn huyền ảo nhất trong Thiên thư Lỗ Ban, bây giờ, ông đem sách âm truyền thừa cho con, chỉ vì thời gian cấp bách, chờ ba ngày sau, nếu như con có thể đánh bại người nọ, ông sẽ đem ba quyển dương sách còn lại, truyền cho con.
Dương Thần lớn tiếng đáp dạ, tôi đứng lên nói:
- Nếu các người muốn truyền thừa bí pháp, vậy tôi phải tránh đi một chút.
Vừa nói, tôi vỗ bả vai Dương Thần một cái, cười với anh ta nói:
- Cố gắng lên!
Dương Thần gật đầu, tôi lại nhìn bọn họ một cái, liền đi ra ngoài, lần này Dương lão tiên sinh không cản tôi nữa.
Đi tới trong sân, tôi nhất thời thả lỏng rất nhiều, ngồi ở trên bậc thang, nghe bên trong nhà hai ông cháu họ xì xào nói chuyện, không khỏi nhớ lại lúc ban đầu ông nội giao cho mình ghi chép cấm kỵ, trong lòng có chút chua xót, nhưng lại cũng âm thầm vì bọn họ mà cao hứng.
Nói thật, Thiên thư Lỗ Ban thần kỳ huyền ảo, nhất là bản gốc được Dương gia truyền thừa, không giống với phiên bản mà những người dân bên ngoài kia truyền lưu, chỉ cần người đầu tiên nhìn thấy thứ huyền ảo như vậy, tuyệt đối đều khó chống cự loại cám dỗ này. Ai không muốn học pháp thuật? Ai không muốn được người khác kính ngưỡng? Ai không muốn ngạo mạn hò hét?
Mà chỉ cần học bản thật của Thiên thư Lỗ Ban, lập tức sẽ đạt được, nhưng chủ ý tôi đã quyết định, tuyệt đối không thể mơ tưởng bảo vật của người khác, nếu nói như vậy, tôi cùng Y Thắng có cái gì khác nhau chớ? Nói ra, cấm pháp nhà mình còn không hiểu thấu đáo, nếu như lại đi học Thiên thư Lỗ Ban, chỉ sợ là ham nhiều không nhai nổi, đến lúc đó không thể thu xếp ổn thỏa, hậu quả như thế nào cũng dễ dàng nghĩ được.
Nhất là mới vừa nghe được Dương Thần đọc câu kia lên: Người gặp phải học, không học đoạn tử tuyệt tôn. Làm tôi không thể nói lên lời, Thiên thư Lỗ Ban mặc dù thần kỳ, nhưng lại có chút vô lý, khó trách thế gian truyền lưu, người học Thiên thư Lỗ Ban, phải hại người, hơn nữa ghi chép bên trong đại đa số đều là pháp thuật hại người, dĩ nhiên là thật hay giả tôi không cách nào phán đoán, nhưng từ mấy chữ chỗ này "Không học đoạn tử tuyệt tôn" xem ra, dân gian truyền lưu vẫn là có căn cứ nhất định, đích xác là có chút ác độc, không biết cái này có tính là Lỗ Ban nguyền rủa hay không.
Nghĩ tới đây, tôi không khỏi sợ hãi, nhờ mới vừa rồi không nhìn thấy a, nếu là nhìn thấy không học, đoạn tử tuyệt tôn, trời ạ, Hàn gia vốn là còn lại mỗi mình tôi, còn bị đoạn tử tuyệt tôn, vậy tôi không phải nên tự mình phun máu chết cho xong chuyện…
Chỉ như vậy, một ngày trôi qua rất nhanh, không có chuyện gì phát sinh, trong lòng tôi cũng coi như yên ổn.
Dương Thần cùng ông nội cậu ta học Thiên thư Lỗ Ban, không có liên quan gì tới tôi, tôi chỉ phải để ý cảnh giác phòng bị, đừng để cho Y Thắng tới đánh lén là được, còn nữa, tôi cũng suy tính, pháp thuật của Y Thắng, lợi hại nhất là lấy hồn thi thuật, những thứ kia nhìn như pháp thuật tầm thường, nhưng hắn có thể thêm vào ở bên trong linh hồn ác quỷ hoặc là các loại quái vật trên núi, để cho người khó lòng phòng bị, nhưng với những thứ pháp thuật khác, tôi cùng hắn đấu tay đôi, ngược lại cũng có thể đánh thắng hắn.
Khó khăn nhất để đề phòng chính là người này đi chuyển không để lại vết tích, rất khó để cho người khác đoán được tung tích của hắn, lúc này tôi ngồi ở nơi này, nói không chừng một khắc sau hắn sẽ xuất hiện ở bên cạnh tôi, mặc dù nói tôi đề cao tinh thần lực, có thể đề phòng hắn, nhưng cũng không thể luôn giữ tâm trạng phòng bị, nói như vậy, không đợi bắt đầu đánh nhau, trước hết tôi đã mệt mỏi sụp đổ.
Tôi suy nghĩ những vấn đề này, thuận tiện cho bọn họ thực hiện chức trách hộ pháp, Dương Thần ở trong phòng từ đầu đến cuối không ra khỏi cửa, mỗi bữa cơm đều là tôi mua đưa vào, Dương Thần tự giam mình ở trong phòng nhỏ, cầm quyển vô tự thiên thư kia, một mình học hành cực khổ.
Mà Dương lão tiên sinh nằm ở trên giường, ngược lại không có chuyện gì làm, nhưng luôn thỉnh thoảng hỏi vài chuyện trong gia đình tôi, tôi cùng ông ấy trò chuyện mấy câu sau mới biết, Dương lão tiên sinh lại quen biết ông nội tôi!
Tôi rất là kinh ngạc, cẩn thận hỏi một chút, hóa ra thời điểm năm trước ông nội đột nhiên đi ra ngoài du lịch, đã từng đi tới nơi này.
Tôi như tìm được tri âm, vội vàng hỏi ông ấy, ông nội năm trước đi ra ngoài, đến rốt cuộc là để làm gì, nhưng Dương lão tiên sinh lại không chịu nói, chẳng qua là lắc đầu thở dài nói:
- Số mạng, số mạng, quả nhiên ai cũng không thể trốn...
Kế tiếp cho dù tôi có hỏi thế nào đi nữa, ông ấy lại cái gì cũng không chịu nói, điều này thật khiến cho tôi không giải thích được, ông ấy đã không định nói, cần gì phải dẫn ra, để cho trong lòng tôi đây ngứa ngáy chứ?
Nhưng mà cũng bất đắc dĩ, nghĩ đến, có thể lại là chuyện liên quan đến bí mật gì đi, tôi cũng không có hỏi nhiều, trong lòng nghĩ, đến khi ba ngày trôi qua, đánh đuổi được y thắng, đến lúc đó xem ông ấy làm sao không thể nói.
Chỉ như vậy, ba ngày thoáng một cái đã qua, thời gian này không có chuyện gì phát sinh, Dương Thần đã đắm chìm trong Vô Tự thiên thư, như mê như say, mà vết thương của Dương lão tiên sinh, cũng đã không có gì đáng ngại, chẳng qua là hai chân ông ấy không thể cử động nữa, mấy lần tôi muốn thử dùng Khu Hồn châm thử một chút, nhưng đều bị ông ấy cự tuyệt, ông nói, hai chân tàn tật, đây đối với ông ấy mà nói cũng không phải là chuyện không tốt.
Chiều hôm đó, lúc hoàng hôn, Dương Thần rốt cuộc đã đi ra khỏi phòng, nhưng vẻ mặt không thấy được cái gì vui sướng, ngược lại có điểm như đưa đám, đi tới trước mặt Dương lão tiên sinh, cúi đầu nói:
- Ông nội, con nghĩ qua, con, con sợ rằng không được.
Tôi nhất thời liền kinh ngạc, người này cơ hồ luôn trong trạng thái bế quan, hai ngày hơn không ra khỏi cửa, cho tới bây giờ, không kể đã trở nên thật lợi hại, ít nhất cũng nên có chút tiến bộ, đối với mình có chút lòng tin, làm sao mở miệng liền nói mình không được?
Dương lão tiên sinh cũng không cảm thấy bất ngờ, chẳng qua là nhàn nhạt nói:
- Con nói một chút ông nghe, bản thân vì cái gì không được?
Dương thần uể oải nói:
- Con vốn định trong hai ngày này, học thêm mấy chiêu pháp thuật, nhưng luyện tới luyện lui vẫn cảm thấy còn chưa đủ, người nọ không rõ lai lịch, pháp thuật biến hóa khó lường, con học những thứ này, chỉ sợ là không đối phó được...
Dương lão tiên sinh cũng không tức giận, không có nổi giận, gật đầu nói:
- Ừ, con có thể ý thức được điểm này, cái khổ của lòng tôi coi như không có uổng phí.
Dương thần ngạc nhiên nói:
- Ông nội, ông tại sao lại nói như vậy?
Dương lão tiên sinh nói:
- Con cho là ông thật muốn cho con dùng ba ngày cỏn con này, đem Thiên thư Lỗ Ban thấu hiểu quán thông, từ trong này tìm được biện pháp chiến thắng người kia sao? Đứa nhỏ ngốc, người kia pháp thuật cao cường, tuyệt không phải hạng người bình thường, coi như ông nội cùng hắn toàn lực tương bính, cũng chỉ thắng bại khó lường, huống chi con chỉ có một chút xíu đạo hạnh, làm sao có thể chiến thắng? Ông nội chỉ bất quá muốn cho chính con biết, chỉ bằng huyết khí cùng hành động, là không có ích lợi gì, muốn đối phó địch nhân, đầu tiên đầu óc phải thanh tỉnh, biết người biết ta, sau đó còn phải tìm đến nhược điểm của đối phương, một kích mà hội, nếu không, con coi như học pháp thuật nhiều hơn nữa, cũng chưa chắc có thể thắng.
Lời nói này tôi nghe qua đều gật đầu liên tục, lão nhân gia nói quá đúng, thật ra thì tôi cũng một mực không hiểu, cứ như vậy thời gian hai ba ngày, muốn chiến thắng Y Thắng, đó là chuyện vạn vạn không thể, lúc này nghe theo như lời Dương lão tiên sinh, giờ mới hiểu được, hóa ra ông ấy chỉ là muốn rèn luyện tâm trí Dương Thần.
Dương thần cũng đã bừng tỉnh, nắm tay ông nội anh ta, kích động nói:
- Con hiểu ông nội, nhưng mà bây giờ thời gian không nhiều lắm, chờ một hồi nữa thì trời sẽ tối, kỳ hạn ba ngày lập tức tới ngay, ông có thể trực tiếp nói cho con hay không, nhược điểm của người kia rốt cuộc là cái gì?
Dương lão tiên sinh khẽ mỉm cười, chỉ Thiên thư Lỗ Ban trong tay anh ta nói:
- Con có thể còn nhớ, người kia đã từng nói, Thiên thư Lỗ Ban, vốn là vật của môn phái bọn họ?
Dương thần sững sốt một chút:
- Cái đó thì có liên quan gì?
Dương lão tiên sinh cười nói:
- Biện pháp phá giải pháp thuật của hắn, chính là cái này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận