Cấm Kỵ Sư

Chương 413: Trở về Dương giới.

Long Nữ bà bà mỉm cười không nói, nhưng đem Trảm Long Toa nhét vào trong tay tôi nói:
- Bảo vật này, từ nay sẽ là của cậu.
Tôi không khỏi kinh ngạc, đây là vật Ly Vẫn Long Quân xin từ các vị thần, làm sao có thể cho tôi?
Tôi kiên quyết từ chối. Long Nữ bà bà lắc đầu nói:
- Thứ này ở chỗ của ta nửa điểm tác dụng cũng không có, chỉ tăng thêm phiền não, ý Ly Vẫn, ta đã biết, thế là đủ rồi, Trảm Long Toa mặc dù không phải là bảo vật tuyệt thế gì, nhưng đối với cậu mà nói có tác dụng không nhỏ, cầm đi, bảo vật này Ly Vẫn đã tế luyện tốt lắm, lớn nhỏ tùy ý điểu khiển, ứng dụng tùy tâm, mặc dù không thể chém chết Thiên Long thật sự, nhưng uy lực của nó cũng không kém. Ma vật tầm thường cậu cũng đủ sức để chống lại.
Long nữ bà bà nói xong, tôi mới cúi đầu quan sát Trảm Long Toa một chút, hàn quang tỏa ra bốn phía, một sợi dây đỏ được buộc xung quanh con thoi màu trắng bạc trông rất đẹp. Nhìn lên, dường như có một loại cảm giác không nói lên lời, khiến người ta sợ hãi.
- Đây rốt cuộc là…
Tôi không nhịn được hỏi lai lịch của Trảm Long Toa, Long Nữ bà bà lắc đầu nói;
- Không nên hỏi nhiều, mau trở về đi thôi, đúng rồi, cậu còn bao nhiêu quả thanh minh?
Tôi theo bản năng sờ trên người một cái, mới lên tiếng:
- Một quả cũng không còn… Con đã đưa đưa hết cho Ly Vẫn Long Quân, muốn để anh ấy giữ lại. Trồng hạt này ở thanh minh giới, nói không chừng có một ngày, lúc người trở về, bên cạnh bờ sông Vô Ưu kia, sẽ mọc đầy cây thanh minh.
Long Nữ bà bà cười nhạt, trong ánh mắt hiện lên chút mong chờ. Ngay sau đó liền khôi phục bình thường, nói với tôi:
- Như vậy cũng tốt, nhưng mà, bây giờ quả thanh minh vẫn chưa lớn, ta không còn quả nào cho cậu.
Tôi không nghĩ tới ở chỗ bà bà cũng không còn nữa, nhíu mày nói:
- Nếu không có thì không có thôi, thật ra con luôn cảm thấy, dùng cái đó để nâng cao công lực cũng không phải giải pháp lâu dài, nói không chừng giống như uống rượu độc giải khát vậy, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
Long Nữ bà bà suy nghĩ một chút, cũng gật đầu một cái nói:
- Không sao, mặc dù không có quả thanh minh, nhưng mà cậu cũng đã có Trảm Long Toa, đủ để cho cậu tu luyện mấy chục năm, hơn nữa vật này còn có thể giúp cậu luyện hóa quả thanh minh trong cơ thể, cậu không cần phải lo lắng nữa. Cho nên nói, đây là phúc của cậu.
Tôi bừng tỉnh hiểu ra, trong lòng mừng rỡ, vội vàng cảm ơn Long Nữ bà bà, rồi định quay trở về, nhưng nhìn An Hồ Tử đang đứng bên cạnh không dám lên tiếng, nhớ tới tình bạn trên đường của chúng tôi, vì vậy tôi nói với Long bà bà:
- Bà bà, đây là An đại ca, là bạn của con, nhờ có anh ấy giúp đỡ, con mới tìm tới nơi này được, anh ấy vẫn luôn muốn đến minh giới để luân hồi chuyển thế, không biết, người có thể đưa anh ấy qua không?
An Hồ Tử cũng gật đầu liên tục, mặt đầy mong đợi nhìn Long Nữ bà bà, nhưng mà Long Nữ bà bà chỉ nhìn anh ta một chút rồi thở dài hỏi:
- Cậu có biết để luân hồi phải trải qua bao nhiêu khó khăn không?
An Hồ Tử ưỡn ngực, dường như đã sớm chuẩn bị, nói:
- Tôi biết, vì ngày này tôi đã chuẩn bị rất lâu, bất kể gặp bao nhiêu khó khăn, tôi cảm thấy mình cũng có thể vượt qua, bởi vì tôi thật sự không muốn tiếp tục sống cuộc sống như thế này, tôi hi vọng mình có thể luân hồi làm người một lần nữa, bà bà, cầu người chỉ điểm giúp tôi.
Hắn vừa nói vừa quỳ xuống đất, Long Nữ bà bà thở dài nói:
- Hầu như ai cũng nghĩ như cậu, nhưng cậu có biết không, cho dù ta có đưa cậu đến địa phủ minh giới, trải qua rất nhiều gian khổ, cậu sẽ trở thành người lần nữa sao? Trong sáu cõi luân hồi, rất khó tái sinh trở về nhân gian, hơn nữa, cậu vốn là một linh hồn lang thang không có nguồn gốc nên mới đến thanh minh giới, coi như đến địa phủ, thì cậu cũng không chắc chắn có cơ hội đầu thai, mà là bị giam vào thành uổng tử, hoặc là thành vi thiết, trọn đời làm quỷ.
- A… không phải như vậy chứ? !
An Hồ Tử trợn tròn mắt, kinh hãi nhìn Long Nữ bà bà, hoài nghi nói.
- Bà bà sẽ không gạt cậu, trên thực tế, bà bà ở chỗ này mở khách sạn hoàng tuyền, chính là vì cho những linh hồn đi lạc kia một nơi nghỉ chân, để cho bọn họ ở chỗ này để tìm người cứu chuộc, tích lũy công đức, sau đó sẽ lên đường, mới có cơ hội chuyển thế đầu thai…
Tôi vừa nghe Long Nữ bà bà nói như vậy, có chút không nhịn được muốn cười, lần trước tôi tới chỗ này, bà bà cũng nói như vậy, thật ra thì chính là vì muốn để bọn họ ở lại với người.
Tôi nhìn trái phải một chút, lúc này mới nhớ tới, đại thúc trước đó sao không thấy đâu? Đoán chừng Long bà bà không thích lên đã đưa đến minh giới rồi…
Mặt An Hồ Tử đầy kinh hoàng nói:
- Vậy bà bà hãy cứu con, con nên làm thế nào mới được cứu chuộc?
Long Nữ bà bà híp mắt cười nói:
- Chuyện này không thành vấn đề, quả thực rất dễ xử lý…
Chuyện này quả thực rất dễ xử lý, khi tôi từ biệt Long Nữ bà bà, An Hồ Tử đã cúi thấp đầu đứng ở sau lưng bà bà, mặt đầy vẻ cung kính, tôi không khỏi buồn cười, anh ấy có chút bản lĩnh, nhưng ở bên bà bà đúng là thích hợp hơn một chút, có lẽ sẽ được một người tốt giúp, ừ, như vậy sau này Long Nữ bà bà cũng sẽ không bạc đãi anh ấy, so với để anh ấy đi đến địa phủ minh giới, vẫn tốt hơn nhiều.
Cuối cùng, tôi mang Trảm Long Toa, dưới sự giúp đỡ của Long Nữ bà bà, đi trên đường trở về dương gian, Long Nữ bà bà nói cho tôi biết, sở dĩ gọi là ngã ba vì nơi này nối minh giới với nhân gian, nơi này vốn có con đường thông về nhân gian.
Nhưng tôi không nghĩ tới sương mù trên đường đi lại dày đặc như vậy, đi tới cuối đường, tôi nhảy một cái, sau khi tỉnh dậy, quả nhiên tôi đã trở lại dương gian, nhưng mà, tôi cũng không ở trong phòng ký túc xá của trường, mà ở một nơi hoang vu dã ngoại.
Tôi mê man mở mắt ra, lúc này dường như là rạng sáng, chân trời trắng bệch, trước mặt tôi là một rừng cây nhỏ, tôi lấy lại bình tĩnh từ từ suy nghĩ chuyện lúc trước, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này cũng không biết là đã qua bao lâu, tôi ngồi ngây ngẩn nửa ngày, tinh thần mới hoàn toàn hồi phục, biết mình đã trở lại dương gian, tôi sờ trên người một cái, lấy điện thoại di động trên người ra nhìn, cũng đã gần hết pin rồi, tôi đoán lúc này mình đã mất tích ít nhất cũng phải hai mươi bốn giờ trở lên.
Đúng lúc này, điện thoại di động đột nhiên nhận được liên tiếp mấy cái tin nhắn gửi tới, tôi mở ra nhìn một chút, có Nhỏ Tóc Trắng, còn có Nam Cung Phi Yến gửi tới, nội dung đương nhiên là hỏi tôi xảy ra chuyện gì, đã đi đâu, vì sao không thể liên lạc được.
Tôi không khỏi cười khổ, không cách nào liên lạc là đúng rồi, trong minh giới làm gì có tín hiệu.
Tôi lấy Trảm Long Toa từ trong túi càn khôn ra, nhìn nó trong lòng bàn tay, vật này ở dương gian trông rất tinh xảo, trong lòng tôi vô cùng vui sướng, quan sát một hồi lâu mới cất đi, trong lòng nghĩ, bây giờ tôi cũng có vũ khí rồi.
Tôi đứng dậy, nhìn xung quanh mới nhận ra mình đang ở một nơi hoang vu bên ngoài trường học, xa xa chính là trường học, cách chỗ tôi đứng không xa là rừng cây nhỏ, dĩ nhiên nơi này là nghĩa địa*.
Tôi vừa nhìn thấy nơi này, đột nhiên nhớ tới Gia Cát lão quỷ, đồng thời lại nghĩ tới Vô Ưu lão quỷ, tôi sững sờ một lúc, suy nghĩ lung tung một hồi, rồi nhanh chóng đi đến nghĩa địa* đó.
Tôi muốn mau mau đến xem, phần mộ của Gia Cát lão quỷ bây giờ như thế nào rồi.
Nếu như phần mộ kia bình yên vô sự, nghĩa là xà tộc vẫn chưa phát hiện ra Gia Cát lão quỷ đã đi rồi, nếu như có chuyện gì xảy ra thì có nghĩa là xà tộc đã phát hiện ra, vậy thì tôi phải nhanh chóng trở về trường học, đưa hồn phách và hài cốt của Gia Cát lão quỷ đi.
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, mới vừa đi tới bên rừng, bỗng nhiên nghe thấy bên trong có tiếng đánh nhau, còn rất kịch liệt, tôi vội vàng tiến tới bên cạnh một cây đại thụ, mượn ánh sáng nhàn nhạt của chân trời nhìn vào trong, nhất thời thấy kinh hãi.
Chỉ thấy ở sâu trong rừng kia, một bóng đen khổng lồ đang điên rồ đánh cây, đập đất, bụi tung mù mịt, đồng thời gấm thét lên, dáng vẻ dường như rất tức giận.
Đây không phải là người đang đánh nhau, nhìn hình dáng bóng đen kia, tôi rất nhanh đoán ra được đó chính là một con rắn lớn!
Một ít cây cối trong rừng kia đã bị gãy đổ, bụi bay mù mịt, bốc lên như muốn bao phủ cả khu rừng, tiếng thét như xé trời, đâm thẳng vào tai như muốn làm thủng màng nhĩ.
Con rắn lớn kia hẳn là rất tức giận, tôi cẩn thận phân biệt phương hướng một chút, nơi đó hẳn là vị trí mộ của Gia Cát lão quỷ, trong lòng tôi đã hiểu, hẳn là xà tộc đã phát hiện ra chuyện Gia Cát lão quỷ chạy trốn, nên đang ở đó nổi điên.
Đây cũng không phải chuyện gì tốt, tôi không lên tiếng, lặng lẽ lui về phía sau, xoay người chạy về phía trường học.
Tôi phải lập tức đưa lão quỷ kia đi, tránh gây thêm phiền phức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận